Nhất Thực Thiên hạ

Chương 2: Chạm mặt ban đầu



Đường Lân trợn tròn mắt nhìn xem nóc giường, hắn đã không muốn nói cái gì. Xem ra ông trời muốn trêu chọc hắn mới đưa hắn đến nơi xa lạ này, ít nhất cũng không phải quốc gia hắn biết.

Nếu như mình trong này, hẳn là ở thế kỷ hai mươi mốt mình đã chết rồi, chắn chắn cha mẹ rất thương tâm, nhưng còn có ba anh trai bên cạnh, hy vọng bọn họ không thương tâm quá lâu, ta ở đây sẽ hảo hảo mà sống .

Nói là nói như vậy, sự thực là, ông trời, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy a…… Đường Lân trong lòng đem tổ tông mười tám đời của ông trời hung hăng chửi bới một hồi, sau đó có vẻ rất vô lực, ngươi tiễn ta đến triều đại nào của Trung Quốc đều tốt, ít nhất ngôn ngữ tương thông a, một ít tự thể chính mình có thể đoán còn hơn cái gì đều nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu một chút gì, hại hắn tỉnh lại đã ba ngày cũng không thể biết rõ đây là nơi nào.

Đường Lân thở dài, quay đầu thông qua giường nhỏ nhìn nữ tử ngồi ở trên ghế, cho dù không hiểu được cách bố trí xung quanh cũng đoán được tiểu hài tử này là người trong hoàng thất, chắc hẳn nữ tử kia là mẫu thân của tiểu hài tử xấu xa này, bởi vì trong ba ngày quan sát, ngoại trừ người hầu ngẫu nhiên tiến đến hầu hạ hắn ăn uống thì trên cơ bản chỉ còn lại hắn nữ tử kia .

Nhưng người làm mẫu thân kia không thương tiểu hài tử này, ngoại trừ lúc hắn mới thanh tỉnh hắn có cảm giác nàng có chút đau lòng, còn lại chính là hờ hững. Ai ai, chẳng lẽ đây chính là điều cái đám tiểu nữ sinh trong tiệm vẫn nói, sinh ở hoàng cung thân bất do kỷ.

Nói đến đây càng thêm buồn bực . Nhắc tới hài tử, con mẹ nó, đương nhiên không thể thiếu một nam nhân, chính là nam nhân vận hoàng bào hắn nhìn thấy trước khi ngất đi, chắc hẳn là phụ thân của tiểu hài tử này , ai, hoàng gia thật đúng là lãnh huyết, ngoại trừ ngày đó, hắn cũng không gặp lại người nam nhân kia .

A, nhắc đến ăn uống, Đường Lân có chút may mắn vì tiểu hài tử này đã qua giai đoạn uống sữa mẹ, nếu không hắn tình nguyện chết đói cũng không muốn chạm vào mẫu nãi, thế nhưng ba ngày qua ăn cái gì hắn cũng không muốn nhớ tới.

Mỗi ngày đến giờ dùng cơm, tiểu cô nương đã từng gặp lúc trước đều cầm một chén giống như sữa đến, sau đó từng muỗng từng muỗng uy hắn, cái kia hẳn là sữa dê a, bởi vì mùi thật sự là quá nồng.

Bằng sự kén chọn của Đường Lân, hắn hẳn là không muốn uống, nhưng không có cách nào, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa ngôn ngữ bất đồng không cách nào chuyển đạt kháng nghị, cho dù ngôn ngữ tương thông, hắn mở miệng nói chuyện cũng sẽ hù chết một đống người, cho nên mỗi lần trước khi ăn cơm hắn đều tự nhắc nhở mình cố gắng nhẫn nhịn.

Xem, hiện tại tiểu cô nương lại bưng một chén sữa dê tới, trong lòng thầm tính, còn chưa tới giờ dùng cơm a, phỏng chừng sớm hơn trước một hai canh giờ. Nhìn chất lỏng trong cái chén kia, Đường Lân lần nữa tự nói với mình, nhẫn nhịn một chút sẽ tốt hơn.

Mỗi lần tiểu cô nương uy Đường Lân ăn, ánh mắt của nàng đều làm cho hắn cảm thấy tức cười, ai kêu Đường Lân đều làm một bộ dáng thấy chết không sờn.

Tiểu cô nương rất kỳ quái, tiểu hài tử nhỏ thế này cũng sẽ có biểu tình phong phú như vậy sao, đôi lúc trộm chú ý cử động của Đường Lân, phát hiện nhiều khi Đường Lân sẽ ngẩn người.

Ngẩn người! Một tiểu hài tử chỉ hơn một tuổi cũng ngẩn người, nói ra ai sẽ tin tưởng. Thế nhưng nàng thề thật sự nàng phát hiện Đường Lân đang ngẩn người, hơn nữa khi ngẩn người thì biểu tình trên mặt rất phong phú, khi thì rất ưu thương, khi thì rất hoang mang, có khi còn tức giận bất bình.

Nhưng làm một thị nữ nàng biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không khó giữ được tính mạng, cái này gọi là cách sinh tồn.

Rốt cục tra tấn đã xong, Đường Lân quyết định đi ngủ giống như bình thường, vừa mới nghĩ gì đó, quá lao lực.

Làm hài tử cũng có cái tốt, ăn no ngủ, ngủ no rồi ăn, sau đó lại ngẩn người giết thời gian, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng hôm nay tựa hồ rất đặc biệt, tiểu cô nương cũng không giống như trước vỗ về Đường Lân đi ngủ, mà là đưa hắn ôm lấy chuyển giao cho bốn nữ tử đứng bên giường bị Đường Lân xem nhẹ.

“Di, các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Bắt cóc a……” Rơi vào trong tai bốn nữ tử cũng chỉ có thanh âm nha nha, Đường Lân quay đầu muốn bổ nhào trên giường, đáng tiếc bây giờ hắn là tiểu hài tử không có bao nhiêu khí lực, chỉ có thể nhìn chính mình cách giường nhỏ càng ngày càng xa. Bạn đang �

Bốn nữ tử đem Đường Lân vào một gian phòng tràn ngập hơi nước, Đường Lân ngắm nhìn bốn phía, cái này chính là dục thất mà người cổ đại gọi, cũng tuyệt a, xem ra đãi ngộ của mẫu thân hắn không tệ lắm, lại có một mình một ôn tuyền, nhìn ôn tuyền hắn liền muốn tắm. Đáng tiếc với bộ dáng hiện tại của hắn, phỏng chừng chưa kịp ngâm đã bị chết đuối.

Nữ tử cởi bỏ y phục trên người Đường Lân, đưa hắn đặt vào một cái bồn tắm nhỏ bên cạnh ôn tuyền.

Đường Lân nhìn ôn tuyền rồi nhìn cái bồn tắm của mình, thật thương cảm a, vì vậy hắn bỏ quên hai cặp tay đang gội đầu tắm rửa cho hắn, thẳng đến khi hắn kịp phản ứng thì đã có hai nữ tử mặc quần áo giúp hắn, hai người khác đang sửa sang lại.

Vị tỷ tỷ này, ngươi thắt lưng cho ta quá chặt, Đường Lân nắm nắm tay nhỏ kháng nghị, đáng tiếc kháng nghị trực tiếp bị bỏ qua, bị coi như tiếng ồn ào của tiểu hài tử. Đường Lân lần nữa lâm vào suy nghĩ của riêng mình, ngay cả khi nào thì mình bị chuyển đến tay của mẫu thân cũng không biết.

Khi hắn theo suy nghĩ thoát ra, hắn đã ở tại hành lang nào đó trong hoàng cung.

Đây là lần đầu tiên hắn ra bên ngoài chỗ ở. Quay đầu nhìn cảnh sắc chung quanh, sắc trời đã tối, hai bên hành lang đều điểm đèn lồng, nương theo ánh sáng mông lung, hắn trông thấy bên ngoài hành lang có một số hoa cỏ hắn không biết tên, có một số bông nở rộ, cẩn thận ngửi trong không gian có nhàn nhạt hương hoa, chính giữa hoa có hòn non bộ, trên sơn giả có một tòa đình, trong đình hẳn là có người a, đáng tiếc ánh sáng quá mờ thấy không rõ lắm, lại xa nên nhìn không thấy .

Ơ trong lòng nữ tử chuyển tới bảy, tám hành lang, không biết đi bao lâu, trước mặt đột nhiên sáng rõ, làm cho Đường Lân nhất thời khó chịu nheo mắt lại, chờ hắn có thể mở mắt thì hắn đã ở trong một đại điện , nữ tử ôm hắn hướng một nam một nữ phía trên bái bái, sau đó nghe nam tử kia nói cái gì, nữ tử đứng dậy đi đến vị trí một bên ngồi xuống.

Lúc này Đường Lân mới có thể tinh tường dò xét bốn phía, trên cao nhất không cần phải nói chính là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu , đây là lần đầu tiên Đường Lân nhìn phụ thân của tiểu hài tử này gần như vậy, ân ân không sai, người này hẳn là hai sáu tuổi, nhìn trầm ổn như đại ca của mình, hai mắt nhìn chính diện rất lợi hại, khuôn mặt có thể dùng ba chữ để miêu tả: Suất ngây người.

Về phần hoàng hậu, quả nhiên có khí thế của mẫu nghi thiên hạ, chỉ cần nàng không nhìn mình như vậy sẽ tốt hơn. Nhìn mình? Đường Lân phát hiện lúc mình đang dò xét hoàng hậu thì hoàng hậu cũng dùng biểu tình tìm tòi nghiên cứu nhìn chính mình, vì vậy vội vàng nở nục cười tự nhận là thiên chân vô tà, sau đó thấy nàng quay đầu trở lại mới nhẹ nhàng thở ra, bất quá hiện tại hắn có thể khẳng định hoàng hậu không thích mình, bĩu môi tiếp tục quan sát những người khác.

Ngay dưới chỗ ngồi của hoàng đế hoàng hậu còn có một nam hài, nhìn qua khoảng tám chín tuổi, bất quá mình không thích biểu tình trên mặt hắn, tự tiếu phi tiếu, còn có ánh mắt sắc bén kia. Di, ánh mắt giống đang quét chính mình, chẳng lẽ biểu tình vừa rồi của mình đều bị thấy được, không phải đâu. Được rồi, ta không nhìn, ta nhìn chính mình a.

Hiển nhiên đối phương cũng không vì vậy mà buông tha Đường Lân, không biết hắn nói cái gì với người ngồi ở thượng vị, Đường Lân đã bị ôm đến ngực của hắn. Đường Lân quay đầu nhìn mẫu thân mình, nụ cười mang trên mặt nàng không chê vào đâu được, nhưng thấy thế nào đều cảm giác có chút cứng ngắc, đang nhìn hai người ngồi trên thượng vị, một người mang vẻ mặt hiền lành còn một người sắc mặt có chút biến đen.

“Tê – ” Ai véo ta, quay đầu liền thấy khuôn mặt tự phiếu phi tiếu, thối tiểu hài tử, dám véo ta, Đường Lân vung nắm tay hướng đến mặt của hắn, đáng tiếc mới đến nửa đường đã bị ngăn cản.

“#%&.” Không biết nam hài nói cái gì, đem hắn ôm lấy, nhìn một chút, quan sát thắt lưng Đường Lân có vẻ bị thắt chặt, thân thủ nới lỏng chút ít.

“Hô – .” Thật tốt quá, vừa rồi nữ hầu buộc thật sự quá chặt, khiến hắn đau nhức, được rồi, xem như ngươi giúp ta miễn phí ta sẽ không so đo chuyện ngươi véo ta, Đường Lân gật gật đầu, hoàn toàn đã quên bây giờ hắn chỉ là hài nhi, mà chút ít biểu lộ này không phải một hài nhi cái gì cũng đều không hiểu nên có.

Nam hài nhìn biểu tình của Đường Lân biến đổi rồi lại biến đổi, cảm thấy ngạc nhiên, đó không phải là biểu lộ nên có của một hài nhi. Hơn nữa hắn phát hiện mình đối với hài nhi này tựa hồ có hảo cảm, cúi đầu nhìn Đường Lân, phát hiện Đường Lân đã nhìn mình, nam hài nở nụ cười, Đường Lân ngây người, trong đầu chỉ có:“Thật xinh đẹp a” Đang không ngừng vang vọng. Cũng là nét mặt này của hắn, khiến nam hài quyết định từ nay về sau huynh hữu đệ cung, cũng khiến Đường Lân từ nay về sau đấm ngực dậm chân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.