Lần đầu tiên ta cảm thấy đi ngủ thật là gian nan.
Ta ở trên giường trằn trọc không yên, lăn qua lăn lại, trong đầu không thể nào vứt bỏ được sắc mặt tái nhợt kia của Lục Hải Không. Ta ngồi dậy, hung hung che mặt thở dài, cái tên Sơ Không kia sao lại đầu thai thành như vậy, rõ ràng hắn là nam nhân kiêu ngạo thối chết a! Làm sao có thể biến thành dạng này…
Cho dù Lục Hải Không tức giận với ta một lần, chỉ cần một lần thôi, không phải là ta có thể nhẫn tâm mà xử lý hắn sao? Vì sao? Vì sao…Bày ra nét mặt ủy khuất như vậy, khiến cho ta áy náy.
Ta lại thở dài một tiếng, đang lúc không biết làm gì, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen đứng trước cửa phòng ta. Ta chợt nhíu mày, đoán rằng có phải bọn Thanh Sơn Tử không muốn sống mà tìm đến đây không, lại nghe âm thanh thì thào ở ngoài cửa truyền vào, lòng ta không tự chủ được mà căng thẳng.
Là Lục Hải Không, sau khi có dáng vẻ ủy khuất kia, hắn lại vui vui vẻ vẻ mà chạy tới tìm ta sao…Thật khiến người ta nói không nên lời.
Hắn đứng bồi hồi ở cửa, không gõ cửa cũng không đi vào. Nhưng ta lại sốt ruột, đi đến sau cánh cửa, cách cái cửa lại nghe hắn nỉ non ở ngoài: “Vân Tường, thật xin lỗi. Ta không phải là đồng ý với thúc phụ, ta chỉ là đang suy nghĩ làm thế nào để cự tuyệt ông ấy, làm thế nào đề cập…Đề cập…Vân Tường, thật xin lỗi. Ta không phải đồng ý…”
Hắn nói tới nói lui một lời tới mấy lần, tất cả đều lòng vòng rồi trở về một câu, ta nghe mà tâm can sốt ruột liền mở cửa ra, nói với Lục Hải Không: “Rốt cuộc ngươi định nói với thúc phụ cái gì?”
Cửa đột nhiên mở khiến Lục Hải Không hoảng sợ không ít, hắn ngơ ngác nhìn ta một lát, sắc mặt dần đỏ lên, thoáng chốc lại trắng bệch.
Ta làm sao thấu hiển được tâm tình phức tạp của hắn, chỉ hít một hơi thật sâu, vừa định xin lỗi hắn, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay áo của ta nhẹ giọng nói: “Vân Tường, ta không phải là sói mắt trắng. Ta biết con mắt phải của ta rất khó coi, nhưng…Ngươi đừng ghét bỏ nó, cũng đừng ghét bỏ ta.”
Lại là cảm xúc phức tạp, nhiều lời muốn nói lại bị một câu này của hắn đánh tan.
Hắn bồi hồi ở ngoài cửa lâu như vậy, chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng khi thấy ta cũng chỉ thốt lên một câu này. Có thể thấy con mắt phải là nỗi bi thương của hắn, mặc dù hắn không nói, nhưng đây là tử huyệt, một câu giận dỗi kia của ta đã khiến hắn bị đả kích rất lớn, ta biết, thì ra hắn sợ ta khinh thường hắn như vậy.
Trong thoáng chốc, ta không biết nên dùng nét mặt như thế nào để nhìn hắn.
Lục Hải Không mười lăm tuổi đã cao hơn ta, ta cẩn thận qua sát nét mặt của hắn. Ánh trăng sáng trong đình viện đầy tuyết, trong mắt trái của hắn có một tia sáng. Đứa nhỏ này quả thật là đang tồn tại, không phải là một giây phút ngắn ngủi lướt qua trong sinh mệnh của Sơ Không, mà hắn là một người chân thật.
Ta rõ ràng hiểu được cuộc đời này của Tống Vân Tường cũng chỉ là bọt nước hư ảo, nhưng ta vẫn có thể tùy tiện mà sống. Nhưng đối với Lục Hải Không mà nói, đây là là cuộc sống của hắn, cuộc sống duy nhất.
Có lẽ là do tối nay rất lạnh, ta lại bị mê hoặc nên bước ra khỏi ngưỡng cửa ôm lấy Lục Hải Không. Hai tay vòng qua sau lưng hắn, ôm thật chặt.
Thân mình Lục Hải Không bỗng cứng đời, càng về sau càng cứng: “Vân Vân Vân Vân Vân…Tường?”
“Thực xin lỗi.” Ta nói: “Câu đó chỉ là nhất thời giận dỗi mà lỡ miệng, thực xin lỗi. Ta không ghét bỏ ngươi, ngươi đừng khổ sở.”
Lục Hải Không ngẩn ngơ, thân mình mềm xuống. Hắn chần chờ một lát, cũng đặt tay trên lưng ta, ôm từ từ, như là sợ ôm chặt sẽ đắc tội với ta vậy. Ta nghe thấy tiếng thở dài của hắn bên tai: “Vân Tường, khi đó không phải là ta đồng ý với thúc phụ, ta đang nghĩ nên cự tuyệt như thế nào, nên đề cập với ông ấy như thế nào…chuyện cưới hỏi với ngươi.”
Hai mắt ta lồi lên, ngây dại.
“Nhiều năm trước không thể nhưng nay thời cơ đã đến, không thể làm chậm trễ Vân Tường được. Vừa vặn, trước khi đại quân tiến về Nam còn có chút thời gian rãnh rỗi, cho nên, ta liền muốn làm hôn sự này…Mới nãy đã thuyết phục được thúc phụ, Vân Tường, ngươi đồng ý không?”
Ta không thể nào nghĩ ra tình cảnh nếu lúc này ta nói với hắn “Ta muốn trở lại kinh thành giúp cha, ta phải gả cho tam hoàng tử.” Nghe lời này, không biết thần sắc hắn sẽ như thế nào. Ta đẩy Lục Hải Không ra, gãi gãi đầu: “Ngươi đừng vội, ta đang suy nghĩ.”
Lục Hải Không túm tay áo của ta không buông: “Ta biết Vân Tường khi giúp ta đi đến phương Bắc đã từ bỏ rất nhiều thứ, sau này đến đây ngươi cũng chịu rất nhiều ủy khuất, cho dù như vậy nhưng ngươi vẫn ở bên cạnh ta, ta biết Vân Tường đối với ta thật tốt, ta không muốn phụ ngươi…”
Ta xoa xoa cái trán, nói đến khi tới phương Bắc ta cũng không biết bản thân có chịu ủy khuất gì không, vừa tới ta đã suốt ngày ở quán rượu của Lan Hương, lời ra tiếng vào ta cũng không nghe được; thứ hai, ta là nữ nhi tướng gia, lại có thể sống bình yên vô sự trong thủ phủ của quân phản loạn những năm năm, điều này có lẽ là Lục Hải Không chịu nhiều ủy khuất còn hơn ta. Lẽ ra hiện tại, về tình về lý ta nên đồng ý với Lục Hải Không, nhưng chiều nay Thanh Sơn Tử lại mang đến cho ta tin tức như vậy, mặc dù cả đời ta không biết thế nào là mang ơn phải trả, nhưng tốt xấu gì, đạo hiếu vẫn là trên hết.
Ta suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ ra một lý do: “Lục Hải Không, ngươi nói rằng ta đối tốt với ngươi, ngươi không muốn phụ ta, nhưng là ngươi yêu ta sao?” Nói xong lời này, bản thân ta rùng mình một cái, kiềm chế cảm giác buồn nôn, tiếp tục nói: “Ngươi kính ta, tôn trọng ta, nhưng thứ ta muốn không phải là những cái này. Đây không phải là tình yêu nam nữ, tình cảm vợ chồng. Ngươi…Vẫn nên suy nghĩ lại đi.”
Lục Hải Không giật mình, dường như không nghĩ đến ta sẽ nói ra những lời như vậy. Hắn nghĩ rồi nói: “Ta không hiểu những điều này, nhưng cả cuộc đời ta sẽ không cưới người khác. Vân Tường, người nên nghĩ lại là ngươi.”
Hắn không bức bách ta phải nói gì thêm, chỉ cười nói: “Nếu Vân Tường nguyện ý, chỉ cần nói với ta một tiếng là được. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Tuyết đêm rất lạnh, Vân Tường chú ý giữ ấm, ta đi về trước.”
Nhìn thân ảnh của hắn biến mất trong đình viện, ta đứng ở cửa hung hăng che kín mặt. Hỗn tiểu tử sao cười đẹp như vậy a! Ngươi không cần dùng bộ mặt thành thục để nói đến vấn đề này a! Ngươi biến ta thành một tiểu hài tử cáu kỉnh khiến ta thật xấu hổ nga!
Ba ngày sau, ta để lại một phong thư trên bàn ở trong phòng: vào núi săn thú, chưa định ngày về, Lục Hải Không ngươi muốn đánh trận thì đánh đi, đừng chờ ta trở lại thành thân.
Cuối cùng ta vẫn quyết định đến cửa nam thành, theo bọn Thanh Sơn Tử về kinh. Bởi vì ta biết, hiện tại, Lục Hải Không không có ta vẫn có thể sống tốt, nhưng Tống cha ở kinh thành tuổi đã già, cũng đã lâu rồi ta không thấy thị nữ Thúy Bích, còn có rất nhiều người, họ không nên chết đi chỉ vì đấu tranh chính trị, giống như phủ tướng quân năm năm trước, một trận hỏa thiêu xương cốt cũng không còn.
Nếu như ta trở về mà có tác dụng nào đó, thì ta cần phải trở về.
Đường về kinh lúc này đi nhanh hơn rất nhiều.
Dọc đường đi, cảnh múa kiếm giương đao tràn ngập ở các nơi, trên mặt dân chúng đều hoảng sợ. Thì ra, ta không hề biết, thời cuộc đã căng thẳng như vậy. Ở phương Bắc, ta đã đem bản thân mình đoạn tuyệt với bên ngoài thật tốt, Lục Hải Không cũng bảo vệ ta rất chặt.
Sau khi rời đi năm ngày, chúng ta đã ra khỏi phạm vi thế lực của quân phương Bắc, qua một tòa thành nữa là sẽ vào phạm vi khống chế của triều đình. Thanh Sơn Tử hóa trang ta thành một bà lão, hắn cùng Hắc Vũ giả làm con ta, diễn tiết mục con đưa nương về quê hương. Tuy rằng ta rất có ý kiến với thân phận mẹ già này, nhưng nghĩ lại bản thân ta cũng đã hơn mấy trăm tuổi, bị kêu một tiếng mẫu thân cũng không phải là chuyện gì lớn, miễn cưỡng đồng ý vậy.
Đi ngang qua cửa thành cuối cùng, quan binh tiến hành kiểm tra theo thường lệ. Đột nhiên một quân sĩ cưỡi con ngựa cao to chạy đến, tiếng vó ngựa hòa cung tiếng quát của hắn: “Việc gấp! Chặn giữ những nữ tử trẻ tuổi! Không cho ra khỏi thành!” Hắn hô to, binh lính lập tức dùng sợi dây đỏ ngăn lại đường đi của dân chúng, nói: “Nữ tử trẻ tuổi không cho phép ra khỏi thành!”
Quân sĩ cưỡi ngựa chạy tới cửa thành, dừng lại xuống ngựa, lấy từ trong lòng ra một bức họa dán trên bảng thông báo: “Chỉ cần người nào có ba phần giống với bức họa, không biệt nam nữ già trẻ, toàn bộ đều mang về phủ nha!”
Hắc Vũ cùng Thanh Sơn Tử ở phía sau lập tức căng thẳng, Thanh Sơn Tử thấp giọng nói: “Tiểu thư, cúi đầu xuống.”
Lúc nào ta lại đang suy nghĩ vấn đề: “Ba phần thì có bao nhiêu giống nhau?”
Ta nghe được tiếng thở dài của hai người phía sau, ta không rõ họ đang than thở cái gì, ngẩng đầu liếc bức họa ở xa xa, thoáng chốc ta liền ngây dại. Họa sĩ nào có thể vẽ ta giống như thật vậy?
Ở phương Bắc, ngoài Lục Hải Không, còn ai có thể quan sát ta cẩn thận như vậy.
Trong lòng ta lại thấy phức tạp, đem thắt lưng còng xuống dưới, không ngờ cũng có vài phần giống bà lão.
Những nữ tử trẻ tuổi đều bị giữ lại, bọn lính kiểm tra từng người rồi mới thả đi. Thanh Sơn Tử ở bên phải nâng người ta, Hắc Vũ đi phía sau một bước. Khi đi ngang binh lính, Thanh Sơn Tử giả dạng nói: “Nương, quân lính chỉ là đang tìm người thôi, không có chuyện gì.”
Ta mặc kệ hắn, chỉ cúi đầu đi về phía trước, mắt thấy đã sắp ra khỏi cửa thành, bỗng nhiên quân sĩ kia đứng trước mặt ta nói: “Bà lão, hãy nâng đầu lên một chút.”
Sau khi nghe những lời này ta có chút do dự, nếu bị bắt ở đây mang về, ta cùng Lục Hải Không…
Ý tưởng trong lòng kia còn chưa kịp nghĩ xong, Hắc Vũ ở phía sau vội túm lấy tay ta, ta không hiểu gì mà nhìn hắn, Hắc Vũ chỉ nói “Đắc tội” lập tức dùng cánh tay mạnh mẽ đem ta để lên vai hắn, Thanh Sơn Tử lúc này cũng rút một thanh kiếm từ bên hông ra, không nói lời nào đã nhắm vào hai mắt con ngựa của quân sĩ kia.
Con ngựa lồng lên, hí vang một tiếng rất thảm, Hắc Vũ hô một tiếng “chạy”, hai người thi triển khinh công dưới chân, đạp vào bả vai những người ở trước mà bay đi thật xa.
Ta dựa vào đầu vai Hắc Vũ, nhìn cửa thành náo loạn, không biết vì sao lại nghĩ tới ngày đó ta đầu thai, cầu Nại Hà cũng gà bay chó sủa. Chỉ là hôm nay không có ánh mắt oán độc của thiếu niên kia nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thật trống rỗng.
Đến địa bàn ở triều đình, Thanh Sơn Tử cùng Hắc Vũ hào phóng hơn nhiều, mua ngựa để đi, tốc độ nhanh hơn không ít. Ít ngày nữa là về tới kinh.
Kinh thành đã lâu không thấy, vừa vào kinh, Thanh Sơn Tử cùng Hắc Vũ liền nói có việc, để ta tự mình về tướng phủ. Ta cảm thấy kỳ quái, họ không sợ ta chạy sao? Nhưng nghĩ lại, cũng đã đến kinh thành rồi, ta chạy cũng không biết chạy đi đâu, sau đó ngoan ngoãn trở về tướng phủ.
Tàn tích của phủ tướng quân đối diện cửa tướng phủ đã được dọn sạch sẽ, đối với lịch sử thiên triều mà nói, phủ tướng quân có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thị vệ tướng phủ vẫn là những người trước kia, thấy ta, bọn họ đều sợ hãi: “Tiểu…thư đã trở lại?”
Ta gật đầu: “Đã trở lại.”
Một thị vệ chân mềm nhũn, vội vàng chạy đi vào. Trở về phủ, người đầu tiên ta muốn gặp đương nhiên là cha ta. Nhưng khác với suy nghĩ của ta, ta không thấy Tống cha nổi trận lôi đình ngồi ở phòng khách, mà là ông ấy ở phòng ngủ, là một bệnh nhân nằm trên giường, là lão già gầy như que củi.
Ta có chút không dám gọi hắn, không thể tin được năm tháng thật sự sẽ đem một người tra tấn thành dáng vẻ thế này.
Tống cha nằm ở trên giường, có chút mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn ta một cái, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi thật lâu, lại thở dài một tiếng, từ khóe mắt trào ra một ít nước: “Đi rồi…Đi rồi, thì không nên trở về.”
Nguyên thân của ta là một đóa Tường Vân, trời sinh trời dưỡng, không cha không mẹ, không hiểu công ơn như núi của cha mẹ là thế nào, nhưng giờ khắc này ta lại cảm thấy, lão già này, mặc dù bên ngoài là tội đồ tội ác tày trời, nhưng lại khiến ta thấy phải đối xử với hắn thật tốt, bởi vì trước mặt ta, hắn chỉ là một phụ thân cô độc.
“Cha.” Ta nói, “Nữ nhi bất hiếu. Tam hoàng tử, ta sẽ gả.”
Tống cha khóe môi có chút run run, lại trầm mặc thật lâu mới giãy dụa ngồi dậy, nghiêm khắc nói: “Ai bảo ngươi trở về ! Cha ngươi thà chết cũng không muốn bán nữ nhi cầu sinh!”
Ta sửng sốt, có chút không hiểu tình huống: “Không phải cha phái Thanh Sơn Tử cùng Hắc Vũ đón ta trở về sao?”
Hai mắt Tống cha tối lại, bỗng dưng cười khổ: “Hai người kia, năm đó đã bị đương kim hoàng thượng giết. Đi đón ngươi chỉ sợ là cấm vệ quân giả trang…” Tống cha lắc đầu: “Năm đó ta trăm phương nghìn kế đưa ngươi và Hải Không đi phương Bắc…Bây giờ vẫn bị bắt trở về. Vân Tường, cha xin lỗi ngươi, xin lỗi nương của ngươi, xin lỗi Lục huynh cùng Hải Không, càng phải xin lỗi Tiên hoàng.”
Trăm phương nghìn kế đưa ta cùng Lục Hải Không đi phương Bắc?
Từ trong lòng ta cẩn thận suy nghĩ lại, mới giật mình phát hiện trận hỏa thiêu phủ tướng quân năm đó vẫn còn nhiều điều kỳ dị. Hai sát thủ kia đi rồi, nhưng tướng phủ lại không truyền ra tin tức gì, lệnh bài Tướng quân quan trọng như vậy nhưng tìm không thấy, thế mà triều đình lại không phái người truy đuổi ta cùng Lục Hải Không. Ta với hắn có thể nói là đi đường thuận lợi. Quân của Lục Lam ở phương Bắc công khai tạo phản, triều đình cứ để như vậy tới năm năm mới đưa quân đi thu thập…
Lúc này Tống cha với đương kim hoàng đế đấu tranh gay gắt thế nào ta không biết, nhưng thấy dáng vẻ Tống cha bây giờ, nam nhân bốn mươi tuổi này đã không còn gì.
Ta vỗ vỗ mu bàn tay khô héo của hắn: “Cha, không có việc gì, ta không yếu ớt như vậy.”