Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 43: Phong thái thản nhiên ung dung



Liễu Triêu
Hoa vừa dứt lời, từ chỗ ghế ngồi có một người lập tức xông ra phi thân
đến trước mặt Hách Lăng, lớn tiếng quát: “Nghiệt đồ! Lại dám giết hại sư huynh đồng môn! Lão phu không có thứ đệ tử như ngươi!”

Hách Lăng
kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhìn Giang Mạc An đang đứng trước mặt, hắn
há miệng lại chưa kịp nói gì đã bị Giang Mạc An dùng một chưởng đánh vỡ
sọ.

Máu tươi phun tung toé.

Trên khuôn
mặt già nua của Giang Mạc An cũng bị dính vài vết máu, khiến mặt hắn
càng lộ vẻ u ám dữ tợn. Hắn dùng ánh mắt thâm trầm liếc về phía Liễu Tân Chi, thấy sắc mặt Liễu Tân Chi lúc này rất khó coi và đầy nghi hoặc,
mới dời tầm mắt nhìn về phía Liễu Triêu Hoa âm trầm nói: “Ngươi tốt nhất là thành thật khai ra, ngươi lấy Bích Thanh Kiếm để làm chuyện bí ẩn
gì? Hay là có người ở sau lưng sai khiến? Ngươi tốt nhất là khai ra
người đứng đằng sau thì mới có cơ hội được giảm nhẹ hình phạt!”

Liễu Triêu
Hoa chống cằm nhìn Giang Mạc An cười cười, ánh mắt nàng có vẻ thờ ơ,
hoàn toàn không để Giang Mạc An trong mắt, thản nhiên nói: “Là phụ thân
ta sai khiến.”

Giang Mạc An liền tỏ ra vui mừng, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã nghe Liễu Triêu Hoa
hỏi ngược lại: “Ngài có phải muốn nghe ta trả lời như vậy hay không?”
nàng hơi ngừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Ngài sống đến bây giờ cũng đã là một lão già rồi, làm sao có thể đoán không ra? Việc này chính là
do ta làm, không có ai sai khiến. Ngài vẫn là bớt lo lắng đi, cũng đừng
lợi dụng ta để hãm hại phụ thân ta.”

Liễu Triêu
Hoa nói xong liền cười với Giang Mạc An: “Giang trưởng lão, ngài nói xem lời ta nói có đúng không?”. Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn mọi người đang yên lặng trong sảnh đường, biểu tình của các trưởng lão đều bất động,
chẳng qua là trong mắt họ tràn đầy vẻ tán đồng.

Ở trước mặt
mọi người trong đại sảnh, Liễu Triêu Hoa giơ ngón tay khẽ đếm: “Bắt đầu
từ ba tháng trước cuộc so tài tiên kiếm đến nay, ta chỉ gặp được phụ
thân có bốn lần. Hơn nữa gặp nhau chưa tới nửa canh giờ thì phụ thân
liền bận việc phải đi. Thật ra thì ta còn hi vọng phụ thân nói nhiều với ta mấy câu, cho dù là sai khiến ta làm việc gì đó cũng tốt.”

Liễu Triêu
Hoa cười cười, thấy ánh mắt chan chứa sự thương yêu và áy náy của Liễu
Tân Chi, trong lòng nàng thầm thở dài, nàng thật sự cảm thấy có lỗi với
phụ thân.

Giang Mạc An bị Liễu Triêu Hoa làm cho tức giận đến mức thở hồng hộc, chòm râu thật
dài của hắn cũng theo đó mà rung rung. Liễu Triêu Hoa còn nghe được hai
nắm đấm của hắn siết chặt phát ra tiếng răng rắc, trong lòng nàng suy
đoán lão đầu này chắc đang hận không thể dùng nắm đấm của mình đến chăm
sóc thân thể nàng một phen.

Liễu Triêu
Hoa vẫn đang lắp ráp mấy mảnh ngọc vỡ trong tay, chỉ có Liễu Triêu Dương phát hiện những mảnh ngọc vỡ nát kia thế nhưng từ từ liền lại, hóa
thành một khối nho nhỏ hoàn chỉnh trong tay nàng.

Ánh mắt
Giang Mạc An nhìn về phía Liễu Triêu Hoa càng tỏ vẻ lo lắng, hắn chỉ vào nàng dùng thanh âm run run nói: “Được, được, được, nếu không có ai sai
khiến, vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi dùng Bích Thanh Kiếm làm chuyện gì?”

Giang Mạc An nói xong, lời cuối cùng của hắn đã mang theo vẻ âm độc. Liễu Triêu Hoa
rũ mắt cười một tiếng, khép bàn tay lại nắm lấy bảo ngọc, thản nhiên
nhìn về phía mọi người, tựa như nở nụ cười nói: “Giang trưởng lão chẳng
lẽ không biết mấy sợi xích đâm xuyên ngực ở chỗ đó làm bằng huyền thiết, chỉ có Bích Thanh Kiếm mới có thể chặt đứt sao?”

Lời nói của
Liễu Triêu Hoa vừa dứt, sắc mặt của các trưởng lão có thâm niên trong
sảnh đường đều đồng loạt biến đổi, bọn họ kinh ngạc nhìn nàng. Sắc mặt
Liễu Tân Chi lại càng khó coi hơn, Liễu Triêu Hoa rũ mắt xuống, mặc dù
không nhìn nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được sự tức giận ngập trời
toát ra từ người phụ thân lúc này.

“Ta thả hắn.” giọng nói của Liễu Triêu Hoa rất bình thản, giống như đang nói “Hôm nay vừa may một bộ đồ mới” vậy.

Đáp lại Liễu Triêu Hoa chính là một chưởng dùng toàn lực của Liễu Tân Chi, một
chưởng này khí thế vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào gương mặt trắng nõn
của nàng.

Thân thể
Liễu Triêu Hoa liền nghiêng sang một bên rồi bị Liễu Tân Chi đánh văng
ra đụng đầu vào cột đá, mái tóc dài đen nhánh bung ra tán loạn, phủ lên
cả người, càng làm cho nàng có vẻ nhỏ nhắn nhu nhược. Một tiếng lộc cộc
vang lên, khối ngọc đầy vết nứt li ti ngang dọc từ trong lòng bàn tay
Liễu Triêu Hoa lăn ra ngoài, mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn vào những mảnh ngọc vụn ban nãy giờ đã ghép lại thành một khối.

“Triêu Hoa!” Liễu Triêu Dương kinh hãi thét lên một tiếng rồi nhào vào ôm lấy Liễu
Triêu Hoa, vết thương trên trán nàng cực kỳ dữ tợn, máu tươi chói mắt
tuôn ra, hơn nữa vết sưng vừa to vừa

đỏ trên má phải khiến cho khuôn mặt Liễu Triêu Hoa chật vật vô cùng, quả thực không thể nhìn nổi.

Liễu Triêu
Dương ôm Liễu Triêu Hoa lên làm mái tóc đen dài của nàng tản ra. Liễu
Triêu Hoa ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Liễu Tân Chi
lúc này đang vô cùng giận dữ, sau đó cúi đầu nói: “Phụ thân, nữ nhi thật sự xin lỗi người.”

Liễu Tân Chi nhìn mặt của nàng, trong lòng vừa cảm thấy đau xót, vừa thấy yêu thương lại càng căm hận. Hắn phẫn nộ quát: “Nếu ngươi hiểu được là có lỗi với
phụ thân, vậy tại sao lúc đầu còn làm ra chuyện này?”

Liễu Triêu Hoa cúi thấp đầu không trả lời, từ từ đưa ngón tay về phía khối bảo ngọc.

Bỗng nhiên tay nàng lại bị người khác dùng chân giẫm lên.

Cảm giác đau đớn thấu xương khiến cho khuôn mặt đã trắng bệch của nàng lại càng trắng hơn.

Nàng lẳng
lặng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt âm trầm của Giang Mạc An. Giang Mạc An nhặt
bảo ngọc trên mặt đất lên, cầm ngọc trên tay, hắn nhìn về phía Liễu
Triêu Hoa: “Liễu Triêu Hoa to gan, dám phản bội Thiên Nguyên tông!” nói
rồi tiếp tục dồn sức giẫm lên tay nàng. Mấy tiếng khớp xương nứt gãy
vang lên, sắc mặt Liễu Triêu Hoa càng trắng bệch, nàng gắt gao cắn chặt
môi dưới không kêu một tiếng.

“Giang
trưởng lão đang làm gì vậy?” chẳng biết từ lúc nào, Dịch Cư đã đứng ở
trước mặt Liễu Triêu Hoa, khuôn mặt hắn bình tĩnh lạnh nhạt không một
gợn sóng. Dịch Cư nhẹ nhàng vung tay áo rộng thùng thình lên một cái,
Giang Mạc An lập tức bị buộc phải lui lại mấy bước, ngay cả khối ngọc
trong tay Giang Mạc An cũng bị hắn thu vào lòng bàn tay.

Dịch Cư nhẹ
nhàng ngồi xổm xuống, kéo tay của Liễu Triêu Hoa lại, từ từ giúp nàng
nối xương. Sắc mặt Liễu Triêu Hoa chợt ửng hồng, cảm giác thấy phù chú
trên chân lại bắt đầu lan ra, nàng có chút luống cuống nói: “Đa tạ …Dịch Cư…sư thúc. Ta không sao.”

“Dịch Cư sư
huynh chẳng lẽ muốn bao che cho kẻ phản đồ này?” Giang Mạc An híp mắt
lại. Các trưởng lão xung quanh đều cảm thấy vừa rồi Giang Mạc An đối xử
với một tiểu bối như vậy thật sự quá đáng. Hơn nữa bọn họ cũng nghĩ hắn
giẫm nát tay nàng là không phù hợp với phong thái của một trưởng lão,
cho nên đều rũ mắt làm như không nghe thấy.

Liễu Tân Chi lúc này lại càng cảm thấy tức giận. Trên đời này, những người lớn đều
có một bệnh chung, đó là khi con của mình phạm sai lầm, bản thân mình
muốn đánh muốn mắng thế nào cũng

được, nhưng
chỉ cần người ngoài ức hiếp con mình một chút, thì liền thấy đau lòng
không chịu nổi, thậm chí còn có thể căm hận người kia.

Chưa nói đến việc Liễu Tân Chi và Giang Mạc An không hợp đã lâu, lại thêm lần này,
hắn đối với Giang Mạc An hận càng thêm hận! Đồng thời cảm giác tức giận
trong lòng hắn đối với Liễu Triêu Hoa cũng vơi đi nhiều, mặt khác lại
thấy đau lòng nhiều hơn, tuy nhiên Liễu Tân Chi cũng không thể ở trước
mặt nhiều người như vậy mà trở mặt với Giang Mạc An.

Liễu Triêu
Dương e sợ nhìn phụ thân mình một cái, vừa khóc vừa nói: “Phụ thân, từ
nhỏ muội muội chưa từng làm sai cái gì, người hãy tha cho muội ấy lần
này đi!”

Liễu Tân Chi liếc nhìn bốn phía, các trưởng lão không tỏ vẻ đồng ý cũng chẳng tỏ ra
không đồng ý. Hắn cũng đành im lặng không nói gì, cho dù Liễu Triêu
Dương đang dùng ánh mắt bi thương khẩn khoản nhìn hắn.

Liễu Triêu
Hoa rút tay về, Dịch Cư cũng không ngăn cản, thậm chí khóe miệng hắn còn hơi nhếch lên tựa như đang mỉm cười. Hắn đặt bảo ngọc đầy vết nứt tựa
như sắp vỡ toang vào trong lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Cầm lấy.”
sau đó đứng dậy, tùy ý ngồi vào ghế trên chính đường.

Liễu Triêu
Hoa nhìn bảo ngọc rồi nắm chặt lấy nó, ánh sáng nhu hòa màu lam nhạt từ
những khe hở giữa các ngón tay nàng từ từ phát ra sau đó yếu ớt lay động một hồi, đợi đến khi Liễu Triêu Hoa xòe tay ra lần nữa, một khối ngọc
nguyên vẹn không sứt mẻ gì liền hiện ra trước mắt mọi người.

Các trưởng
lão hơi kinh ngạc sau đó tỏ ra trấn định quan sát Liễu Triêu Hoa, lúc
này họ mới phát hiện khuôn mặt sưng to của nàng so với lúc nãy đã tốt
hơn rất nhiều.

Liễu Triêu
Hoa cầm lấy khối ngọc, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tân Chi nói: “Phụ
thân, Phó Nguyên sư huynh mặc dù không phải do nữ nhi giết, nhưng cũng
có thể nói là bởi vì nữ nhi mà chết. Nếu như không thể cứu được sư
huynh, cả đời này nữ nhi cũng sẽ không thanh thản.”

Nói xong, Liễu Triêu Hoa để cho Liễu Triêu Dương đỡ dậy, khó nhọc ngồi lên xe lăn.

Lúc này các trưởng lão mới đột nhiên nhớ ra, đứa bé này bẩm sinh đã bị tàn phế hai chân, hơn nữa trên người còn bị hạ chú.

Tình trạng như vậy mà còn có thể dũng cảm đứng ra gánh vác mọi chuyện.

Mặc dù không nói lời nào, nhưng mà cán cân trong lòng các trưởng lão đã nghiêng về
phía Liễu Triêu Hoa một chút, bọn họ đối với nàng cảm thấy vui mừng lại
mang theo một chút cảm thông.

Liễu Triêu
Hoa di chuyển đến trước thi thể của Phó Nguyên, giơ tay muốn tách cằm
của hắn ra, nhưng nàng lại quên mất mình đang ngồi trên xe lăn nên không với tới.

Một thanh
niên bước lên mấy bước, giúp Liễu Triêu Hoa tách cằm của Phó Nguyên ra,
nàng nhìn người nọ lễ phép cười một tiếng, mới phát hiện hắn chính là
người lúc nãy đã bắt mình đến đây. Ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Triêu
Hoa vừa rất phức tạp lại xen lẫn một chút áy náy, dường như hắn muốn nói cái gì rồi lại thôi.

“Đa tạ.” Liễu Triêu Hoa nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Chàng thanh niên trầm mặc lui xuống, đứng ở phía sau một vị trưởng lão.

Bảo ngọc
xanh thẳm được đặt vào trong miệng Phó Nguyên, tử khí nặng nề bao quanh
thi thể dần có điểm biến hóa, sắc tím tái trên khuôn mặt liền tiêu tán
bớt, Phó Nguyên giống như trở nên có chút sinh khí.

Phó Nguyên
an tĩnh nằm trên mặt đất, vẻ mặt phảng phất như là đang ngủ thiếp đi.
Đôi mắt của hắn bình thường vẫn đen kịt giờ đây nhắm lại, giống như lúc
nào cũng có thể mở ra, ung dung bình thản nhìn mọi người.

Liễu Triêu
Dương cũng không chịu nổi nữa, ôm bả vai Liễu Triêu Hoa gào khóc thành
tiếng, tiếng khóc thảm thiết khiến cho cả đại sảnh bị bao phủ bởi sự bi
thương.

Liễu Triêu
Hoa vỗ vỗ cánh tay tỷ tỷ một chút rồi nhìn Liễu Tân Chi nói: “Phụ thân,
đặt bảo ngọc này trong miệng có thể giữ cho thi thể của Phó Nguyên sư
huynh không bị thối rữa. Kính xin người cho nữ nhi rời núi, chỉ cần tìm
được Chiêu Hồn Đăng(1) của yêu tộc, nhất định có thể gọi hồn của Phó Nguyên sư huynh trở về.”

(1) Chiêu Hồn Đăng: đèn gọi hồn

Ánh mắt Liễu Tân Chi liền sáng ngời, sau đó lại ảm đạm xuống, hắn nói: “Chiêu Hồn
Đăng đã thất lạc gần ngàn năm nay, chưa nói có thể tìm được hay không,
mà nếu muốn chiêu hồn cũng cần có một nửa tu vi của người gọi hồn làm
mồi dẫn. Ngươi…”

Liễu Tân Chi cũng không biết tu vi của Liễu Triêu Hoa như thế nào, đứa con gái này
từ nhỏ đã bị tàn tật, hắn vốn cũng không có bao nhiêu hi vọng với nàng.
Nhưng hôm nay Liễu Tân Chi lại phát hiện con gái nhỏ của mình cũng không thua kém gì đứa lớn, cảm giác này giống như ngươi vô tình nhặt được một hòn đá, trải qua thời gian dài không chú ý quý trọng nó, nhưng mà bỗng

nhiên có một ngày, có người nói cho ngươi biết, hòn đá tầm thường trong tay ngươi
chính là một hòn đá quý hiếm. Như vậy tự nhiên ngươi sẽ thấy càng trân
trọng nó hơn gấp nhiều lần, cảm giác ấy vừa là áy náy ảo não lại vừa có
cả thích thú, nếu không phải người trong cuộc sẽ không bao giờ hiểu
được.

Liễu Triêu
Hoa vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Liễu Triêu Dương, yên lặng an ủi tỷ tỷ của mình. Nàng nghe ra được cảm xúc rối rắm trong lời nói của phụ
thân mình thì liền thoải mái phất tay áo, thản nhiên ung dung nghênh đón ánh mắt đánh giá của mọi người, tựa như đang cười nói: “Nếu như có thể
thanh thản, cho dù phải buông tha một thân tu vi này thì có làm sao?”

Rất nhiều
năm sau, tất cả mọi người của Thiên Nguyên tông đứng ở đây vẫn nhớ đến
người nọ ngồi trên xe lăn ở giữa chính đường, thoải mái phất tay áo,
phong thái tuyệt đại vô song.

Loại phong
thái bình thản giữa trời đất này, tựa như tiêu sái không chấp nhất, lại
tựa như ngạo nghễ vô tâm, liền khắc sâu vào đáy lòng mọi người.

“Nếu như có
thể thanh thản, cho dù phải buông tha một thân tu vi này thì có làm
sao?” rõ ràng lời này từ trong miệng nàng nói ra nghe cực kỳ bình thản,
lại để cho rất nhiều người khắc cốt ghi tâm, thật sâu rung động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.