Băng Linh Huyễn Điểu đưa mắt nhìn Nhược Lam một hồi lâu, ánh mắt vẫn còn chút chán ghét, nhưng sau đó chuyển thành bực bội, cuối cùng nó thở hắt ra một hơi: “Nhân loại, ngươi tên gì?”.
“Hả?”.
Băng Linh Huyễn Điểu lườm nàng, ý tứ như muốn nói: Trả lời đi, đừng có nói mấy thứ thừa thãi!
Nhược Lam nhìn nó, còn hơi khúc mắc nhưng vẫn trả lời: “Nhược Lam, Nhược trong yếu nhược, Lam trong màu xanh lam”.
Băng Linh Huyễn Điểu gật gù, nghiêm túc nói: “Nha đầu, có ai nói nhìn ngươi trông rất đáng ghét chưa?”.
Nhược Lam trợn tròn mắt. Nàng còn chưa nói nó xấu xí thì thôi, nó lại dám nói nàng đáng ghét? Có nó mới xấu xí, cả nhà nó đều xấu xí!
Băng Linh Huyễn Điểu nói tiếp: “Mặc dù chỉ cần nhìn thấy ngươi là khó chịu, nhưng ta cũng không phải không biết giữ chữ tín, đã đồng ý bảo vệ ngươi thì sẽ không để những linh thú khác động tới ngươi. Ngươi nên cảm thấy may mắn”.
Nhược Lam vẫn còn tức vì lời chê nàng đáng ghét lúc nãy, liền “hừ” một tiếng, trong lòng lại khinh thường hỏi lại, thế nào là may mắn? Nàng chẳng qua cũng là thân bất do kỷ, nếu không còn lâu mới ở đây nhìn nó diễn trò.
Giữ chữ tín? Mắt nàng bây giờ nhìn rất rõ, nó là bị nam nhân lạ mặt kia bắt ép thì có! Dù nghĩ vậy nhưng nàng vẫn lẳng lặng không nói gì. Khi một kẻ điên đang nói, tốt nhất đừng nên tranh luận với hắn, bởi vì người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy hai kẻ điên đang nói chuyện với nhau thôi.
Mặc dù không có người thứ ba đứng ở đây nhìn, nàng cũng tuyệt đối không tự hạ thấp nhân phẩm của mình, cùng tranh luận với kẻ điên đó. Huống hồ, đây cũng không phải “người”. Trước khi biết rõ nó là thứ gì, không nên manh động. Dù kẻ trước mặt có nói tiếng người, hành sự như con người, quái vật vẫn là quái vật, không thể nào đem ra so sánh được.
Nhược Lam ngẩng lên nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, cười nói: “Quả là may mắn. Có điều ta vẫn phải hỏi lại, ngươi thật sự đủ mạnh mẽ để bảo vệ ta khỏi bất cứ nguy hiểm nào sao?”.
Băng Linh Huyễn Điểu hừ lạnh: “Đương nhiên, ngươi nghĩ ta là ai? Chưa nói đến chuyện linh thú trên toàn đại lục này vô cùng ít ỏi, việc được diện kiến một linh thú mạnh mẽ như ta sợ là có nằm mơ cũng không thấy”.
Nhược Lam cười khẽ. Đúng là nằm mơ cũng không thấy, bởi vì ta không thể tin mình vừa xuyên không lại gặp một kẻ ảo tưởng sức mạnh như ngươi, có điều bây giờ ta tin rồi.
Nàng tỏ ra vô tình nói: “Ồ, thật vậy sao? Có điều, ta không biết ngươi là ai thật, nhưng nghe ngươi nói, nhất định là không tầm thường rồi!”.
“Ngươi không biết ta? Ta là Băng Linh Huyễn Điểu, linh thú hoá sinh từ băng mạnh nhất đại lục, thực lực tương đương Cửu Tinh Huyễn Linh cường giả, vậy mà ngươi nói không biết là xong sao?”. Băng Linh Huyễn Điểu có chút phẫn nộ rít lên.
Nhược Lam thuận thế cười ngây thơ: “Thật sự lợi hại lắm sao? Ngại quá, ta cũng là lần đầu tiên biết”.
“Hừ, đúng là kẻ tầm thường, không chấp với ngươi”.
Nhược Lam chủ động lờ đi câu nói ấm ức đó, đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn quay lại hỏi: “Băng Linh Huyễn Điểu, đây là đâu vậy?”.
Băng Linh Huyễn Điểu lườm nàng: “Ai cho phép ngươi gọi ta như thế hả?”.
“Được rồi, Băng đại nhân, như vậy được chưa?”.
Băng đại nhân hơi hơi hài lòng, nói: “Vậy còn được”.
Nhược Lam đang chăm chú quan sát biểu hiện của nó liền bĩu môi, đúng là một kẻ thích nịnh.
“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, đây rốt cuộc là đâu?”.
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn nàng khinh thường: “Ta tưởng ngươi chỉ là kẻ yếu đuối vô năng, hoá ra đầu óc ngươi cũng chẳng khá khẩm gì”.
Nhược Lam nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể lập tức đi vào vấn đề và bỏ qua mấy chi tiết thừa thãi đó”.
Nàng là kẻ yếu đuối vô năng thật, nhưng hoàn toàn không phải loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngược lại mới đúng. Chẳng qua vì đây không phải thế giới của nàng, nàng làm sao mà biết được chứ?
“Thôi được rồi, cũng không biết phải sống cùng ngươi đến bao giờ, đã vậy thì nói cho ngươi luôn, dù sao ta cũng không muốn ở cùng với một kẻ đần độn. Đây là Huyễn Hình đại lục, chắc ngươi biết rồi nhỉ?”.
Nhược Lam gật đầu: “Nói tiếp đi”.
Bây giờ thì nàng biết rồi. Băng Linh Huyễn Điểu nói tiếp: “Nơi này là khu rừng ở gần trung tâm Sơn Mạch thú, còn chỗ ngươi đang đứng thuộc địa phận của ta”.
Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay lật lật mấy viên ngọc rải rác trên mặt đất: “Đây là trung tâm à? Tức là có rất nhiều linh thú mạnh giống ngươi cũng ở quanh đây phải không?”.
Băng Linh Huyễn Điểu hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ linh thú nhiều lắm sao? Tổng cộng trên đời có mười linh thú chân chính sở hữu năng lực cường đại, còn lại chỉ có thể gọi là ma thú. Nhân tiện cũng nói luôn, sức mạnh của ta bây giờ đứng hàng thứ tư trong Thập Linh, lại là độc nhất vô nhị, kẻ được gặp ta thật sự cũng chẳng nhiều đâu!”.
Nhược Lam nghiêm túc nhìn Băng Linh Huyễn Điểu: “Tức là ngoài ngươi ra, còn có linh thú hệ Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Lôi, Phong, Ám, Quang?”. Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng Nhược Lam đã sớm có câu trả lời.
Băng Linh Huyễn Điểu không phủ nhận, giả thiết rằng đây là dị giới siêu nhiên càng lớn. Nhược Lam cắn môi trầm tư. Nàng còn rất nhiều thứ chưa biết, thế nên cũng không thể khẳng định được điều gì. Nhưng nếu nàng khi đến thế giới này cũng có thể “đột nhiên” sử dụng được mấy sức mạnh như thế, vậy thì chỉ có thể là Thuỷ hoặc Băng, bởi vì cả hai đều là màu xanh dương.
“Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”.
Nhược Lam đột nhiên ngẩng lên, ngay lập tức nói: “Tất nhiên là có!”.