Nhưng nếu như là đáp án trước thì hắn dùng khí thể tàn ác đó hù dọa nàng làm gì?
Nàng vừa nói những lời đó ra, Phượng Vô Trù híp mắt nhìn nàng chằm chằm! Thấy sắp có chuyện, Hiên Thương Dật Phong cười giảng hòa:2“Nhiếp chính vương điện hạ và Thái tử không cần để ý, bọn ta không nhìn thấy gì đâu!” Đúng thế, vì sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi xong, bọn họ cảm thấy mắt mình bị mù rồi, không còn nhìn thấy gì nữa!
Nói rồi,6Lạc Tử Dạ lập tức hỏi: “Có thật là không thấy gì chứ? Vậy thì các ngươi nói thật lòng cho ta biết, trong lòng các ngươi, ta vẫn là một người đàn ông trong sáng đi!”
Phượng Vô Trù sa sầm mặt mũi, nhíu chặt mày,3mi tâm khiến người ta loáng thoáng nhìn thấy vẻ kiềm chế. Diêm Liệt có thể nhìn ra được Vương đang cố kiềm chế cảm giác muốn bóp chết Thái tử.
Khóe mắt Hiến Thương Dật Phong giật giật, cảm thấy dù mình không nhìn thấy cảnh9tượng vừa rồi, thì phong thái và lời lẽ của Lạc tử Dạ cũng không giống “người đàn ông trong sáng” chút nào. Vì thể bắt hắn nói ra câu đó thực sự là làm khó hắn!
Minh Dận Thanh càng kinh sợ hơn, hắn không chỉ4cảm thấy mình không thể nói ra những lời đó mà còn trộm nghĩ Lạc Tử Dạ có thể nói ra được những lời đó thì thực sự cũng vô sỉ đến mức khiến người ta chỉ biết thở dài! Long Ngạo Địch chợt cảm thấy mông mình hơi khó chịu, nhớ lại chuyện hôm trước người này sờ mông mình bị bệ hạ phạt trượng! Ba người đều không cách nào lừa dối lương tâm nói ra những lời Lạc Tử Dạ khao khát hy vọng. Còn Lạc Tử Dạ đang định nói cổ nói thêm mấy câu, Nhiếp chính vương điện hạ đã tỏ vẻ không thể chịu được nữa, trầm giọng nói: “Thái tử, có khách tới thăm phủ Nhiếp chính vương là chuyện của Cô! Chuyện người nên làm còn chưa làm xong, đi làm việc của ngươi đi!”
Khóe môi Lạc Tử Dạ điên cuồng giật, chuyện nàng nên làm? Chuyện của nàng á? Ở đây thì chuyện nàng phải làm chính là sửa tường rồi! Vẻ mặt nàng vặn vẹo một lúc, nhìn đám trai đẹp trước mắt rồi nói một cách không vui: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài có thể ở đây trò chuyện vui vẻ với dàn mỹ nam còn ta lại phải sửa tường, ngài cảm thấy sắp xếp thể có ổn không?”
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Phượng Vô Trù khẽ biến đổi, hắn ngồi thẳng người dậy, một luồng ma khí nhanh chóng áp xuống. Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy luồng khí xung quanh mình như bắt đầu co rút, vặn vẹo, khiến nàng có thể cảm thấy sức ép mạnh mẽ, sắc mặt cũng hơi biến đổi!
Thấy hai người sắp xông vào đánh nhau, Long Ngạo Địch liếc họ một cái rồi nói: “Thái tử, bọn ta cũng chỉ nể phục Nhiếp chính vương chứ không phải ngưỡng mộ, người đừng nghĩ nhiều!”
Lời này, cũng chính là lý giải câu nói của Lạc Tử Dạ thành: Lạc Tử Dạ và Phương Vô Trù là một cặp đoạn tụ, Phượng Vô Trù sắp xếp cho Lạc Tử Dạ đi làm việc, còn hắn ở lại hàn huyện cùng những mỹ nam khác khiến Lạc Tử Dạ ghen tỵ và bất mãn ngùn ngụt! Vì thế, để chứng minh sự trong sạch của mình, chứng minh bản thân là một người đàn ông bình thường, tỏ ý không có quan hệ gì với Nhiếp chính vương, nên Hộ quốc Tướng quân đành nói ra những lời này để Thái tử yên tâm!
“Không phải, ý của ta là…” Lạc Tử Dạ vẫn muốn giải thích.
Nhiếp chính vương điện hạ chợt thản nhiên nói một câu: “Thái tử thực sự không cần mắt nữa sao?”
Khóe môi nàng co giật, lập tức chuyển ánh mắt đang nhìn Long Ngạo Địch sang phía khác. Nhớ lại những lời Phượng Vô Trù nói, đôi mắt của nàng sinh ra chỉ để nhìn hắn nếu không sẽ móc mắt của nàng! Khóe mắt nàng giật giật vài cái, quay đầu tiếp tục công cuộc quét vôi tường!
Nàng tự an ủi bản thân, để đảm bảo đôi mắt vẫn còn là của mình, vì một tương lai còn được ngắm trai đẹp sau này, vì lợi ích lâu dài về sau, hôm nay nàng tạm nhịn hắn, quay lưng với bầy trai đẹp mà quét vôi, chỉ nghe tiếng của các anh giai thôi vậy! Dù sao giọng nói của mấy mỹ nam này cũng quyến rũ vô cùng.
Giọng nói quyến rũ nhất là của Phượng Vô Trù nhưng hắn cũng là tên bỉ ổi nhất!
Diêm Liệt nhìn Vương nhà mình rồi lại nhìn sang Thái tử, và cả chúng mỹ nam ở đó. Trong lòng hắn dần tự ảo tưởng, biểu hiện của Vương lúc này có được coi là đang ghen không?
Quả Quả nhìn Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn Phượng Vô Trù, nó so sánh diện tích tường đã quét vôi của mình và Lạc Tử Dạ. Đôi mắt màu xanh dương đảo qua đảo lại, nhất định là vì Lạc Tử Dạ quét vôi được nhiều hơn nên chủ nhân mới hôn Lạc Tử Dạ chứ không hôn mình! Nghĩ thế, đôi cánh của Quả gia vung vẩy như phong hỏa luân, quét như điên trên tường! Tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ…
Sau đó Phượng Vô Trù hơi nhấc tay, Diêm Liệt lập tức sai hạ nhân chuẩn bị ghế cho ba vị khách. Lạc Tử Dạ đầy một bụng oán hận quét vôi, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên sau lưng. Đầu tiên là giọng nói ấm áp của Hiến Thương Dật Phong: “Hôm nay mạo muội tới thăm, lại gặp được Minh vương điện hạ trên đường, quả là có duyên!”
“Có thể gặp gỡ Phong vương cũng là vinh hạnh của bản vương. Chỉ sợ không mời mà tới làm phiền Nhiếp chính vương… ơ…” Minh Dận Thanh nói tới đây cũng giật mình! Mấy lời khách sáo hình thức này cũng nói quá nhiều năm, nên giờ cứ thế mà buộc miệng nói ra. Nhưng nhớ lại thì có vẻ như bọn họ đang thực sự phá đám chuyện tốt đẹp của Nhiếp chính vương và Thái tử!
Phượng Vô Trù nghe xong, nghiêng đầu khó chịu nhìn hắn một cái, Minh Dận Thanh càng ngượng ngùng hơn, đưa tay sờ mũi.
Hiến Thương Dật Phong lại nhìn ra được Lạc Tử Dạ đang uất hận quét vôi, và ánh mắt Phượng Vô Trù mỗi khi nhìn Lạc Tử Dạ đều hàm chứa nụ cười ác ý. Đại khái hắn cũng đoán được quan hệ của hai người này chỉ e không giống như vẻ mà họ nhìn thấy lúc đến.
Long Ngạo Địch cũng nói: “Hôm nay thần tới đây còn có một chuyện. Bệ hạ sai thần tới truyền lời, nói rằng ngày kia vào quốc tự dâng hương, sức khỏe bệ hạ không tốt mong rằng Nhiếp chính vương có thể thay mặt! Dù sao cả Thiên Diệu cũng chỉ có Nhiếp chính vương điện hạ có tư cách thay mặt bệ hạ, bệ hạ cũng mong rằng Thái tử có thể đi cùng!”
Vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ đang vừa quét vôi vừa dựng đứng tại lên nghe họ nói chuyện, vội nghiêng đầu bày tỏ rõ lập trường của mình: “Ngày kia bản Thái tử cũng không khỏe, cứ để Nhiếp chính vương đi một mình là được!” Đừng có đùa chứ, đi cùng Phượng Vô Trù là lúc nào cũng có nguy cơ tính mạng bị đe dọa, còn lâu nàng mới đi!
Mỹ nam thật đáng quý, nhưng nàng còn phải giữ mạng sống để gặp nhiều mỹ nam hơn! Nàng vừa nói xong, đôi mắt ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ chợt trở nên lạnh lẽo, nở nụ cười khát máu. Còn Long Ngạo Địch không để ý những thứ này, hắn thừa biết Thái tử là người chưa đến phút chót thì không chịu làm việc, vì thế gật đầu nói: “Ý của Thái tử, thần sẽ truyền lại cho bệ hạ!”.
Hắn nói xong, một lúc sau Hiến Thương Dật Phong mới cười nói: “Nghe nói hoa đào của quốc tự Thiên Diệu đang nở rất đẹp. Không biết Nhiếp chính vương điện hạ có thể cho phép bản vương đi cùng một chuyến được không?” Từ xưa tới nay chỉ có người cầm quyền hoặc hoàng tộc mới được vào quốc tự, vì thế muốn vào nhất định phải thỉnh cầu!
Phượng Vô Trù liếc Hiên Thương Dật Phong một cái, tựa như muốn nhìn thấu mục đích trong mắt hắn. Bên ngoài luôn đồn rằng long mạch của Thiên Diệu nằm trong quốc tự, Hiên Thương Dật Phong vào để ngắm hoa hay để tìm long mạch? Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không thèm để ý, gật đầu nói: “Được!”
“Phong vương được đi rồi, nếu bản vương cũng muốn đi, chắc hẳn Nhiếp chính vương điện hạ sẽ không từ chối chứ?” Minh Dận Thanh cười tiếp lời.
“Hả? Các ngươi đều đi sao?” Phượng Vô Trù còn chưa trả lời, Lạc Tử Dạ đã trợn mắt quay đầu lại nhìn Long Ngạo Địch, “Ngươi cũng đi sao?”
Long Ngạo Địch gật đầu: “Ngày mai thần có trách nhiệm cảnh giới ở ngoài quốc tự, bảo vệ sự an toàn cho Nhiếp chính vương điện hạ!” Lạc Tử Dạ liếm môi, cười thô bỉ: “Ôi chà, nếu các anh trai đẹp đều đi thì ta cũng đi, cho ta đi theo với!” Nàng vừa nói xong, Phượng Vô Trù liền đen mặt! Ý của Lạc Tử Dạ là một mình Phượng Vô Trù hắn thì nàng không đi, có thêm mỹ nam khác thì nàng mới đi ư?