Lúc trời sẩm tối, lão sai nhấn đó xách theo một cái bọc nặng đi vào trong ngõ, thấy cửa vẫn còn khóa, liền sờ tìm chìa khóa mở cửa.
Vừa vào trong thì thấy cả nhóm bốn người, hòa thượng đó thì đang ngồi xếp bằng, còn người đen đen cao lớn thì đang nâng cái cối xay trong vườn để rèn luyện cánh tay, lúc này đang nhìn lão như hổ rình mồi.
– Còn hai người nữa đâu?
Lão sai nhân còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng cửa sau lưng mở ra, quay đầu nhìn lại thì thấy người thứ ba, Trần Khác. Trần Khác cao hơn lão hẳn một cái đầu, cảm thấy bị áp bức vô cùng.
– Còn một vị huynh đệ cầm tinh con khỉ nữa, ở trong nhà không chịu nổi. Lão trượng không cần phải để ý tới hắn đâu
Trần Khác nói.
– Thật sự là phải cẩn thận.
Lão sai nhân nói đặc giọng Tương, vừa than thở, vừa đi vào trong phòng. Lão sống tới chừng này tuổi sao có thể không nhìn ra đám người Trần Khác đang đề phòng bị bán đứng?
– Lão trượng thứ tội, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là chim thấy cung sợ cành cong mà thôi.
Trần Khác chắp tay làm lễ, nhận tội nói:
– Vốn là vui mừng hoan hỉ đến thăm người thân, ai ngờ lại xảy ra biến cố này.
– Haiz, cũng khó trách. Nhà ai gặp khó khăn này cũng đều sợ vãi linh hồn.
Lão sai nhân đó phải ngoài năm mươi, vẻ mặt vàng khô, gầy guộc. Lão bỏ chiếc khăn vấn đầu xuống, đặt cái bọc nặng lên bàn, cầm bình trà lên uống đầy một bụng trà lạnh.
Chờ ông uống hết nước, Trần Khác mới hỏi:
– Vẫn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của lão trượng?
– Lão tên Vương Kim Quý, đáng tiếc là không quý giá một tý nào.
Lão sai nhân nhếch mép cười nói:
– Tiểu ca đây là Tam Lang của nhà Trần đại lệnh?
– Vì sao lão trượng biết?
– Haha, đại lệnh cả ngày luôn miệng nhắc tới bốn huynh đệ ngươi.
Vương Kim Quý vuốt vuốt bộ râu, cười nói:
– Tuy chưa gặp qua, nhưng hình dáng các ngươi đều sống động trong mắt lão già ta. Người đen đen to lớn bên ngoài kia, chắc là Ngũ Lang nhỉ.
– Không sai…
Trần Khác sắc mặt buồn bã, nói:
– Lão trượng, cha cháu rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì?
– Ôi, là đại sự rơi trúng đầu.
Vương Kim Quý cũng buồn bã nói:
– Mười ngày trước, chuyến quân tư áp giải đi Thiều Quan bị bọn cướp cướp mất, quan văn áp tải, ngoài Trần đại lệnh ra, không một ai sống sót trở về.
Ông đột ngột dừng một chút rồi lại nói tiếp:
– Thì ra sau khi xuất phát không lâu, Trần đại lệnh bị trúng khí độc, mọi người sợ ông ấy vào núi sẽ gặp nguy hiểm nên liền để ông ấy nghỉ ngơi ở trạm dừng chân, kết quả là Trần đại lệnh thoát chết, được các dân phu và quan binh thoát chết quay trở lại đưa về Hành Dương.
– Vừa về đến Hành Dương, Trần đại lệnh liền bị người của Pháp ti bỏ ngục, nói là hoài nghi ông ấy cấu kết với đám người xấu, mật báo tin tức cho đám sơn tặc.
Vương Kim Quý thở dài, nói tiếp:
– Nghe nói Đề hình ti đã đề nghị tử hình, ngựa đưa tin đã trình báo trong Kinh đưa ra kết luận.
– ….
Mãi lâu sau Trần Khác vẫn không thể nói được gì, không ngờ, vậy mà Trần Hi Lượng lại gặp phải phiền phức lớn đến như vậy. Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, gằn từng chữ:
– Cha cháu ông ấy tuyệt đối không làm mấy chuyện đó.
– Lão đương nhiên là tin, nếu không thì cũng không bảo các ngươi đến nhà ta.
Vương Kim Quý thở dài nói:
– Không chỉ có ta không tin, trong nha huyện chúng ta, phàm là những người hiểu biết Đại lệnh thì đều biết đây là những lời nói hươu nói vượn. Đáng tiếc là chúng ta chỉ như cái đinh, người của Đề hình ti vốn không quan tâm tới.
Nói xong có chút xấu hổ, ông tiếp lời:
– Còn nói, còn nói ai nói dùm cho ông ấy thì chính là đồng đảng của ông.
– Vớ vẩn.
Trần Khác tung một chưởng thật mạnh làm chiếc bàn vốn đã lung lay bị vỡ tan tành:
– Ngày mai cháu sẽ đi tìm quan phủ hỏi xem bọn họ có chứng cớ gì mà có thể định tội cha cháu.
– Ai yo, tiểu gia, tính khí ngươi thật quá nóng nảy.
Vương Kim Quý nhìn thì hom hem nhưng động tác thì không hề chậm chạp. Trước khi cái bàn đổ sụp thì một tay cầm lấy bình trà, một tay cầm chiếc bọc nặng, nói:
– Tình cảnh rối loạn này ai còn muốn nói với ngươi về chứng cứ chứ?
Đặt mấy thứ trong tay sang chiếc ghế trống bên cạnh, ông tiếp tục khuyên nhủ:
– Tuy triều Tống chúng ta không thích liên quan, nhưng quan phủ đem ngươi đi thẩm vấn mấy ngày, đảm bảo sẽ khiến ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ.
– Ông nói không sai, cháu đi gõ cửa từng nơi như vậy sẽ không có tác dụng gì, mà ngược lại lại hoàn toàn bị động.
Trần Khác chau mày, từ trong phòng bước ra nói:
– Cháu phải tìm hiểu rõ chân tướng sự việc trước.
Hắn vừa suy nghĩ, vừa đi vòng quanh. Lúc sắp làm cho Vương Kim Quý chóng mặt, mới dừng lại hỏi:
– Đội giữ quân nhu đó có bao nhiêu người?
– Hơn bảy trăm dân phu, hơn bốn trăm quan binh.
Vương Kim Quý đáp.
– Nhiều người như vậy mà còn bị cướp? Bọn thổ phỉ ở đây rất hung hăng sao?
Trần Khác chau mày hỏi.
– Không đâu. Từ Hành Dương đến Sâm Châu, lại đến Thiều Quan, là quan đạo tiến vào Quảng Nam đông lộ. Nhưng mấy năm nay chỉ nghe nói có hành khách gặp nạn chứ không dám cướp của quan phủ.
Vương Kim Quý lắc lắc đầu nói:
– Tuy nhiên trước khác nay khác, hiện giờ binh loạn, không chừng còn có bọn cường đạo nhân lúc cháy nhà mà hôi của nữa.
– Trước kia liệu có bọn cướp có số má nổi tiếng nào không?
Trần Khác lại hỏi.
– Không có, chưa từng nghe qua.
Vương Kim Quý lắc đầu nói:
– Tam Lang vì sao lại hỏi câu này?
– Vụ mua bán này, không phải đám thổ phỉ bé có thể làm được.
Trần Khác trầm giọng nói:
– Bọn cướp ít nhất phải hơn ngàn người mới dám làm chuyện này.
– Ừ.
Vương Kim Quý gật đầu nói:
– Nghe dân phu trở về nói, khắp núi đồi đều là thổ phỉ, điều này đã khiến bọn chúng bỏ lại quân nhu mà bỏ chạy.
– Từ khi Ung Châu bị chiếm đóng đến giờ, tuy mới hai tháng. Nhưng hai tháng này cho dù có bọn cướp mới được sinh ra thì cũng không có thực lực thế này.
– Ngươi nói cũng có chút có lý.
Vương Kim Quý vuốt râu, nói:
– Bọn cướp hùng mạnh này xuất hiện tựa như không khí vậy.
– Còn một vấn đề nữa, dân phu và quan binh tổn thất thế nào?
Trần Khác lại hỏi:
– Ngay từ đầu đã bị bắn chết vài người. Đại đa số đều chạy về rồi.
Vương Kim Quý thở dài nói:
– Canh chừng rồi bỏ chạy, Lưỡng Quảng đã bị mất như vậy.
– Tất cả bao nhiêu quan văn áp tải?
Trần Khác hỏi.
– Không tính đại lệnh vẫn còn năm người đều không trở về.
Vương Kim Quý thở dài, nói:
– Nhưng điều này cũng là bình thường. Đám quan nhân thì đều ngồi xe, bọn cướp lấy đá thả xuống, xe đều bị hỏng. Mũi tên vừa bắn ra, dân phu và xe quan liền chạy toán loạn, nên liền bỏ lại đám quan nhân mà chạy.
– Điều đó cũng không thể là không một ai trở về.
Trần Khác lại lắc đầu nói:
– Thật sự không hợp với lẽ thường.
– Vậy ngươi nói xem là chuyện gì?
Vương Kim Quý vò đầu hỏi.
– Không biết.
Trần Khác lắc đầu đáp.
– Uổng phí nửa ngày nói chuyện.
Vương Kim Quý lập tức nản lòng nói:
– Không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm. Đồ ăn ta mua đều nguội hết cả rồi.
Nói rồi mở cái bọc nặng ra, lộ ra sáu gói bằng lá sen, nói:
– Tình cảnh này không thể có cá thịt chiêu đãi các ngươi. Ráng ăn cho no bụng đi.
– Đa tạ lão trượng.
Trần Khác móc trong tay áo ra một đồng bạc, nói:
– Không thể để ông phải tốn kém được.
Tuy rằng trong thành giá cả tăng vọt, nhưng một đồng bạc vẫn có thể mua được mấy chục bịch cơm như thế này. Vương Kim Quý vội lắc đầu nói:
– Công tử của Đại lệnh gia đến, lão già ta cũng nên chiêu đãi chứ.
– Tiền ta đã đưa ra thì không có thói quen lấy lại.
Trần Khác lắc đầu nói:
– Cầm lấy đi.
– Haiz.
Vương Kim Quý liền vui vẻ hẳn lên, nhếch mép cười nói:
– Đại lệnh vẫn nói không sai, Tam lang đối nhân xử thế thật độ lượng.
Lão già Vương để lại một bịch cơm, còn lại đều được Trần Khác đem vào trong sân. Lúc này ngoài trời đã tối đen, Trần Khác lay nhẹ hòa thượng Huyền Ngọc nói:
– Vẫn quá ngọ không ăn sao?
Từ trưa hôm qua tời giờ tiểu hòa thượng chưa hề ăn một cái gì.
Tuy rằng đói đến hoa mắt chóng mặt, nhưng Huyền Ngọc vẫn nhất quyết lắc đầu nói:
– A di đà phật. Ca, ta không ăn đâu.
Trần Khác vẫn ném cho cậu một nắm cơm, nói:
– Cầm lấy sáng mai ăn.
Rồi lại đưa cho Ngũ Lang một nắm, nói:
– Đem đưa cho Hầu ca của đệ đi.
Ngũ Lang gật gật đầu, rồi đứng dậy đi ra sân.
Trần Khác đang ngồi xổm trên chiếc ghế đá trong sân, tiện tay mở chiếc lá sen ra, vừa lấy tay nắm lấy nắm cơm đưa lên miệng, vừa vắt óc suy nghĩ.
Tình cảnh trước mắt quả thực rất gian nan, chỉ dựa vào mấy thanh niên bọn họ không quyền không thế, không chỗ dựa, phải làm thế nào để cứu được cha già Trần Hi Lượng? Làm thế nào chứng minh ông ấy vô tội, làm thế nào để đám đại nhân kia tin tưởng. Chuyện này giống như hổ ăn trời xanh, hoàn toàn không có đầu mối.
– Phiền nha.
Trần Khác ném nắm cơm đang ăn dở ra xa, buồn rầu nói:
– Ai có thể giúp ta nghĩ cách với.
Trong chốc lát bỗng nghe thấy giọng nói:
– A di đà phật. Ai đeo chuông thì người đó phải tháo.
Trần Khác giật mình ngẩng đầu lên, nhìn tiểu hòa thượng Huyền Ngọc nói:
– Ngươi nói gì?
– Ca, ta nói ai đeo chuông thì người đó phải tháo chuông.
Huyền Ngọc nhắc lại một lần nữa, sợ hắn không hiểu nên còn giải thích thêm:
– Một ngày Pháp nhãn đại sư hỏi đại chúng rằng: Hổ hạng hạ kim linh, người nào giải thích được? Nhưng không ai giải thích được cả. Pháp sư thích Thái khâm tới, pháp nhãn lại lấy câu trước đó hỏi, Thái khâm rằng: Hệ giả giải đắc.
– Ôi, má ơi, tiểu hòa thượng.
Trần Khác ngay lập tức hiểu rõ, hận là không thể hôn lên chiếc đầu trọc của cậu ta, khen ngợi nói:
– Ngươi người thật không lộ chân tướng nha.
– Ca là người trong cuộc, thường mê muội.
Huyền Ngọc khiêm tốn nói:
– Tiểu tăng là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn thôi.
– Quá khiêm tốn rồi.
Trần Khác nói xong đột nhiên trố mắt hỏi:
– Không đúng, ta không hề nói gì cả, mà ngươi cái gì cũng biết sao?
– Tiểu tăng tu luyện từ nhỏ, thính lực có chút nhạy bén hơn người thường.
Huyền Ngọc thành thực đáp.
– Vì vậy những điều chúng ta nói ở trong phòng, ngươi đều nghe được hết rồi?
Trần Khác há hốc miệng nói
– Đúng vậy…
Huyền Ngọc đáp.
– Lợi hại.
Hắn và Vương Kim Quy nói chuyện đã rất nhỏ rồi mà tiểu hòa thượng vẫn có thể nghe được sơ sơ. Trần Khác vô cùng thán phục, không khỏi hồ nghi nói:
– Ta và Hầu ca ngươi nói chuyện ở trên thuyền ngươi đều nghe được sao?
Chính là câu chuyện dụ dỗ tiểu hòa thượng hoàn tục…
– A di đà phật.
Huyền Ngọc chắp tay trước ngực nói:
– Điều nên nghe thì đã nghe rồi, điều không nên nghe thì không nghe.
– Ha ha ha…
Trần Khác không khỏi cười, mắng:
– Hòa thượng ngươi xem ra cũng có vẻ trung hậu.
– Đều là học theo đại ca.
Huyền Ngọc cười híp cả mắt, lấy chiếc nón tre đội lên đầu.