Những ngày cuối tháng mười, nhiệt độ ở Tần Châu lành lạnh và khô thoáng, mọi người nếu muốn bước ra đường thí ít nhất phải có thêm một chiếc áo ấm để khoác vào.
Bởi vì mùa đông sắp đến, Bạc Mộ Vũ lấy một ít đồ dành cho mùa đông, chiều chủ nhật cùng Giang Trần Âm trở về nhà cũ Giang gia.
Vừa lúc Giang lão gia đang luyện chữ, Bạc Mộ Vũ cũng đúng lúc ở đây, Giang lão gia liền đuổi Giang Trần Âm đi, giữ lại Bạc Mộ Vũ ở thư phòng.
Giang lão gia bình tĩnh đứng sau án thư, tờ giấy Tuyên Thành còn mới được đặt trước án thư.
Bạc Mộ Vũ đi đến bên cạnh án thư, ở nơi đó có vài tờ giấy đã được viết, nàng cúi xuống nhìn xem, rồi đọc lên:
“Niệm giai nhân, âm trần biệt hậu, đối thử ứng giải tương tư.”
Đuôi chân mày Giang lão gia khẽ động, nhìn nàng.
Cô gái nghiêng đầu, mái tóc đen dài xõa xuống , nhỏ giọng lẩm nhẩm:
“Âm Trần… tên dì Âm.”
Giang lão gia cười nói:
“Tiểu Vũ, Lục Nhi có từng nói về tên của mình với con chưa?”
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, mím môi gật đầu:
“Dạ, lúc con còn nhỏ dì Âm đã nói rồi.”
“Huh?”
Giang lão gia hứng thú, chỉ chỉ chiếc ghế trước án thư,
“Đến ngồi, nói cho ông nghe thử Lục Nhi kể với con thế nào.”
Bạc Mộ Vũ đi đến ngồi xuống, nhớ lại một chút mới nói:
“Dì Âm kể là, trước đây khi ông với bà kết hôn chưa lâu, ông ở nơi khác nhớ đến bà và trùng hợp lại nhớ đến đoạn thơ này.”
Giang lão gia ha ha cười lên, ngồi xuống nói:
“Có thấy lão già như ông quá tầm thường không? Thanh niên các con bây giờ đâu ai dùng cách này để thể hiện tình cảm.”
Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nói:
“Tất nhiên là không, theo con nghĩ đây là cách giản dị nhất nhưng cũng là cách thể hiện chân thành nhất. Tất cả cảm tình đều trong từng dòng chữ, hữu tình hữu cảnh, trái lại những cách thức thể hiện bây giờ khó có thể làm được như vậy.”
Từ giữa đôi chân mà của Giang lão gia lộ ra nét vui vẻ, nụ cười chưa từng dịu xuống.
Bạc Mộ Vũ ngừng lại một chút, hỏi:
“Nhưng, trước đây ông với bà không thích con trai sao?”
“Cũng không phải.”
Giang lão gia thở nhẹ, cười nói:
“Năm đó ông vẫn còn là một cậu con trai thô kệch, lúc ông và bà con yêu nhau, ông rất sợ để cho bà con phải chịu thiệt thòi. Sau khi kết hôn, ông bà bàn với nhau chuyện con cái, ông thì chỉ muốn sinh một cô con gái, bởi vì con gái sẽ ngoan ngoãn, những lúc ông không thể ở nhà thì có thể thay ông bên cạnh chăm sóc bà.”
Bạc Mộ Vũ thấu hiểu gật đầu, thì ra đây chính là nguyên nhân vì sao hai lão nhân gia khi trẻ thích con gái. Chỉ là vấn đề sinh con cái, ông cũng nghĩ cho bà, nghe thấy thật sự rất ấm áp.
Nghĩ đến đây, nàng lại hỏi:
“Vậy khi bé dì Âm có ngoan hay không ạ?”
Giang lão gia nghe thấy vậy, gương mặt tràn ngập vui vẻ:
“Dì con à, ông còn mong nó nghịch ngợm một chút giống như anh hai anh ba của nó. Dì của con rất thỏa lòng mong đợi của ông bà, hiểu chuyện nghe lời, lại còn nhạy bén. Mà hơn nữa, năm đó lo lắng của ông thật ra lại dư thừa, hai đứa con trai tuy có bướng bỉnh nhưng rất ngoan ngoãn.”
Khi Giang lão gia đang hồi tưởng, trọng điểm của Bạc Mộ Vũ lại đang đặt ở lời khen ngợi của ông dành cho Giang Trần Âm.
Hiểu chuyện nghe lời lại còn nhạy bén.
Bạc Mộ Vũ từng nghĩ, nàng nghĩ rằng Giang Trần Âm khi còn nhỏ sẽ rất nghịch ngợm, sẽ giống như những nữ sinh tràn đầy nhiệt huyết mà trước đây nàng thấy ở trường học. Những không nghĩ tới là, Giang Trần Âm từ nhỏ vốn đã ôn hòa, có lẽ sự ôn nhu tài trí của hiện giờ chính là thiên tính trời ban.
“Vậy chắc là từ nhỏ dì Âm có rất nhiều người thích?”
Không biết vì sao Bạc Mộ Vũ lại hỏi một câu mà trong lòng mình đã biết rõ đáp án.
“Đúng vậy, từ khi còn bé đã được rất nhiều người thích. Đầu tiên là trưởng bối, sau đó đến trường cũng thu hút không ít sự yêu thích từ bạn học…”
Giang lão gia nói đến đây, sắc mặt bông nhiên thay đổi, ánh mắt chợt ảm đạm, nặng nề mà thở dài.
Bạc Mộ Vũ tựa như được đánh thức, một đoạn suy nghĩ trong đầu thoáng chốc được khơi thông. Giang Trần Âm nhân duyên rất tốt, đoán chừng lúc 20 tuổi đã xảy ra chuyện gì đó nên mới làm cho tư tưởng bị thay đổi, cơn ác mộng kia, đoạn chuyện xưa cũ không thể nhắc đến và những lời Giang gia gia từng nói…
Nàng nghiêng người về trước, hai tay nắm lấy cạnh án thư,
“Ông, dì Âm trước đây…”
Giang lão gia nhàn nhạt và cũng không chối bỏ:
“Được rồi, chuyện trước kia không nên nói nhiều.”
Lời nói của Bạc Mộ Vũ hoàn toàn bị ngăn lại nơi yết hầu, lời còn chưa hỏi ra đã bị ngăn lại, cho nên suy đoán của nàng có lẽ đã đúng.
Nhắc đến đoạn thời gian nhân duyên tốt đẹp khi ở trường của Giang Trần Âm thì Giang lão gia thở dài, như vậy có lẽ chuyện kia đã phát sinh ở trường học và với người bạn học cùng lớp của Giang Trần Âm!
Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nhìn Giang lão gia, chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là có thể rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho Giang Trần Âm đến giờ vẫn chưa thể quên, làm cho cả Giang gia giữ kín như bưng, người biết chuyện đều chỉ lựa chọn một thái độ duy nhất. Tất cả mọi người, không ai nhắc đến cho dù là một lần, cắn chặt răng quyết không đề cập đến quá khứ cho dù là một chữ.
Còn việc Giang Trần Âm bốn năm trước bỏ đi, là vì chuyện gì, Bạc Mộ Vũ nhớ lại khoảng thời gian trước khi Giang Trần Âm giật mình tỉnh dậy do gặp ác mộng, nguyên nhân bỏ đi có lẽ liên quan đến cơn ác mộng đó, cơn ác mộng chính cô đã từng trải qua.
Trái tim Bạc Mộ Vũ đập liên hồi, cảm giác bản thân đã đứng ở trước cánh cửa mở ra câu chuyện năm đó, nhưng làm cách nào cũng không thể tìm đươc chiếc chìa khóa để bước vào.
Trong giây phút đó, Giang lão gia thản nhiên nói rồi đứng lên:
“Tiểu Vũ này, nào, giúp ông mài mực.”
Bạc Mộ Vũ cắn chặt môi, đôi tay bên dưới án thư đang nắm chặt.
Chỉ chốc lát, nàng vô lực buông tay, nghe lời Giang lão gia mài mực, lòng bàn tay nàng còn lưu lại dấu vết do vừa rồi cố sức siết chặt.
Sau ƈôи ŧɦịŧ cơm chiều, Hứa Tử Quân và Tôn Nhược Vi kéo Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ ở lại trò chuyện, lát sau Giang Trần Âm phải đi tập, còn lại ba người ở phòng ăn buôn chuyện.
“Chị này.”
Tôn Nhược Vi cắn hạt dưa,
“Em phát hiện trong cặp con em có thư tình, con gái bây giờ thật là khó lường, quá là lộ liễu rồi… chậc chậc chậc…”
Hứa Tử Quân đang uống nước buông chiếc ly xuống, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Vậy em nên nói chuyện rõ ràng với Diệc Thịnh, bây giờ chưa phải lúc yêu đương.”
Tôn Nhược Vi phun vỏ hạt dưa ra, thở dài:
“Đúng vậy, nếu mà Diệc Thịnh nó có thành tích tốt như Diệc Hiên nhà chị em cũng không quản mấy việc này của nó làm gì. Nhưng mà vốn thành tích đã không tốt, càng không thể để nó nghĩ vớ vẫn.”
Hứa Tử Quân nhẹ gật đầu tán đồng:
“Quan trọng phải cải thiện thành tích trước.”
Nhắc đến Giang Diệc Hiên, Tôn Nhược Vi không khỏi tò mò:
“Chị hai, Diệc Hiên có nhận được thư tình gì không? Đứa nhỏ này thành tích tốt chắc là còn được hoan nghênh hơn cả Diệc Thịnh.”
Hứa Tử Quân nói:
“Cái này thì chị không rõ, lúc trước ở nhà có nói qua việc này với nó, nó chỉ nói là sẽ xử lý tốt, chị không cần phải lo lắng.”
“Vẫn là Diệc Hiên đỡ lo hơn.”
Bạc Mộ Vũ ngồi một bên nghe tới buồn chán, nhưng không có chỗ để lên tiếng hòa nhập đề tài, đắn đo một lát mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hai người hưng phấn trò chuyện nhìn về phía nàng, Hứa Tử Quân cười nói:
“Tiểu Vũ, muốn trở về phòng rồi?”
Tôn Nhược Vi cũng cười:
“Em đoán đúng rồi, chúng ta nói chuyện con bé không thể nào bàn cùng được, Lục Nhi cũng không ở đây.”
Bạc Mộ Vũ chỉ đành thành thật gật đầu:
“Dạ, dì, dì út, con xin lỗi.”
“Không có gì.”
Hứa Tử Quân ôn hòa nói, sau đó như chợt nhớ tới điều gì, liền đứng lên khỏi bàn:
“Đúng rồi, con chờ một chút, dì đi lấy đồ ăn cho con. Chiều nay Túng thúc ra ngoài có ít việc, trùng hợp bên cạnh có tiệm bánh ngọt, đem về cho con một cái mousse dâu.”
Vừa nói đến đồ ngọt, ánh mắt Bạc Mộ Vũ thẳng tắp nhìn qua, khóe môi nở nụ cười,
“Cảm ơn dì, lát nữa về phòng thay con nói cảm ơn với Túng thúc.”
Tôn Nhược Vi cắn hạt dưa, vừa cảm thán vừa có ý trêu chọc;
“Người trẻ tuổi mà, đêm khuya thế này mà còn muốn ăn đồ ngọt, như hai chúng ta này, làm sao dám thử chứ… Chị xem em nói có đúng không?”
Hứa Tử Quân vừa mở tủ lạnh vừa cười một tiếng, không trẻ lời.
“Thật ra con cũng không thường ăn đồ ngọt…”
Bạc Mộ Vũ cúi đầu liếm liếm môi, nàng thật sự không ăn thường xuyên, hiện giờ cũng đều do ba mẹ và dì Âm mua cho.
Lúc này, điện thoại Tôn Nhược Vi đặt trên bàn vang lên một tiếng, cô liếc nhìn một cái, sau đó hưng phấn ngoắc ngoắc Hứa Tử Quân:
“Chị! Đổi mới!”
Bạc Mộ Vũ nghe không hiểu, hỏi:
“Đổi mới gì ạ?”
“Là tiểu thuyết!”
Tôn Nhược Vi thấy nàng không hiểu, đưa di động sang cười giải thích với nàng:
“Gần đây dì với dì ấy đang theo dõi một bộ tiểu thuyết, lớn tuổi rồi xem ít tiểu thuyết tình yêu để làm phong phú chút sinh hoạt khô khan ấy mà, ha ha ha. À, cái blog này, hai dì theo dõi cũng một thời gian rồi, người này còn chuyên viết về đồng nhân bách hợp dì Âm của con, còn giống với con…”
“Nhược Vi!”
Đột nhiên Hứa Tử Quân quát lớn kêu dừng lại, bước nhanh chân tới.
Tôn Nhược Vi và Bạc Mộ Vụ đều bị hoảng sợ, Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc, Tôn Nhược Vi cũng bị giật mình.
Giang Trần Âm đã nói không được truyền bá những thứ này cho Bạc Mộ Vũ, cũng không được nói về mấy điều này.
“Ách…”
Tôn Nhược Vi khác thường, dưới ánh mắt ám chỉ của Hứa Tử Quân, cô vội vàng đánh lãng sang nói với Bạc Mộ Vũ:
“Còn giống với con, trẻ tuổi mà đã viết lách, ha ha…”
Hứa Tử Quân thở phào, đưa bánh cho Bạc Mộ Vũ, nói:
“Được rồi, mau về phòng đi, đợi con ăn xong Lục Nhi chắc cũng đã tập xong.”
“Dạ được, dì, dì út, con về phòng đây, ngủ ngon.”
Bạc Mộ Vũ không hỏi nhiều, rất hiểu chuyện nhận lấy bánh rồi sau đó ra khỏi phòng ăn. Nhưng nàng cố gắng ở trước lối vào phòng ăn náng lại, quả nhiên liền nghe được loáng thoáng vài câu nói chuyện, hơn nữa còn vây quanh đề tài vừa rồi.
Tôn Nhược Vi giải thích với Hứa Tử Quân:
“Haiz, chút nữa là em quên không nên nói chuyện tiểu thuyết này…”
Hứa Tử Quân trầm ngâm không nói, lát sau mới an ủi:
“Không sao, vừa rồi em nói cũng không phải quá rõ ràng, Tiểu Vũ có lẽ không hiểu.”
Bạc Mộ Vũ khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng bước đi khỏi.
Lượng thông tin ngày hôm nay quá dồi dào, để trong đầu Bạc Mộ Vũ đang xoay quanh không lối thoát. Nhưng chuyện quan trọng trước nhất đó chính là Giang Trần Âm.
Buổi tối hôm nay, lúc ăn cơm nàng đều trong trạng thái trầm tư, kết hợp lời nói của Giang lão gia và Diệp Hạ Lam, cùng với những lời Giang Trần Âm nói với nàng khi ở Lăng Châu, trên cơ bản đã có thể xác định được.
Vào giai đoạn Giang Trần Âm khoảng 20 tuổi đã xảy ra một chuyện vô cùng chấn động, chuyện khi đó phát sinh giữa Giang Trần Âm và bạn học cùng lớp. Bởi vì chuyện này mà ước mộng lập gia đình của Giang Trần Âm không còn như trước, thậm chí là hoàn toàn biến mất. Và đó cũng là thứ mà mười mấy năm qua khiến Giang Trầm Âm không thể thoát khỏi ảnh hưởng, dẫn đến nhiều lần gặp ác mộng.
Nếu dựa theo lời cô nói, bốn năm trước bỏ đi là có liên quan đến chuyện này. Như vậy nguyên nhân bỏ đi cũng chỉ có một, chính là bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì, và nó có liên quan đến câu chuyện xưa của mười mấy năm trước.
Khách quan xem xét, chuyện của mười mấy năm trước phải là một chuyện có tính chất cực độ kinh khủng.
Bạc Mộ Vũ ngồi trước bàn, từng chút từng chút ăn chiếc bánh ngọt, mỗi lần chiếc nĩa của nàng vô định trong khoảng không thì nàng mới tỉnh hồn lại.
Rốt cuộc là chuyện gì, sau đó còn dư âm đến bốn năm trước khiến Giang Trần Âm sợ hãi đến mức phải ra nước ngoài, tựa như đi càng xa sẽ càng thấy an toàn.
Giang Trần Âm tập xong quay trở lại, nhìn thấy dáng vẻ say mê tự hỏi của Bạc Mộ Vũ. Thấy đôi mi thanh tú của cô gái nhăn lại, lưng ngồi thẳng tấp, môi mím lại thành một đường làm ra dáng vẻ suy tư, đôi mắt như sao đang chăm chú nhìn vào bức tường tựa như trên tường có thứ gì đó hấp dẫn lấy nàng.
Giang Trần Âm kéo kéo áo khoác trên người, bước đi đến, nhẹ nhàng đưa tay che đi tầm mắt của Bạc Mộ Vũ, khom lưng xuống, cười nói:
“Đại biên kịch, ăn mà cũng thất thần, nghĩ gì thế?”
Bạc Mộ Vũ hoàn hồn, gỡ tay Giang Trần Âm xuống, xoay người nói:
“Dì Âm, tập xong rồi?”
Giang Trần Âm cởϊ áσ khoát ra, vắt ở một bên,
“Ừm, vừa vào là thấy con đang ngẩn người.”
Mỗi khi cô luyện tập đều mặc một chiếc áo bra thể thao và quần ngắn, hiện tại cởi đi áo khoác, đường cong vùng bụng và thắt lưng hiện ra đầy mạnh mẽ làm Bạc Mộ Vũ trong nhất thời không thể dời mắt.
Lúc Giang Trần Âm quần áo đầy đủ nhìn có vẻ rất gầy, cả người nhu hòa xinh đẹp như vậy, mười ngón vừa trắng vừa dài, căn bản sẽ không để một ai nghĩ tới, đằng sau lớp quần áo ấy lại là một vóc dáng đầy quyến rũ.
Thật đẹp mắt.
Bạc Mộ Vũ kéo lấy tay cô, không chớp mắt nhìn vào bụng cô.
“Lại ngẩn người…”
Giang Trần Âm tức giận xoay người đi,
“Ăn cho xong bánh gato của con đi, dì đi tắm trước, cả người dính dáp rất khó chịu.”
Bạc Mộ Vũ nắm lấy tay cô, hỏi:
“Dì có muốn ăn một ít không, ăn xong rồi tắm.”
“Không ăn, dì lớn tuổi rồi, không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy.”
Giang Trần Âm nói xong thì đứng thẳng người.
Bạc Mộ Vũ lại nắm chặt cô không tha, cô thuận thế quay đầu lại nhìn, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc có gì muốn nói với cô.
Bạc Mộ Vũ im lặng một hồi lâu, Giang Trần Âm cũng thuận theo mà chờ, lát sau Bạc Mộ Vũ lại tiến đến gần hơn một chút.
“Dì Âm.”
Giọng nói của nàng trầm thấp, nhưng nghe vẫn có cảm giác thật trong trẻo.
“Huh? Dì nghe đây.”
Nàng dừng lại một lát, tựa như hứa hẹn mà nói:
“Con sẽ bảo vệ dì, mặc kệ sau này có chuyện gì đi nữa, là việc nhỏ hay việc lớn, con cũng sẽ bảo vệ dì.”
Giang Trần Âm ngẩn ra, nhìn nàng, sau đó ôn thanh trả lời:
“Dì tin con.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả không muốn nói chuyện