[Boss, tra được rồi].
Vào đêm cuối cùng của thời hạn đặt ra, Thu Đồng nhận được một tin nhắn như vậy.
Lúc đó cô đang ngồi ở quầy bar, thong thả lắc ly rượu vang, chất lỏng trong ly có màu trắng đục như sữa, miệng ly đang cận kề bên môi, cô nhấp một ngụm, hương sữa nồng đậm tràn ra trên đầu lưỡi.
Ừ thì, nó chỉ là một ly sữa….
[Gửi cho tôi]
Gõ xong mấy chữ này, cô uống một hơi cạn sạch ly sữa, quay người bước vào thư phòng.
Thu Đồng tự nhận đối với An Ninh bảo vệ rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không tiết lộ điều gì đó trong vòng của cô, vậy làm thế nào Thu Nguyên biết về điều đó?
Cô phái người tra xét tất cả mọi người xung quanh mình, bao gồm cả Từ Giai Tư cũng không buông tha, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Có một email mới trong hộp thư trên máy tính, cô mở nó ra, trong nháy mắt bức ảnh của một người đàn ông được hiển thị, là một thanh niên sạch sẽ lịch sự, dáng vẻ quay về ống kính mỉm cười nhìn rất đẹp.
“Thì ra là ngươi!!”, Thu Đồng kinh ngạc chớp mắt, sau đó nhíu mày cười cười.
Chẳng trách cô tra xét một vòng những người bên cạnh cũng không thấy gì, hóa ra tin tức bị người chỉ mới gặp được hai lần này tiết lộ ra ngoài.
Trượt chuột xuống là bản ghi âm cuộc điện thoại trò chuyện giữa Trần Vi và Thu Nguyên, còn có ghi chép những trao đổi thông qua internet được đính kèm.
Vì ít tiếp xúc với Trần Vi nên Thu Đồng không để ý đến hắn nhiều lắm, nếu như không phải lần này cô tra ra thì cô suýt nữa đã quên mất hắn rồi.
Đối với những người không quan trọng, cô từ xưa tới giờ không quan tâm cũng không rảnh dành tí sức nào nào để ý.
Nhưng đôi khi, chính những con sâu bọ nhỏ này lại gây nên rắc rối, rất khó phát hiện.
Nhìn thấy lịch trình chuyến bay quay về Hải thị trong kỳ nghỉ Lễ Quốc khánh của Trần Vi cùng em họ Trác Dục Tuyên, Thu Đồng lập tức nhận ra rằng chắc chắn là đã bị phát hiện vào lúc này rồi phải không? Trác Dục Tuyên có dính dáng tới An Ninh, mà mỗi lần đến trường cô đều chưa từng che giấu, rất nhiều học sinh trong trường đều biết cô và An Ninh có quan hệ tốt, nếu như trùng hợp nhìn thấy họ ở sân bay Nhật Bản thì nhất định vị bạn học Trác Dục Tuyên này sẽ nhắc tới họ với Trần Vi.
[Boss, Trần Vi đã biết chuyện, hắn đã bay ra nước ngoài trước khi Thu Nguyên hành động, đến nay vẫn chưa trở về].
[Hắn đi đâu?]
[Nước F, hình như đang có kế hoạch du học ở đó].
[Được rồi, không cần tra xét nữa].
Một tuần sau, công việc kinh doanh của Trần gia ở Hải thị đột nhiên nhảy ra chỗ sơ suất nghiêm trọng, gần như chỉ sau một đêm, không hề có một chút gợn sóng nào mà Trần gia đã lặng yên biến mất rồi.
Sự hưng suy của một gia tộc nhỏ như Trần gia không ảnh hưởng tới bất luận người nào, không giống như tình trạng hỗn loạn của Thu thị sau khi bị tấn công.
Gia sản của bọn họ không ảnh hưởng gì tới kinh tế, độ ảnh hưởng đối với xã hội cũng nhỏ bé không đáng kể.
Trần Vi – người đang ở nước F xa xôi nhận được tin tức ngay lập tức trở về nước.
Thời điểm năm mới đang đến gần, trên đường đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, hắn kéo vali đứng bên ngoài biệt thự Trần gia đang bị niêm phong gặp được người hắn nghĩ là có thể sẽ gặp được.
“……….!Là cô?”
Chàng trai tuấn tú bởi vì biến cố gia đình mà trở nên hốc hác, đầu tóc bù xù, trên mặt mang theo quầng thâm mắt trông rất suy sụp.
Viền mắt hắn đỏ lên, nhìn về phía Thu Đồng không còn dịu dàng trong trẻo như trước mà thay vào đó là sự sắc bén của một người đàn ông trẻ tuổi.
Thu Đồng đứng cách hắn không xa, bên cạnh cô là chiếc Hummer gần đây cô yêu thích, khẽ mỉm cười, giọng điệu thoải mái nói: “Là tôi, không ngoài ý muốn sao?”
Trần Vi lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi đã đoán được, Thu Nguyên không trả lời tôi, Thu gia cũng không có đổi chủ, tôi liền biết hắn thất bại rồi”.
“Cậu thông minh như vậy, còn dám trở về?”
Cô vốn cho rằng hắn sẽ ở nước ngoài sống hết đời, kết quả biết được hắn vậy mà lại trở về, cô liền tò mò tới đây coi.
Theo như cô biết, Trần Vi cùng người nhà họ Trần cũng không thân cận, dưới tình huống biết có người trong nước trả thù, lại một mình chạy về làm gì?
“Bởi vì tôi muốn nói với cô một câu”, Trần Vi siết chặc nắm đấm, trên mặt mang theo vài phần cầu xin, “Chuyện này không liên quan gì đến em họ tôi, nó cái gì cũng không biết, có thể buông tha cho nó hay không?”
Thu Đồng đưa tay sờ sờ cằm, nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Không thể nha”.
“Cầu xin cô!”
“Vô dụng thôi, làm sai thì nên bị trừng phạt, mặc kệ là cậu ta có cố ý hay không cũng không thay đổi được sai lầm của cậu ta”.
*
*
Khi Tết Nguyên đán đang đến gần, Từ Giai Tư trở về Hải thị.
Sau kỳ nghỉ đông ở trường, cô liền theo Hạ Thanh Lan đến thành phố Bắc Kinh, gặp gỡ rất nhiều người nhà họ Hạ, mãi đến gần Tết Nguyên đán mới về đây.
Cô lập ước pháp tam chương với anh ta, giao thừa năm thứ nhất cô sẽ ở nhà, sau đó hằng năm sẽ luân phiên thay đổi.
Hạ Thanh Lan nghe theo mọi thứ, cô bây giờ là một phụ nữ mang thai, toàn bộ Hạ gia cùng Từ gia đều coi cô ấy như bảo bối mà nâng niu, Từ Giai Tư rất vui, bây giờ ai mà hỏi cô ấy về Sở Lâm An, cô thậm chí không thèm nghĩ mà nói rằng ai thèm nhớ tới người đó.
“Sở Lâm An năm nay hình như không có trở lại.”
Thu Đồng đang ngồi trên ghế sofa với chiếc máy tính bảng, vừa nói vừa xem biểu đồ thị trường chứng khoán.
“Ai quản anh ta về hay không làm gì”, Từ Giai Tư cầm lon bia tu một ngụm lớn, trên mặt tràn đầy sảng khoái.
Thu Đồng liếc cô một cái: “Cậu bây giờ đang có em bé, kiềm chế một chút”.
Từ Giai Tư mắt điếc tai ngơ, lại nhấp một ngụm: “Đồng tỷ, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu đều theo mình cụng ly”.
“Mình bỏ rượu”.
“Được rồi, được rồi, tui biết, tui biết mà, An An nhà cậu nói uống rượu có hại thân thể”.
Từ Giai Tư khoát khoát tay, sau đó vỗ vỗ cái bụng nhô lên của mình, “Mình nói cậu nè, hiện tại mình không phải cẩu độc thân, cậu trêu không tới mình đâu”.
“Phải, cậu là phụ nữ đã có chồng”.
Khi nói đến điều này, Từ Giai Tư liền phiền.
Hạ Thanh Lan quả thực đối với cô rất tốt, tuân theo tuyệt đối không nói nên lời mà lại còn tỉ mỉ chu đáo săn sóc.
Sau khi cô mang thai, tính tình của cô trở nên rất quái dị nhưng xưa nay anh ấy vẫn luôn nhẹ giọng nói chuyện với cô, cô muốn ăn cái gì lập tức mua cho, làm sao có chuyện cô sống không thoải mái, cô không cần lo lắng bất cứ điều gì, có thể gọi là bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Nhưng anh ta không cho cô uống rượu! Cũng không cho cô đi câu lạc bộ! Khi tụ tập với những người bạn cũ phải đợi anh ấy rảnh rỗi, sau đó anh ấy sẽ đi cùng cô! Nhưng mỗi lần anh có thời gian lại mặc vest đi giày da ngồi cùng một chỗ với đám công tử tiểu thư kia, bầu không khí lập tức thay đổi luôn, hiểu không? Còn ai dám làm càn đùa giỡn cụng ly với cô chứ?
Từ Giai Tư đã đề cập điều này với anh ta, kết quả công tử văn nhã trơn bóng như ngọc kia tựa như biến thành người khác, buổi tối đem cô dằn vặt chết đi sống lại, anh ta còn cố kỵ thân thể cô nên trêu ghẹo cô, cọ cọ làm cô bức rức để tra tấn cô, làm cho chính miệng cô xin tha nói nhất định không uống rượu nữa mới bỏ qua.
Từ Giai Tư: Tui hận! Tui hối hận! Hạ Thanh Lan chính là kiểu ngoài sáng trong tối.
“Cậu nói coi cái tên anh họ kia của cậu sao lại xấu xa như vậy!!!”, Từ Giai Tư nôn khan một tiếng, nước mắt giàn giụa trên mặt, tay cầm ly bia mà cô đã gần ba tháng không đụng đến.
Thu Đồng không để ý tới cô, vì Tết Nguyên Đán đang đến gần, Lộ Nam không cho An Ninh đến chơi, mấy ngày nay cô chịu đủ nỗi khổ tương tư dằn vặt, vì vậy cô chỉ có thể đắm mình trong công việc.
Từ Giai Tư nói xong mới kịp phản ứng: “Không phải, Đồng tỷ, cậu cũng siêu cấp xấu xa! Có phải di truyền không?”
Thu Đồng liếc trắng cô một cái rồi lại xem thời gian, lạnh nhạt nói: “Hạ Thanh Lan sắp đến rồi”.
Từ Giai Tư nghe vậy giật mình, vội vàng liếc nhìn thời gian, phát hiện Thu Đồng nói không sai, vội vàng nốc cạn lon bia rồi nấc lên một tiếng.
Tiếp theo cô chạy đến tủ lạnh lấy ra một lọ sữa chua, uống xong hít hà vài hơi, lại tiến đến bên người Thu Đồng để cho cô ngửi xem có mùi rượu hay không.
Thu Đồng: “…………….”
Đang lúc sốt ruột thì chuông cửa phòng khách vang lên.
Trước khi Thu Đồng đứng dậy, Từ Giai Tư đã chạy tới mở cửa, người đứng ngoài cửa không phải Hạ Thanh Lan thì còn có thể là ai?
“Chồng ơi ~~”, Từ Giai Tư đặc biệt nịnh nọt kêu một tiếng, nhào vào trong lồng ngực Hạ Thanh Lan.
Thu Đồng: “………..”, nổi da gà hết trơn hết trội.
Hạ Thanh Lan trực tiếp từ công ty tới đây, trên người vẫn mặc một bộ vest lịch lãm sang trọng.
Anh ta vòng tay qua người Từ Giai Tư ôm lấy cô, áy náy mỉm cười xin lỗi với Thu Đồng: “Đã phiền em rồi”.
Thu Đồng nói: “Không có gì, anh họ muốn vô ngồi chơi chút không?”
Hạ Thanh Lan lịch sự từ chối: “Tối nay anh có hẹn với Giai Giai đến nhà cô ấy ăn cơm, không quấy rầy em”.
Từ Giai Tư vỗ trán: “Đúng rồi, em quên mất tiêu mẹ dặn tối nay về nhà ăn cơm!”
“Đã muộn rồi, chị Đồng, mình đi trước nha”, Từ Giai Tư vội vàng đến rồi lại hấp tấp rời đi.
Thu Đồng cảm thấy Hạ Thanh Lan dẫn cậu ấy cứ như dãn theo đứa con nhỏ vậy, cậu ấy bụng to không thể thay giày, vì vậy anh ấy ngồi xổm xuống mang giày cho, thực sự là vừa làm chồng vừa làm cha mà.
Sau khi ra ngoài, lên xe, Hạ Thanh Lan cười nói: “Giai Giai, sao anh lai ngửi thấy có mùi bia vậy?”
Từ Giai Tư chột dạ nói: “Em không có uống! Là Thu Đồng uống!”
“Thật sao?”
“Uhm, sao em có thể lừa anh chứ!”, cô không chút biến sắc hạ cửa sổ xe xuống.
Hạ Thanh Lan trầm mặc một chút, nói: “Giai Giai, gió thổi từ phía em”, đó là lý do tại sao mùi bia sẽ thổi vào trước mặt anh thay vì bị thổi bay đi.
Từ Giai Tư run lẩy bẩy, yên lặng như gà, cả đêm đi theo anh như một cô vợ nhỏ nịnh nọt, nhưng cô vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt mệt nhọc vào ban đêm.
Cái người líu ra líu ríu đi rồi, Thu Đồng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính, sự im lặng bao phủ toàn bộ căn nhà, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím, khiến căn phòng càng thêm lành lạnh tịch liêu.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, trong phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy người ngồi trên sô pha, mà cô dường như cũng quên lãng thời gian.
Mãi đến tận khi chiếc điện thoại di động trên bàn trà lặng yên sáng lên, rung rung hai tiếng.
[Chị ơi, chị có ở đó không~]
Khuôn mặt lãnh đạm khẽ động, từ đáy lòng dâng lên một luồng ấm áp, sưởi ấm tứ chi và xương cốt của cô.
[Có, hôm nay em đã làm gì?]
An Ninh thay giày chạy vào phòng mình, cầm di động trực tiếp phát một cuộc gọi video.
Thu Đồng kết nối ngay, trên màn hình nhỏ xuất hiện khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của một cô gái, nàng mở to đôi mắt to nhìn camera rồi cau mày: “Chị, bên chị tối quá, em không nhìn thấy rõ chị”.
“Chị quên bật đèn”, Thu Đồng đứng dậy đi mở đèn.
“Vậy nhất định là chị cũng quên ăn cơm có đúng hay không?”, cô gái nhỏ mặt nhăn lại, sắp nổi giận.
Thu Đồng sờ sờ chóp mũi, do dự giữa nói dối che giấu hay là thú nhận sự thật, cô nói: “Chị vẫn chưa đói, chờ hồi đói chị sẽ đi nấu cơm ăn”.
An – quản gia nhỏ – Ninh: “Chị nói đó nha, chút nữa ăn cơm phải cho em xem”.
Thu – vợ quản nghiêm – Đồng: “Xin tuân theo lệnh vợ!”.
Cô còn làm động tác chào, khiến cô gái nhỏ đỏ mặt.
Hai má An Ninh nóng bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì, cái gì vợ…”
Thu Đồng cũng là nghe thấy Từ Giai Tư gọi tiếng “chồng” nên mới bất chợt nảy sinh cái ý nghĩ này, thấy em ấy thẹn thùng liền nói tránh đi: “An An vẫn chưa trả lời chị, ngày hôm nay đi ra ngoài làm gì rồi? Cả buổi chiều đều không tìm chị, chị một mình thật cô đơn”.
Nói đến đây, mắt cô bé sáng lên, cười nói: “Buổi chiều em cùng ba mẹ ra ngoài mua đồ đón năm mới”.
“Mua đồ Tết vui vậy sao?”
An Ninh lắc đầu, mím môi cười, hạ thấp giọng nói: “Mẹ kêu em hỏi chị xem Tết chị có muốn tới nhà em không? ~~ ”
Thu Đồng kinh ngạc: “Thật sao?”
“Dạ!”, cô gái nhỏ gật đầu như gà mổ thóc.
Thu Đồng kìm nén sự phấn khích của cô, nói: “Tất nhiên là chị muốn đi rồi!”, ai không đi là kẻ ngốc! Đây chính là biến tấu của chính thức thừa nhận cô là “con rể” đó!.