An Ninh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cô gái trong gương mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có vài giọt nước lăn tăn, tóc mái thưa bệt lại trên trán do dính nước khi rửa mặt.
Nàng cúi người lại gần hơn, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào vòng màu xanh đen rõ ràng dưới mắt, làn da của nàng quá trắng, trên đó in hằn những quầng thâm.
Bà nội Hà Tú Hoa đang làm bữa sáng trong nhà bếp, lúc tuổi còn trẻ bà đã vất vả quen rồi, khi về già thì giấc ngủ nông nên mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Bà cũng biết con trai con dâu đi làm cực khổ nên để bọn họ ngủ thêm một lát, bữa sáng ở Lộ gia được bà đảm nhận.
“An Ninh, bữa sáng nấu xong rồi, con mau tới đây”, Hà Tú Hoa gọi nàng.
An Ninh xoa xoa mặt, xỏ dép lê, lẹp bẹp đi ra ngoài, đến bên bàn ngồi xuống.
Trên bàn bày bát cơm chiên trứng vàng óng, hạt cơm được bọc trong trứng, thơm nức mũi.
Hà Tú Hoa hỏi: “Con có muốn ăn cháo không? Trong nồi có cháo đó, con ăn thì đi múc đi”.
Bà quanh năm sống ở nông thôn mà ở nông thôn bữa sáng ngoại trừ cơm thì là cháo, hoặc là mỳ sợi.
Nay đến thành phố ở bà cũng không học thêm làm món gì khác, bữa sáng mỗi ngày cũng đều là mấy món này.
Nhưng người nhà họ Lộ đều thích những thứ này.
An Ninh không kén ăn, ngoại trừ không thể ăn cay ra thì còn lại nàng đều thích.
Nàng lắc lắc đầu, ăn một bát cơm nhỏ, uống một ly nước đun sôi do bà nội rót cho rồi đeo cặp sách ra cửa thay giày.
Hà Tú Hoa đang đổ đầy nước ấm vào bình nước mang theo của An Ninh, nhắc nhở: “Con hãy đổi một đôi giày đế cao su với nhớ mang theo dù đó”.
An Ninh từ trong mũi “ừm” một tiếng.
Chiếc dù được đặt trên tủ bên cạnh cửa ra vào, nàng cầm nó lên, bà nội bước tới đem bình nước để vào trong cặp của nàng.
Bước ra khỏi hành lang chật chội, đứng dưới hàng hiên, An Ninh nhìn những hạt mưa ào ào từ trên trời rơi xuống, bung dù hoa trong tay ra.
Cơn mưa đã bắt đầu từ đêm qua, mãi cho đến sáng nay còn chưa có ngừng.
Nửa đêm nàng giật mình thức dậy còn đi đóng cửa sổ lại.
Chiếu dù màu xanh che khoảng nhỏ trên mặt đất như một thế giới nhỏ an tĩnh bao phủ lấy nàng.
Nàng chậm rãi đi vào trong mưa, hòa vào dòng người đang đi bộ trên vỉa hè.
Mưa từ trên trời rơi xuống như rơi cả vào lòng người, u ám và ẩm ướt, tạo thành một cảm giác bị đè nén không tên.
*
Thu Đồng tỉnh giấc trên chiếc giường mềm mại, đồng hồ đã điểm mười bốn giờ.
Đêm qua cô đã uống quá nhiều rượu, cả người đều có chút muốn nhũn ra.
Cô chỉ khẽ nhúc nhích, người nằm bên cạnh luôn chú ý tới động tĩnh của cô liền nhận ra, dựa sát lại, thân mật gọi cô: “Chị Đồng, mặt trời chiếu tới mông rồi”.
Thu Đồng mở mắt ra, cười liếc cậu ta một cái, ngồi dậy, tấm chăn mềm như lụa phủ trên người cô tuột xuống, để lộ ra làn da như tuyết trắng của cô.
“Tôi có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài”.
Lâm Thư đỏ mặt, ánh mắt đảo qua: “Đúng vậy, cứ mưa liên miên như vậy tới giờ cũng chưa tạnh”.
Thu Đồng đứng dậy tìm quần áo, tủ trong phòng treo rất nhiều váy áo, tất cả đều là kiểu dáng và màu sắc cô thích.
Nghĩ đến cơn mưa đầu mùa hè làm cho thời tiết hơi lạnh nên cô lấy ra một chiếc áo sơ mi dài tay mặc vào, mặc một chiếc quần dài bút chì bên dưới.
Cô thay quần áo ở trước mặt cậu, xương bướm duyên dáng trên lưng nhô ra, eo thon ôm gọn trong tay, làn da mịn màng như lụa.
Cô là kiểu phụ nữ có thân hình vô cùng đẹp, chỗ nên béo thì béo, chỗ cần gầy thì gầy, chỉ một bóng lưng đã đẹp đến khó tin.
Thu Đồng thay xong quần áo, lại trang điểm tinh xảo, sau đó đi tới vỗ nhẹ lên mặt cậu, nhẹ giọng phân phó: “Ngồi ngốc xong rồi thì về nhà”.
Lâm Thư ngượng ngùng nói “ừm” một tiếng, nhìn cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường bước ra cửa.
Cửa đóng lại, cậu lăn lộn trên giường lớn mềm mại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện.
*
Chiếc xe màu đỏ rực như một mũi tên rời khỏi cung, chạy nhanh trên cung đường dọc theo khu biệt thự, cuối cùng “két” một tiếng dừng lại trước tòa nhà lớn.
Có người mặc vest cầm dù đen từ trong nhà ra mở cửa cho người trong xe.
Quần bút chì màu be khoác lên đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, một đường bước đi, trên mặt Thu Đồng không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng quét qua người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Ông ta có ở nhà hay không?”
“Mấy ngày nay tiên sinh thân thể không khỏe nên vẫn luôn ở nhà ạ”.
Thu Đồng sải bước vào cửa, chú Lục trong nhà tiến lên tiếp đón, ông theo Thu Văn Sinh đã hơn bốn mươi năm, bây giờ đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt hiền lành, nhân hậu.
“Tiểu thư, tiên sinh ở thư phòng….”
Thu Đồng ngắt lời ông: “Tôi biết rồi!”.
Thu Văn Sinh người này coi công ty như sinh mệnh của mình, cho dù có bị bệnh cũng nhất định sẽ đến công ty giải quyết công việc còn không thể đến thì sẽ luôn ở thư phòng làm việc, luôn lo rằng không có ông ta công ty sẽ sụp đổ.
Cô bước lên lầu, chú Lục nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của cô với ánh mắt lo lắng.
Đến cửa thư phòng, cô cũng không gõ cửa mà trực tiếp vặn nắm cửa bước vào.
Quả nhiên Thu Văn Sinh ngồi sau bàn làm việc với cặp kính gọng bạc, cúi đầu xem tập văn kiện.
Nghe thấy âm thanh, ông ta ngước mắt lên nhìn sang, giữa lông mày nhăn thành mấy đường.
“Sao không có phép tắc như vậy? Ngay cả gõ cửa cũng không biết sao?”, ông trầm giọng quát hỏi.
Thu Đồng nhướn mày, kéo ghế ngồi đối diện ông, chỉ cách một cái bàn.
Cô cười giễu cợt: “Đúng rồi, mẹ tôi chết rồi nên không có người lớn dạy dỗ tôi.”
Thu Văn Sinh cầm lấy tài liệu đập xuống bàn, “Hồ đồ!”.
Ông ta là cha cô, cô nói không có người lớn dạy không phải là đang mắng ông chết rồi sao? Ông ta bị kích động, không nhịn được ho khan vài tiếng, nhìn đúng là tiều tụy hơn so với trước kia.
Thu Đồng cười hì hì, nói: “Ông thật sự bị bệnh sao? Không phải nói tai họa để lại ngàn năm sao?”
“Khụ! Khụ1 Đồ mất dạy!”, khuôn mặt Thu Văn Sinh đỏ bừng vì ho, ông hít một hơi thật sâu tự kiềm chế lại.
“Đúng vậy đó, tôi là một đứa mất dạy nên ông liền không thể chờ đợi được nữa mà đón tên nghiệt tử kia về?”, Thu Đồng ngả người ra sau, mỉm cười nói.
Thu Văn Sinh xoa xoa ngực, trầm giọng hỏi: “Ai nói cho cô biết?”
Thu Đồng cong môi cười, “Là nghiệt tử kia của ông chứ còn ai.
Không phải là nó vừa trở về nước đã không kịp chờ mà chạy tới trước mặt tôi khoe khoang rồi sao? Ông không biết hả?”
Thu Văn Sinh không đáp, vẻ mặt âm trầm.
“Ông coi, ông đã dày công che giấu thật là kỹ nhưng đứa con kia của ông không học được một chút gian trá, xảo quyệt nào.
Thực sự là một chút tiến bộ cũng không có”.
Bị đứa con gái ruột nói là gian trá, xảo quyệt, lông mày Thu Văn Sinh thậm chí còn không nhúc nhích.
Thu Đồng đều đã từng nói mấy lời ác liệt hơn với ông, ông đối với đứa con gái này đã không còn chút mong đợi nào.
Đứa con này coi như là nuôi uổng công, chính vì không có hi vọng đối với Thu Đồng nên ông mới bắt đầu bồi dưỡng Thu Nguyên, thậm chí còn muốn đưa Thu Nguyên về nhà.
Ông không muốn cơ nghiệp trăm năm Thu gia cuối cùng hủy ở trong tay Thu Đồng.
Mặc dù Thu Nguyên hơi ngu xuẩn nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng ông, không giống như Thu Đồng coi ông như kẻ thù.
Ông sợ đem công ty giao cho cô thì cô sẽ làm nó sụp đổ ngay.
Thu Văn Sinh nói: “Tôi sẽ không tranh cãi với cô.
Chắc chú Lục đã nói với cô rồi, hai ngày nữa là sinh nhật mẹ cô, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện.”
Thu Đồng vắt chéo chân ngồi: “Rồi sao?”
“Cô cẩn thận chú ý một chút, đừng làm Thu gia mất mặt!”, Thu Văn Sinh bị dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô làm tức giận, lồng ngực đau nhói, lại ho khan vài tiếng.
“À, ông mở bữa tiệc từ thiện sao? Nhưng tôi lại hy vọng rằng Thu Nguyên sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc.
Nếu như tôi nhìn thấy nó, chắc ông cũng biết tôi có thể làm ra chuyện gì rồi ha”.
Thu Văn Sinh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, đột nhiên nhớ tới buổi tối sáu năm trước, đứa con gái lạnh lùng đứng bên giường Thu Nguyên.
nếu không phải ngày đó ông cảnh giác, sớm dặn gia nhân phải chú ý hơn đến đứa con trai duy nhất của mình thì chỉ sợ nó thật sự đã chết rồi.
Ông ta ho dữ dội nhưng cô gái ngồi đối diện ông không hề lo lắng chút nào, thay vào đó, cô dường như nhìn thấy điều gì đó vui vẻ nên cười vui khôn xiết.
“Khụ! Khụ, Thu Đồng, cô nên chín chắn hơn đi!”, Thu Văn Sinh thở hổn hển.
Ý cười Thu Đồng chưa tan, dịu dàng nói: “Mẹ tôi mất rồi, ông đem đứa con riêng của mình vào ngày sinh nhật của bà ấy lắc lư trước mặt tôi, còn muốn tôi tiếp nhận, ông không sợ nửa đêm bà ấy bò dậy tìm ông sao?”
Giọng cô nhu hòa đều đều, như thể cô đang nói một điều gì đó rất bình thường nhưng Thu Văn Sinh lại nhớ tới chuyện nhiều năm trước, dáng vẻ Hạ Thục Vân chết không nhắm mắt thì lưng ông lại cảm thấy ớn lạnh.
Ông đã già, sức khỏe ngày càng sa sút, trong lúc sợ chết, ông bỗng trở nên mê tín.
Ông đứng ngồi không yên, đứng dậy nói: “Mẹ cô thấy cô thế này thì sẽ hối hận vì dã sinh ra cô!”
“À…..! Ông tưởng tôi muốn được sinh ra sao?”, Thu Đồng khẽ mỉm cười, nói: “Nếu tôi biết cha tôi là tên xấu xa như vậy thì tôi thà rằng mình là cô nhi!”.
Chuyện cô giận Thu Văn Sinh thì xưa nay Thu Đồng không bao giờ che dấu.
Cuộc trò chuyện này cuối cùng lấy việc Thu Văn Sinh nổi giận đập vỡ cái ly mà kết thúc.
Ông ta cố kỵ nhà họ Hạ nên đến cùng cũng không dám ném cái ly lên người cô nhưng hai người lúc nào cũng tranh đấu đối lập, thù hận khắp nơi như vậy, lời nói buông ra đều là lời lẽ sắc nhọn, coi đối phương không phải là người thân ruột thịt của mình.
Thu Đồng đã khiến Thu Văn Sinh tức giận không nhẹ, cuối cùng được người đỡ ra khỏi thư phòng.
Nhìn thấy Thu Văn Sinh không dễ chịu tâm trạng cô thật vui sướng trở về trường học.
Từ Giai Tư hai ngày nay không có tin tức đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Ngay sau khi được kết nối, tiếng hét phấn khích của cô ấy phát ra từ điện thoại.
“Cậu trúng số hả?”, Thu Đồng dời điện thoại ra xa một chút, tay còn lại xoay tay lái, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Cậu biết không, Sở Lâm An đã trở về! Aaaaaa!!!”
“………..”, ngữ khí Thu Đồng nhàn nhạt: “Rồi sao?”
“Anh ấy cùng người cố vấn đi phía tây đào mộ đã một tháng! Mình đã một tháng không gặp anh ấy! Mình vui chết mất!”, Từ Giai Tư đang rất vui vẻ.
“Xì, trở về anh ta tìm cậu rồi hả?”
“Không có, mình tìm anh ấy, mình hẹn anh ta nửa ngày trời mới chịu đi ăn cơm với mình”, Từ Giai Tư đắc ý.
Thu Đồng bẻ lái, xe rẽ qua ngã tư, rẽ vào con phố rợp bóng cây ngô đồng.
Hàng ngô đồng bên đường mọc những chiếc lá non tươi, lúc sáng trời mưa nhưng lúc này đang là hoàng hôn ánh lên ánh mặt trời, tia nắng chiếu trên lá xanh, gió nhẹ lướt qua, lá cây đung đưa xào xạt.
“Ăn bữa cơm mà cậu đã vui vẻ như vậy? Từ Giai Tư, với thân phận của cậu tùy tiện tìm một người không phải đều tốt hơn anh ta sao? Sao lại tự hạ thấp mình như vậy?”
Gia cảnh Từ Giai Tư không tồi, là một bạch phú mỹ chính hiệu, muốn thích ai mà không được nhưng nhất định phải treo cổ trên một cái cây này.
Lại còn ăn nói khép nép như vậy, Thu Đồng nhìn đều chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Từ Giai Tư nói: “Cậu không hiểu đâu, chờ cậu thực sự thích một ai đó cậu sẽ hiểu.
Có những người thật sự không thể thay thế được, ngay cả nằm mơ cũng là người đó”.
Thu Đồng: “Sai rồi, mình sẽ không yêu thích một người như cậu vậy”.
Hai người tùy ý hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại, cô vô thức liếc nhìn đường phố bên cạnh, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một trường học, cổng trường rộng mở, học sinh mặc đồng phục trắng xanh lục tục đi ra, từng người từng người đi về những hướng khác nhau.
Có một tấm biển bên lề đường ghi: [Trường học phía trước, vui lòng giảm tốc độ].
Cô giảm tốc độ xe, xe cộ bên đường cũng chạy chầm chậm, cô dừng lại khi một nhóm học sinh băng qua đường.
Ngẫu nhiên quay đầu sang một bên, qua tấm kính chắn gió trong suốt, một cô bé mặc đồng phục học sinh đứng ở trong đám người cũng có thể gây chú ý như vậy.
Da dẻ trắng như tuyết như là phản quang, mắt to trong trẻo đối diện tầm mắt của cô.
Thu Đồng không dừng lại, càng không hạ cửa kính xuống để chào hỏi với em ấy.
Chiếc xe màu đỏ rực từ từ chạy qua đoạn đường đó sau đó tăng tốc độ đột ngột như thể đang chạy trốn.
Cặp mắt kia đuổi theo bóng dáng đi xa dần của cô, khi cô lái xe qua không chút do dự, đáy mắt trong trẻo kia hiện lên tầng nước.
– ——
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký An Ninh: Trái Đất ít đi một người vẫn cứ chuyển động như cũ.
Cuộc sống ít đi một người vẫn như cũ tiến lên.
An Ninh, cô phải tự biết đi.
Thu Đồng: Tôi sẽ không thích em!
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng ở bên đường, Mẹ kiếp! Không thể dừng lại! Em ấy khóc sao? Trái tim cô có chút đau như bị rách mất….
Thu Đồng là người sống nội tâm, cô nhạy bén nhận ra được vẻ đẹp của An Ninh đối với cô mà nói có sức hấp dẫn bao nhiêu cho nên cô trốn tránh, không dám đến gần, ở nơi này vạch ra giới hạn.
Tính cách của Thu Đồng là thích thứ đẹp đẽ nhưng thậm chí cô thích đồ ngọt cũng bị che giấu, càng không cần phải nói sẽ thừa nhận chính mình rất yêu thích một người..