Bố của Dư quản gia lão quản gia, từ lúc trẻ đã làm quản gia ở Cố gia, sau khi ly hôn liền dẫn theo Dư quản gia còn nhỏ xíu vào Cố gia ở.
Lúc nhỏ Dư quản gia rất nghịch ngợm, không nghe lời, nghịch những trò quỷ khiến mọi người đau đầu, sau đó ông bà chủ nhà họ Cố sinh tiểu thiếu gia, Dư quản gia liền có đối tượng để nghịch ngợm, vẫn thường nhân mọi người không để ý liền nghĩ cách giày vò tiểu thiếu gia, khiến cho bố mình suýt nữa bệnh tim.
Chật vật học xong tiểu học, bố anh vội đưa anh ra nước ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà người ta lúc tiễn con cái đi xa, vẫn sẽ có một chút buồn bã không nỡ khi chia xa, lúc này mới lộ rõ tình thân, nhưng ngày lão quản gia tiễn Dư quản gia đi, suýt nữa bắn pháo hoa chúc mừng, thật sự phải ăn mừng!
Dư quản gia ra nước ngoài học tập, lúc đầu là học âm nhạc cổ điển vừa cao quý lại đầy khí chất, nghe ra cũng rất oách, Dư quản gia cũng hưng phấn chăm chỉ học được mấy năm, kéo đàn violon cũng rất xuất sắc, vì thế nên có rất nhiều cô gái tóc vàng mắt xanh theo đuổi anh.
Dư quản gia từng rất nghiêm túc yêu đương với vài em gái nước ngoài, nhưng em gái nước ngoài quá phóng túng, vừa nói yêu đương liền hôn môi, hôn xong liền lập tức leo lên giường, vài lần như thế, anh vẫn là bị kéo đến áo mũ xộc xệch, hoảng loạn trốn đi.
Dư quản gia nhìn bên ngoài là một người không nghiêm túc nhưng thật ra anh lại là một người rất truyền thống, cô gái mà anh thích, hẳn là một người dịu dàng như ngọc, có chút đáng yêu lại có chút hoạt bát, còn phải có chút dễ xấu hổ, vừa nghĩ đến liền khiến tâm tình anh nhộn nhạo, đáng tiếc là ở nước ngoài anh không gặp được người như thế.
Có lần nghỉ lễ về nước, anh phát hiện bố mình dần dần già đi, đột nhiên có chút đau lòng, một tháng đó, anh vẫn luôn giúp bố làm việc, muốn giảm bớt lượng công việc của ông, sau đó trong lúc làm việc, Dư quản gia đột nhiên phát hiện ra sự thú vị khi làm quản gia, thế là lúc về nước lần nữa, anh quả quyết vào trong hiệp hội quản gia quyền uy nhất nước Anh, học làm thế nào để trở thành một quản gia ưu tú nhất.
Lão quản gia sau khi biết con trai từ bỏ âm nhạc, chạy đi con đường cũ của ông, suýt chút nữa bệnh tim tái phát, nhưng trời cao hoàng đế xa, ông vốn không quản được con trai mình, chỉ đành để mặc anh.
Sau đó Dư quản gia học xong về nước, liền ở Cố gia tiếp quản công việc của bố mình, sau đó, Cố tiên sinh lập gia đình, Dư quản gia liền trở thành đại quản gia của cậu chủ trẻ tuổi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư quản gia rất vui vẻ trong công việc của mình, anh thích nhất là mặc âu phục nghiêm chỉnh, dọa cho những người làm trong nhà đến ngây ngốc, ngoại trừ cậu chủ, mọi người trong nhà đều sợ anh, đừng trông anh phong độ ngời ngợi thế kia, nhưng thật ra trong bụng toàn là ý nghĩ xấu xa.
Có lần Dư quản gia nhìn thấy có một cô gái lén ăn vụng, thế là anh liền gọi những người khác đến làm một bàn thức ăn ngon, mọi người vui vẻ ngồi ăn, sau đó bắt cô bé ăn vụn kia đứng bên cạnh nhìn mọi người ăn, thật sự là khiến cô bé nhìn đến phát khóc.
Dư quản gia không chỉ thích bắt nạt người làm mà còn thích trêu chọc cả cậu chủ, trước khi Du Yến chưa gả vào Cố gia, Dư quản gia vẫn là thích trêu Cố tiên sinh, theo lời anh nói, từ nhỏ đã trêu quen rồi, quá lâu rồi không trêu liền cảm thấy ngứa tay, chẳng qua Cố tiên sinh dù sao cũng là chủ của anh, anh cũng có chừng mực.
Cố tiên sinh không thích ăn khổ qua, điểm này mọi người trong nhà đều biết, nhưng Dư quản gia vẫn thỉnh thoảng làm khổ qua cho Cố tiên sinh, ví dụ như xào khổ qua, nước ép khổ qua, canh khổ qua các thứ, vài món khổ qua đặt trên bàn, mặt Cố tiên sinh cũng trở thành khổ qua, Dư quản gia vẫn còn rất thành thật nói: Thỉnh thoảng phải giải nhiệt.
Ví dụ như Cố tiên sinh thích uống cà phê đen nhưng chỉ cần ở trong nhà, anh vĩnh viễn không uống được cà phê đen, nếu không thêm sữa thì cũng thêm đường, Cố tiên sinh từng kháng nghị với anh nhưng lý do Dư quản gia đưa ra là cà phê đen có hại cho dạ dày, nhất định phải uống ít, lý do vô cùng đường hoàng, thật ra chỉ là trò trêu đùa nhỏ của anh mà thôi.
Có lẽ cuộc sống làm quản gia trôi qua quá thuận lợi, như cá gặp nước, Dư quản gia chìm đắm trong cuộc sống này đồng thời cũng lỡ mất chuyện hôn nhân đại sự của mình, cũng có thể là vì bị các em gái nước ngoài dọa đến xuất hiện ám ảnh tâm lý, Dư quản gia vô thức từ chối chuyện yêu đương.
Trong lòng lão quản gia vô cùng sốt ruột, nhờ mẹ Cố giới thiệu đối tượng cho Dư quản gia, mẹ Cố cũng rất nhiệt tình, ba lần bốn lượt giới thiệu các tiểu thư nhà giàu cho anh, dịu dàng như ngọc, ôn văn nhã nhặn, rực rỡ nhiệt tình, loại nào cũng có.
Dư quản gia đều rất phụ họa đi xem mắt nhưng mỗi lần anh đều không nhịn được bàn về công việc của mình cho họ nghe, rồi lại bàn đến làm thế nào để chuẩn bị những món ăn tinh tế cho chủ vào ngày mai, làm sao để là quần áo đẹp, nên dùng nhãn hiệu dung dịch dọn vệ sinh nào thì tốt, tất cả đều nói về việc vặt trong nhà, chưa chờ anh nói xong, con gái nhà người ta đã đập bàn chạy đi.
Vì như thế, Dư quản gia vẫn luôn độc thân đến tuổi bốn mươi, vẫn là chó độc thân, đối với hôn nhân của anh, lão quản gia đã tuyệt vọng rồi, ông thậm chí bắt đầu tìm một con chó cái phù hợp, nói là chuẩn bị cho Dư quản gia, lúc chờ anh già, ít nhất cũng có một con chó bầu bạn.
Sau khi Dư quản gia biết được, ha ha hai tiếng khen bố mình hài hước, lại hỏi bố anh tại sao phải chọn chó cái? Lão quản gia còn nghiêm chỉnh đáp: Tiếp xúc với chó cái lâu, nói không chừng có thể dẫn dụ nhu cầu của anh với phụ nữ!
Dư quản gia cạn lời nhìn trời, nói những lời từ tận đáy lòng với bố mình: Bố không sợ con tiếp xúc với chó cái nhiều, sẽ làm với chó cái luôn, sau đó càng không thèm tìm phụ nữ sao?
Lời này suýt nữa dọa chết lão quản gia, lập tức dẹp bỏ ý niệm tìm chó, đến cả chó đực cũng không đưa.
Sau đó, Cố tiên sinh cưới vợ, trong nhà đón tiếp cô chủ, Dư quản gia cũng chuẩn bị tiếp đãi cô chủ xong, thậm chí ông còn tìm thêm hai cô hầu tay chân linh hoạt, chuẩn bị phục vụ cho cô chủ, nhưng cô chủ vừa vào nhà, hình như không giống như trong tưởng tượng của ông, cô vốn dĩ xem mọi người trong nhà thành người vô hình, thậm chí cô còn xem nhẹ cả Cố tiên sinh.
Tình huống này khiến Dư quản gia rất buồn bực, anh tuy vẫn thích trêu Cố tiên sinh, nhưng từ nhỏ đã nhìn Cố tiên sinh lớn lên, nên tình cảm giữa hai người chỉ có nhiều chứ không thể ít hơn, anh thậm chí còn lén bỏ giun vào ví cầm tay để dọa cô.
Chẳng qua bên cạnh cô chủ lại có một cô em rất đáng yêu, so với cô ấy dễ thương hơn trăm lần!
Lần đầu tiên đến nhà, dáng vẻ cẩn thận cung kính, hệt như thỏ con lần đầu bước vào chỗ cấm, trưng đôi mắt vô tội quét xung quanh, ánh mắt đó khiến nội tâm của Dư quản gia rất ngứa ngáy, thật sự muốn bất chấp tất cả đi xoa đầu cô.
Nhưng cô chủ thường không ở nhà, cho nên cơ hội nhìn thấy trợ lý của cô càng hiếm hoi hơn.
Dư quản gia thầm nghĩ, thỏ con này thật sự phù hợp với lý tưởng của anh.
Ngày suy nghĩ, đêm sẽ mơ, có một đêm, Dư quản gia thật sự mơ thấy ở cùng thỏ con, vui vẻ đuổi nhau trên thảo nguyên xanh mướt, hai người anh đuổi em em đuổi anh, tiếng cười không ngớt, đến khi anh đuổi kịp thỏ con, đến lúc anh đè cô ngã xuống bãi cỏ thì chợt tỉnh dậy.
Giở chăn lên liền phát hiện trên ga giường có một bản đồ lớn! Dư quản gia đỏ mặt, ngã nhào lên giường vờ chết.
Buổi sáng hôm nọ, Dư quản gia vừa rửa ra giường, vừa nghĩ đến thỏ con trong mơ, khóe môi không nhịn được nở ra nụ cười.
Dư quản gia phát hiện, bản thân hình như đang mơ mộng xuân…
Sau đó, cô chủ đột nhiên đổi tính, thái độ đối với Cố tiên sinh càng lúc càng tốt, cũng càng lúc càng ám muội.
Nhìn nụ cười càng xuất hiện nhiều trên môi Cố tiên sinh, Dư quản gia lẳng lặng ở bên, thuận nước đẩy thuyền, tranh thủ để bọn họ đến với nhau.
Cô chủ cả ngày không ở nhà trở thành cô chủ luôn ở nhà, người được lợi lớn nhất là Cố tiên sinh, ngoài ra còn có Dư quản gia, vì cô chủ thường ở trong nhà, nên thân là trợ lý của cô, thỏ con cũng thường xuất hiện ở Cố gia, Dư quản gia cũng có nhiều cơ hội tiếp cận người ta hơn.
Chẳng qua, ban đầu trong lòng anh cũng khá do dự, đấu tranh hồi lâu, dù sao tuổi tác của hai người cách nhau quá nhiều, thỏ con thậm chí còn rất lễ phép gọi anh là chú, điều này khiến anh có chút không nhẫn tâm xuống tay.
Cho dù không thể xuống tay, Dư quản gia vẫn theo bản năng đối tốt với thỏ con, còn lén lút chuẩn bị thức ăn ngon cho cô ăn, còn nhớ được những món ăn cô yêu thích, lúc cô đi lại không tiện còn lái xe đưa cô đi.
Cô chủ của Dư quản gia cũng là một người tinh ranh, cô rất nhanh liền phát hiện ra tâm tư của Dư quản gia, nhưng cô cũng không cấm cản, chỉ là cảnh cáo anh có thể theo đuổi thỏ con nhưng không được phép ép cô.
Có lời cảnh cáo này, Dư quản gia dường như ăn định tâm hoàn, anh cảm thấy nếu như mình không ra tay nữa, thì bản thân cũng sẽ xem thường mình mất.
Trước khi hạ quyết tâm theo đuổi thỏ con, Dư quản gia còn rất hiếu thuận gọi điện cho lão quản gia báo tin mừng: Con trai bố đã nhìn trúng một cô gái, chuẩn bị theo đuổi cô ấy, tìm con dâu bố.
Lão quản gia hưng phấn suýt nhảy cẫng lên, vội vàng chỉ thị: Dốc hết lòng mà theo đuổi, nhà cửa ô tô gì đó đều có thể tặng, chỉ cần phải giữ người về đây!
Dư quản gia nghe lệnh, gác điện thoại liền theo đuổi người ta.
Tuy mùa xuân của anh đến hơi trễ, nhưng tốt xấu gì cũng đã xuất hiện rồi! Dư quản gia xắn tay áo, vội đuổi theo bước chân của thỏ con vừa đặt chân vào trong vườn hoa mùa xuân.