Du Yến rửa mặt, thay đồ xong liền xuống lầu, đúng lúc bắt gặp Cố Hành Viễn đang chuẩn bị ăn sáng, Dư quản gia đặt từng món tinh xảo, thơm ngon lên trên bàn ăn, Cố Hành Viễn vừa đọc báo vừa nghe trợ lý thông báo lịch trình hôm nay, lúc nhìn thấy sự xuất hiện của cô đều nghi hoặc giờ dậy của mình có vấn đề, giờ này cô lại rời giường rồi, chẳng khoa học chút nào.
Khoảnh khắc Du Yến nhìn Cố Hành Viễn, tâm tình có chút phức tạp, năm đầu sau khi kết hôn, hai người vẫn miễn cưỡng xem như tương kính như tân, nhưng từ năm thứ hai Du Yến bắt đầu đơn phương gây hấn, hai người dần dần nảy sinh mâu thuẫn, bắt đầu chia phòng ngủ, cô liền manh nha nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng vì e ngại sức khỏe của Du Chính Thiên, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, mà Cố Hành Viễn lại vì lời hứa với ông nên cũng không chủ động nhắc đến việc ly hôn, thế là hai người bằng mặt không bằng lòng, trở thành đôi vợ chồng hữu danh vô thực.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạm phải ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng của Cố Hành Viễn, Du Yến chợt nhớ đến đêm trước hình như cô vì chuyện cõn con lông gà vỏ tỏi nào đó mà cãi nhau với anh, cũng không thể nói là cãi vã, vì từ đầu chí cuối đều là một mình cô nổi nóng, còn Cố Hành Viễn chỉ đọc tài liệu, vốn dĩ không thèm để ý đến cô.
Trong lòng Du Yến cười khổ, có được cô vợ như thế này, thật sự làm khó cho Cố Hành Viễn quá rồi.
Dựa theo phong cách ngày trước của cô, tiếp theo hẳn là cô sẽ khinh thường việc ngồi cùng bàn ăn với anh, cho nên lập tức xoay người ra cửa, đến chỗ khác ăn, nhưng cô của bây giờ đã không còn là Du Yến bướng bỉnh, không hiểu chuyện kia nữa, mà là một Du Yến đã từng trải qua gian khó, linh hồn được gột rửa qua, vừa nghĩ đến thời điểm bố hấp hối, Cố Hành Viễn không bỏ mặc, kề cận với ông, cô liền cảm thấy đáy lòng mềm nhũn.
Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày thấu lòng người. Cô từng xem tự do và tình yêu là tất thảy, đối mặt với lòng người phức tạp, cô yếu ớt không đỡ nổi một đòn, mà cuối cùng những người bị cô xem nhẹ kia, lại trong thời khắc quan trọng nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Du Yến hơi do dự t, rốt cuộc mình nên đi qua ngồi xuống ăn sáng không nhỉ? Hay là xoay người bước ra khỏi cửa đây? Cuối cùng để không dọa bọn họ, Du Yến vẫn quyết định bước đến bàn ăn, cầm lấy bánh mì, sau đó vừa đi vừa ăn.
Thế là cả đám người tiếp tục trợn to mắt, nhìn cô ung dung đi đến bên bàn ăn, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một lát bánh mì phô mai, vừa nhai vừa ra ngoài ga ra.
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, đang mộng du phải không?” Trợ lý Triệu Thiêm càng thêm nghi hoặc hỏi quản gia mang vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh.
Dư quản gia nghiêm túc đáp: “Có khả năng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hành Viễn lật sang một trang báo khác, tiếp tục đọc tin tức.
Lúc Du Yến lái xe rời khỏi biệt thự vẫn nhớ cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặc kinh ngạc của bọn họ, quả nhiên là vô cùng đặc sắc, khiến cô không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
Thay đổi hẳn cần có quá trình, thay đổi dần dần là được.
Du Yến của bây giờ mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp từ học viện điện ảnh nổi tiếng, chính thức tiến vào giới giải trí, bởi vì xuất thân chính quy, hơn nữa lại có bố làm chỗ dựa, cho nên khởi điểm trong giới giải trí của cô cũng cao hơn so với những người khác, chẳng qua vì trước khi tốt nghiệp, cô từng tham gia diễn qua một số phim điện ảnh cho nên lúc này ở trong giới giải trí đã không tính là người mới rồi.
Kết hôn với Cố Hành Viễn, hoàn toàn là ý của Du Chính Thiên, ông lo lắng sức khỏe của mình không thể luôn làm chỗ dựa cho con gái, thế nên muốn sớm tìm chỗ dựa mới cho cô, Du Chính Thiên sớm đã nhìn trúng Cố Hành Viễn – người có bối cảnh gia thế vô cùng hiển hách.
Thành thật mà nói, bắt Du Yến gả cho Cố Hành Viễn, kì thực cũng là trèo cao rồi, nhưng Du Chính Thiên vẫn mặc kệ mặt mũi của mình, nhiều lần đến cửa cầu hôn, cuối cùng của Cố lão gia rốt cuộc cũng đồng ý, lúc này Cố Hành Viễn mới gật đầu chấp nhận mối hôn sự này.
Tuy rằng đằng trai miễn cưỡng đáp ứng, nhưng Du Yến không chấp nhận, cô từ nhỏ đã được cưng chiều, tính tình không thể tránh được việc mắc bệnh công chúa, cho dù đối phương có tiền có thế hơn nữa thì thế nào, Du Yến cô cũng không tệ mà, xinh đẹp, tài hoa, hơn nữa bố cô cũng rất giàu, cô luôn cho rằng, chồng cô nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu thương và bảo vệ mình, xem mình như nữ vương mới phải, cô làm sao có thể chấp nhận được chuyện người khác miễn cưỡng đồng ý cưới mình chứ?!
Thật sự không thể tưởng tượng được!
Vì chuyện này mà Du Yến từng ầm ĩ với bố mình suốt một đoạn thời gian dài, nhưng Du Chính Thiên lại lòng dạ sắt đá đem cô gả ra ngoài, cuối cùng hai người không tránh khỏi cãi vã một trận, đó là lần đầu tiên bố con hai người cãi nhau, kết quả là Du Chính Thiên bệnh tim tái phát, nằm viện suốt một tuần liền, Du Yến trong lúc ấy tuy bướng bỉnh, không hiểu chuyện nhưng cô rất yêu bố mình, nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh, cô liền mềm lòng đồng ý hôn sự này.
Lần đáp ứng này cũng chính là bắt đầu chuỗi ngày ba người giày vò lẫn nhau.
Mà nay lần nữa quay về, hiểu được khổ tâm của bố, ác cảm đối với Cố Hành Viễn cũng biến mất, Du Yến đột nhiên cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm rất nhiều, đến cả ánh nắng ngoài ô kính, càng nhìn càng cảm thấy rực rỡ.
Tất thảy đều trở nên tươi đẹp hơn.
Lúc trông thấy Du Chính Thiên khỏe mạnh đứng trước mặt mình, Du Yến kích động chạy như bay, sà vào lòng ông, thật lâu không ôm bố khiến vành mắt cô thoáng đỏ lên, vùi đầu lên ngực bố, rất lâu không chịu buông ra.
“Sao vậy? Lớn thế này rồi còn làm nũng ư?” Du Chính Thiên cưng chiều nhìn con gái, tuy miệng chê cười hành động này của cô, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, đôi tay vỗ nhẹ lên lưng Du Yến.
Du Yến lén lút lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu cười nói: “Dạo trước không gặp, con nhớ bố lắm.”
“Vào nhà thôi, thím Lưu làm há cảo thủy tinh con thích ăn nhất đấy.”
Tuy vừa rồi Du Yến ra ngoài có ăn bánh mì nhưng vẫn chưa no, lúc này nghe thấy điểm tâm mình thích, lập tức vui vẻ chạy vào trong, Du Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cười, cũng đi theo vào.
Sau khi Du Yến kết hôn, cũng thường xuyên về nhà cùng ông ăn cơm, nhưng không khí giữa hai người không hòa hợp lắm, Du Chính Thiên buồn phiền vì thái độ của cô đối với hôn nhân này, Du Yến giận ông đoạt mất quyền tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, kết quả là hai người gặp mặt đều không mấy thoải mái mà ra về.
Hôm nay biểu hiện vui vẻ của Du Yến khiến Du Chính Thiên cũng vui lây, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, bất giác ăn nhiều hơn chút, sau đó liền cùng nhau đi dạo trong vườn, Du Chính Thiên nhìn tâm tình của cô quả thật không tệ, liền nhắc đến chuyện đêm trước.
“Hôm qua gọi điện cho con, con cũng không nghe máy, bố liền gọi vào máy bàn, nghe Dư quản gia nói con lại nổi nóng rồi?” Lúc Du Chính Thiên nhắc đến chuyện này vẫn rất uyển chuyển, hết cách rồi, con gái là do ông chiều hư, ông đã quen với việc nhìn sắc mặt của cô để nói đạo lý rồi.
Du Yến nghịch ngợm lè lưỡi, thật ra cô đã không nhớ nổi vì gì mà nổi nóng, giờ đây trong trí nhớ của mình, đó đã là một chuyện nhỏ của bảy năm trước mà thôi.
“Tiểu Yến, con không thể đối xử hẹp hòi với Hành Viễn như thế, con cần thử hiểu nó, bỏ qua thân phận địa vị của nó, tìm hiểu tính cách và nhân phẩm của nó, Hành Viễn tuyệt đối là một người đàn ông đáng để con chung sống cả đời, bố biết con giận bố nhúng tay vào hôn nhân của con, nhưng con vẫn phải mừng vì Hành Viễn chịu cưới con.”
Những lời này Du Chính Thiên không chỉ nói một lần, nhưng lòng mang ác cảm khiến Du Yến không thể nào bình tĩnh nghe ông nói, cô giận quyết định của bố, cũng giận Cố Hành Viễn khiến cô mất đi tự do và tình yêu.
Giờ đây lần nữa nghe thấy những lời này, Du Yến lại tràn đầy hạnh phúc, cảm giác bị cằn nhằn cũng thật tuyệt.
“Bố ơi, bố đừng lo lắng nữa, con sẽ thử tìm hiểu anh ấy.” Du Yến vui vẻ hứa với bố mình.
Lúc này, cảm giác trong lòng cô đối với Cố Hành Viễn cũng rất phức tạp, nhưng có điều cô hiểu rõ, chính là cô rất cảm kích anh, cảm kích anh đáp ứng yêu cầu trước lúc bố cô qua đời, để ông có thể giảm đi một phần gánh nặng, chỉ về khoản này cũng đủ để cô mang ơn anh rồi.
Điều kiện của Cố Hành Viễn tốt như thế, lại đồng ý kết hôn với cô, khẳng định có suy nghĩ riêng của anh, cho nên trước khi không biết phải báo đáp anh thế nào, trước tiên cứ giữ gìn hôn nhân này thật tốt trước đã, dù không có cuộc sống vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc thì việc chung sống hòa bình với anh, cô vẫn có thể làm được.
Dù sao suy nghĩ ly hôn từ lúc cô vừa tỉnh lại, liền bị cô ném ra sau đầu, chẳng qua nếu Cố Hành Viễn đề xuất ly hôn, thế thì chắc chắn cô sẽ rất phối hợp.
Du Chính Thiên tuy có chút bất ngờ vì sự ngoan thuận của con gái, nhưng cũng rất vui mừng, xem ra thật sự khôn lớn hiểu chuyện rồi.
Hai người đi dạo một vòng liền ngồi trên ghế trong vườn nghỉ mệt, sẵn tiện bàn về công việc của Du Yến, lúc này lại có người cầm di động của cô vội vàng chạy đến.
Du Yến vừa nhìn người gọi là Trần Hòa Gia, liền vô thức nhíu này, lúc này nghĩ đến người đại diện của cô vẫn là gã ta, một kẻ năng lực không tồi, nhưng tác phong lại rất tệ, cùng rất nhiều ngôi sao nhỏ mập mờ, còn là loại nam nữ đều ăn, sau khi biết cô là con gái duy nhất của Du Chính Thiên liền có ý đồ dụ cô lên giường.
Mặc dù chán ghét gã, nhưng lúc này người ta vẫn là vẫn là người đại diện tích cực, cô không lý nào lại không nghe máy.
“Du Yến, mấy hôm nay em nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Em còn nhớ mình cần phải về gấp không, đạo diễn Điền nói nếu em không về trường quay, anh ta sẽ đổi người.” Có thể vì hơi sốt ruột nên giọng nói của Trần Hòa Gia rất lớn, đến cả Du Chính Thiên cũng nghe thấy, biết con gái lại thất hứa với đạo diễn, ông rất không tán đồng nhíu mày.
Đạo diễn Điền? Trong đầu Du Yến thử tìm cái tên này, rốt cuộc cũng nhớ ra đạo diễn Điền là ai, Điền Kì Lễ, lúc này vẫn còn là một đạo diễn mới, rất trẻ tuổi, bởi vì vẫn chưa làm nhiều bộ phim, cho nên giờ vẫn chưa quá nổi tiếng, nhưng sau này thì không như vậy nữa, tích lũy được nhiều kinh nghiệm cộng thêm tài năng bất phàm của anh, phàm là phim điện ảnh qua tay anh ta, thậm chí cả những diễn viên từng đóng trong phim anh đều sẽ trở nên nổi tiếng, sau này vẫn có người nói đùa gọi anh là “Đạo diễn bàn tay vàng”, mà Du Yến lại bị Điền Kì Lễ kéo vào danh sánh đen,
mặc kệ cô có bối cảnh thế nào, thì cô vẫn không được chọn đóng trong bất kì bộ phim nào nữa, bởi vì cô từng thất hứa trong bộ phim của anh.
“Là bộ phim《Kì ngộ》phải không?” Du Yến không chắc chắn hỏi.
Trần Hòa Gia bên kia không nhịn được mà rống lên “Bà cô ơi, giờ cô chỉ quay có một bộ phim mà thôi, còn có thể quên nữa sao?!”
Du Yến không kiềm được muốn mỉa mai, đối với anh mà nói là chuyện trước mắt, nhưng đối với tôi đó lại là chuyện của bảy năm về trước, phải lập tức nhớ được toàn bộ chi tiết thật sự là quá khó rồi.
“Được được được, tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ đến đoàn phim.”
“Bà cô à, đừng ngày mai nữa, xin cô đến ngay đi, cô đóng vai chính, tùy tiện bỏ bê công việc, sẽ bị người khác viết lung tung, nói cô thích ra vẻ đấy.” Tuy rằng cách hành xử trước kia của Du Yến thật sự vô cùng thiếu nghiêm túc, nhưng Trần Hòa Gia rất biết xem sắc mặt, vô cùng uyển chuyển khéo léo nói với cô như thế.
Cuối cùng Du Yến đồng ý lập tức đến đoàn phim, Trần Hòa Gia mới tắt máy.
Cất di động, Du Yến có chút ảo não, rốt cuộc cô vì sao lại rời khỏi đoàn phim? Trong kí ức của cô, sau đó cô cũng không về đoàn phim, hẳn là vì bỏ bê công việc, cho nên cuối cùng Điền Kì Lễ đã chọn người khác, cũng vì bộ phim này mà hai người trở nên không vui, sau đó anh cũng từ chối hợp tác với cô.
Rốt cuộc vì việc gì lại rời đoàn phim nhỉ? Cô thật sự không nghĩ ra.
Nhưng nói đến bộ phim《Kì ngộ》này, tuyệt đối lại là tác phẩm thành danh của Điền Kì Lễ, bộ phim nho nhỏ này lại biến thành bộ phim ăn khách nhất năm, cuối cùng còn nhận được mấy giải thưởng trong những kì liên hoan phim trong nước, vô cùng vinh quang, mà cô vì coi thường chế tác nho nhỏ đó, nửa đường rời khỏi đoàn phim, cuối cùng chịu màn tự vả vào mặt.
Du Yến lần nữa quay về, cô vẫn rất thương tiếc gương mặt này của mình, cho nên không muốn tự vả, thế là sau khi bị Du Chính Thiên ôn hòa giáo huấn một trận, liền về nhà dọn đồ ngoan ngoãn quay về đoàn phim.