Quan Tú Tú nghĩ lại, có lẽ đây là công lao của Quách Chí Lễ. Từ trước đến nay đại bá quản lý rất cẩn thận, không được phép sai một chút, giống như từ nhỏ đã thích sạch sẽ, cũng là dễ hiểu.
Quan Tú Tú ngẩng đầu nhìn, trong phòng có một giá sách, trên đó có đầy kinh, sử, tử, tập. Những cái này nàng đều biết rõ, lúc Quách thúc thúc mang theo một nhà tới đây, ngoại trừ có chút ít nữ trang thì chỉ mang theo hai rương sách.
Quách thúc thúc bố trí xong thì nhờ người làm một cái giá sách như vậy. Lúc đó ông còn bị người trong thôn nói xấu sau lưng rất lâu, đều nói là sẽ không sống được.
Quan Tú Tú đi tới trước kệ sách, cái đầu nho nhỏ còn không tới tầng thấp nhất của giá sách. Nàng nhìn chung quanh, mang cái ghế trước bàn sách tới, cố gắng bò lên, ngón tay lướt qua phần gáy sách.
Sau khi ca ca dạy nàng học Tam tự kinh, Thiên tự văn thì phải học để thi, không có thời gian để ý đến nàng nữa. Quan Tú Tú vẫn muốn biết thêm nhiều chữ khác, không nói tới các khác nhưng nhóm quý nhân trong kinh thành đều thích thêu chút thơ từ lên khăn.
Nếu nàng biết nhiều chữ một chút, khăn thêu tốt, thì tiền trong nhà cũng nhiều thêm chút ít… Quan Tú Tú thở dài, bạc nhiều hơn cũng không thể thỏa mãn cái hang không đáy Quách Chí Bân.
“Sao thế? Tú Tú muốn đọc sách sao?” Một giọng nam hơi thô dát vang lên sau người, Quan Tú Tú cả kinh, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Quan Tú Tú chưa tỉnh hồn xoay người nhìn sang, ở cửa ra vào có hai đứa nhỏ. Lớn khoảng mười hai mười ba tuổi, trông rất tuấn lãng, mày rậm mắt to. Nhỏ chỉ có sáu tuổi, thành thành thật thật đứng bên cạnh huynh trưởng. Đó đúng là hai huynh đệ Quách gia.
Quách lão đại mặc áo dài màu xanh, lão nhị cũng mặc áo dài màu xanh, nhưng nhìn thấy rõ ràng dấu vết sửa nhỏ, còn có vài miếng vá.
Quan Tú Tú thở dài trong lòng, người một nhà Quách gia đều dựa vào tiền dạy học ít ỏi của Quách thúc thúc, tiên sinh dạy học nghe rất thể diện nhưng thật ra rất nghèo. Ngày lễ tết thì có thể trông mong học sinh tới, đưa chút ít thịt khô cá muối, gầu gạo và mỳ, miễn cưỡng cũng có thể qua năm mới.
Thím hồng nhan mất sớm, nguyên nhân chủ yếu là dùng tiết kiệm cho chồng và con, còn mình lại bị một thân bệnh tật.
Quan Tú Tú nhảy từ trên ghế xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tiếc nuối: “Đúng vậy, tiếc quá, đại ca phải học nên không có thời gian dạy Tú Tú.”
Nói xong, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Quách lão đại. Vị đại bá này còn chưa làm quan, cũng chưa dưỡng thành tật xấu ăn nói nghiêm túc. Bây giờ nhìn chỉ là một thiếu niên, trong vẻ nhẹ nhàng khoan khoán mang theo khí thế bừng bừng.
Trong lòng Quách Chí Lễ lại suy nghĩ, bây giờ nhị đệ cũng đi học, ba cha con đều ở trên học đường của huyện, chỉ có một mình mẹ ở nhà. Mặc dù dân phong nơi đây thuần phác, lại có chó giữ nhà nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không nỡ. Nếu có Quan Tú Tú đến ở nhà mình, đầu tiên là mẹ cũng có bạn, thứ hai là rảnh rỗi dạy cô bé này học chữ, cũng có thể giết thời gian.
Quách Chí Lễ nghĩ tới chỗ này, vẻ mặt cũng nhu hòa rất nhiều. Hắn cúi người, ôn hòa nói với Quan Tú Tú chỉ cao tới hông mình: “Tú Tú, muội có muốn học chữ không?”
Quan Tú Tú nhìn gương mặt thiếu niên gần mình quá mức, vẻ mặt lại ô hòa, ánh mắt lại không ngừng lóe lên thì tiếng cảnh báo vang lên trong lòng. Nàng cảnh giác lui một bước, cẩn thận trả lời: “Muốn thì sao? Không muốn thì sao?”
Sắc mặt Quan Chí Lễ cứng đờ, thầm nghĩ, đây là một cô bé sáu tuổi sao? Nhìn bộ dạng trả lời cẩn thận, có được bộ dạng tinh túy phân biệt của quân tử, không hề giống như cùng một mẹ với anh ruột Quan Đại Bảo của nàng.
Quách Chí Lễ ho một tiếng, đang định mở miệng thì Quách Chí Bân đứng một bên chịu sự áp bức của đại ca đã nhẫn nại hồi lâu. Lúc này hắn không nhịn được bật ra, hắn ngựa quen đường cũ nắm lấy tay Quan Tú Tú, vẻ mặt thành thật nói: “Tú Tú, ta dạy cho muội biết chữ!”
Quan Tú Tú rũ mắt xuống, trên tay ẩn ẩn cảm thấy đau đớn không thôi. Đã bao năm rồi, sau khi hai người thành thân, hắn không nắm tay nàng như thế?
Trong lòng Quan Tú Tú cười lạnh, Quách Chí Bân dạy lão nương học chữ? Đọc sách hơn mười năm không thi được cả tú tài, cuối cùng vẫn là tốn tiền cúng cho người ngu ngốc, dạy người biết chữ không phải là chuyện cười sao!
Quách Chí Lễ giận dữ mắng đệ đệ: “Ngay cả Tam Tự kinh đệ còn chưa học thuộc lòng, mười chữ cái mỗi ngày còn muốn ta ghi giúp mới hết, lấy cái gì dạy Tú Tú hả?!”
Quan Tú Tú hít một ngụm khí lạnh, thì ra là thế, Quách Chí Bân vừa bắt đầu đọc sách đã thế, không trách được hơn mười năm học cũng không thi được tú tài.
Quan Tú Tú giương mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Quách Chí Bân. Quách Chí Bân giận tím mắt: “Nhưng mà chữ của đệ tốt hơn rất nhiều so với lúc ca ca học, ngay cả cha cũng khích lệ đệ!”
Quách Chí Lễ bị đệ vạch trần, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận nói: “Có bản lĩnh thì đệ tự mình viết mười chữ to đi!”
Quan Tú Tú đứng ở bên ngạc nhiên nhìn cảnh tượng náo nhiệt hai huynh đệ Quách gia cãi vã, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Quách Chí Bân có thể nói là cộc cằn với vợ, không để bụng với con trai con gái, nhưng luôn kính sợ đại ca nhà mình. Trong nhà đói, mấy lần Quan Tú Tú nói Quách Chí Bân đến nhà đại bá xin tiền, nhưng tên oắt con vô dụng này sống chết không đi, đắp chăn lên giường ngủ, còn không cho nàng đi. Không ngờ lúc Quách Chí Bân còn nhỏ lại đối chọi gay dắt không nhường.
Quan Tú Tú không làm gì được đành phải cầu cứu với nhà ca ca, một lần hai lần khiến chị dâu không thích, quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng dần dần xa cách.
Quan Tú Tú thấy hai huynh đệ quách gia tranh cãi tới mặt đỏ tới mang tai thì mở miệng theo bản năng: “Ngươi vừa tiến vào học đường, đương nhiên không thể so được với các ca ca rồi. Tóm lại phải tự mình làm, không làm hết thì giải thích với thầy, một chữ không có thì đọc nhiều hơn, một lần không được thì mười lần sẽ được, cuối cùng rồi cũng sẽ học được. Giống như ta học thêu vậy, không thể có đạo lý cầm cây kim thêu thành quả dưa chuột.”
Nói đến đây, nàng thoáng nghĩ đến giọng điệu giải vậy của mẹ nói quả dưa chuột và rau chân vịt đều là màu xanh, Quan Tú Tú lập tức ngừng lại, đồng thời cảm thấy có chút xấu hổ. Kiếp trước nàng tân tìn khuyên bảo như vậy không biết bao lần, vừa rồi nàng mở miệng theo thói quen, trong lòng thầm mắng mình xen vào việc người khác.
Gương mặt tuấn tú của Quách Chí Bân nhăn lại, rõ ràng bắt đầu suy nghĩ, trong lòng lại có một cảm giác hư vinh khó hiểu.
Khuôn mặt Quách Chí Lễ cũng khẽ lộ vẻ cảm động, hắn đánh giá Quan Tú Tú một lần nữa. Bình thường mẹ luôn kể về cô bé này, hắn cũng chưa bao giờ để ý với tiểu nha đầu này, chỉ coi như đồ chơi để mẹ giết thời gian mà thôi.
Nhưng cô bé này vừa nói một lời, lời nói đơn gian nhưng với tuổi này của Quan Tú Tú thì rát khó lường.
Sáu tuổi năm ấy có thể nói được điều này, lần đầu tiên Quan Tú Tú chính thức được Quách lão đại nhìn nhận.