Nhật Ký Thuần Phu

Chương 16: Gả con gái là một nghề tổ truyền



Edit: Ciao

Quan Tú Tú chọn một khối vải lam, bao đồng tiền và lông đuôi lại, rồi lấy kim chỉ ra, cẩn thận châm những khe hở, còn cố ý dùng châm pháp co lại tạo thành một viền lá sen.

Ngô thị cắt gà thành từng miếng, nhúng qua vào nước nóng, múc một miếng mỡ lợn hòa ra, bỏ gừng tỏi vào nồi, cho từng miếng gà xào lên, đổ nước rồi đậy vung lại.

Xoay người vào nhà, bà thấy Quan Tú Tú đã làm xong quả cầu, nhìn rất mới lạ. Nhà mẹ đẻ Ngô thị mở cửa hàng vải và tranh thêu, từ nhỏ bà đã tiếp xúc với những thứ này, mặc dù tay nghề kém hơn tú nương trong những gia đình giàu có, nhưng trong thôn Quan gia thì cũng là số một số hai. Đúng đúng, theo lời của Quách tiên sinh thì là đứng trên đỉnh núi Xuy Phong!

Ánh mặt Ngô thị lại càng cao hơn kỹ thuật, bức tranh thêu Trang tử là chỉ cần một chút tay nghề, cũng trúng ánh mắt của tú nương, nhưng mà chính mình phải bỏ tiền ra để bù.

Bà biết rõ, kỹ thuật ra công việc, càng những nơi nhỏ thì càng có thể nhìn ra kỹ thuật của một tú nương, như một quả cầu lông gà đơn giản, một chút viền cánh sen rất nhỏ nhưng lại cuộn sóng phập phồng , vô cùng đối xứng, từng cánh hoa đều không sai.

Chỉ với kỹ thuật thêu thùa của con gái, sợ là tương lai bà mối sẽ phá nát cửa mất.

Nhất thời, tâm tình Ngô thị rất tốt, cũng không còn chờ mong sâu với huynh đệ Quách gia nữa, có một đứa con gái nhiều người muốn, tương lai ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng có thể chọn trúng được con rể như ý.

Quan cha làm xong công việc chở về, thịt gà trong nồi đã tỏa hương thơm khắp nhà, Quan Tú Tú giúp đỡ Ngô thị bày bát đũa, gọi ca ca ra ăn cơm.

Ngô thị cố ý kiểm tra Quan Tú Tú, bà duỗi đũa ra, ngăn cản Quan cha gắp thịt gà, cười tủm tỉm nhìn Quan Tú Tú, nói: “Tú Tú, thịt gà có miếng nạc miếng xương, nên chia thế nào đây?”

Năm đó Ngô thị cũng như thế, thuở nhỏ mẹ bà bắt đầu dạy bà công việc quản gia, là con dâu hiền thì không thể không biết việc này.

Ngô thị làm con dâu nhà người đã lâu, càng cảm động và nhớ những gì mẹ bà đã từng dạy trước kia, con gái dù nuông chiều cũng không thể nuông chiều quá, cuối cùng thì vẫn làm vợ người ta.

Quan Tú Tú chưa nói gì, Quan cha đã cười ngây ngô phá hỏng việc tốt của vợ: “Mẹ nó, có gì cần phần chứ, hai cái đùi gà, Tú Tú một cái, Đại Bảo một cái.”

Ngô thị chỉ muốn cởi giày gõ vào đầu Quan cha hai cái, đầu gỗ đáng chết! Bây giờ một nhà bốn người, đương nhiên đưa đùi gà cho đứa nhỏ ăn, nếu sau này Tú Tú gả cho người ta, duỗi đũa gắp đùi gà vào chén mình, không phải sẽ bị nhà chồng chê cười chết sao!

Quan Tú Tú đảo mắt, nhất thời hiểu được ý của Ngô thị, nàng cười hì hì gắp một cái đùi gà vào trong chén của cha: “Cha là trụ cột trong nhà, cho nên phải ăn đùi.”

Nàng lại gắp một cái chân gà vào bát Quan Đại Bảo: “Sau này ca ca sẽ làm quan, phải đi đường xa ——”

Một câu nói làm quan của nàng khiến hai vợ chồng Quan gia vui mừng nhướng mày, ôi chao, cái miệng nhỏ ngọt ngào, tiểu cô nương nhà ai lại biết nói chuyện như vậy chứ~

Ngô thị vô cùng thỏa mãn với Quan Tú Tú, Quan Tú Tú lại gắp đũa, lần này gắp cổ gà, mẹ thích ăn thịt cổ, đây là điều mà cậu nhỏ nói cho nàng biết. Trước kia mỗi lần ăn cơm, mẹ đều chọn chút tim gan để ăn, sau này ngẫm lại, cũng chỉ là phần thịt cho con trai con gái mà thôi.

Quan Tú Tú nghiêm trang nói: “Mẹ khổ cực, luôn quan tâm đến huynh đệ Quách gia, mẹ cũng nên quay lại nhìn Tú Tú.”

Ngô thị khẽ giật mình, dở khóc dở cười, nha đầu chết tiệt, không phải vì lão nương quan tâm con sao!

Tâm tình bà phức tạp gắp cổ lên, đang muốn cho vào miệng thì thấy Quan Tú Tú gắp cánh gà cho mình, lầu bầu nói: “Sớm muộn gì Tú Tú cũng bay ra ngoài, cho nên cánh của Tú Tú.”

Một miếng thịt nghẹn trong cổ bà, dù thế nào cũng không thể nuốt xuống được, bà vươn đũa ra thì thấy Quan Đại Bảo đoạt lấy cánh gà từ bát Quan Tú Tú, đồng thời đặt đùi gà vào trong bát nàng, vẻ mặt thật thà phúc hậu cười: “Nếu sau này ca ca sẽ làm quan, vậy thì làm quan lớn một chút, đi xa một chút, cho nên ca ca mượn đôi cánh của muội muội, muội muội chăm sóc cha mẹ giúp ta!”

Ngô thị vô cùng vui vẻ, Quan Đại Bảo, giỏi lắm!

Người một nhà ăn gà xong, Ngô thị nhìn Quan Tú Tú tắm rửa, cởi áo ngoài chui vào ổ chăn mới quay lại nhà chính. Bà thấy chồng mình đang bưng tẩu thuốc, nhìn bạc vụn trên bàn tính toán gia sản, bà hỏi: “Cha bọn nhỏ, ông đang làm gì thế?”

Quan cha nhìn bà, thả chân xuống, cẩn thận nói: “Liên Liên nhà lão đại sắp thành thân, ta là thúc thúc, dù sao cũng phải đưa chút lễ.”

Liên Liên chính là con gái lớn nhà Quan lão đại, cũng là đứa cháu lớn nhất của Quan gia, thuở nhỏ cũng không được hưởng phúc gì. Lão thái thái rất thích cháu trai, thường lấy việc mình sinh ba con trai để dạy dỗ con dâu.

Trong ba người con dâu, thì nhà Quan lão đại sinh bốn đứa con trai, miễn cưỡng có cửa trước mặt mẹ chồng, Ngô thị dù sao cũng sinh một đứa con trai, trong nhà lão tam cũng chỉ có một đứa con gái, lúc chưa ở riêng đều bị lão thái thái tỏ thái độ.

Ngô thị trầm mặc một lúc lâu, nhìn bạc trên bàn, một bên là vài khối bạc vụn, một bên là vài xâu tiền, bà biết rõ quyết định của Quan cha.

Bà vươn tay cầm bạc vụn đi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quan cha: “Cho bạc thì không biết đại tẩu sẽ xài vào chỗ nào, không bằng ta đi mua ít vải vóc, cắt may một chút, đến lúc đó làm đồ trải phòng cho con bé.

Quan cha cười vui vẻ: “Mẹ bọn trẻ nghĩ chu đáo.”

Trong lòng Ngô thị lại có suy nghĩ khác, nhưng lại không thể nói với Quan cha, nếu đồ cưới của Quan Liên Liên thiếu thì sẽ bị nhà chồng xem thường, đến lúc đó ảnh hưởng đến Tú Tú nhà bà thì sao.

Huống chi, Ngô thị đoán đồ cưới của Liên Liên sẽ không quá ít, dù sao cũng là cháu gái lập gia đình, chẳng lẽ lão thái thái không bỏ chút tiền riêng? Dù sao sau đó còn mấy đứa cháu gái nữa.

Ngô thị cất mấy đồng tiền trên mặt bàn, đây sẽ là tiền sinh hoạt, mỗi tháng con trai đều học trên thị trấn, cần không ít tiền, bà cũng nên bắt đầu tính toán đến đồ cưới của con gái nhỏ.

Ngô thị chuẩn bị đi nói chuyện với đại ca mình, nếu có vải vóc phù hợp thì giữ lại cho Tú Tú, đồ cưới của con gái không thể quá qua loa, nhất định phải lưu ý từ nhỏ, đợi mười mấy tuổi xuất giá sẽ ổn. Hỉ phục của bà chính là mẹ bà chuẩn bị từ năm bà ba tuổi, vì cái này mà mẹ bà còn ầm ĩ một trận với cha.

Trong lòng Ngô thị khẽ động, đã lâu bà không đi thăm mẹ rồi, lần sau có rảnh sẽ vào thành, thuận tiện nói với đại ca.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.