‘‘
Á…. á… !’’ Tang Chỉ hét lên, bật dậy khỏi giường, trên trán ướt sũng mồ hôi lạnh. Chính vào giây phút xích sắt của nam nhân kia đứt vụn, thực ra tiểu hồ ly đã hiểu ra, tất cả mọi thứ vừa rồi đều không phải là thật, mình chẳng qua là đang…trong mộng yểm.
Thở gấp một hồi, Bích Nữ thấy Tang Chỉ đã tỉnh lại, khẽ vỗ lên lưng nàng an ủi, nhưng chưa vỗ được hai cái thì bàn tay đã bị Tang Chỉ bất ngờ nắm lấy. Tang Chỉ vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ, rõ ràng vẫn chưa bĩnh tĩnh lại được, thở dốc, nói: “ Tỷ tỷ…mau…phù…Kết giới của trấn Bình Lạc, cửa kết giới…có thể bị công phá rồi !’’ Thời khắc chợt bừng tỉnh đó…méo mó, đáng sợ, và tàn bạo biết nhường nào. Trước khi hắn vùng thoát khỏi đám xích sắt đã kịp nói với nàng: “Đã lâu không gặp’’, không sai, chính xác là ‘‘đã lâu không gặp.’’ Lần trước ở núi Thạch Quái, trong lúc rơi vào mộng cảnh, suýt chút nữa nàng trúng kế của nam nhân này, giúp hắn cởi trói, giải phong ấn của trấn Bình Lạc.
Tang Chỉ hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả, cảm thấy đầu đau như búa bổ, nàng nhắm mắt, đau khổ nói: “Gấu mèo đã nói, nam nhân này là phong ấn của trấn Bình Lạc hóa thành. Năm đó, phong ấn tạo xong, Gấu Mèo và Kê thần đại nhân lo sợ cửa giới bị phát hiện, phong ấn bị mở ra, nên đã đem nó khóa lại trong một giấc mộng. Theo thời gian, phong ấn này dần dần có thần thức, dục vọng, có ý đồ muốn thoát khỏi mộng cảnh. Lần trước muội đã gặp hắn trong mộng rồi…’’
Nói đến đây, Tang Chỉ ngưng lại không nói nữa, lồng ngực không hiểu vì sao tự nhiên đau nhói. Lần trước, vì có thiếu nữ áo xanh cứu giúp, Tang Chỉ mới biết để phá mộng cảnh của phong ấn quái, không thì đã mắc phải sai lầm lớn, nhưng giấc mộng lần này chân thực như vậy…Khi đó đầu óc nàng đang không tỉnh táo, một nhát kiếm chém xuống, thừng trói của phong ấn quái đứt lìa ra. Như vậy, có phải là trấn Bình Lạc đã…
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly đột ngột mở mắt, đang muốn nói gì đó nhưng bị đối phương nắm chặt vai, nói: “Tang Chỉ, muội hãy bình tĩnh một chút !’’ Nói xong, Bích Nữ nhìn Tuấn Thúc ở phía sau bằng một ánh mắt phức tạp, cuối cùng nói rõ chân tướng: “Sự thực thì…kết giới của trấn Bình Lạc đã bị công phá.’’
Trời ! Xanh ! Nổi ! Sấm !
Một câu nói khiến Tang Chỉ há miệng trợn mắt, kinh hãi đến mức không phát ra được tiếng nào. Bích Nữ lắc đầu, từ từ giải thích: “Muội nói không sai, phong ấn của trấn Bình Lạc vì đã tồn tại nghìn năm, dần tu luyện được nhân hình, có thất tình lục dục. Nó hết lần này đến lần khác dẫn muội vào trong mộng, cũng là để muội giúp nó cởi trói, hóa giải phong ấn.’’
Ngừng một lát, Bích Nữ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đắn đo một hồi mới thở dài, nói: “Vừa rồi trấn Bình Lạc đột nhiên trời long đất lở, sấm chớp rền vang, vúi Thúy Bình, núi Thạch Quái cũng xảy ra chấn động mạnh. Lúc này….phong ấn quái đã chạy trốn rồi. Gấu Mèo và Kê thần đang đuổi theo nó.’’
Tang Chỉ nghe thấy vậy liền nắm chặt góc chăn, nhìn Tuấn Thúc ngồi ở góc phòng không nói lời nào, bờ môi run rẩy: “Nói như vậy…tức là kết giới của trấn Bình Lạc thực sự bị giải rồi ?’’
Tang Chỉ đang nghĩ ngợi lung tung, cánh cửa gỗ khẽ vang lên tiếng ‘‘lạch cạch’’, tiếp đó mọi người liền nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của hồ ly, Lai Mễ bật cười một cái, nhảy lên giường ríu rít liếm bàn tay của Tang Chỉ, phía sau là Thất Thủy và Khế Lạc. Thất Thủy đặt bát thuốc lên bàn, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, còn ngủ tiếp nữa, Phượng quân nhà đệ sẽ lo lắng chết mất.’’
Khế Lạc cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy ! Đúng vậy ! Tang Chỉ đại nhân, người chắc biết mình đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đúng không ? Haizz! Trong thời gian này, ở trấn Bình Lạc xảy ra động đất, người chết đầy đường, đúng lúc này Thổ thần sợ tội bỏ trốn, bọn ta…’’
‘‘Thất Thủy’’ ! Đào thụ tinh chưa nói xong, Tuấn Thúc liền cắt ngang. ‘‘Các ngươi ra ngoài cả đi, ta sẽ cho Tang Chỉ uống thuốc’’. Nghe Tuấn Thúc nói vậy, mọi người liền biết họ có chuyện riêng muốn nói, đều im lặng lui ra, duy chỉ có Lai Mễ không nỡ rời đi, bèn lén lút trốn vào trong chăn, nhưng lại để lộ chiếc đuôi hồ ly ra bên ngoài, vẫy vẫy, đung đưa.
Thấy dáng vẻ hài hước của nhóc con, nhưng Tang Chỉ lại không cười nổi. Tuấn Thúc bê bát thuốc ngồi xuống trước mặt nàng, nhưng nàng không đưa tay ra đón. Trầm ngâm rất lâu, Tang Chỉ mới yếu ớt nói: “Có phải thiếp đã gây ra đại họa rồi không? Không có kết giới nữa, sau này đám yêu ma có thể tuỳ tiện đi vào trấn Bình Lạc, trấn Bình Lạc sẽ…rất nguy hiểm.’’
Ánh mắt Tuấn Thúc trở nen sâu thẳm khiến người ta không đoán được chàng đang nghĩ gì, chỉ nói: “Tang Chỉ, ta nhìn thấy rồi.’’
‘‘Nhìn thấy cái gì ?’’
Phượng hoàng cao ngạo đặt bát thuốc xuống, quay lưng lại với Tang Chỉ nói: “Lúc nàng hôn mê, Bích Nữ đã làm phép, ta nhìn thấy cảnh tượng trong giấc mộng của nàng rồi.’’
Tang Chỉ kinh hãi, trong lòng hình như bị khoét một lỗ, rối răm không biết nên làm gì. Tuấn Thúc quay người lại, nhìn nàng chăm chú, giọng nói thấp trầm: “Chúng ta là phu thê, vì sao nàng không tin ta ? Vì sao trong mộng, vừa nhìn thấy Tuấn Thúc và Anh Lạc giả mạo đó liền mất đi sự phán đoán và lý trí ? Vì sao lúc đó nàng lại không có chút hoài nghi nào, rằng đó không phải là thật ? Vì sao lại…nghi ngờ ta ?
‘‘Không phải !’’ Tiểu hồ ly đứng dậy, giải thích. ‘‘Thiếp…thiếp khi đó nhìn thấy thố tử tiểu tiên, lại nhớ đến chuyện nàng ta hại thiếp hiện nguyên hình trong hôn lễ, cho nên thiếp…thiếp…’’
Tang Chỉ nghẹn lời, nhìn Tuấn Thúc với dáng vẻ đáng thương. Tuấn Thúc nhẫn tâm nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng lên tiếng: “Bỏ đi, nàng vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Trấn Bình Lạc bây giờ đang rất nguy hiểm, ta ra ngoài canh giữ…’’ Nói xong, quả nhiên chàng không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa, để lại tiểu hồ ly ngẩn ngơ ngồi trên giường.
Lai Mễ trốn trong chăn rất lâu, thấy không có ai bắt giữ mình liền lặng lẽ thò chiếc đầu hồ ly ra khỏi chăn, đang nhìn đông ngó tây, lại cảm thấy có thứ gì đó ướt súng từ trên đầu nhỏ xuống. Ngước mắt lên nhìn, trên mặt Tang Chỉ đã đầy nước mắt. Lai Mễ kinh hãi, vội vàng chui ra khỏi chăn, dụi dụi vào lòng Tang Chỉ để an ủi, lát sau, Tang Chỉ mới đưa tay vuốt ve bộ lông của Lai Mễ.
‘‘Lai Mễ, đệ nói xem, vì sao khi đó tỷ lại không ngi ngờ chứ ? Tỷ…thật đáng chết !’’
—Cãi nhau—
Sau hôm đó, Phượng hoàng cao ngạo đối xử với Tang Chỉ có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm, cũng không để ý…
Những người phàm sống ở trấn Bình Lạc vì tai họa lần này mà tử nạn rất nhiều, đám người Tuấn Thúc cứ nằm xuống là ngủ. Tang Chỉ đuối lý, tự biết mình đã chạm vào điểm cực hạn của Tuấn Thúc rồi. Đang trong lúc bất lực, chẳng biết làm gì để đối phó với thái độ ‘‘không bạo lực, không hợp tác’’ của chàng, thì cơ hội để có sự chuyển biến tốt đã đến…
Hôm nay, Tang Chỉ đang ở Thanh Ngô cư đợi tướng công về ăn cơm, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc: “Ái chà ! Lấy chồng rồi quả nhiên thay đổi, tiểu hồ ly lại còn biết làm cơm cơ à ?’’
Tang chỉ buồn bã quay đầu lại nhìn, bỗng ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Ca ca khoa trương, Húc Vương và Ly Vẫn đều đang đứng ở bên ngoài. Tang Chỉ và Ly Vẫn từng có một thời gian sớm tối bên nhau, thấy người xưa đến thăm nhất thời vui mừng đến mức không khép miệng lại được, vừa chạy ra ngoài vừa gọi: “A Ly!’’
Cùng lúc Tang Chỉ lao ra cửa đón Ly Vẫn thì Lai Mễ cũng nhào vào lòng a ca vừa hôn vừa liếm. Ca ca khoa trương đứng ở giữa, thấy hai người hai bên đều có người chào đón, chỉ có mình lạc lõng, liền bĩu môi giã vờ khóc lóc, nói: “Tiểu hồ ly, dù gì ta cũng là đại bá, vậy mà muội chẳng thèm chào hỏi ta!’’
Tang Chỉ chưa kịp phân bua thì nghe thấy có người nói phía sau: “Chào đón huynh, huynh không được đằng chân, lân đằng đầu sao ?’’ Lời độc miệng như vậy đương nhiên chỉ có thể phát ra từ miệng phượng hoàng cao ngạo. Sau khi chào hỏi qua loa, mọi người cùng vào nhà. Lúc này Tang Chỉ mới biết, hóa ra khoảng thời gian trước Húc Vương đưa A Ly và ca ca khoa trương , nói là đi ‘‘làm chuyện lớn’’, thì ra chuyện này cũng có liên quan mật thiết với kết giới của trấn Bình Lạc.
Nhấp ngụm trà, Húc Vương từ tốn nói: “Liên quan đến kết giới của trấn Bình Lạc, mọi người chỉ biết đến cái thứ nhất, nhưng chưa từng nghĩ đến cái thứ hai ư ?’’
Tiểu hồ ly hơi chau mày: “Cái thứ hai ?’’
Ánh mắt Húc Vương ngưng đọng, mỉm cười nhìn Tang Chỉ, rồi xa xăm nói: “Trấn Bình Lạc rách nát, nghèo nàn như thế này, vì sao cần phải có kết giới bảo vệ cả nghìn năm nay ? Để đề phòng kết giới bị giải trừ, còn phải tính trăm phương ngàn kế, cuối cùng phải để Kê thần giấu nó vào trong giấc mộng.’’
Tang Chỉ đang suy nghĩ thì Ly Vẫn đã nói khái quát: “Bởi vì trấn Bình Lạc có thứ cần phải bảo vệ, mà thứ này vô cùng quan trọng với tam giới.’’
Tuấn Thúc nhắm mắt lại không nói gì. Tang Chỉ ngạc nhiên nhìn Ly Vẫn chăm chú. Ly Vẫn ngẩng đầu, khẽ nói: “Lần này ta cùng Húc Vương và Tuấn Ngạn ra ngoài, chính là để tìm thứ này…’’
‘‘Ta không hiểu…’’ Tang Chỉ cắn môi dưới, lắc đầu: “Mọi người đã nói là có thứ rất quan trọng ở trấn bình Lạc, vì sao lại ra ngoài tìm ? Còn nữa, đó rốt cuộc là thứ gì ?’’
Vừa nói xong, Tang Chỉ liền nghe thấy từ bên cạnh truyền đến một câu nói khẽ: “Là Ma nhãn.’’
Húc Vương đột nhiên cười thành tiếng, nói: “Phượng quân đại nhân quả nhiên biết.’’
Tuấn Thúc không vội vàng, ngước mắt dò đoán Húc Vương một lượt. Trong chốc lát, Tang Chỉ cảm thấy sấm vang chớp giật. Tuấn Thúc nói: “Ta biết thì có gì lạ chứ? Thân là tộc trưởng tương lai của Phượng tộc, lại giữ chức ngự sử phàm giới, ta đã nghe ngóng một lượt, những tin tức như thế này đương nhiên là ta nắm rõ, nhưng mà Húc Vương người, thân là Hồ yêu tộc lại xúi dục người của hai tộc Long – Phượng theo người đi tìm Ma nhãn, há chẳng phải là rất đáng nghi sao ?’’
Tang Chỉ nghe hai người đôi co, sóng gió ngầm nổi lên, cảm thấy khó hiểu, đang muốn cất lời hỏi thì nghe ca ca khoa trương nói: “Mấy nghìn năm trước, Ma tộc bị hai tộc tiên – yêu liên hợp lại với nhau đuổi về Ma vực. Vương Mẫu sợ chúng tu dưỡng sống lại lần nữa rồi quay trở lại tấn công, liền niệm chú khiến Ma tộc vĩnh viễn không thể rời khỏi Ma vực, còn Ma nhãn là chìa khóa duy nhất để khởi động Ma vực.’’
‘‘Năm đó, tuy có rất ít các thượng tiên tham gia vào chuyện này, hơn nữa từ đó không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, nhưng giấy chẳng bọc được lửa, lão đệ ta và Tiểu Thập đều biết cũng chẳng có gì to tát. Hai người cũng đừng lườm qua lườm lại nữa, sắp lườm hỏng cả mắt rồi đấy!’’
Húc Vương hông để ý đến lời Tuấn Ngạn, nhếch miệng nói tiếp: “Có lời đồn rằng Ma nhãn năm đó bị hủy, lại có người nói Ma nhãn được cất giấu ở nhân gian. Mà sau khi tin tức này truyền ra không lâu, trấn Bình Lạc chẳng hiểu sao lại được kết giới bảo vệ, ha!’’
Tang Chỉ chớp mắt: “Nói như vậy tức là… Ma nhãn ở trấn Bình Lạc, cho nên mới có kết giới, mới có cái gọi là mộng cảnh phong ấn sau này ?’’
Phượng hoàng cao ngạo bật cười: “Thế nhân đa phần đều đoán như vậy, nhưng Húc Vương đều cho mình là thông minh, nghĩ rằng đây là muốn bắt cố thả, thế là lần này mới đưa vi huynh và Ly Vẫn đi tìm kiếm Ma nhãn ở khắp nơi đúng không ? Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Ma nhãn không tìm được, kết giới của trấn Bình Lạc lại bị phá trước rồi, để tránh phán đoán sai, Húc Vương mới quay lại.’’
Húc Vương nửa cười nửa không, nheo mắt rất lâu rồi mới cười lớn: “Có lẽ gần đây tân hôn vui vẻ khiến đầu óc Phượng quân đại nhân hồ đồ rồi ! Người đoán sai rồi, bản vương đến là để đón đệ đệ.’’
Câu nói vừa dứt, Lai mễ mở trừng mắt, kêu ‘‘oé’’ một cái. Mọi người chưa kịp nói gì thì nghe thấy bên ngoài có người vừa đi vào vừa nói: “Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi! Tang Chỉ phu nhân, có phải là Phượng quân về rồi không ? Bích Nữ đã đem đồ ăn…’’
Nói được phân nửa, một chân Đào thụ tinh vẫn còn lửng lơ giữa cửa phòng liền cứng đơ tại chỗ, thấy bọn người Húc Vương đột nhiên xuất hiện liền kêu ‘‘ấy’’ một tiếng, nhất thời chưa tìm được lời nào thích hợp.
Tang Chỉ thấy vậy, kéo phượng hoàng cao ngạo, nói: “Tuấn Thúc…’’ Chưa kịp nói hết, Tuấn Thúc đã đẩy Tang Chỉ ra, lạnh lùng đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn nhẹ nhàng buông một câu: “Khế Lạc, lấy thêm ba bộ bát đũa nữa.’’
Đào thụ tinh đứng nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới vâng lời quay lại thiên sảnh, còn tay của tiểu hồ ly vẫn lúng túng giơ lên giữa không trung, không thu về được. Húc Vương coi như không nhìn thấy, ôm đệ đệ đi ra phía cửa. Ly Vẫn im lặng, bám sát phía sau Húc Vương, chỉ còn lại ca ca khoa trương đứng xoa cằm nhìn tiểu hồ ly.
Tang Chỉ : =_= Nhìn gì mà nhìn ? Chưa từng thấy phu thê nhà người ta cãi nhau, giận dỗi nhau sao ?
Nhìn một hồi lâu, mắt ca ca khoa trương sáng như sao, quay sang buôn chuyện: “Tiểu hồ ly, hai người cãi nhau à ?’’
Tang Chỉ: “Ca ca chết tiệt! Huynh có thể đừng cười trên sự đau khổ của người khác như thế được không ?’’