Nhật Ký Tân Hôn

Chương 10



“Năm đó rời khỏi tổ chức là ý của anh, anh biết rõ Lôi gia không cho phép. Ông ta là người đứng đầu tổ chức, đặc biệt là phụ trách huấn luyện lính đánh thuê. Từ lúc quen biết em, yêu em, anh liền biết thế nào là nhớ thương một người, Hạ Chí… cưới em, thật ra là hành động ít kỷ của anh. Anh biết rõ thân phận của anh sẽ ảnh hưởng đến em nhưng anh lại không muốn rời xa em. Bởi vì yêu em, anh mới biết thế nào là tình yêu thực sự, thế nào là cô đơn.”

“Không phải, anh không ích kỷ chút nào, người ích kỷ là em, em là người muốn gả cho anh., Khi nghe anh nói muốn lấy em thì em mừng đến phát điên, em không cho phép anh hối hận.” Thẩm Hạ Chí phản bác.

Kỳ Thịnh cười khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nói tiếp: “Chúng ta rất hạnh phúc làm anh quên mất thân phận thật sự của mình. Cho đến khi Quỷ Sát xuất hiện, là Lôi gia phái hắn tới tìm anh, có một nhiệm vụ mười triệu Đô-la cần anh thực hiện, nhưng… Anh không muốn, đã rời khỏi đó thì anh không nghĩ sẽ quay về. Huống chi là còn có em, anh không muốn tay mình dính máu thêm nữa, nhưng tổ chức có một quy tắc bất thành văn, nếu người bị phái đi không thực hiện nhiệm vụ mà người khác lại có hứng thú với nó thì người đó phải giết chết người được chỉ định nhận nhiệm vụ, em hiểu chưa?”

Đâu chỉ hiểu!

Thẩm Hạ Chí khiếp sợ ngồi dậy, bắt đầu kiểm tra toàn thân cao thấp Kỳ Thịnh: “Anh có sao không?”

“Anh không sao.” Kỳ Thịnh cầm tay nhỏ bé của cô để cô an tâm: “Khi đó chúng ta cũng ở tại bình thản xã khu, căn bản không có người dám ra tay, cho nên ta sợ nhất, nhưng thật ra là bọn họ tìm ngươi xuống tay, ép ta hiện thân, nhưng ta lại không thể hạn chế ngươi từ đó cả đời không ra xã khu…”

Cuối cùng cô cũng hiểu, Thẩm Hạ Chí rối rắm xoắn ngón tay, cực kỳ ảo não. Thì ra là đây mới là nguyên nhân khiến Kỳ Thịnh bất ổn, anh sợ cô bị thương tổn, mà cô lại không hiểu, còn nghĩ anh thay đổi tính tình

“Cho nên lần đó chân của em bị thương không phải là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì anh biết mấy người đó đã bắt đầu hành động nên mới tìm đủ lý do ly hôn với em, vạch rõ giới tuyến với em, một mình đối mặt với nguy hiểm?” Thẩm Hạ Chí nhìn anh trầm mặc, vừa đau lòng vừa tức giận đánh anh: “Kỳ Thịnh là Đại Ngốc Nghếch, ai cho anh tự tiện quyết định thay em chứ. Sau này, em cũng không làm theo lời anh nói.”

“Sẽ không có sau này.” Kỳ Thịnh cười nói: “Hạ Chí, tổ chức kia đã không còn tồn tại, không ai có thể làm tổn thương em nữa. Trên thế giới này cũng không có người tên “Gabriel” nữa.”

Cái tổ chức kia bị tiêu diệt rồi hả ?

Thẩm Hạ Chí ngạc nhiên, mặc dù cô không biết đó là tổ chức đáng sợ như thế nào nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi thì cũng cảm thấy kinh khủng rồi. Cô nhìn sâu vào mắt Kỳ Thịnh, há mồm rồi lại nhắm mắt lại lần nữa. Cô không muốn hỏi, cũng không muốn Kỳ Thịnh nhớ lại ký ức ấy.

Anh đã làm như thế nào, cô cũng không muốn biết. Cô chỉ cần biết, vì cô, anh đã hy sinh nhiều như thế nào, cô chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.

Kỳ Thịnh cười yếu ớt, anh biết cô đang lo cho mình nên cũng không nói ra.

“Một năm sau khi ly hôn với em, thật ra thì anh cũng không rời đi. Em tìm chỗ ở, sinh Duyệt Duyệt, mở tiệm bánh ngọt… Anh đều biết hết. Đến khi xác định là em đã an toàn, anh mới đi làm chuyện nên làm.”

Thẩm Hạ Chí rũ cái đầu nhỏ xuống, cô không còn biết phải nói gì.

Cô chỉ có thể nói, làm sao mà cô có thể yêu một người đàn ông ngu ngốc như thế này, ngốc đến nổi đem cả tính mạng của mình ra bảo vệ cô, khó trách… Cô luôn cảm thấy sau khi ly hôn mọi chuyện lại rất thuận lợi, gần như là không gặp bất kỳ một khó khăn nào. Tìm chỗ ở, chủ thuê nhà chủ động gọi điện, giá rẻ lại ở rất thoải mái. Lúc sinh Duyệt Duyệt, xe cứu thương cũng tới rất đúng lúc. Khi đó cô còn nghi ngờ không biết mình có gọi điện thoại hay không? Lúc mở tiệm bánh ngọt lại càng thuận lợi, tìm được một cửa hàng tốt, mọi thiết bị đều được lắp đặt sẵn…giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều do anh làm.

Chỉ là khi đó cô không nhận ra được, là vì mới ly hôn nên không để tâm đến sao?

Ai, cô vẫn cho là mình trưởng thành, thành thục, không có anh cũng không sao. Vậy mà cô không biết bởi vì có anh nên cô mới may mắn như thế,

“Vậy rốt cuộc anh về đây lúc nào?”

“Một năm trước, anh đã trở lại, mới đầu, anh chỉ dám đứng xa xa nhìn em và Duyệt Duyệt. Sau đó lại không cảm thấy đủ, muốn đến gần em hơn, không ngờ bị em phát hiện.”

Thẩm Hạ Chí nghĩ lại thời gian đó, bây giờ mới biết đầu óc của mình không có vấn đề mới bình tĩnh lại, cô liếc Kỳ Thịnh” “Anh có biết là chút nữa em nghĩ là mình bị điên không?”

“xin lỗi, là anh không khống chế được mình, muốn làm chút gì đó cho em. “Kỳ Thịnh áy náy nói: “Về phần Duyệt Duyệt….thật ra thì, anh cũng thường đứng ở đầu giường ngắm nhìn con bé vào lúc nửa đêm, cho đến một lần con bé giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm. Em biết không? Con gái chúng ta rất gan dạ, con bé nhìn thấy anh cũng không sợ hãi, không khóc lớn, ngược lại còn nhìn chằm chằm anh, hỏi anh là ai… trong đêm tối, anh biết là con bé không nhìn thấy anh, nên mới dám nói cho con bé biết anh là ba của nó. Lúc đầu con bé cũng không có phản ứng gì nhưng dần dần con bé lại tỉnh lại lúc nữa đêm chờ anh. Sau đó hưng phấn nói cho anh biết ba là cái gì. Thậm chí còn hỏi tại sao anh không ở bên cạnh nó, anh nói con bé hãy chờ anh quay lại bên hai người.”

Thẩm Hạ Chí nghe mà dở khóc dở cười, thì ra còn có chuyện như vậy. Đột nhiên Thẩm Hạ Chí híp mắt lại, lại gần Kỳ Thịnh, nghi ngờ nói: “Như vậy, nói cách khác, tối hôm đó không phải là em nằm mơ, anh thật sự….”

Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh lộ ra vẻ mặt quẫn bách thì đỏ mặt lên án anh: “Thật sự là anh, khoan, Kỳ Thịnh, ánh dám nửa đêm bò lên giường em làm cía kia? Anh cũng gan quá rồi, không sợ em tỉnh lại sao?”

Thật ra Kỳ Thịnh muốn nói, em cũng rất chủ động và hưởng thu mà.

“Sự thật chứng minh,em vẫn cho là mình đang nằm mơ”.

Vậy mà anh cũng dám nói, Thẩm Hạ Chí ảo não nhào tới Kỳ Thịnh, chuẩn bị đưa tay nhéo anh thì anh dễ dàng tránh được: “Hạ Chí, cám ơn em…một năm qua anh không dám xuất hiện trước mặt em, cũng không dám cho em biết sự thật. Bởi vì anh cảm thấy anh quá ti tiên, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì anh cũng đã bỏ rơi em, làm em đau lòng. Anh không có cách nào làm như không có chuyện gì, một lần nữa quay về bên cạnh em, anh thật sự sợ em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng…em vẫn không trách anh, cám ơn em”.

Thẩm Hạ Chí hít hít chóp mũi, bĩu môi cố ý không thèm nhìn anh, Kỳ Thình lại nói: “Năm năm trước anh đã muốn nói cho em biết, anh không muốn nghe em cám ơn càng không muốn nghe những lời khác”.

“Hạ Chí, anh yêu em”.

Nước mắt tí tách rơi, chỉ với ba chữ lại như câu thần chú trói chặt lấy cô.

Cô sẽ không ngốc đến nỗi đi hỏi: rốt cuộc thì anh đã yêu em từ bao giờ.

Bởi vì cô đã có đáp án.

Thẩm Hạ Chí chưa từng nghĩ tới, sẽ một lần nữa trở về khu dân cư yên bình.

Từ năm năm trước cô đã không dám hy vọng xa vời là mình sẽ trở lại nơi Thế Ngoại Đào Nguyên này. Cô chỉdám len lén nhớ nhung đến anh ở trong lòng, ước mong được gặp anh một lần là tốt rồi…mà bây giờ, tất cả hy vọng xa vời đều trở thành sự thật, khiến cô có chút hoảng hốt.

“Bà xã đang nghĩ gì vậy?” Kỳ Thịnh một tay ôm con gái, một tay ôm vợ đi về khu trung tâm.

Tiếng nói quen thuộc làm lòng cô ấm áp. Bon họ dùng tốc độ nhanh nhất kết hôn lại, cho nên người đàn ông trước mặt này là của cô, cô tựa sát vào người anh “không có gì, chỉ là suy nghĩ vẫn vơ thôi.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, anh bảo đảm, sau này sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể tách rời chúng ta”.

“Em biết”. Thẩm Hạ Chí cười, nghiêm túc nhìn anh: “nếu như anh có muốn vậy thì em cũng sẽ không đồng ý”.

“Sẽ không đồng ý, vậy chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ”.

Lúc này, Duyệt Duyệt cắn ngón tay út mập mạp nói lại lời hai người.

Kỳ Thịnh cùng Thẩm Hạ Chí nhìn con gái, khì khì bật cười, Thẩm Hạ Chí sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó hỏi Kỳ Thịnh: “Sao ở đây lại yên tĩnh như vậy? Tiểu Tích, Phúc Ngôn mọi người đâu rồi?”

Hình như thời gian gần đây cô không gặp bọn họ

Thẩm Hạ Chí cũng không có cảm giác chờ mong, vì mấy người này cứ hai lần ba bữa là lại tới tiệm cô ăn uống miễn phí. Chỉ là một năm gần đây thì ít đi, có lẽ bọn họ biết Kỳ Thịnh đã trở về, cho nên muốn giành thời gian cho hai người.

“Gần đây bọn họ có chuyện phải làm, thường thường sẽ không ở đây”.

“Kỳ Thịnh, rốt cuộc bọn họ là ai? Khu dân cư yên bình rốt cuộc là nơi như thế nào?” Trước kia cô quá quan tâm Kỳ Thịnh nên có gì không hiểu cũng không dám hỏi. Bây giờ cô không sợ gì hết, cô muốn cùng anh gánh chịu mọi thứ.

“Cái vấn đề này, em nên hỏi Tiểu Tích, anh muốn cô ấy nguyện ý nói cho em biết.” Kỳ Thịnh vừa ôm Thẩm Hạ Chí vừa đi vào nhà: “Anh chỉ có thể nói cho em biết, cái tổ chức kia bị tiêu diệt, Tiểu Tích đóng góp công sức không nhỏ. Nếu không, anh cũng không biết mình có thể quay về tìm em không.”

Thẩm Hạ Chí ngẩng đầu nhìn Kỳ Thịnh, không nói gì, nhưng trong lòng đã rất cảm kích Tiểu Tích: “Kỳ Thịnh, đồng ý em, sau này không được gạt em.”

“Anh đồng ý với em.”

Hai người quay đầu lại, đi vào nhà, Thẩm Hạ Chí nhìn căn phòng không có gì thay đổi thì bật khóc: “Về sau, coi như cả đời phải sống ở đây thì em cũng nguyện ý.”

Chỉ cần có anh bên cạnh.

“Đứa ngốc.”

“Em muốn ly hôn với anh, hừ!”

Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí tức giận thở phì phò tựa đầu vào gối thì bất đắc dĩ. Mới sáng tinh mơ đã bộc lộ tính trẻ con, có phải là muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của anh không.

Phụ nữ đúng là hay ghi thù, là ai nói không bao giờ giận anh, là ai nói nhớ anh nhưng bây giờ cứ ba ngày hai bữa là cố ý nói muốn ly hôn để trả thù anh.

“Sao vậy?”

Kỳ Thịnh vuốt ve lưng cô, cái tay không an phận, bắt đầu vòng qua trước ngực, cầm lấy cái tròn tròn mịn màn vuốt ve.

Thẩm Hạ Chí khẽ rên một tiếng, tức giận đẩy tay anh ra. Cô lật người lại đối mặt anh, lên án: “Đừng hòng đánh lạc hướng em, cách này không dùng được đâu?”

Vậy sao?

Kỳ Thịnh nhíu mày, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng, lưỡi dài vòng quanh nó, tay cũng không an phận cầm lấy bên kia vuốt ve.

“Ưm…” Thẩm Hạ Chí than nhẹ, ranh giới cuối cùng bị công phá, cô không cách nào kháng cự được nên nâng ngực cao lên hi vọng lấy được nhiều hơn, nhưng miệng vẫn oán trách như cũ: “Anh không yêu em, anh chỉ thích Duyệt Duyệt thôi, anh làm đồ an ngon cho con bé ăn, đêm nào cũng kể chuyện cho nó nghe, dỗ cho nó ngủ, hu hu…”

Kỳ Thịnh buồn cưòi ngẩng đầu, bất đắc dĩ gõ đầu của cô: “làm ơn đi, em bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen tịvoíi con gái, ý em là muốn con bé đói chết, cho dù con bé không ngủ được anh cũng không cần để ý phải không?”

Em không có ý đó.” Thẩm Hạ Chí nghiêng người đặt Kỳ Thịnh ở dưới, bá đạo như tiểu nữ vương bĩu môi: “Em chỉ nói là anh ít dành thời gian cho em, anh thiên vị quá.”

Vừa nói xong, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ trượt….

Sau đó đang lúc hai người sắp lên đỉnh thì cửa phòng bị mở ra, một giọng nói vô tội vang lên: :”Mẹ ba, hai người đang làm gì vậy?”

Hai người đứng hình, bọn họ cười khổ, hết sức nhụt chí, sao bọn họ lại quên khóa cửa chứ!

Cũng may là có cái mền che đươc bộ phận quan trọng nên không bị Duyệt Duyệt phát hiện, nhưng mà Kỳ Thịnh lại cực kì khổ sở, anh dịu dàng nói: Duyệt Duyệt, con tỉnh rồi à, con… con ra ngoài trước chờ ba mẹ có được không?”

Duyệt Duyệt cắn ngón tay út mập mạp vâng lời nhưng vẫn tò mò ngoẹo cái đầu nhỏ, ánh mắt nghi hoặc: “Mẹ và ba đang chơi gì vậy? Tại sao ba lại nằm trên người mẹ?”

Hu hu hu… Thẩm Hạ Chí muốn khóc quá,…. ai nói sinh con gái tốt, sao lại tò mò như vậy chứ?

Thẩm Hạ Chí uất ức nhìn Kỳ Thịnh, len lén đâm ngực anh: “mau kêu con gái ra ngoài.”Duyệt Duyệt à, ừ, mẹ bị đau nên ba đang giúp mẹ xoa bóp, đúng, xoa bóp…”

“Xoa bóp?” Kỳ Hỷ đi đến bên cnahj giường, càng thêm tò mò nói: “Xoa bóp là làm cái gì?”

Thẩm Hạ Chí bị dọa sợ, cái khó ló cái khôn hét to: “Đúng rồi, Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt… Anh Trác hẹn con sáng nay đi ăn sáng, đúng rồi, con quên rồi sao? Anh Trác đnag chờ con”

Quả nhiên, hai chữ anh Trác có sức hấp dẫn mấy trăm lần so với xoa bóp, Kỳ Hỷ mở đôi mắt to, hồn nhiên mừng rỡ: “Vậy sao? Dạ, Duyệt Duyệt đi chơi với anh Trác đây.”

Kỳ Hỷ nói xong xoay ngưòi chạy ra ngoài.

Kỳ Thịnh và Thẩm Hạ Chí đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hai ngưòi nhìn nhau đột nhiên cười to.

“Tiểu sắc quỷ, em thật xấu, dám lừa con gái.”

“Nếu không thì phải làm sao?” Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí xụ xuống, cả nơi này, người có sức ảnh hưởng nhất với Duyệt Duyệt là tiểu Trác.

“Vậy làm sao bây giờ?” Kỳ Thịnh nhíu mày nhìn Thẩ Hạ Chí

Còn có thể làm sao?

Thẩm Hạ Chí lật người, một lần nữa áp đảo Kỳ Thịnh, dùng hành động nói rõ kế tiếp nên làm cái gì, chướng ngại đã bị loại bỏ, nên giải quyết nhu cầu của bọn họ là chuyện quan trọng nhất.

Gần đây, khu dân cư rất náo nhiệt.

Trừ Kỳ Thịnh và Thẩm Hạ Chí quay về thì cũng có không ít người người quay về đây nghỉ phép. Có người cô đã từng gặp mặt, nhưng cũng có người cô chưa từng thấy bao giờ.

Ví dụ như vị tổng giám đốc Vô Song xinđeọp hay nữ bác sĩ lạnh lùng, lại thí dụ như mỹ nam xinh đẹp yêu nghiệt này….

Hơn nữa hình như lúc cô không có ở đây đã bỏ lỡ không ít kịch hay.

Thật ra cô không có nhiều chuyện nha, cô chỉ là tò mò, tò mò thôi chứ không hề nhiều chuyện.

“Bà xã, mặt ủ mày ê, đnag suy nghĩ gì vậy?”

Đột nhiên Kỳ Thịnh xuất hiện bên cnahj Thẩm Hạ Chí làm cô giật cả mình: “Ông xã?”

Kỳ Thịnh lau mồ hôi cho cô: “Mệt rồi sao?”

“Không có.”

Thẩm Hạ Chí cười cười , sau đó cố làm ra vẻ phiền não nói:

“Em đang suy nghĩ, mỗi ngày Duyệt Duyệt đều chơi chung với tiểu Trác, có thể bị nó ảnh hưởng xấu hay không?”

Kỳ Thịnh biết rõ cô đang nó đùa nhưng cũng phối hợp nói: “Anh nghĩ cũng có thể đó, hay là chúng ta mời nhà họ Trác qua đây nói chuyện, nếu Duyệt Duyệt bị làm sao thì tên nhóc kia phải chịu trách nhiệm, sau đó nói hàng mua rồi miễn trả lại.”

“Nói bậy.”

Thẩm Hạ Chí bật cười, đánh vào vai Kỳ Thịnh: “Đúng rồi, sáng nay anh đi đâu vậy?”

“Đến phòng thí nghiệm giúp một tay.” Kỳ Thịnh trả lời: “Cũng không thể để bà xã cực khổ được, anh là người không có việ làm mà.”

Làm trò, tiền của anh dù cả đời này không làm việc, đời sau không làm việc, đời sau hay đời sau nữa không làm việc cũng dùng không hết. Huống chi tiền của anh để lại cho cô, cô cũng không đụng tới. Chỉ là, cô hiểu suy nghĩ của anh, bọn họ không muốn sống cuộc sống không lao động, tiền bạc không là vấn đề, cuộc sống bình thường mới là quan trọng nhất.

Về phần khu dân cư yên bình là nơi như thế nào. Hì, không quan trọng, không cần biết thân phận mọi ngưòi ở đây àl gì, với cô, mọi người đều bình thường.

“Anh cũng mệt rồi.” Hạ Chí hôn lên môi anh.

Mặt trời ngã về phía Tây, ánh chiều tà chiếu lên vai bọn họ, thật yên bình.

“Bà xã.”

“Vâng”

“Em là những ngày hạ tuyệt nhất trong cuộc đời anh/”

Từ ngày gặp cô, toàn bộ phần u ám trong cuộc đời anh đã bị xóa tan

Cô mỉm cười gọi: “Ông xã”

“Ừ….”

Muốn nghe cô nói sao? Cô không nói, hi hi.

“Không có gì…”

Việc làm ý nghĩa nhất trong cuộc đời em chính là gặp anh và yêu anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.