Bộ dạng An Mộc Thanh rất khó xử, đắn đo một chút mới mở miệng rầu rĩ nói: “Chuyện đã qua khá lâu rồi, quận chúa không thể cho qua được sao?”
Ta trợn trắng mắt liếc hắn, hung hăng nói: “Quên? Thế tử nói dễ nghe quá đi. Lần trước ta vốn chỉ bị thương nhẹ, cũng tại ngài làm ta khí huyết công tâm, nội thương càng nặng. Chưa kể loại thuốc ngài cho ta. Đó là thứ gì chứ? Chỉ hiệu quả được nhất thời, qua ngày hôm sau không ngờ càng làm thương thế nặng hơn. An thế tử, ngài có biết phủ quận chúa phải tiêu tốn bao nhiêu cho tiền thuốc than, còn cả đồ tẩm bổ? Ngài bồi thường được sao?”
Chưa cho An Mộc Thanh cơ hội lên tiếng, ta đã giành nói tiếp: “Chưa kể đến tổn thương tinh thần của ta nữa! An thế tử, ta tin tưởng ngài là thế tử phủ An Quốc Hầu nên mới nuốt viên thuốc đó, ngài lại đem đồ giả cho ta. Ngài có biết ta bị tổn thương đến nhường nào không? Ngài có biết ta giờ đã mất lòng tin với cuộc sống, mấ lòng tin với nhân tính không? Những điều này ngài bồi thường được sao? Ta có thể quên sao? Xí!”
Một hơi liên thanh, ta nói đến đám người Ân Liên trợn mắt há mồm, An Mộc Thanh bị chặn lời nói không câu.
Tận sâu trong đáy lòng, ta lặng lẽ cắn khăn tay . . . Kĩ thuật thêm mắm thêm muối của ta lại tiến bộ rồi . . .
“Quận chúa . . .” Qua hồi lâu hắn mới trả lời, sắc mặt thương tâm, ta nhìn thấy da gà da vịt liền phối hợp mà nổi lên, thật rợn người ah ~ “Viên thuốc đó đúng là thuốc trị nội thương gia truyền của nhà ta mà. Bản thế tử nhìn thấy quận chúa bị thương, không đành lòng để người đau khổ nên mới phá lệ đưa thuốc. Đấy là thứ mà người trong thiên hạ có muốn cũng lấy không được đấy. Người lại đành tâm chà đạp tấm lòng chân thành của ta như thế . . .”
“Hơ, làm sao ta biết viên thuốc đó có thật là thuốc trị thương không? Dù sao thuốc cũng đã nuốt rồi, ngài nói gì chả được? Ta cảm thấy ác tâm thì có khả năng hơn chân tâm đấy.”
“Quận chúa thật không tin sao?”
“An thế tử, nhìn ta giống như đang tin tưởng sao?”
“Nếu đã như vậy . . . Ta đây không khách khí . . .” Đột nhiên An Mộc Thanh chuyển sắc mặt, nghiêm túc nhìn ta, dưới chân từng bước từng bước lại gần.
“Này này, An thế tử ngài tới gần ta như vậy làm gì?” Ta không dấu vết lùi ra sau một bước dài, cảnh giác nhìn hắn.
An Mộc Thanh hơi xắn tay áo, nghiêm túc nói: “Giúp quận chúa lấy viên thuốc kia ra, để chứng thực ta lúc ấy là dùng chân tâm giúp đỡ người.”
“Đã qua lâu như vậy, thế tử lấy kiểu gì chứ?”, cơ mặt ta co giật, “Cảm phiền ngài đứng lại!”
An Mộc Thanh nhíu mày, dùng ánh mắt khiển trách ta không được phá rối, trầm giọng: “Bản thế tử ta tự có cách!” vừa nói, chân hắn cũng không ngừng lại, tiếp tục đến gần ta.
Hắn muốn dùng tay moi thuốc ra từ miệng sao? Hay nhắm ngay bao tử mà mổ xẻ đây? Ta cảm thấy khá là áp lực . . .
“Khụ khụ . . . An thế tử, biểu muội . . .” Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ ngỡ tính mạng sắp lâm nguy, giọng nói thánh thót của Liễu Khinh Yên như thiên âm vang lên khiến ta mừng rỡ vô cùng. Dù gì, ta cũng đâu đánh lại An Mộc Thanh . . .
An Mộc Thanh dừng bước, đưa mắt nhìn qua ba người nãy giờ bị bọn ta xem nhẹ ném ở một bên, hắn “Ách ~” một tiếng, cười cười nói: “Chút nữa đã quên rồi. Dù sao đây cũng là chốn đông người nhỉ?”
Ta nói, đồng chí họ An, nhà ngươi ăn nói kiểu gì thế? Đây là cái ý tứ gì?
Cảm thấy ở gần An Mộc Thanh thêm một chút là nguy cơ tăng lên một chút, ta lập tức trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người.
“Tóm lại là, An thế tử, cảm phiền ngài đừng cản trở bản cung đây du ngoạn! Cô cô, biểu tỷ, Lan Như, chúng ta đi!” nói xong liền cong mông, nhanh chân bước đi.
Ba người nãy giờ vẫn ngu đần đứng nhìn ta với hắn tranh luận lập tức lên tiếng, nhanh chân đuổi theo. Thật may làm sao ~ An Mộc Thanh không có đi theo.
“Đình tỷ tỷ . . . ân oán giữa tỷ và An thế tử hình như rất sâu đậm?” đi được một đoạn, Tạ Lan Như không nhịn được hỏi.
Ta gật gật đầu đáp: “Đúng vậy. Tuyệt đối sâu đậm!” ngừng một chút lại bổ sung, “Không đội trời chung!”
“. . .”
Hội thưởng hoa bên hồ Như Nguyệt là lễ hội hằng năm, không ai tổ chức không ai chủ trì, chỉ đơn giản là vào mắt ngày mùa thu đẹp trời bạn bè thân hữu rủ nhau ra đây thưởng hoa câu cá. Hồ Như Nguyệt khá rộng, vùng đất một dặm quanh hồ chỉ có hoa lá với cây cỏ, vì thế người đến thưởng hoa có thể tụ tập tốp năm tốp ba thi thố tài nghệ mà không sợ phiền đến người khác.
Đi dạo một lát, Ân Liên liền tách ra đi cùng với nhóm mệnh phụ phu nhân. Không có gì bất ngờ xảy ra, Đông Phương Tĩnh cũng vác gương mặt lạnh băng của hắn đến như nguyên tác truyện. Chỉ khác là bây giờ có Tạ Lan Như cùng ta đến, nàng vừa thấy Đông Phương Tĩnh liền tách với bọn ta, đi cùng sư huynh nàng. Ta nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý, tiếp tục dạo đông dạo tây cùng Liễu Khinh Yên.
Đến một đình mát trong góc ít người bên bờ hồ, ta liền cầu xin dừng lại nghỉ ngơi. Liễu Khinh Yên phì cười, nói: “Sau này chăm đi bộ một chút, đi nhiều sẽ quen.”
“Lại đi nữa muội gãy chân mất!” Ta cười cười che dấu xấu hổ.
“Nha đầu ngốc!”
Theo nguyên tác truyện, Hoa Dung chính là lợi dụng cơ hội lần này mà gài bẫy Liễu Khinh Yên. Đợi cho Liễu Khinh Yên ở một mình liền nhân cơ hội gọi nàng ta đến nơi đình mát hẻo lánh. Đương nhiên, mỹ danh sẽ là Quân Thiên Sách cho mời vị hôn thê đến uống trà thưởng hoa. Trên thực tế thì chính Hoa Dung phái người đến, mục đích là gây áp lực tinh thần cùng bôi nhọ nhân phẩm Liễu Khinh Yên. Sau một phen tranh cãi nảy lửa, Liễu Khinh Yên bị Hoa Dung doạ cho sợ hãi định xoay người bỏ chạy thì bị nữ chủ đại nhân kéo lại. Trong lúc giành co nam chủ đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện.
Chỉ chờ có thế, Hoa Dung sẩy chân một cái liền rơi xuống hồ. Liễu Khinh Yên đứng trên bờ bày ra gương mặt ngu đần không hiểu gì cả, bị nam chủ phát hoả một chưởng đánh bay, ói ra ngụm máu. Lúc Quân Thiên Sách đưa Hoa Dung lên bờ đám những người đến thưởng hoa khác cũng tò mò chạy đến. Lúc ấy ah ~ nam chủ cực oai phong rống một tiếng tuyên bố huỷ hôn với Liễu Khinh Yên ~
Sau chuyện này danh tiếng Liễu biểu tỷ mười mấy năm xây dựng một hơi liền sập đỗ, mất hết tất cả. Ta đoán cũng là vì lần sập bẫy này mới phát cuồng, mất hết lí trí chỉ lo trả thù Hoa Dung.
Có điều hiện tại ta và nhà họ Liễu kết liên minh, con cờ lợi hại như Liễu Khinh Yên không thể để mất. Bất kể là danh phận hôn thê hay danh tiếng tốt đẹp của nàng cũng là vũ khí hữu dụng để đối phó Quân Thiên Sách và Hoa Dung, không thể để mất.
Tinh tế đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút. Rất nhanh ta liền phát hiện một nữ tỳ dáng vẻ mờ ám vẫn luôn liếc mắt trông về bên này. Khẽ vuốt tóc, ta mỉm cười đứng lên, nói với Liễu Khinh Yên: “Khinh Yên tỷ, muội muốn đi mao xí.”
“Muội cứ đi đi.” Liễu Khinh Yên cười hoà ái nói, hỏi thêm: “Có cần tỷ dẫn đường không?” Hiện tại nô tỳ theo hầu ta và nàng đều bị phái đi hái hoa hết cả rồi.
Ta lắc lắc đầu từ chối.
Sao tỷ có thể đi được chứ? Biểu tỷ mà rời đi thì lấy ai cho bọn họ tính kế ah?
Ta vui vẻ bước đi, vừa khuất tầm mắt liền đi đường vòng đến chỗ nữ tỳ dáng vẻ mờ ám khi nãy. Quả nhiên đã thấy ả không còn ở đấy, dựa theo vị trí ả đứng khi nãy, ta phóng mắt tới chỗ Liễu Khinh Yên, chỉ thấy nàng ta đang nói chuyện cùng một tỳ nữ, chính là tỳ nữa vừa mới đứng ở chỗ ta đứng cách đây không lâu.
Ta cười cười, nhanh chân bước đến chỗ bọn họ. Lần này ta chẳng những muốn bảo vệ Liễu Khinh Yên, ta còn muốn mặt đối mặt tâm tình với Hoa Dung một lần.