Thứ ba, ngày 10 tháng 7
Trời quang đãng
Mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo đi tìm việc cho Hiểu Lâm, công ty tôi có thể nhận
chị ấy vào, nhưng có nhiều công việc chị ấy không rành lắm, những việc đại loại
như dọn dẹp thì tôi lại không nỡ để chị ấy làm. Tôi đã nhờ Thành, Đạt Minh, cả
Tần Minh Quyên nữa, nhưng chưa thấy ai trả lời, đến sốt cả ruột. Tôi cũng rất
mong Hiểu Lâm sớm tìm được một công việc, để dọn đi chỗ khác ở. Mấy ngày nay
chị ấy đang học vi tính, tôi đi làm về còn phải làm gia sư cho chị ấy.
“Huy – một người đàn ông trung niên” lại gửi đến liên tiếp 4 email, anh ta nói
anh ta sắp đến chỗ tôi công tác, muốn gặp mặt tôi. Anh ta nói, “Tuyết Nhi, em
cho anh một cơ hội nhé, lần trước em đã từ chối anh rồi”.
Sau khi do dự mãi, tôi đã đồng ý 3
giờ 20 phút chiều mai anh sẽ đến sân bay, anh muốn tôi ra sân bay, tôi không
chịu. Tôi đồng ý với anh 6 giờ tối mai gặp nhau ở dưới tượng Đằng Phi ở quảng
trường Thế Kỷ Mới, tôi mặc chiếc váy liền màu đen, giày da màu trắng, tóc dài,
cầm chiếc mũ màu trắng.
Thực ra, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì
xa vời, người ta thường nói, “Trên mạng, chẳng ai biết đầu bên kia là loại
người nào”. Nhưng mong sao anh sẽ không làm tôi phải thất vọng.
Nghe chuyện tôi và Huy quen nhau ở
trên mạng, Hiểu Lâm làm bộ hồn nhiên ngây thơ, “Ôi, em thật lãng mạn, nếu biết
như thế thì chị đã lên mạng từ lâu rồi”.
Điệu bộ của Hiểu Lâm làm cho tôi
cười đến chảy cả nước mắt. Tôi nói, “Em chẳng nghĩ gì xa vời cả, chỉ thử gặp
thôi mà, gặp mặt và trò chuyện cho vui, còn yêu đương gì thì từ từ đã”.
Thứ tư, ngày 11 tháng 7
Trời quang đãng
Buổi tối, như đã hẹn, tôi đến quảng trường Thế Kỷ Mới, đứng dưới tượng Đằng Phi
đợi Huy.
Thực ra tôi cũng hơi sợ nên dẫn Hiểu Lâm đi cùng, Hiểu Lâm ngồi ở ghế đá cách
tượng Đằng Phi khoảng 100m trông chừng tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì chị ấy
sẽ lập tức báo cảnh sát.
6 rưỡi, Huy đến, anh ta trông giống
hệt như trong hình đã gửi cho tôi. Ấn tượng đầu tiên về anh khá tốt, giọng anh
trầm, nhẹ nhàng pha lẫn tự tin. Sau khi chào hỏi, chúng tôi liền tìm một chiếc
ghế đá để ngồi, tim tôi cứ đập thình thịch, nhưng tôi lại không có chuyện gì để
nói.
Có thể vì không mấy bình tĩnh nên
Huy không nói gì nhiều. Tôi hỏi cho có lệ, anh đi chuyến bay nào, ở khách sạn
nào v.v. Thật là chán, anh Huy bằng xương bằng thịt này khác hẳn với Huy biết
dùng những lời lẽ hoa mĩ để làm thơ, để tán gẫu trên mạng. Ngồi chừng 30 phút,
trời chập choạng tối. Tôi đứng dậy nói, “Em phải về rồi, ở nhà còn một số việc
phải làm”. Huy nói mấy câu để giữ tôi lại, thấy tôi đã quyết nên cũng không nài
nỉ thêm nữa. Tôi nói, “Anh Huy à, chúng ta hãy còn nhiều thời gian, còn ngày
mai nữa mà”.
Huy đứng dậy và đưa mắt nhìn theo
tôi.
Về nhà một lúc thì Huy lại gọi điện
thoại đến, hẹn tôi ngày mai đi ăn cơm, tôi hẹn ngày mai trả lời.
Nói thực, tôi cảm thấy Huy ngoài đời
không có sức hấp dẫn như lúc ở trên mạng. Tôi cũng hiểu cả hai chưa từng gặp
nhau nên chưa hiểu rõ nhau là tất nhiên, một người thông minh lịch sự ở trên
mạng không chừng ở ngoài đời lại là một tên ngốc. Xem ra Huy là một người thật
thà, cũng không phải là một tên chuyên giăng bẫy tình trên mạng như tôi đã
tưởng tượng.
Hiểu Lâm nói, lần đầu gặp mặt chưa
nói lên được điều gì, bảo tôi tiếp tục duy trì mối quan hệ với anh ta.
Thứ năm, ngày 12 tháng 7
Trời quang đãng
Lúc chiều, nhận lời mời của Huy, tôi đến hiệu ăn Trúc Lầu. Huy vẫn rất trầm lặng
và ít nói.
Huy vừa uống rượu vừa bảo tôi cứ tự nhiên dùng thức ăn, có thể đó cũng là cách
biểu hiện tình cảm của anh.
Nhưng Huy uống một chai rượu xong
thì bắt đầu nói nhiều, có lẽ rượu thật sự đã giúp anh lấy được can đảm. Thật
bất ngờ, anh nói chuyện không những hài hước dí dỏm mà còn rất sâu sắc. Sau hai
lần gặp gỡ thì giữa chúng tôi không còn xa lạ nữa, nói chuyện với nhau rất
thẳng thắn.
Anh Huy nói, “Tuyết Nhi à, em rất
đẹp, em không muốn gửi hình cho anh nên anh còn tưởng em là ‘Con khủng long’
nữa chứ, nhưng lúc gặp mặt em thì tim anh cứ đập liên hồi, anh đã bị em chinh
phục, đến nỗi mà trước mặt em, anh rất lúng túng, chỉ sợ lỡ nói sai điều gì thì
em sẽ ngoảnh mặt đi mất, tên của em cũng đẹp giống em vậy”.
Tôi không nói gì cả, chỉ cười và
lắng nghe anh ta khen ngợi.
Đàn ông đều là như thế, lần đầu tiên
gặp mặt đều luôn miệng tán tụng nhan sắc phụ nữ. Tôi nhớ lại mấy ngày trước đây
có đọc được một bài viết “Bí quyết làm quen người đẹp” ở trên báo, nội dung của
bài viết gần giống với cách biểu hiện của Huy lúc này.
Ăn cơm xong, chúng tôi đi dạo một
vòng dọc theo cây cầu, sau đó tôi đòi về. Huy nài nỉ, “Em ở lại thêm một chút
nữa đi, ngày mai anh đi rồi, đây là lần hẹn hò hạnh phúc nhất đời anh”.
Tôi nói, “Anh Huy, ngày tháng còn
dài mà, em sẽ trân trọng tình bạn của chúng ta, nếu ngày mai rảnh, em sẽ ra
tiễn anh
Huy nói, “Cám ơn em, anh cũng sẽ
trân trọng, anh cũng sẽ viết thơ tặng em, cũng sẽ…”
Tôi nói, “Anh đừng nói quá như thế”,
tôi quay người đi.
Huy đi lên mấy bước, đưa tay ra nắm
lấy tay tôi, “Tuyết Nhi, anh yêu em, thật đó”.
Tôi rút tay lại, “Đừng nói quá sớm
như thế, em thấy rất khó xử, em sẽ cho anh một cơ hội trong tương lai, tự anh
phải nỗ lực đi”.
Thực ra tôi đã cho Huy một câu trả lời.
Huy xúc động nói, “Anh sẽ nắm giữ cơ hội này”.
Về đến nhà, Huy lại gọi điện thoại
đến, hai chúng tôi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Hiểu Lâm nói, xem ra tình cảm giữa
hai người cũng tốt đấy nhỉ.
Tôi không trả lời chị, chỉ cười đáp
lại.
Thứ sáu, ngày 13 tháng 7
Trời quang đãng
Mấy ngày nay Hiểu Lâm ở nhà tôi học vi tính. Trước đây, Hiểu Lâm chẳng biết tí
gì về vi tính. Học vi tính, điều cơ bản đầu tiên là phải học cách đánh máy, may
mà phiên âm của chị ấy cũng giỏi nên nắm bắt cũng rất nhanh.
Buổi chiều, Đạt Minh gọi điện thoại đến, bảo Hiểu Lâm đến công ty anh làm việc,
tôi nghĩ thế cũng tốt, cứ thử đi rồi hãy tính, mỗi tháng cũng có ít tiền. Đạt
Minh hẹn tôi và Hiểu Lâm tối nay đến nhà hàng Thanh Thiên, chủ yếu là để gặp
mặt cho biết nhau.
Ăn cơm xong, Đạt Minh và Hiểu Lâm
cũng bắt đầu thân mật với nhau hơn. Trước mặt Đạt Minh, Hiểu Lâm cứ nói thao
thao bất tuyệt, đây là điều trước đây tôi không nhận ra.
Đạt Minh nói với tôi, “Tuyết Nhi,
công ty mình đang cần những người như Hiểu Lâm làm việc tiếp thị, Hiểu Lâm có
kinh nghiệm dạy học, cũng có hiểu biết về tâm lý học, người cũng rất đẹp, rất
thích hợp cho công ty mình”.
Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên
đường Tân Giang, tiện thể ghé qua công ty của Đạt Minh xem thử, Đạt Minh đã
thương lượng với Hiểu Lâm tiền lương mỗi tháng là 1.000 tệ, cứ giới thiệu được
một cái máy thì còn có thêm phần trăm hoa hồng nữa. Hiểu Lâm rất hài lòng với
công ty của Đạt Minh.
Đạt Minh nói, “Bắt đầu làm việc từ
thứ hai. Tuyết Nhi, ngày mai cậu có kế hoạch gì không?”
Tôi nói, “Chẳng có kế hoạch gì, có
khi mình về thăm Gia Gia”.
Đạt Minh nói, “Mình muốn mời cậu và
Hiểu Lâm ra ngoại thành chơi, không biết cậu có thích đi hay không?”
Tôi không trả lời ngay, Hiểu Lâm
quay sang nói, “Tuyết Nhi, em thấy nên đi hay không?” Qua ánh mắt chị, tôi thấy
chị rất muốn đi. Tôi nói, “Vậy thì đHiểu Lâm mới đến, đi chơi cũng được”.
Hiểu Lâm rất hớn hở, tôi hiểu chị
ấy, mấy ngày nay cứ ở nhà suốt, trong lòng cũng thấy buồn bực.
Thứ bảy, ngày 21 tháng 7
Trời oi bức ngột ngạt, chẳng có một đám mây
L úc nãy vừa “chat” với “Huy – một người đàn ông trung niên”. Anh vẫn gửi thư
đều đặn cho tôi, lúc không còn gì để nói, anh liền chép một số bài thơ gửi cho
tôi, anh mong ước có một tình yêu lãng mạn, nhưng tôi lại cần một tình yêu đích
thực, xem ra giữa chúng tôi vẫn còn có một khoảng cách nhất định. Anh nói,
“Tuyết Nhi, anh sẽ luôn mang đến hạnh phúc cho em, hạnh phúc của em chính là
hạnh phúc của anh, niềm vui của em chính là niềm vui của anh”.
Nhưng sự thật thì không ai có thể
làm được điều này.
Gần đây nhận được rất nhiều thư
email của bạn bè trên mạng, có lẽ là do tâm trạng không được vui nên tôi không
trả lời ai cả, nhưng lại cảm thấy áy náy. Đáp lại sự quan tâm của họ, tôi chỉ
có thể nói, “Cám ơn các bạn, mình sẽ lưu lại những lời nhắn rất hay của các bạn
như trước, dù các bạn chỉ nhắn một câu hỏi thăm bình thường, nhưng như thế cũng
đủ làm cho mình rất cảm động. Mong sao chúng ta luôn chân thành và quan tâm lẫn
nhau. Internet chính là chiếc cầu nối để chúng ta truyền đạt sự chân thành”.
Sáng nay tôi về nhà ba mẹ. Lâu rồi
tôi không về, ba mẹ rất nhớ tôi. Gia Gia của tôi vẫn vui vẻ, khỏe mạnh.
Khoảng thời gian gần đây, Hà Quốc An
đột nhiên biến mất, không còn đến làm phiền tôi nữa, cuộc sống của tôi cũng yên
ổn hơn. Hà Quốc An – con người đã làm cho trái tim tôi lạnh giá, mong rằng từ
nay anh ta sẽ mất tăm mất dạng luôn.
Thứ ba, ngày 24 tháng 7
Hôm qua, tôi cùng Trương tổng đi thành phố H để bàn bạc việc góp vốn.
Trương tổng năm nay 39 tuổi, điềm đạm nhã nhặn, trông rất phong độ. Bình thường
lúc ở công ty, anh rất nghiêm khắc với nhân viên, còn ra khỏi công ty, đi cùng
nhau như thế này, tôi lại nhận ra anh khá dí dỏm hài hước và hoạt bát. Hình như
những người hiện đại đều giấu mình trong mặt nạ, không thể hiện tính cách bẩm
sinh của mình bằng sự nghiêm khắc nào đó. Trương tổng bảo tôi đi cùng, tôi vừa
hồ hởi lại vừa có một linh cảm nào đó. Nghe mấy người trong công ty bàn tán, vợ
Trương tổng là một phụ nữ ít học, hơn nữa còn rất chua ngoa, và tất cả những
thứ mà Trương tổng có bây giờ đều là của vợ, tiếng là ông chủ công ty, nhưng
trên thực tế thì tất cả quyền hành trong công ty đều do vợ anh ấy nắm giữ.
Tôi đang nghĩ có phải anh đã dùng hôn nhân để đổi lấy của cải không. Từ trước
đến nay, chuyện phụ nữ lấy chồng vì tài sản đầy rẫy ra đó, vì trời sinh ra phụ
nữ đã có ham muốn hưởng thụ giàu sang, nếu không thì tại sao những người đàn
ông thành đạt lại kêu gọi “cho vợ ở nhà”. Còn đàn ông sinh ra lại thích tranh
đua ngoài xã hội, giàu có tột bực mới là tiêu chí thành công trong sự nghiệp.
Phụ nữ có thể dùng hôn nhân để đánh đổi một cuộc sống giàu có, tại sao đàn ông
lại không thể được?
Trương tổng hẹn tôi đi dạo, đi mệt
rồi, chúng tôi ghé vô một phòng trà, vừa uống trà vừa nghe nhạc, Trương tổng cứ
mải miết kể chuyện hôn nhân của anh ta, xem ra, đàn ông muốn thành công cũng
không dễ dàng gì, anh ta lợi dụng hôn nhân để có được danh hiệu “Người đàn ông
thành đạt”, còn với vợ thì anh ta gần như không có chút tình cảm nào. Càng nói
gi anh ta càng nhỏ dần, nhưng nhìn vào mắt anh ta, tôi đã đọc được sự thèm khát
nào đó.
Trương tổng nói, “Tuyết Nhi, chuyện
tình cảm của em anh đã đọc ở trên mạng rồi, thực ra em không cần phải tự trói
buộc mình như thế, cánh chim tình yêu này bay đi thì cánh chim khác bay tới,
một phụ nữ xuất sắc như em, là rất hiếm. Hà Quốc An không biết quý trọng em, là
do anh ta thiếu sáng suốt, nếu anh là Hà Quốc An thì chắc chắn anh sẽ mang hạnh
phúc đến cho em”.
Tôi cúi xuống, tay xoay xoay cái nắp
ly trà.
Trương tổng lại nói, “Tuyết Nhi, anh
mong em được hạnh phúc, người phụ nữ như em đáng được hạnh phúc”.
Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh
ta và nói, “Trương tổng, cám ơn anh”.
Trương tổng lại khen, “Tuyết Nhi, em
đẹp lắm, nhất là lúc em cười, hai má lúm đồng tiền thật quyến rũ”.
Tôi nói, “Trương tổng, anh khen em
quá lời rồi đó, em đã làm mẹ rồi, còn đẹp gì nữa”. Tôi sợ chuyện không hay sẽ
xảy đến, nên viện cớ hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Khi cùng Trương tổng về đến khách
sạn, tôi vào ngay phòng mình, cố bình tâm lại.
Trong lòng tôi hơi lo sợ, Trương
tổng là sếp của tôi, tôi không thể thẳng thừng cự tuyệt anh ta, huống hồ anh ta
lấy vợ không phải vì yêu. Tôi sẽ không dan díu, mập mờ gì với anh ta, vì như
thế cả hai cũng chẳng đi tới đâu. Điều quan trọng là tôi chẳng yêu anh ta, hơn
nữa tôi càng không muốn làm cho một người phụ nữ khác và một gia đình khác phải
chịu sự mất mát
Thứ tư, ngày 25 tháng 7
Trời nóng bức
Từ nhà hàng về đến khách sạn đã nửa đêm, tắm nước nóng xong, người thoải mái
hẳn, nằm trên salon xem truyền hình, vừa định lấy máy tính ra lên mạng viết
nhật ký thì Trương tổng gọi điện thoại từ phòng kế bên qua.
Trương tổng hỏi, “Em đang làm gì đó hả Tuyết Nhi?” Tôi nói, “định lên mạng xem
thử”.
Trương tổng nói, “Em qua phòng anh
được không?” Tôi chần chừ một lát rồi trả lời, “Trương tổng, anh nghỉ ngơi đi,
bây giờ đã khuya lắm rồi”.
Trương tổng lại hỏi, “Tuyết Nhi, em
ghét anh lắm phải không?” Tôi đáp, “Không, không, làm gì có chuyện đó”.
Trương tổng nói, “Em nói chuyện với
anh một lát được không?”
Tôi trả lời, “Trương tổng, anh nghỉ
sớm đi, ngày mai còn phải bàn bạc chuyện làm ăn nữa”. Trương tổng nghĩ ngợi một
hồi và nói, “Được rồi, thế ngày mai chúng ta gặp lại”.
Nhưng lát sau tiếng chuông cửa lại
reo, mở cửa ra thì thấy Trương tổng đang đứng trước cửa, tôi đành phải cười và
mời anh ta vào. Trương tổng ngồi xuống salon và nói, “Tuyết Nhi, tối nay em rất
đẹp”.
Tôi chẳng biết nói gì, đột nhiên
nhận ra là mình đang mặc áo ngủ. Tôi vội nói, anh ngồi đi, em vào trong thay áo
đã.
Trương tổng nói, “Không cần đâu,
chiếc áo ngủ màu trắng này rất hợp với em”. Nghe Trương tổng đã nói vậy, tôi
liền ngồi xuống chiếc ghế salon đơn bên cạnh anh ta, Trương tổng cố tìm chuyện
để nói, nhưng lan man một chặp, anh ta lại nói đến chuyện hôn nhân của mình.
Trương tổng nói, “Tuyết Nhi, nếu như
em là vợ anh thì tốt quá, anh sẽ hạnh phúc nhất trần đời”. Trong lời nói của
Trương tổng có chút đượm buồn, cũng khó trách, đàn ông vốn đa tình, huống chi
là người đàn ông thiếu thốn về mặt tình cảm như anh ta.
Trương tổng ngồi xích lại, giơ tay
ra nắm lấy tay tôi và nói, “Tuyết Nhi, em có thể dành cho anh một chút tình cảm
được không? Anh điều hành một công ty lớn như thế, ban ngày mệt mỏi, tối đến
lại không được ai ôm ấp, vỗ về. Em không biết đó thôi, bà xã anh, suốt ngày chỉ
biết chơi mạt chược, gần đây còn nuôi một thằng mặt búng ra sữa, thường xuyên không
về nhà”.
Bỗng nhiên Trương tổng mất đi vẻ
nghiêm nghị thường ngày, anh ta đột nhiên quỳ trước mặt tôi, khiến tôi lúng
túng quá không biết làm thế nào. Đôi tay của Trương tổng bắt đầu vuốt ve chân
tôi, rất nhẹ nhàng và mềm mại, như một mạch nước cứ dần dần thấm vào tôi. Toàn
thân tôi bắt đầu run lên, tay của Trương tổng từ từ lần lên trên, nhưng anh ta
đột nhiên ngừng lại, hai tay ôm chặt chân tôi, tôi vội gỡ hai tay anh ta ra,
miệng lắp bắp, “Trương tổng, đừng, đừng làm thế!”
Trương tổng van nài, “Tuyết Nhi ơi,
anh rất yêu em, em hãy chiều anh một lần đi, anh sẽ luôn trân trọng em!” Anh ta
vòng tay ôm chặt tôi, tôi vẫn để yên. Trương tổng nhẹ nhàng vén mái tóc dài xõa
ngang vai của tôi, hôn lên má, cổ rồi ngực tôi, trong lúc xúc động tôi cũng ôm
lấy cánh tay của anh ta. Trương tổng hôn khắp người tôi, khi anh ta nhẹ nhàng
cởi chiếc quần trong màu trắng của tôi, tôi đột nhiên đẩy mạnh anh ta ra, rồi
khóc thút thít, Trương tổng thấy tôi khóc cũng ngây ra không biết làm thế nào.
Một lát sau, Trương tổng mới đứng lên, nhẹ nhàng nói, “Tuyết Nhi, xin lỗi em,
tại anh quá phấn khích, anh rất yêu em, nên anh không thể kiềm chế được”.
Tôi nói, “Trương tổng, xin anh thứ
lỗi, em không thể làm thế, em…”.
“Tuyết Nhi, anh…”, chưa dứt lời,
Trương tổng quay người bỏ đi.
Tôi ngồi ngẩn người trên ghế salon,
mãi không đứng dậy nổi.
Thứ năm, ngày 26 tháng 7
Trời vẫn nóng nực
Đêm qua, tôi mất ngủ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao lại có quá nhiều chuyện
xảy đến với tôi như vậy. Tôi là một phụ nữ bình thường, tại sao những người đàn
ông tôi gặp luôn khen tôi là xuất sắc? Nếu tôi thật sự là một phụ nữ xuất sắc
thì cuộc sống tình cảm của tôi đâu có chơi vơi như thế này. Có thể là trông tôi
còn trẻ, hoặc có thể vì tôi là một phụ nữ đã ly hôn. Có lẽ nhiều người đàn ông nghĩ
rằng, người phụ nữ đã ly hôn rất khao khát tình yêu và càng khao khát chuyện
tình dục. Cho nên họ luôn muốn chiếm đoạt thứ gì đó ở tôi.
Thực ra, phụ nữ đã ly hôn không muốn mất mát tình cảm thêm một lần nữa, và lại
càng không để mình buông thả trong chuyện tình dục. Trương tổng lại tiếp tục
giữ thái độ kiêu ngạo và thờ ơ với tôi như thể tối qua chưa hề xảy ra chuyện
gì. Đây chính là khí khái của đàn ông sao? Thực ra, Trương tổng chỉ giả vờ
thôi. Nhưng thấy gương mặt nghiêm khắc của anh ta thì trong lòng tôi bỗng lo
sợ. Theo suy luận bình thường, nếu một người đàn ông bày tỏ lòng mình với một
người phụ nữ, trút bỏ cái vỏ nghiêm nghị thường ngày, bộc lộ điểm yế của anh
ta, mà người phụ nữ ấy cũng không chút động lòng, khăng khăng cự tuyệt làm anh
ta mất mặt, người ấy lại là cấp trên của cô ta, thì số phận của cô ta sẽ có kết
cục ra sao? Thật tôi không dám tưởng tượng.
Thứ bảy, ngày 28 tháng 7
8 giờ sáng mới thức dậy, chưa kịp ăn sáng, tôi liền vội vàng về nhà ba má.
Mẹ bế Gia Gia đứng ở bến xe đợi tôi, đã lâu tôi không về nhà, con bé cũng lạ tôi, nhắc mãi, con bé mới chịu
kêu tôi một tiếng mẹ.
Ăn cơm trưa xong, tôi nhận được một
tin nhắn trong điện thoại của Trương tổng gửi đến, “Tuyết Nhi, em đang ở đâu?
Em khỏe chứ?”
Tôi cũng nhắn trả lời lại, “Em đang
bận, đừng làm phiền em”. Tôi nghĩ lúc này Trương tổng nhất định đang ở cùng vợ
mình, nếu không thì anh ta đã không nhắn tin ngắn như vậy, gọi điện thoại trực
tiếp không phải tốt hơn sao? Sau khi gửi tin đi, tôi liền tắt điện thoại.
Buổi trưa rảnh rỗi, buồn chán, tôi
liền lên mạng gửi email cho “Huy – một người đàn ông trung niên”. Đã lâu chúng
tôi không có dịp trò chuyện. Trong hộp thư chứa rất nhiều tin anh ta gửi đến,
đọc những lời nồng cháy của anh ta, tôi lại cảm thấy tim mình rộn lên.
Buổi tối chơi bài cùng với ba mẹ,
lúc ba mẹ đã đi ngủ, tôi lại lặng lẽ ngồi trước máy tính để viết tiếp nhật ký
của ngày hôm nay.
Chủ nhật, ngày 29 tháng 7
Trời vẫn nóng
Từ nhà ba mẹ về, tâm trạng tôi rất
vui.
Về đến nhà được một lúc thì Trương
tổng gọi điện thoại đến, anh ta mời tôi đi uống trà tối.
Tôi nói, “Xin lỗi anh, em vừa mới từ
nhà ba mẹ lên, em muốn nghỉ ngơi một lát”.
Trương tổng nói, “Vậy thì như thế
này đi, anh đến nhà em nhé”.
Tôi vội nói, “Thôi thôi, em muốn một
mình yên tĩnh một lát, xin anh thông cảm”.
Trương tổng im lặng một hồi rồi nói,
“Vậy được rồi”. Nói xong thì anh ta cúp máy. Tôi nghĩ Trương tổng nhất định là
rất tức giận, anh ta đối với tôi như vậy, tôi lại chẳng mảy may động lòng. Ôi,
ai bảo tôi là phụ nữ chứ? Phụ nữ có quá nhiều phiền não, phụ nữ lại dễ khổ vì
tình. Trời ơi, tôi rất muốn từ bỏ tất cả, rất muốn mọi thứ đều tránh xa tôi.
Lúc định mở máy tính lên viết nhật
ký thì Minh Quyên gọi điện thoại đến. Giọng Minh Quyên rất nhỏ, tôi liền hỏi
“Minh Quyên sao vậy?”
Minh Quyên nói, “Tuyết Nhi, xin lỗi
cậu, mình đã về lâu rồi mà vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, bây giờ tâm trạng
mình rất tồi tệ”.
Tôi nói, “Lại có chuyện gì rồi? Nói
cho mình nghe thử
Minh Quyên nói nhỏ, “Ngô Tân Lượng
gặp chuyện rồi”.
Tôi rất ngạc nhiên, “Gặp chuyện rồi?
Bị tai nạn? Hay là bị bệnh?”
Minh Quyên nói, “Anh ấy bị bắt rồi,
anh ấy tham ô tiền của nhà nước, còn hối lộ và nhận đút lót…”.
Tôi ồ lên một tiếng, thở phào nhẹ
nhõm. Tôi nghĩ bụng, Ngô Tân Lượng, con người này bị bắt là đáng tội lắm, ngay
từ lúc đầu, tôi đã cảm thấy sẽ có một ngày anh ta phải gặp chuyện thôi.
Tôi nói với Minh Quyên, “Minh Quyên
à, có gì đâu, cậu và anh ta chia tay là xong”.
Minh Quyên gắt lên, “Cậu nói nghe
đơn giản nhỉ, mình sắp tức điên rồi đây”.
Tôi nói, “Tức giận cũng chẳng ích
gì, mình đâu biết làm gì để giúp được cậu…”.
Minh Quyên nhỏ nhẹ, “Thôi nhé Tuyết
Nhi, xin lỗi cậu, nhà mình có khách, có thời gian chúng mình sẽ nói chuyện
tiếp”.
Cúp điện thoại, không những không
tiếc cho Minh Quyên, trái lại tôi còn cảm thấy vui trên sự đau khổ của người
khác, tên tham ô Ngô Tân Lượng này đáng lẽ phải bị bắt từ lâu vì tội bòn rút
tiền của của nhân dân, ăn trên xương máu của nhân dân. Những công nhân mất việc
ở nhà máy phải chạy ăn từng bữa, còn anh ta lại ăn chơi sa đọa, tiêu xài xả
láng, ai biết chuyện này mà chả căm phan