Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 34



Trần Kiệt giúp tôi một ân lớn, ngoài trừ mời hắn ăn cơm, tôi thật không còn nghĩ ra phương pháp báo đáp nào khác nữa, vì vậy liền đồng ý. Thật ra văn phòng chính là một cái chợ văn minh, hương vị nhiều chuyện ở trong yên tĩnh đều gợn sóng dữ dội, một ánh mắt hoặc là một lời thì thầm, đều là lời đồn trắng trợn lưu động mặc kệ sự thật. Vì công việc, tôi nghĩ tôi có thể nhịn được. Đến gần tối, Trần Kiệt đưa tôi đến một nhà hàng tây nào đó dùng cơm, tôi do dự một chút, vẫn cứ đồng ý. Trên đường, Trần Kiệt luôn tìm chủ đề pha trò làm cho tôi nói chuyện, tôi trả lời câu được câu không cho có lệ. Hình như Trần Kiệt cũng phát hiện được tâm tình của tôi không tốt, cũng không nói thêm gì nữa. Đối với thái độ ngạo mạn của mình như vậy, tôi cũng rất áy náy, nhưng không biết tại sao lại không có tinh thần, trong lòng hiện lên rất nhiều hình ảnh – đều là về Tả Y Y. Trong bầu không khí lúng túng đó, chúng tôi đi đến một nhà hàng tây nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Trước khi vào cửa tôi thở dài trong lòng: tối nay lại phải xuất huyết nhiều (DG: ý bảo tốn nhiều tiền vì vào nhà hàng đắt), thật sự đáng đời.

Phục vụ dẫn chúng tôi đến một bàn đôi cạnh cửa sổ, Trần Kiệt rất đàn ông kéo ghế cho tôi ngồi, sau đó còn chu đáo hỏi: “Muốn ăn gì?”

Tôi vội hỏi: “Nên để em hỏi anh mới đúng, bữa này là em mời” .

Trần Kiệt ngồi xuống đối diện tôi, hắn cười ném lại một câu tiếng anh: “Lady First (Ưu tiên quý cô)” .

Cứ khăng khăng không tốt, tôi chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua thực đơn, tùy tiện gọi một phần bít-tết với xà lách, Trần Kiệt cũng gọi giống tôi, còn thêm một chai rượu đỏ.

“Thực ngại quá, ” Tôi có chút không phải nói, “Em không uống rượu” .

“Phải không?” Trần Kiệt nghe xong, khẽ gật đầu cười, “Đây là một thói quen tốt” . Sau đó gọi người phục vụ vừa mới đi không xa, đem rượu đỏ đổi thành nước chanh. Không biết tại sao, hành động nho nhỏ này của Trần Kiệt làm cho hảo cảm của tôi tăng nhiều, đơn giản vì nước chanh là lựa chọn tốt nhất tôi dùng để thay thế rượu, mà hắn lại vừa khéo giẫm trúng ngay điểm đó. Ngay lúc tôi đang cố hết sức suy nghĩ chủ đề cùng Trần Kiệt trò chuyện để khỏa lấp khoảng thời gian chờ đợi phục vụ đem thức ăn lên, Trần Kiệt lại đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Nhạc, thật ra…… anh có chuyện cần nhờ mới làm cho em mời anh đi ăn cơm” .

Quả nhiên, tôi đã đoán đúng. Mặc dù hành động của Trần Kiệt dễ dàng khiến cho phụ nữ lầm tưởng đó là sự truy cầu (theo đuổi) của một người khác phái, nhưng giác quan thứ sáu của tôi lại cho tôi biết được, Trần Kiệt không phải muốn “truy cầu” tôi, mà là muốn cầu tôi cái khác. Ngay sau đó, không đợi tôi mở miệng hỏi hắn có chuyện gì muốn “thỉnh cầu” tôi, Trần Kiệt lại tiếp tục nói: “Tiểu Nhạc…… I’ m gay (Anh là người đồng tính)” .

Đột nhiên nghe được tin này, hơn nữa còn bằng tiếng anh, trong lúc nhất thời tôi khó có thể tiếp nhận. Chăm chú nhìn mặt hắn, một hồi lâu tôi mới bằng lòng xác định đối phương không phải đang nói đùa. Bề ngoài của Trần Kiệt xuất chúng như thế, cùng với năng lực làm việc của hắn, tuyệt đối chính là thượng phẩm trong đàn ông. Nhưng mà, Trần Kiệt là gay – dường như tôi đã nghe được một ít âm thanh ai oán của đám con gái trong văn phòng. Nếu tính như vậy, mấy ngày nay liên tục hai người ra tủ với tôi, tôi đã bắt đầu hoài nghi bộ dáng của mình có phải có khả năng thu hút tất cả gay trên thế giới đều ra tủ trước mặt tôi. Sững sờ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trần Kiệt, hơn nửa ngày tôi mới phản ứng hắn: “…… Cho nên?” Cho dù anh là gay, thì có quan hệ gì với tôi đâu?

“Anh muốn em giả làm bạn gái của anh” . Trần Kiệt cười nói, giọng điệu càng ngày càng thản nhiên.

Tuyệt đối không ngờ, Trần Kiệt ngăn cản kiếp nạn “bị sa thải” của tôi, tiếp đó lại để cho tôi mời hắn ăn cơm, mục đích cuối cùng lại ra tủ kêu tôi đóng giả làm bạn gái của hắn. Mặc dù đã từng nghe qua không ít người đồng tính sẽ tìm mấy người bạn trai bạn gái để che giấu giới tính thật của mình, nhưng nội dung vở kịch phát triển phức tạp như vậy khiến cho tôi có chút dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đành phải bắt chước Trần Kiệt phun một câu tiếng anh: “Why me? (Sao chọn em? )”

Trần Kiệt không cần suy nghĩ liền cười đáp: “Giác quan thứ sáu” . Lúc này hắn đang hơi mỉm cười, giống như âm thầm quan sát biểu cảm trên mặt tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Em còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới có giác quan thứ sáu……” . Sau khi suy nghĩ một chút, tôi lại hỏi, “Làm cho em giả làm bạn gái của anh, thời gian lâu, anh sẽ không cảm thấy mệt chết sao?”

“Anh không thèm để ý, nhưng hắn để ý” . Trần Kiệt nói.

“Hắn” kia, chắc chính là bạn đời của Trần Kiệt. Trần Kiệt không thèm để ý nhưng người kia để ý…… Để ý cái gì? Ánh mắt của người khác sao? Cho nên mới tìm tôi làm lá chắn?

“Rất nhiều người đều cho là thời đại khác nhau, thái độ của mọi người với người đồng tính cũng sẽ dịu đi, ” Trần Kiệt ngồi thẳng người, bắt đầu nói chậm rãi, “Nhưng kỳ thật không phải. Rất nhiều người ngoài mặt đều nói ‘Tôi không ngại, tôi rất open (cởi mở)’, nhưng mà một khi thật sự có gay xuất hiện ở bên cạnh, bọn họ lại e sợ trốn tránh” . Trần Kiệt nói không sai, người của xã hội ngày nay, nhìn như đối xử bao dung, không gì là không thể tiếp nhận, nhưng tình hình trên thực tế lại có sự khác biệt – nhưng cái này cũng không thể trở thành lý do hắn chọn tôi giả làm bạn gái nha. Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Trần Kiệt lại tiếp tục nói: “Chính là, tiểu Nhạc…… em khác biệt với bọn họ” .

Tôi nhíu mày, vừa định hỏi tôi có cái gì khác biệt với bọn họ, ánh mắt lại lướt đến gương mặt quen thuộc sau lưng Trần Kiệt…… Becky?

“Tháng trước, có một vị khách hàng đến công ty chúng ta, ” Trần Kiệt không phát hiện được sự bất thường của tôi, nói tiếp cái hắn tự cho là “sự khác biệt” của tôi, “Người đó không hề giấu diếm giới tính của mình, là người có tiếng trong nghề, ngày đó hắn đến công ty của chúng ta, rất nhiều đồng nghiệp không chịu tiếp cận hắn……” . Tôi vừa giả bộ như đang rất chăm chú nghe Trần Kiệt nói chuyện, vừa lén lút nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt kia. Tôi không nhìn lầm, người đó đích thực chính là Becky. Vẻ mặt của Becky tươi cười trò chuyện vui vẻ với người ngồi đối diện nàng, nhớ lại buổi sáng Tả Y Y nói câu kia “Tớ hẹn với Becky ăn cơm chiều,” Vậy người ngồi đối diện nàng hẳn chính là Tả Y Y rồi? Nhưng là…… nhìn bóng lưng của người đó, lại không giống với Tả Y Y.

“Tiểu Nhạc? …… Tiểu Nhạc!” Trần Kiệt đột ngột đề cao âm điệu làm cho tôi bị hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn đang nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nhìn thoáng qua hướng tôi vừa rồi nhìn chằm chằm, “Bên kia có cái gì sao?”

“Không có……” . Tôi ngượng ngùng nói, “Em, em muốn đi nhà vệ sinh một chút” .

Trần Kiệt sững sốt một chút, nhưng ngay sau đó khẽ gật đầu. Tôi lại thật có lỗi mà cười cười, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Becky. Bước đi chậm rãi, cuối cùng nhìn rõ được mặt của người đối diện Becky – quả nhiên không phải Tả Y Y. Tôi lập tức sững sờ ngay tại chỗ: Sao không phải là Tả Y Y? Ngây ngốc nhìn cô gái xa lạ kia, đến khi cảm giác được có người ném ánh mắt tò mò về phía tôi, mới vội xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, tôi tùy tiện đi lòng vòng một chút ở nhà vệ sinh, sau đó mới trở lại ngồi đối diện Trần Kiệt. Lúc ngồi xuống, tôi lại nhịn không được nhìn thoáng qua bóng lưng cô gái kia, Trần Kiệt nghi hoặc hỏi: “Gặp được người quen à?”

Tôi vội lắc đầu: “Không phải, nhìn lầm người mà thôi” .

“À, ” Trần Kiệt khẽ cười, “Vậy…… thỉnh cầu của anh, em đồng ý rồi à?”

“Thỉnh cầu?” Tôi sững sờ.

“Trong lúc tất cả mọi người đều tránh vị khách hàng kia, em lại làm như không biết gì hết vẫn tiếp đãi vị khách đó, đây là chỗ khác biệt giữa em với những người khác,” đối với sự thất thần của tôi hình như Trần Kiệt có sự kiên nhẫn phi thường, “Cho nên…… anh thỉnh cầu em, giả làm bạn gái của anh” .

Tôi thở dài một hơi, ngay sau đó đành nhún vai: “Đó chẳng qua chỉ là những cư xử lễ phép cơ bản, không có gì khác biệt” .

“Vậy em đồng ý, hay là không đồng ý?” Trần Kiệt tiếp tục truy vấn.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, tôi suy nghĩ vài giây, sau đó khẽ gật đầu. Trần Kiệt lập tức vui mừng liên tục cảm ơn tôi, tôi cười cũng phụ họa vài tiếng. Thật ra tôi cũng không có lòng dạ nào mà đi suy xét chuyện “Đồng ý hay không đồng ý” này, bởi vì toàn bộ đầu óc tôi sớm bị Tả Y Y chiếm lấy – rõ ràng nàng nói đã hẹn với Becky tối nay đi ăn cơm, nhưng sao lại không ở cùng một chỗ với Becky? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hiện tại Tả Y Y đang ở đâu? Cho đến khi Trần Kiệt đưa tôi về nhà, tôi cũng chưa từ trong mấy thắc mắc kia phục hồi tinh thần lại. Một khắc trước khi mở cửa, tôi còn âm thầm hy vọng Tả Y Y cũng chưa đi, ngồi trên ghế sa lon xem TV không buồn lo nghĩ gì, nhưng sau khi mở cửa, bóng tối trong phòng khiến người ta hít thở không thông lại tàn khốc mà xóa sạch hy vọng của tôi. Tôi đặt túi xách xuống, sau khi suy nghĩ một chút nhịn không được lấy điện thoại ra bấm số của Tả Y Y. Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói của Tả Y Y trong điện thoại truyền đến: “Alô?”

Tôi đứng lên, không được tự nhiên mà đi vài bước trong phòng khách, sau đó nói: “Y Y? Tớ là Nhạc Phạm” .

“Làm sao vậy?” Giọng nói của Tả Y Y vô cùng lạnh nhạt, tôi không khỏi nhớ lại sáng nay lúc nàng nói chuyện cũng là giọng điệu lạnh như băng.

“Bây giờ cậu…… đang ở đâu?” Tôi dè dặt hỏi.

“Không phải tớ đã nói rồi sao?” Hình như nàng đã có chút không bình tĩnh, “Tớ hẹn với Becky đi ăn cơm tối” .

“Vậy được rồi, ” Biết rõ đối phương đang nói dối, lại tìm không ra lý do phải lật tẩy nàng, tôi chỉ bất đắc dĩ nói, “Tớ…… không có việc gì”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.