“Hiện giờ đều như thế này…” Vương Vượng Vượng nghĩ mình sắp hết từ để nói mất rồi: “Chí ít là do công ty giúp việc chúng tôi yêu cầu như vậy…”
“Được rồi.” Chung Thanh Văn xem ra cũng chẳng cảm thấy hứng thú lắm.
Nếu như Chung Thanh Văn quyết hỏi đến cùng, nhất định sự thật sẽ lòi ra như nhân bánh chẻo cho mà xem.
Vương Vượng Vượng chỉ muốn trốn, sao mà chủ nhà đầu tiên, lại gặp một gia hỏa lão luyện như thế ?
Tuy rằng Vương Vượng Vượng cũng đã quen rồi, bởi vì bản thân cô luôn thuận theo số phận. Dùng câu mà bạn bè hay nói chính là, “Nếu như toàn bộ đại học T có một người không may mắn, vậy nhất người đó nhất định là cậu.”
Bây giờ, Vương Vượng Vượng vô cùng bình tĩnh. Trước kia trong cuộc điều tra xã hội, sáng sớm vừa mới bước vào lớp học đã nghe được câu chuyện về một người đáng thương ở sân bay, mỗi ngày đi đi về về mất bốn giờ đồng hồ, vé xe tàu điện 36 tệ. Vương Vượng Vượng không cần suy nghĩ cũng biết người đó là mình, cuối cùng cô hỏi giáo sư tên người kia, quả là Vương Vượng Vượng.
Thế nhưng, Vương Vượng Vượng cũng có phần tin vào nhân quả, cô cho rằng con người trên đời này đều gặp những chuyện có liên quan với nhau, rắc rối phức tạp, nhiều lúc thoạt nhìn không phải là cảnh ngộ tốt đẹp nhưng biết đâu đó là cơ hội bắt đầu trải nghiệm một giai đoạn khác. Có lẽ do xuất hiện của những điều đó, bạn sẽ bỏ qua một việc, vuột mất một số người… Sau này sẽ như thế nào, còn chưa ai nói trước được điều gì. Sinh mệnh chính là thứ kỳ diệu như thế. Từng việc xảy ra đều có lý do, dùng chính phương thức của mình để ảnh hưởng tương lai, thậm chí còn có thể làm thay đổi một đời người.
……
—— Buổi chiều, Vương Vượng Vượng đi chợ mua thức ăn, nấu cơm, sau đó xin phép Chung Thanh Văn nghỉ hai tiếng, bởi vì hôm nay cô phải về trường một chuyến.
Chủ nhật tới khoa xã hội học sẽ tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện do tình nguyện viên phục vụ, bao gồm chuẩn bị mọi thứ trước khi tiệc bắt đầu, giúp đỡ những hoạt động trong bữa tiệc, và dọn dẹp sân bãi. Đây là kế hoạch đã được sắp xếp từ trước, đương nhiên Vương Vượng Vượng cũng sẽ tham gia.
Hôm nay được tập hợp lại chính là muốn tập luyện đơn giản cho mọi người.
Chỗ này, Vương Vượng Vượng cũng biết, chủ đề của buổi từ thiện là quyên góp tiền cho bệnh nhân ung thư, số tiền từ cuộc bán đấu giá sẽ được chuyển thẳng đến quỹ bệnh ung thư.
Lần này các vật phẩm được mang đến tham gia đều là những vật được quyên tặng đến từ rất nhiều thành phần trong xã hội. Ví dụ như, trong đó có rất nhiều tác phẩm hội họa và thư pháp của các nhà nghệ thuật.
Địa điểm tập huấn là một phòng học ở trên tầng ba.
Cầu thang của mỗi tầng có ít nhất ba mươi bậc, leo lên cũng đủ chết mệt.
Bên cạnh có một anh chàng đang lên lầu, không chú ý tới phía sau là một đám học sinh đang chạy tới cãi vã ầm ĩ. Những nam nữ thanh niên này hình như đang thi xem ai chạy lên trước, đẩy tới đẩy lui, trong đó có người không cẩn thận va vào anh chàng kia, khiến anh ta lảo đảo, sắp sửa ngã xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Vượng Vượng vừa nhìn thấy đã biết có điều không lành, cô lập tức vươn tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, tay kia bộp một phát giữ chặt lan can, kéo đối phương vững trên bậc thang. Nếu không thì cái người này sẽ chẳng khác gì quả bóng cao su lăn lông lốc trên cầu thang.
Người kia nhìn tay Vương Vượng Vượng, đứng dậy nói lời cảm ơn: “… Cảm ơn.”
“Không có gì…”
Đám sinh viên kia cảm thấy mình đã gây họa liền nhanh chân chạy đến xin lỗi.
Vương Vượng Vượng nhìn kỹ càng, người này vẻ ngoài nhã nhặn, vừa nhìn là biết đây là người có tri thức.
Anh ta với Chung Thanh Văn hoàn toàn khác nhau. Chung Thanh Văn…..bình thường trong mắt lúc nào cũng lóe ra vài tia xảo trá, cả người tỏa ra khí chất ngang ngược. Tóm lại, hoàn toàn tương phản với người trước mắt này.
“Anh không sao chứ?” Vương Vượng Vượng ngờ nghệch hỏi.
“Không sao.”
“Vậy là tốt rồi…” Vương Vượng Vượng nhìn hai mắt đối phương, thấy anh ta không làm sao, cô liền rời đi.
……
—— Bước vào phòng học ở chân cầu thang, tập luyện hai tiếng đồng hồ.
Trước tiên, trưởng ban tổ chức nói về những hoạt động sẽ diễn ra, trình bày đủ loại thông tin, tất cả mọi người đều lấy một quyển sổ ra ghi chép.
Sau đó, phân tổ cho cả nhóm, chủ yếu chia làm tổ tiếp khách, tổ đánh dấu, tổ bán đấu giá, tổ quyên tiền, tổ camera, tổ chuẩn bị dụng cụ, tổ phát quà tặng, tổ tiếp đãi diễn viên, tổ âm thanh, vân vân và vân vân…. Rất nhiều phân đoạn, nối tiếp nhau liên tục, yêu cầu mọi người đều phải phối hợp ăn ý, bảo đảm toàn bộ quá trình diễn ra một cách thuận lợi.
Vương Vượng Vượng bởi vì vẻ ngoài có thiện cảm, nên được phân tới tổ tiếp khách. Không chỉ dẫn khách tham dự đến đúng vị trí, đồng thời còn phải sắp xếp chỗ cho các vị đại biểu một cách thỏa đáng.
Cô nghĩ rằng việc này không khó.
Tiếp theo là phần thông báo về quá trình diễn ra tiệc tối. Cũng không có ý tưởng gì mới mẻ, đó là biểu diễn văn nghệ, lãnh đạo phát biểu, tuyên truyền về buổi tiệc, sau đó tiến hành bán đấu giá, ký giấy xác nhận, người thay mặt nhận quà phát biểu, sau đó là bài hát kết thúc, vân vân…
“Cuối cùng còn có khâu phát dải băng”, trưởng ban tổ chức nói, “Khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu, các tình nguyện viên phải đến mỗi bàn khách mời, đưa cho mỗi vị khách một dải băng. Việc này có thể tiến hành ở từng bàn một, trước hết cử mười người đi trước, đến bàn thứ nhất tiến hành hoạt động này. Sau đó mười người nữa đi đi vào… Cứ thế sẽ đưa hết đến các vị khách mời, còn chưa xác định có tất cả bao nhiêu khách, sau này sẽ thông báo lại. Đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” Các tình nguyện viên có vẻ đều rất hưng phấn.
Sau đó, các tổ tiến hành tập luyện riêng. Vương Vượng Vượng được hướng dẫn tỉ mỉ tư thế đứng thế nào, mời khách ngồi ở ra sao… Khách quý ngồi ở đâu, lãnh đạo ngồi chỗ nào, ký giả ngồi phía nào, nhân viên công tác ngồi ở đâu…
“Buổi từ thiện bắt đầu bảy giờ, yêu cầu tình nguyện viên bốn giờ có mặt chuẩn bị mọi thứ. Có ý kiến gì không?”
Vương Vượng Vượng do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Không có.”
“Đây là sự kiện vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể muộn.”
“Tôi hiểu rồi.” Vương Vượng Vượng nói.
Sau khi kết thúc, Vương Vượng Vượng đi thang máy xuống dưới, vậy mà lại gặp được người mình “cứu” lúc nãy.
Đối phương cũng nhìn thấy Vương Vượng Vượng, liền nở nụ cười thân thiện.
Vương Vượng Vượng tươi cười: “Hì hì…”
“…”
Bên trong thang máy lúc này có một nam một nữ đang cãi nhau ầm ĩ.
“Cô đội cái mũ này, chả khác gì bạch tuộc!” Vương Vượng Vượng nghe bên nam nói vậy.
“Đi chết đi! Anh là gấu chó, vừa đen vừa béo. Hơn nữa tôi mà là bạch tuộc, cẩn thận tôi đánh anh đấy …” Bên nữ hình như còn rất thích thú.
Vương Vượng Vượng ở bên cạnh thấy hứng thú, khi hai người kia tới nơi, cô đột nhiên nói chen vào: “Cô hãy lấy mực phun vào anh ta!”
Mãi cho đến khi xuống tầng một, trong thang máy không có người nào cất lời cả.
Vương Vượng Vượng thấy cái người mình vừa cứu hình như cúi đầu cười khẽ một tiếng.
……
Khi đến tầng trệt, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy.
Vương Vượng Vượng không phải là người chẳng nói chẳng rằng mà lập tức về luôn. Cho dù chỉ là chạm mặt nhau vài phút, nhưng cô sẽ cho rằng hai người cũng coi như là có quen biết, khác nhau chỉ là quan hệ nông sâu thế nào mà thôi, nên vì thế không coi đối phương là người xa lạ. Do đó, Vương Vượng Vượng quay đầu lại vẫy tay, nói một câu “Tạm biệt”, nhưng mà người kia lại không nói thế, mà đứng ngay tại chỗ, nói: “Tôi là Trương Tiêu.”
“À…” Vương Vượng Vượng lập tức nói, “Tôi là Vương Vượng Vượng.”
Trương Tiêu lập tức trông có vẻ ngơ ngác.
“…”
“Vương Vượng Vượng ư.” Trương Tiêu nói tiếp, “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
Sau đó anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Tôi là giảng viên khoa Luật, học kỳ sau bắt đầu giảng dạy.”
“Cái kia,” Vương Vượng Vượng cầm lấy nhìn, “Tôi là nghiên cứu sinh khoa xã hội học. À…tôi không có thứ này đưa cho anh…”
“Uhm…” Cô nghĩ nếu không để lại phương thức liên lạc thì không hợp lễ nghĩa lắm, thế nhưng cho số điện thoại thì cũng kỳ quái, do dự một chút, Vương Vượng Vượng nói, “Không thì chúng ta kết bạn trên Renren hoặc là Weibo?”
Renren và Weibo đều là mạng xã hội thông dụng tại Trung Quốc.
“Được.” Đối phương gật đầu.
“Renren của tôi là Vương Vượng Vượng, hình đại diện là một đầu chó. Tên Weibo là ‘Vượng Vượng đang online’, hình đại diện cũng là hình đầu chó.”
“Tôi biết rồi.” Trương Tiêu nói, “Vương Vượng Vượng và Vượng Vượng đang online phải không?”
“Đúng rồi.”
“Hẹn gặp lại.” Trương Tiêu lại cười cười.
“À ừ… Tôi đi trước đây…”
“Ừm.”
Vương Vượng Vượng sờ đầu, không nói thêm lời khách sáo nào nữa, cô nhanh chóng bước đi, trở về nhà Chung Thanh Văn.
Bởi vì cô không có thời gian nhàn rỗi ở đây.
Nếu về muộn thì, Chung Thanh Văn sẽ bùng nổ…
Nhưng mà lúc về nhà thì đã muộn mất rồi.
Cô chỉ xin nghỉ hai tiếng, thế nhưng cô đã đi ba tiếng rồi.
“Xin lỗi…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi sẽ đi làm cơm ngay.”
Chung Thanh Văn liếc xéo Vương Vượng Vượng nhưng chẳng nói gì cả.
“Ừm có việc này…” Nhớ tới chuyện chủ nhật phải đi tình nguyện, Vương Vượng Vượng nghĩ nên nói với anh việc xin nghỉ sớm một chút sẽ tốt hơn, đỡ phải sau này còn phải lo lắng.
“Việc gì?”
“Chủ nhật tới tôi sẽ làm việc đến trưa không nghỉ ngơi … Từ bốn giờ chiều đến mười một giờ tối tôi muốn ra ngoài một lúc… Có được không?”
“Từ bốn giờ chiều đến mười một giờ tối?” Chung Thanh Văn nhíu mày, “Thời gian đó tôi cũng không ở nhà.”
“Ơ…” Vương Vượng Vượng ngơ ngẩn. Vậy phải làm sao bây giờ đây?
“Nếu cô có việc khẩn cấp thì nghỉ cũng được.” Chung Thanh Văn nói, “Tôi có thể bảo em họ qua đây.”
“Hở?” Đối với gia đình này, Vương Vượng Vượng chỉ mới gặp ông bà và Chung Thanh Văn. Vì vậy, Vương Vượng Vượng liền nói luôn, “Tôi chưa gặp bố mẹ anh bao giờ…”
“Gặp bố mẹ tôi làm gì?”
“Hở?” Vương Vượng Vượng hỏi, “Tôi nên gặp bố mẹ anh chứ?”
Cô suy nghĩ, lúc đầu Chung Thanh Văn đã nói ở ngôi nhà này chỉ có ông bà và bố mẹ Chung Thanh Văn, còn Chung Thanh Văn chỉ có cuối tuần mới về nhà. Chỉ là bởi vì chủ nhân chính của ngôi nhà này không ở đây, Chung Thanh Văn mới ngày nào cũng về. Vương Vượng Vượng cho rằng điều này chỉ là ngắn hạn, qua vài ngày sẽ gặp được hai vị chủ nhà thực sự.
Kết quả, Chung Thanh Văn nói: “Cô cũng không phải vợ tôi.”
“…”
“…?”
“Ha ha… tôi không phải ý đó…” Nghe đến đoạn này, cô nghĩ Chung Thanh Văn ở đây lâu dài ư? Á…
“Cho cô nghỉ đó.” Chung Thanh Văn nói, “Tôi bảo người khác đến thay một hôm cũng được.”
“Cảm ơn…” Vương Vượng Vượng liền thuận miệng hỏi: “Chủ nhật tới anh định đi đâu à?”
“Một bữa tiệc từ thiện.” Chung Thanh Văn cũng đáp lại.
“…”
“…?”
Vương Vượng Vượng nói với mình sẽ không trùng hợp như thế chứ, cô bình tĩnh lại hỏi: “Ở chỗ nào vậy?”
“Viện ngoại giao Trung Quốc.”
“…”
“…”
“À…” Vương Vượng Vượng lộ ra nụ cười như là khóc vậy, “Là hoạt động gì thế?” Trong lòng cô còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, viện ngoại giao Trung Quốc kia chắc là tổ chức nhiều buổi từ thiện. Tuy rằng, cô biết, đây là không thể nào ——
“Là để giúp đỡ những bệnh nhân ung thư, lấy tiền từ việc bán đấu giá để quyên góp cho quỹ bệnh ung thư.” Chung Thanh Văn nói, “Tôi cũng được mời đến. Công ty của tôi có liên quan đến khoa học công nghệ, đây là cơ hội tốt để nâng cao hình tượng công ty, cho nên tôi sẽ đến tham dự.”
“…” Vương Vượng Vượng nghĩ, lần này thôi xong rồi ——
Trên bầu trời hình như có một đàn quạ vừa bay qua —— số phận đen đủi đang bao phủ cô…
Vương Vượng Vượng cố gắng làm ra vẻ như không để ý: “Anh… Anh chắc chắn sẽ đi à? Hay là, cũng có thể không đi dự?”
Chung Thanh Văn dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Vương Vượng Vượng: “Có lẽ đi, nhưng cũng không chắc chắn lắm, trước mắt không có sắp xếp gì, cho nên tạm thời quyết định là tôi đi. Nhưng mà cũng không quan trọng, người đồng sáng lập tham dự cũng thế thôi.”
“Như vậy…” Đây là hy vọng cuối cùng của cô… Làm sao có thể để người đồng sáng lập kia đi thay Chung Thanh Văn đây ——
Suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra được ý tưởng nào. Vương Vượng Vượng nói: “Tôi đi nấu cơm đây…”
“Đi đi.”
Vương Vượng Vượng vừa chế biến thức ăn, vừa suy nghĩ không ngừng, nghĩ đi nghĩ lại suốt… Thế nhưng vẫn không nghĩ ra được cái gì cả ——
Cầm kéo rạch bụng hơn mười con cá nhỏ, lại rắc đều bột lên hai mặt, chiên qua dầu một lượt, lấy ra, sau đó rắc hành tỏi gừng, thêm một ít hạt tiêu, rồi lại cho cá vào, dùng thêm tương ớt, bật bếp lên, cả căn bếp tràn ngập hương vị.
Sau đó Vương Vượng Vượng lại làm thêm khoai tây hầm. Cho khoai tây vào nồi xào qua, sau đó cho thêm nước vào đậy vung lại, khi sắp chín thì cho đậu đã bóc vỏ vào nồi, ninh nhừ.
Lại nấu canh rau dền… Ha…
Lúc dọn bữa tối lên thì vừa lúc gần sáu giờ.
Ông Chung nhìn Chung Thanh Văn một chút, đột nhiên nhớ lại cái gì đó liền nói: “Hồi bé Chung Thanh Văn ăn rất nhanh.”
“…”
“Giống như là có ai tranh ăn với nó đấy.”
“…”
“Luôn ra sức lùa cơm, giống như chỉ thiếu một miếng thì sẽ nghẹn chết.”
“…”
“Sao lúc đó với bây giờ lại khác nhau thế… ”
“Hiện tại con vẫn ăn được thế mà.” Chung Thanh Văn đáp qua loa.
“Ông thấy không được…” Ông bà Chung khoát tay.
“Cháu cũng không tin…” Vương Vượng Vượng nói.
Chung Thanh Văn liếc qua Vương Vượng Vượng.
“Vậy chúng ta thi xem ai ăn nhanh hơn đi!”
“…”
Cái này, Vương Vượng Vượng tuyệt đối có thể nắm chắc giải nhất…
Vương Vượng Vượng cố lấy dũng khí nói: “Người thua, phải bị phạt, chủ nhật tới nhất định phải ở nhà cả ngày, không được ra ngoài. Thế nào?”
“…”
“Này…”
“Không hay cho lắm.” Chung Thanh Văn nói.
“… Hả?”
“Đừng nghĩ đến việc trốn đi chợ.”
“…”
“Cô cho tôi là ngốc à? Nếu cô thắng tôi sẽ không thể ra ngoài được, rồi bị cô chê cười. Nếu cô thua, vậy đúng lúc, cô không cần làm việc, vui vẻ nhàn rỗi.”
“Không phải… Không phải…”
Mục đích của Vương Vượng Vượng, thực sự không phải là cái này mà…
Cô ủ rũ ngồi ăn, vẫn không nghĩ ra đối sách.
Chung Thanh Văn không đồng ý thi ăn với mình…vậy phải làm thế nào mới tốt đây…
Buổi tối, Vương Vượng Vượng lo âu đến mất ngủ.