Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 27: Hạng mục môi trường (trung)



Trưa thứ sáu, Chung Thanh Văn theo Vương Vượng Vượng đi tới khoa môi trường của đại học T.

Chung Thanh Văn trực tiếp gõ cửa văn phòng, sau đó liền đẩy vào.

Vương Vượng Vượng ngơ ngác đứng phía sau.

Ông giáo sư kia đeo kính mắt, độ cận hình như không nhỏ, vách tường đằng sau treo rất nhiều bằng khen học giả hồi trẻ, còn có ảnh chụp chung khi tham dự một vài diễn đàn học thuật.

Chung Thanh Văn đơn giản nói rõ mục đích đến.

Giáo sư kia hết sức hứng thú.

Người mà bình thường không có người khác chú ý, mỗi ngày tự chuyển về và bình luận Weibo của mình thì làm sao có cơ hội này?

Hai mắt ông ta sáng lên: “Tôi, tôi thật sự có thể xuất hiện trên truyền thông KKK sao?”

“Đương nhiên.” Chung Thanh Văn nói, “Ông sẽ là trung tâm chú ý của mọi người.”

Giáo sư hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười khà khà mấy tiếng.

Chung Thanh Văn biết đối phương đã quyết định đi, nhưng anh vẫn tung ra điểm thu hút khác: “Nhà khoa học đứng đầu hạng mục của công ty XYZ cũng sẽ có mặt.”

“Là thế hả?” Giáo sư hỏi: “Cho nên tôi sẽ được làm quen với nhà khoa học đứng đầu hạng mục của công ty XYZ.”

Ông ta suy nghĩ, nói thế thì sau này có thể mở rộng quan hệ với người cùng ngành. Quan hệ giữa học giả và những công ty cũng rất quan trọng, bởi vì những công ty lớn sẽ cho khoa rất nhiều hạng mục nghiên cứu, nếu có thể quen biết nhân vật chủ chốt, có lẽ bản thân sẽ được trực tiếp đảm nhận.

“Đúng.”

“Tôi đi tôi đi!” Giáo sư vô cùng hài lòng.

“Vậy thì tốt quá.” Chung Thanh Văn nói, “Chuyện thẩm định dụng cụ liền giao cho ông.”

“Được được.” Giáo sư nói, “Cho dù làm bao nhiêu việc cũng được.”

“…”

“…” Nói xong ông ta cũng hiểu được mình hơi nóng vội.

“Không phiền ông nữa, chúng tôi còn bận chút việc.” Chung Thanh Văn nói tiếp, “Sau khi thí nghiệm chấm dứt từng số liệu đều lấy một phần.”

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.”

Cứ thế, Chung Thanh Văn dựng một sân khấu cho ông ta diễn xuất.

Cuối cùng, trước khi đi, giáo sư không kiềm được sự hiếu kỳ, nên hỏi: “Hai người làm sao biết tôi chứ?”

“…”

“Vì sao tìm tôi?”

Trong lòng Vương Vượng Vượng suy nghĩ: bởi vì ông thích được người ta chú ý…

Chung Thanh Văn lộ ra nụ cười chân thành: “Bởi vì trước đó xem Weibo, chúng tôi đặc biệt có ấn tượng sâu sắc đối với thái độ nghiên cứu nghiêm túc và kiến thức chuyên ngành uyên bác vững chắc của ông.”

Chỉ một câu thôi đã khiến lòng giáo sư mềm nhũn.

“Vậy cứ thế,” Chung Thanh Văn nói, “Sau này còn liên lạc để thương lượng công việc cụ thể.”

“Hoan nghênh bất cứ lúc nào!” Mặt giáo sư đỏ bừng.

“…” Vương Vượng Vượng không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào đây.

……

—— Sau khi rời khỏi, Vương Vượng Vượng hỏi: “Chung Thanh Văn, khi nào thì anh phát hiện mình đặc biệt có thể nói liều?”

“Ha ha,” anh nói, “Vừa sinh ra đã biết.”

“…”

Đang muốn nói thêm gì đó thì cô chợt nghe có người gọi tên mình: “Vương Vượng Vượng!”

Ơ…

Nhìn về phía âm thanh truyền tới, là bạn thân cùng khoa với cô, chính là cô ấy kéo Vương Vượng Vượng đến buổi tọa đàm lần trước.

“Hai người…” Cô bạn hỏi, “Hai người làm sao quen biết nhau thế?”

Vương Vượng Vượng nhìn liền biết, cô bạn mê trai này đang mê trai.

“À…” Trước đó cô chưa từng nói về chuyện của Chung Thanh Văn.

Nhưng hiện tại thời gian giả dạng đã chấm dứt, hẳn là không thành vấn đề.

Đang định nói thì cô bạn lại tự nói tiếp: “Ồ, tớ biết rồi, là vì tọa đàm lần đó đúng không?”

Chung Thanh Văn hỏi: “Tọa đàm?”

“Phải rồi,” Cô bạn nói, “Không phải anh đã đến khoa thương mại của chúng tôi làm guest một lần sao.”

“Ừ.”

“Tôi và Vượng Vượng cũng đi.”

Chung Thanh Văn gật đầu.

“Sau đó giáo sư nói anh muốn thu mua công ty, bảo cả lớp bày tỏ quan điểm, làm thống kê xem có bao nhiêu người ủng hộ hành động này.”

“Ừ.”

“Kết quả ban đầu chỉ có ba người…”

“Đúng.” Chung Thanh Văn đương nhiên nhớ rõ, ba người kia là nhân viên của công ty anh, vì nịnh nọt không thể không tán thành.

“Sau đó Vượng Vượng đột nhiên giơ tay lên! Làm tôi hết hồn!”

Anh chuyển tầm mắt nhìn sang Vương Vượng Vượng.

Hóa ra người kia cũng là cô sao…

Vương Vượng Vượng gãi đầu.

Chung Thanh Văn không nói gì, cứ nhìn như thế, Vương Vượng Vượng bị nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi, cô không biết rốt cuộc anh nghĩ gì.

Cô bạn đứng một bên hoàn toàn không hiểu tình hình, còn nói: “Lúc ấy tôi nói với Vượng Vượng, đến coi chùa không cần tham gia khảo sát, sẽ ảnh hưởng đến kết quả. Giờ thì hay rồi, ba người biến thành bốn người, nhiều hơn ba mươi ba phảy ba ba phần trăm một tí, hoàn toàn không chính xác.”

“Này…” Vương Vượng Vượng nói, “Lúc ấy tớ nghĩ rằng, trong phòng mấy trăm người… ba phần trăm hay bốn phần trăm khác nhau không lớn…”

“Cho nên, có phải quen biết lần đó không?” Cô bạn lại hỏi, “Tớ còn nhớ vừa kết thúc cậu liền bỏ chạy…sau đó lại gửi bưu kiện?”

“Chúng tôi…” Vương Vượng Vượng nói với vẻ khó khăn, “Không liên quan tới lần đó…”

Anh hoàn toàn không biết đó là cô…

Vốn muốn giúp anh một chút…để anh nghĩ rằng có thêm một người ủng hộ.

“Không phải?” Cô bạn suy tư một chút, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, “Vậy khẳng định là hôm bữa tiệc từ thiện!”

“Này…” Vương Vượng Vượng quả thực muốn hộc máu.

Chung Thanh Văn dường như rất có hứng thú, hỏi: “Chuyện đó là sao?”

“Chính là bữa tiệc từ thiện gây quỹ cho bệnh nhân ung thư.” Cô bạn giải thích, “Khoa xã hội học của chúng tôi cung cấp tình nguyện viên cho lần đó.”

“Tôi nhớ rồi.” Chung Thanh Văn nói.

“Khâu cuối cùng không phải tình nguyện viên và khách quý trao đổi dải băng với nhau sao? Có bạn học nói đối tượng của anh trong khâu đó chính là Vượng Vượng. Nhưng tôi không rõ lắm, lúc ấy không để ý, ha ha…”

Đêm đó sau khi trở về trường, có người nói tại bữa tiệc từ thiện có trai đẹp. Mấy nữ sinh đều quan sát, khi trở về nói rằng Vương Vượng Vượng thật có số tốt. Cô bạn cảm thấy mất mát vì mình không để ý tới, vì thế khi nghe nói Chung Thanh Văn sẽ đến khoa thương mại thuyết trình, đương nhiên cô bạn vô cùng mừng rỡ đến nhảy cẫng lên, không đánh mất cơ hội nữa.

Chung Thanh Văn nhớ lại.

Trong ấn tượng của anh đó là một cô gái rất gầy, luôn đứng phía sau anh. Anh xoay qua phải thì cô nàng kia dời qua trái một bước. Anh xoay qua bên trái thì cô nàng kia lập tức dời hai bước về bên phải, luôn ẩn náu trong vị trí không thể nhìn thấy.

Nghĩ như thế, quả thật có chút giống Vương Vượng Vượng, bởi vì rất khó tìm được người quái gở như vậy, suy nghĩ như một người ngoài hành tinh, bộ não vô cùng khó hiểu. Giống như mắc chứng 囧, lúc gặp chuyện, tuy rằng bản thân không phát giác, nhưng trong tiềm thức sẽ lựa chọn cách thức 囧 nhất để giải quyết vấn đề.

Lúc ấy anh không để ý, tưởng rằng đối phương bởi vì rớt nút áo mà làm thế, hiện tại anh mới hiểu được, hóa ra là vì vậy… Cũng thật khổ cho cô, lo âu suốt một tuần. Lúc thì nói muốn thi ăn cơm, ai thua thì chủ nhật không được ra ngoài, lúc khác lại chỉ vào cơn mưa phùn nói là mưa to gió lớn không nên ra ngoài…

“Hóa ra có chuyện như vậy.” Chung Thanh Văn lại nhìn về phía Vương Vượng Vượng, “Xem ra chúng ta thật là có duyên…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.