Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 15: Tạm biệt quá khứ



Đặt điện thoại xuống rồi khoác bộ quần áo thể thao kín đáo ra ngoài bộ đồ lót
gợi cảm, rồi lại chải gọn gàng mái tóc đang rối bù, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ,
gõ cửa nhà tắm:

– Thương Ngô…

Khoảng nửa phút sau, tiếng nước xối bên trong mới nhỏ đi một chút:

– Sao thế?

– Có người đồng nghiệp mang đến cho tôi tập tài liệu.

– Sao đến muộn thế?

– Sáng sớm mai cần dùng, rất gấp. Người ta đang ở dưới tầng rồi.

– Em đi mau rồi về nhé.

– Ừm.

Có lẽ vì nói dối nên tôi thấy hơi chột dạ, đứng đờ ở đó trong vài giây. Nghe
thấy tiếng nước xối lại to lên, hình như còn lẫn cả tiếng ho của Thương Ngô
nữa.

Hay là bị sặc nước rồi? Dù sao, thần tiên chắc cũng không vì lạnh mà cảm cúm,
cùng lắm chỉ bị thương một chút. Thế nhưng, cứ nhìn dáng vẻ tinh thần hừng hực
đói khát ban nãy thì rõ ràng là đã khỏe hơn nhiều rồi…

Tôi tạm thời không có tâm trạng nghiên cứu chuyện này, rón rén lần ra cửa,
đến đèn cũng chẳng bật, tùy tiện vớ lấy một đôi giày trong tủ thay, rồi lén lút
đi ra như kẻ trộm đồ.

Lâm Lỗi đang đứng bên ngoài cánh cửa chống trộm chờ tôi, chính là chỗ mà
trước đó Thương Ngô và cô thầy tế gì đó từng đứng.

Nghe thấy tiếng cửa, anh ta nghiêng người ngoái đầu lại:

– A Phúc, lâu rồi không gặp, không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em
chứ?

Trăng hôm nay không tròn, sao không sáng, đèn đường cũng lờ mờ, khiến khuôn
mặt Lâm Lỗi có phần nhòa nhạt.

Thời tiết cuối tháng Tư rất ấm, buổi tối cũng chỉ cần khoác thêm chiếc áo
khoác mỏng là được, thế nhưng anh ta lại mặc một chiếc áo len rất dày. Như vậy
càng dễ nhận ra, anh ta vốn không khỏe mạnh lắm, giờ còn gầy gò hơn, gầy hơn rất
nhiều so với lần gặp trên đường lần trước.

Vậy nên, về vấn đề giảm béo, đàn ông bao giờ cũng thuận lợi hơn phụ nữ, chẳng
cần tốn kém gì đã có thể biến mình thành mỏng như tờ giấy, xương nhô ra. Tôi
thấy thật bất công cho các chị em đang không ngừng cố gắng trong công cuộc giảm
béo…

Tôi vừa nghĩ linh tinh vừa đáp:

– Không phiền phức gì đâu, anh cũng biết em quen ngủ muộn mà.

Lâm Lỗi cười:

– Ừ, có một vài thói quen dù muốn sửa nhưng chẳng dễ gì, cần phải có thời
gian.

Tôi thấy không thoải mái lắm nên gợi ý:

– Anh đến tìm em có việc gì không?

– Không có gì. Chỉ vừa hay ngang qua nên tiện thể muốn thăm em.

Lại là tiện đường ngang qua, lần trước cũng nói chờ chuyến bay nên đi
qua.

Chỗ tôi ở cách rất xa những nơi như sân bay, nhà ga, bến xe, trung tâm thành
phố, trung tâm mua sắm, trung tâm du lịch, nếu như không sống tại khu dân cư gần
đây thì rất khó có được cơ hội “vừa hay ngang qua”.

Dù trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng miệng lại miễn cưỡng cười:

– Cảm ơn anh còn nhớ đến em. Thật không hổ là đồng hương!

Lâm Lỗi vẫn mỉm cười:

– Ừ đúng. Dù gì cũng quen biết nhau bấy nhiêu năm, lại học cùng trường
nữa.

– Có ai bảo không phải đâu. Ha ha!

– Cuộc sống của em ổn không?

– Rất ổn, ổn đến nỗi không thể ổn hơn được nữa.

– Người đó… – Nụ cười của anh ta có phần méo mó, mi mắt hơi cụp xuống, bóng
mi đen dày. – … Cho anh gửi lời hỏi thăm bố nuôi của đứa bé.

– Bố nuôi của đứa bé ư? – Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó sực nhớ đến chuyện con
hổ kia tự nhận mình là bố nuôi trong lần gặp gỡ trước với Lâm Lỗi nên vội vã gật
đầu. – Không có gì, không có gì. Anh ta giờ đang ở trên phòng…

Lâm Lỗi ngước mắt lên nhìn, tôi cứng họng.

– Thật vậy sao… – Hình như Lâm Lỗi hơi lạnh, vai khẽ run lên, thân hình cao
gầy của anh ta bỗng hơi khom lại, – A Phúc…

– Gì ạ? nhìn tôi vẻ lo lắng: – Vậy em mau về đi. Muộn thế này rồi đừng để anh
ta lo.

Tôi hơi do dự, không kìm nổi, hỏi:

– Lần này là anh đi công tác hay du lịch?

Lưng và vai anh ta dựng thẳng lên, khẽ cười, giọng ôn hoà:

– Tranh thủ kỳ nghỉ cuối năm nên đi đây đi đó, coi như là… du lịch mà.

– Anh đi một mình sao?

– Vậy anh dự định chơi ở đây mấy ngày. – Tôi ho khan một tiếng, nói tiếp: –
Dù gì cũng là đồng hương, đã đến đây thì em phải có nghĩa vụ đón tiếp chu
đáo.

– Không cần phiền phức đâu, mai anh rời khỏi đây rồi.

– Thấy em vẫn ổn, anh cũng thấy yên tâm. Em lên nhà đi, anh cũng nên về
thôi.

– Ồ, anh… về khách sạn à?

Tôi gật đầu, không biết còn có thể nói gì nhưng cảm thấy không nên quay lưng
đi như thế này. Đôi mắt Lâm Lỗi vẫn đen và sáng, chỉ có điều trông hơi nhạt
nhòa, cũng giống như môi anh ta, trong ấn tượng của tôi, mặc dù nó không đỏ
nhưng luôn ướt, không trắng bệch như lúc này…

– À phải rồi. Trước đây nghe Trứng muối nói, đám bạn bè ở Bắc Kinh không liên
lạc được với anh, không xảy ra chuyện gì với anh đấy chứ?

Lâm Lỗi hơi ngạc nhiên:

– Trứng muối cũng đến chỗ em chơi à?

– Không phải bây giờ… khoảng ba tháng trước cơ.

Anh ta cười như thể vừa thở phào, trút được gánh nặng, nói:

– Khi đó anh chuyển nhà, chưa nối được mạng, di dộng lại không cẩn thận đánh
mất nên mới không liên lạc được.

– Thì ra là vậy, không có chuyện gì thì tốt.

– Anh thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Lâm Lỗi mím chặt môi, ánh mắt nhìn xuống sau đó nở một nụ cười rất khẽ,
nói:

– Em… vẫn như vậy.

– Gì cơ?

Tôi đang hoang mang thì anh ta đã ngồi xổm xuống, buộc giùm tôi dây giày mà
trong lúc vội vã chưa kịp thắt, như thể tôi đã từng vô số lần như vậy.

– Có lẽ đây lần cuối cùng anh thắt dây giày cho em, sau này phải tự mình thắt
cẩn thận đây nhé… – Anh ta thu lại bàn tay, đặt trên đầu gối, nhưng không đứng
dậy ngay mà cúi đầu im lặng một lúc rồi khẽ nói: – Thực ra cũng chẳng sao. Không
có anh, còn có người khác. Nếu em bị ngã thì anh ta chắc chắn sẽ đỡ em dậy, đúng
không?

Trái tim tôi nghẹn ngào, không nói nên lời.

– Anh nghĩ, sau này chúng ta sẽ không gặp và liên lạc với nhau nữa. – Lâm Lỗi
chậm rãi đứng thẳng người lên, nói tiếp: – Em hãy sống vui vẻ, như chính cái tên
anh gọi em vậy, hạnh phúc một đời1.

Mũi tôi cay cay, mắt như nhòe đi, không cất nên lời.

– Tạm biệt em… – Giọng nói của Lâm Lỗi như phảng phất tiếng cười, vừa khẽ
khàng vừa xa xôi: – A Phúc.

Đến tận khi cái bóng gầy gò của anh ta biến mất khỏi tầm nhìn, tôi vẫn không
thốt nên lời, thậm chí một câu tạm biệt cũng không thể nói, và tôi cũng không hề
nói cho anh ta biết rằng:

Thực ra, đã lâu lắm rồi tôi không còn đi loại giày cần phải thắt dây nữa.

Thực ra, dây giày của tôi có lẽ chỉ những lúc gặp anh ta mới không được
buộc.

Thực ra, tôi đã biết tự mình đứng lên khi bị ngã…

1 Lâm Lỗi vẫn thường gọi Đậu Phù là A Phúc, nhưng không phải với nghĩa chỉ
Phúc Tinh như đám bạn, mà anh ta coi chữ “Phúc” này là hạnh phúc.

Tôi đứng ở đó rất lâu, đến tận khi hai chân tê cứng mới thẫn thờ trở về. Tôi
không đi thang máy mà chầm chậm lê từng bước như ốc sên.

Khó khăn lắm mới lên đến tầng chín, tôi dựa vào tường thở hổn hển một lúc lâu
rồi mới vào trong nhà.

Trong phòng rất yên ắng nhưng đèn sáng choang, nên tôi không phải mò mẫm như
tên trộm nữa.

Tôi khẽ mở cửa phòng ngủ, Thương Ngô đang mặc bộ đồ ngủ, nằm nghiêng người
trên giường, hắn đã ngủ rồi. Không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác rất nhẹ
nhàng.

Tôi rón rén lại gần, với tay lên lấy chiếc máy tính xách tay trên bàn sách,
tôi ngắm hắn.

Hơi thở đều đều, ngủ rất ngon lành nhưng lông mày lại nhíu chặt, có lẽ là
đang gặp ác mộng…

Khi tắt đèn, ra khỏi phòng ngủ, tôi lại liếc nhìn hắn một lần nữa, vô tình
trông thấy sợi dây đeo trên cổ hắn. Mặt dây chuyền hình chiếc chăn nhỏ mạ bạc
được đặt vào đúng hõm giữa xương quai xanh, vị trí quả là thích hợp. Kể từ khi
tôi tặng hắn món đồ nhỏ này, hắn vẫn luôn đeo nó trên cổ một cách trang trọng,
chưa hề tháo ra lần nào, đúng là con hổ ngoan ngoãn.

Tôi không kìm được, mỉm cười.

Do ở công ty không được dùng các phần mềm chat, máy tính ở nhà thì lại bị
Thương Ngô bá chiếm chơi game, nên thời gian gần đây tôi rất ít khi đăng nhập
QQ. Thế nhưng, tôi có cảm giác như thể bất kỳ lúc nào lên mạng, cũng có thể
trông thấy avatar của Lâm Lỗi sáng.

Tôi ấn vào hình con chim cánh cụt nhỏ, nhập mật mã, quả nhiên đúng như vậy,
nhưng lúc này QQ của anh ta lại hiển thị là đang Online bằng điện thoại di
động.

Tôi nghĩ một lát, rồi ấn vào nút thoát, sau đó đăng nhập bằng số QQ của Lâm
Lỗi, ngập ngừng vài phút, tôi gõ một hàng số vào dòng mật mã, ấn nút đăng nhập,
việc đăng nhập thành công.

Trong cột bạn bè, chỉ có một mình tôi.

Hàng số mật mã, là ngày sinh nhật của tôi.

Cũng giống như mật mã đăng nhập của tôi, chính là ngày sinh nhật của anh
ta.

Thì ra có rất nhiều thứ vẫn không thay đổi.

Chỉ là vì thói quen sao? Chỉ là vì vấn đề thời gian sao?

Tôi nhìn vào avatar trong cột bạn bè, bần thần một hồi lâu, bần thần mãi rồi
ngủ lúc nào trên ghế sofa không hay. Sau đó tôi ôn lại những năm tháng bên Lâm
Lỗi bằng giấc mơ không theo thứ tự, trình tự nào.

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang đắp cái chăn lông vịt, nằm thoái mải
trên chiếc giường trong phòng ngủ. Sau đó, tôi cảm thấy đau đầu, khô họng, nghẹt
mũi…

– Em tỉnh rồi à?

Tôi nuốt nước bọt để tìm nơi có giọng nói phát ra, thấy hơi chóng mặt, mọi
thứ xung quanh quay cuồng.

Một bàn tay lành lạnh lập tức đặt lên trán tôi:

– Hạ sốt rồi. Sao thế? Vẫn buồn đến nỗi phát ốm sao?

Tôi chớp chớp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ người đang ngồi bên mép giường. Hắn
mặc chiếc áo phông màu đậm, mái tóc ngắn bóng mượt, các đường nét trên mặt không
mang vẻ hiền lành, ánh mắt cũng có phần sắc nhọn, nhưng tôi lại thấy yên
tâm.

– Thương Ngô…

Hắn khẽ rướn người lên, nhìn kỹ tôi, quanh đôi mắt đen láy của hắn phảng phất
một vài tia máu nhỏ:

– Vẫn nhận ra ta, điều này cho thấy não bộ không bị cơn sốt làm cho ngớ ngẩn,
không biết thế là may hay rủi. Nhung cũng có khi não của em vốn bị hỏng hoàn
toàn rồi nên giờ có thế nào chăng nữa cũng chẳng đáng lo ngại.

– … Đả kích người bệnh là vô nhân đạo.

Thương Ngô cười đỡ tôi ngồi dậy, đồng thời không ngừng cằn nhằn:

– Dùng máy tính đến nỗi ngủ lúc nào không hay, lại còn mặc bộ nội y gợi cảm
trông gần như là ngủ khỏa thân. Ta dám khẳng định, em có thể sống đến tuổi này,
chắc chắn vì trong sổ sinh tử của Diêm Vương có sự nhầm lẫn. Ta chỉ ngủ sớm một
chút, không chú ý chút thôi là em đã sốt cao đến hôn mê…

Tôi nhìn bộ đồ ngủ hình gấu trên người, hỏi:

– Anh thay giúp tôi đấy à?

– Nói thừa. Bộ đồ lúc trước đầm đìa mồ hôi rồi. – Thương Ngô rót một cốc
nước, mang tới mấy viên thuốc, nói: – Uống thuốc trước, nửa tiếng sau thì ăn
cháo.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, sau đó sực nhớ, vì cơ thể tôi luôn vô cùng khỏe
mạnh nên trong nhà ngoài thuốc giảm béo ra thì ngay cả Vitamin c cũng chẳng
có:

– Thuốc là do anh mua về sao?

– Đương nhiên rồi. Ta phải chạy đi mua giữa đêm khuya, đi mãi mới tìm được
hiệu thuốc mở cửa hai tư giờ.

Thương Ngô đón cốc nước, rồi đứng lên kéo tấm rèm cửa sổ vừa nặng vừa dày ra,
ánh mắt trời rạng rỡ suýt làm chói lòa đôi mắt tôi, tôi hét lên:

– Bây giờ là mấy giờ rồi?

– Hai rưỡi chiều.

Tôi tiếc rẻ:

– Nghỉ làm không có lý do chính đáng là bị trừ hai trăm tệ một ngày. Tiếc
quá! Đau tim, đau cơ, đau đầu, đau khắp người.

– Sáng sớm nay ta đã gọi điện thoại xin nghỉ cho em rồi. Chẳng phải em vẫn
còn mấy ngày phép chưa dùng đến hay sao? Khỏi ốm rồi, đi làm thì nhớ điền bổ
sung vào bảng nghỉ phép. – Hắn đi đến bên, khẽ cốc vào đầu tôi: – Giờ còn đau ở
đâu nữa?

– Thần tiên à, anh càng ngày càng giống người rồi đây. – Tôi ngước mặt lên
trời than vãn, rồi lại cười hì hì, nắm lấy tay hắn: – Có ông bố hổ ở đây, bách
bệnh tiêu tan, cơ thể khỏe mạnh, chẳng đau chỗ nào.

Thương Ngô cúi xuống vỗ vào má tôi, nói:

– Ta ở đây cũng chẳng tác dụng gì. Em đã muốn làm người thì phải chấp nhận
những thứ mà con người nên chấp nhận. – Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn tôi chăm
chú: – Tiểu Tường, con người vốn có bảy nỗi khổ1, em thực sự không sợ, không ân
hận sao?

Ánh mắt tôi long lanh, tôi nói một câu vô cùng kiên định:

– Chỉ cần có anh ở bên, tôi không sợ bất kỳ điều gì, không bao giờ ân
hận.

Có lẽ cũng cảm thấy ngạc nhiên vì câu nói đanh thép phát ra từ miệng tôi, hắn
lặng lẽ trong giây lát rồi gí trán vào đầu tôi như muốn đo nhiệt độ:

– Tiểu Tường, thì ra tuy bị hỏng nhưng não của em vẫn có chỗ còn dùng
được.

– …

1 Theo giáo lý nhà Phật, đời người có bảy nỗi khổ, đó là: sinh, lão, bệnh,
tử, cầu bất đắc (cầu mà không được), oán tăng hội (căm ghét mà phải gặp nhau),
ái biệt ly (yêu thương mà phải xa nhau).

Tôi bắt chước chiêu thức của phái Hoa Anh Đào, dùng hết sức mình cộc đầu vào
trán hắn, kết quả lại khiến mắt hoa lên, thế nhưng cảm giác choáng váng, mơ hồ
trước đó đã đỡ hơn rất nhiều.

Thương Ngô mặc dù da thịt săn chắc nhưng trong thoáng chốc, trên trán hắn vẫn
xuất hiện một dấu đỏ, hắn hằm hè nhìn tôi, nói:

– Vừa mới hạ sốt mà tinh thần đã hăng thế này. Nếu biết sớm, lúc nãy trong
khi lau người cho em, ta đã không nên thương hoa tiếc ngọc.

– Lau… lau người…

– Người bán thuốc nói, dùng khăn mặt ấm lau đi lau lại trên người sẽ có tác
dụng hạ nhiệt, nên ta đã phải đánh vật suốt nửa đêm qua, lại thêm nửa ngày hôm
nay nữa.

Đánh vật…

Sao từ này lại khiến tôi có ý nghĩ sâu xa thế?

Tôi dịch người đến góc tường, kéo chăn lên làm ra vẻ khóc lóc, nũng nịu, hờn
trách:

– Không chỉ thấy hết cơ thể tôi, lại còn sờ soạng nữa, sự trong trắng của tôi
đã bị anh hủy hoại rồi…

Không ngờ, Thương Ngô lại tỏ vẻ chán ghét:

– Lúc đó, em vừa hôi, vừa nhớp nháp, giống hệt con cá ươn, nên ta chẳng có
hứng thú hủy hoại, ta cũng đâu có thích xác chết.

– …

Tôi ném thẳng hai cái gối thêu hình uyên ương vào người hắn.

Mấy phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bát đũa va vào nhau khe khẽ:

– Tiểu Tường, cháo nhừ rồi. Em dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, vệ sinh qua loa rồi xõa tóc ngồi trên ghế như địa
chủ nhà giàu hưởng thụ sự phục vụ “cơm bưng nước rót”.

Cháo vừa được múc ra nên rất nóng, Thương Ngô vừa dùng thìa quấy liên tục cho
nhanh nguội vừa khe khẽ thổi, hắn chăm chú như thể đang làm một việc đại sự liên
quan đến trời, đất và con người.

Trong phòng đầy ắp ánh sáng, khí hậu mùa xuân rất dễ chịu, tôi chống tay lên
cằm nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thấy bình an.

Đúng, là một người đàn ông, không phải thần tiên, cũng chẳng phải cầm
thú.

Kể từ thời khắc hắn nói sẽ ở lại trần gian bên tôi suốt một đời, hắn không
còn là vị thần bảo hộ xa vời đối với tôi nữa.

Hắn biết cố gắng kinh doanh quán thịt nướng, kiểm tra tài chính, bàn bạc với
nhân viên để đưa ra những phương án thúc đẩy doanh số. Hắn biết xách làn đi chợ,
đi siêu thị, biết mặc cả, biết chọn những đồ giảm giá, biết cân nhắc nên mua mặt
hàng nào là kinh tế nhất. Hắn biết cùng tôi chen chúc lên xe buýt hay xe điện
ngầm. Trên những phương tiện giao thông chứa đầy người đó, hắn biết tránh đụng
chạm vào người khác giới, biết bảo vệ để kẻ khác không thể lợi dụng tôi và còn
biết tự tránh để bản thân hắn không bị lạm dụng…

Hắn biết xếp hàng mua vé tàu, biết đưa ra chủ ý về nhà ra mắt bố mẹ, bạn bè,
biết tính toán cho hôn lễ và tương lai của chúng tôi…

Hắn còn biết mua thuốc khi tôi bị ốm, không ngủ, không nghỉ để chăm sóc tôi,
thay tôi gọi điện đến công ty xin nghỉ, rồi còn cả thay đồ, lau người, nấu bát
cháo loãng cho tôi.

Trong thời gian yêu Lâm Lỗi, chúng tôi gần nhau ít, xa nhau nhiều nên những
lúc vui, buồn, thành công hay thất bại, tôi chỉ có thể gọi điện thoại hoặc lên
mạng chia sẻ với anh ta. Vì không muốn anh ta mất công lo lắng, khi bị ốm tôi
chỉ còn biết tự mình mua thuốc, đi khám và tự chăm sóc bản thân. Đến khi khỏi
rồi mới thỉnh thoảng vô tình nhắc lại.

Tôi từng cho rằng, tình yêu là vĩnh cửu, không cần thiết cứ phải sớm sớm
chiều chiều.

Giờ thì tôi biết, tôi cần thứ tình yêu sớm sớm chiều chiều như thế này. Bất
luận khi tôi vui, buồn, khóc, cười, khỏe mạnh hay đau ốm, người đó luôn bên cạnh
tôi, lúc mở mắt ra là có thể trông thấy, đưa tay ra là có thể chạm vào, không
rời xa nhau.

Trong cơn sốt, tôi mơ rất nhiều. Trong giấc mơ, dáng vẻ Lâm Lỗi lúc nào cũng
khẽ khàng, dịu dàng. Sự dịu dàng đó đã không còn khiến tôi say mê, muôn đắm mình
trong đó nữa.

Tôi nhớ đoạn cuối của giấc mơ, anh ta cười rồi quay lưng bước đi. Tôi cảm
giác như còn điều gì đó vẫn chưa nói ra nên gọi lớn tên để anh ta dừng bước.
Nhưng anh ta không hề đoái hoài, bóng dáng cao gầy bị làn khói mỏng từ bốn
phương tám hướng ập đến nuốt chửng.

Bây giờ nhớ lại, điều tôi muốn nói khi đó có lẽ là câu từ trước đến nay tôi
chưa từng thốt ra: “Tạm biệt”.

Tôi tin, tối qua Lâm Lỗi đến để chào tạm biệt, bởi vì mối tình đó dù đã kết
thúc từ lâu nhưng trong lòng cả hai vẫn vấn vương chưa dứt, đến giờ mói có thể
đánh dấu chấm hết.

Tôi nghĩ, những lời anh ta nói, những việc anh ta làm, còn cả mật mã QQ và
danh sách bạn bè, tất cả chỉ là thói quen, chẳng mang ý nghĩa sâu xa nào
khác.

Ví dụ như, mật mã dùng bao nhiêu năm nay của tôi, tôi cũng không muốn đổi, nó
chỉ là hàng số đã in đậm trong đầu mà thôi, chẳng đại diện cho ai, càng không để
hoài niệm mối tình đã qua.

Giờ này, phải chăng Lâm Lỗi đang ở bên cô gái đó, không biết về sau có sự
thay đổi nào khác không, sẽ kết hôn và sinh con cùng ai? Tất cả đều đã không còn
liên quan gì đến tôi.

Thậm chí… thậm chí nếu một ngày nào đó, anh ta muốn quay lại tìm tôi, tôi
chắc chắn sẽ không đứng ở một nơi xa xôi nào đấy đợi anh ta.

Vì, tôi có Thương Ngô.

Cháo đã bớt nóng, Thương Ngô ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy vẻ mặt bần
thần, hồn bay phách lạc của tôi. Hắn vội sờ tay lên trán tôi kiểm tra.

Tôi hất tay hắn ra, rồi ào về phía trước, ôm lấy eo hắn:

– Thương Ngô…

– Em sao thế?

Tôi vùi mặt trong lòng hắn, nói một tràng như kẻ mắc chứng tâm thần:

– Thương Ngô, Thương Ngô, Thương Ngô…

Những tưởng hắn sẽ tỏ vẻ kiêu ngạo đẩy tôi ra hoặc sẽ chiều chuộng tôi như
một ông bố đối với cô con gái diệu, không ngờ, hắn lại thốt lên:

– Lặp lại nhiều hơn một lần so với cái tên đó. Oh, yeah!

– … Hả? cái tên nào?

– Lâm Lỗi.

Tôi bỗng thấy bối rối, ngẩng đầu lên, vẻ ngốc nghếch:

-Hả?

Thương Ngô nghiêm túc nhìn tôi, nói:

– Trong lúc hôn mê, em gọi tên Lâm Lỗi tổng cộng là tám mươi bảy lần, chỉ gọi
tên ta có tám mươi ba lần. Thế nhưng cộng thêm bốn lần ban nãy và một lần em gọi
lúc tỉnh dậy trước đó, cả thảy là tám mươi tám lần. Vậy nên, ta thắng rồi.

Tôi há hốc miệng:

– Sao có chuyện nực cười như vậy? Không thể thế…

– Sao lại không? Ta đếm rõ ràng vậy mà.

– Nhưng, tôi đâu có mơ về anh, sao lại gọi tên anh làm gì cơ chứ?

Lòng kiêu ngạo của Thương Ngô lại phát tác, hắn đẩy mạnh một cái, khiến người
tôi xô sang một bên, tôi lại trơ trẽn lao vào, ôm chặt eo hắn, không chịu buông
tay:

– Sau này, tôi hứa ngày nào cũng mơ một giấc mơ về anh, rồi gọi tên anh một
trăm lần, chỉ mơ thấy anh, chỉ gọi tên anh, được chưa?

Tình cha trong con người Thương Ngô cuối cùng cũng được thức tỉnh…

– Gọi nhiều lần như thế để làm gì? Miệng không bị khô sao?

– Hôm qua gọi gần hai trăm lần, hình như vẫn ổn, chỉ có điều hơi đau
họng.

Thương Ngô cười gằn:

– Đồ ngốc, ta lừa em đấy. Hai hôm trước, ta có xem bộ phim hài Đại thoại tây
du, cảm thấy những chiêu liên quan đến con số trong đó rất hay nên mới thử áp
dụng. – Hắn xoa đầu tôi, giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng: – Em không gọi tên
ta, nhưng đúng là có gọi tên Lâm Lỗi, chỉ gọi một lần thôi.

Một lần đó, có lẽ là lúc cuối cùng tôi muốn nói “tạm biệt” với anh ta.

– Thực ra, tôi chỉ vô tình mơ thấy anh ta thôi…

Thương Ngô “ừ” một tiếng, nói:

– Không cần giải thích, ta biết rõ cả rồi.

– Thật sao?

– Dù gì ta cũng không quan tâm trong giấc mơ em gọi tên ai, chỉ cần khi ở bên
ta, em gọi tên ta là được.

Tôi nghĩ ngợi một lát, buông Thương Ngô ra rồi ngồi lại ngay ngắn, thái độ tỏ
ra thành khẩn, thẳng thắn:

– Tối qua, tôi ra ngoài không phải để lấy tài liệu, người đến cũng không phải
là đồng nghiệp cùng công ty…

Thương Ngô khẽ nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, lông mày và mắt cong
cong, vẻ mặt như muốn bật cười, nói:

Tôi sững người:

– Anh biết gì?

– Cái gì ta cũng biết. – Hắn đặt bát cháo lên tay tôi, nói: – Mau ăn đi, ăn
xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn tiếp. Ta không hứng thú gì với cá ươn, cũng chẳng
hứng thú với mèo bệnh.

– … Nên anh muốn nuôi tôi thành một con heo?

– Đúng thế. Nuôi cho béo tốt rồi thì ăn thịt.

– Tôi hiểu rồi. Anh đang khen tôi có thân hình mảnh mai. Ha ha ha…

Thương Ngô khoanh tay nhìn tôi rồi bĩu môi, lắc đầu. Câu nói của hắn lập tức
làm tắt ngấm sự đắc ý của tôi:

– Tiểu Tường à, sờ vào cơ thể em đúng là rất thích, nhưng chỗ thịt đó hình
như đặt không đúng chỗ. Ý ta là ngực em thực sự cỡ 36C sao?

Tôi kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng mới không hắt cháo vào người hắn. Tôi bắt
chước điệu bộ của hắn, mắt nheo nheo, bĩu môi, rung đùi nói:

– Cái của anh liệu có dài đến mười tám centimet không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.