Lễ tốt nghiệp của Đại học V diễn ra như dự kiến.
Một trong những phần quan trọng nhất của buổi lễ là trao bằng tốt nghiệp và trao thưởng của hiệu trưởng.
Sinh viên các chuyên ngành xếp hàng dài trước giảng đường, trong lúc xếp hàng cũng không có gì để làm vì vậy mọi người bắt đầu chụp ảnh với nhau.
Sở Kỳ Thu mặc áo cử nhân chụp một vài bức ảnh cùng với cả lớp.
Một cô gái từ phía sau thò đầu ra, đặt tay lên vai Sở Kỳ Thu: ” Sở Kỳ Thu, lớp trưởng nói lát nữa tổ chức liên hoan chúc mừng tốt nghiệp, cậu có đi không?”
Sở Kỳ Thu nghĩ một lát sau đó gật đầu: ” Đi.”
Nét mặt cô đều ánh lên vẻ vui mừng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: ” Soái ca, chụp chung với tớ một tấm đi.
Bốn năm liền đều không có cơ hội rồi, tốt nghiệp rồi chụp một tấm để làm kỉ niệm nhé?”
Sở Kỳ Thu: ” Được thôi.”
” Đợi chút, đợi tớ bật app đã!” Sau đó cô gái giơ điện thoại lên nhưng có vẻ không hài lòng: ” Không được rồi, kính lọc khác quá nhiều làm bọn mình trông cứ như rắn ấy.
Thôi vẫn cứ chụp thường thôi, sau đó bọn mình tự chỉnh nhé.”
Sau khi kết thúc, mọi người cởi bỏ quần áo cử nhân ngột ngạt cùng nhau đi đến một quán lẩu ngoài trường.
Quán lẩu này nằm ở vườn hoa phía sau trường đại học V.
Sau mỗi kỳ thi hay các mùa lễ hội, quán đều chật kín sinh viên đại học V.
Vườn hoa ngào ngạt mùi gia vị.
Cứ mười người ngồi một bàn.
Trong khi nhúng thịt bò, Sở Kỳ Thu nhận được một tin nhắn.
Cậu mở wechat ra thấy trên ảnh đại diện có một chấm tròn đỏ, khi nhìn rõ tên đối phương, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp.
Sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai để ý cậu đang dùng điện thoại, cậu mới bấm vào tin nhắn.
Ngôn Minh:
Chúc mừng tốt nghiệp.
Sở Kỳ Thu lịch sự trả lời: ” Cảm ơn thầy Ngôn.”
” Ô! Giáo viên này tên là Ngôn Minh à.”
Một bạn học nữ đang cầm ly rượu đột nhiên ở bên tai Sở Kỳ Thu kêu lên.
Là bí thư mà lớp bọn cậu, không biết từ đâu xuất hiện nữa.
Cô ấy tên là Nghiêm Giai Mộng là fan hâm mộ lâu năm của Ngôn Minh.
Khi cùng cô Nghiêm Giai Mộng đi kiểm tra ngoài khuôn viên trường để làm việc nhóm, Sở Kỳ Thu phát hiện ra rằng cô ấy sẽ phấn khích không thể giải thích được mỗi khi nhìn thấy ảnh hoặc poster của Ngôn Minh ở trên đường.
Hôm nay mọi người đều rất thoải mái, cô ấy vì hơi say mà cao hứng vô tình hét lên.
Sở Kỳ Thu tắt máy để lên bàn: “Đúng vậy.
Đó là một giáo viên mà tớ biết.”
Rất may, Ngôn Minh không sử dụng ảnh của bản thân làm ảnh đại diện, điều này đã tạo cơ hội cho cậu bịa chuyện.
“Tớ chưa bao giờ nghe nói về một giáo viên tên là Ngôn trong trường của chúng ta cả.” Khuôn mặt của Bí thư Đoàn trở nên đỏ hồng vì uống rượu, cô ấy nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, ” Đó có phải là giáo viên trong trường của chúng mình không?”
Sở Kỳ Thu giả vờ bình tĩnh: “Không, là giáo viên cấp ba.”
“Vậy à.
Đây là lần đầu tiên tờ thấy có người họ Ngôn đó.”
” Lần đầu tiên?”
Nhưng, không phải Ngôn Minh cũng họ Ngôn à?
“Ha ha ha, hiểu rồi, cậu cũng nghĩ là Ngôn Minh họ Ngôn đúng không.” Nghiêm Giai Mộng nhìn thấy biểu cảm nghi vấn của Sở Kỳ Thu vội vàng mở điện thoại tìm kiếm thông tin của Ngôn Minh, “Đó là nghệ danh của anh ấy, mấy minh tinh đều thích dùng nghệ danh mà.
Họ gốc của anh ấy là Ôn, nhưng chắc cậu cũng biết mấy người trong giới giải trí mê tín, anh ấy nói rằng trước khi ra mắt, người đại diện đã mời Lục đạo sư tính cho anh ấy một quẻ, người đó nói trong mệnh phạm thủy càng tránh xa nước càng tốt, nếu muốn nổi tiếng thì phải đổi tên, họ Ôn không nóng không lạnh vì vậy họ liền bỏ họ Ôn đi.
Nghiêm Giai Mộng đưa màn hình điện thoại về phía cậu, trên màn hình là bách khoa toàn thư với ba chữ rất to Ôn Ngôn Minh.
Hóa ra tên thật của Ngôn Minh là Ôn Ngôn Minh.
Sở Kỳ Thu không nói gì, Nghiêm Giai Mộng cho rằng anh không có hứng thú với những chủ đề như người nổi tiếng, vì vậy đặt điện thoại xuống, nâng ly rượu lên: “A, anh xem, suýt chút nữa đã quên mất chuyện bốn năm trước.
Mấy năm rồi, mỗi lần lớp mình tổ chức gì đó cậu đều là người chỉnh sửa video cho sự kiện đó, cảm ơn cậu đã vất vả vì lớp.
Chúc mừng tốt nghiệp.
Tớ muốn nâng ly chúc mừng cậu, sợ sau này không có cơ hội gặp lại nhau nữa.”
Bình thường lớp bọn họ liên hoan vẫn thường uống coca, hôm nay có thể coi là một ngoại lệ.
Nghiêm Giai Mộng được coi là người quen thuộc với Sở Kỳ Thu hơn so với các bạn cùng lớp.
Thấy cô gái nhấp một ngụm rượu, cậu cũng nâng ly nhấp một ngụm: “Bí thư đoàn cũng vất vả rồi.”
Sau khi uống rượu, Sở Kỳ Thu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Tớ nghe giáo viên nói rằng cậu đã nhận được offer của Tuệ Tâm.
Sau này chúng ta sẽ làm việc trong cùng một công ty sao lại nói không có cơ hội gặp nhau hả.”
Nghiêm Giai Mông phá lên cười: “Ha ha ha, thật ra mấy người bọn tớ đang chơi đại mạo hiểm, tớ phải mời một anh đẹp trai nào đấy uống rượu.
Hơn nữa, không có lừa cậu đâu, Huệ Tâm có hàng chục nghìn nhân viên, chúng ta không cùng phòng ban sau này rất khó có cơ hội gặp mặt.”
Cô ấy thuộc phòng trò chơi luôn phải thức đêm rất nhiều cũng không ở cùng một tòa nhà với Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu gật đầu: ” Nói cũng đúng.”
Nghiêm Gia Mông vươn tay chọc bả vai cậu: “Ra chơi Truth or Dare với bọn tớ đi!”
“Chơi như thế nào?”
“Tớ có hai bộ bài ở đây, tương ứng với Truth or Dare.
Hãy chọn một.”
“Chọn cái này đi.” Sở Kỳ Thu đưa tay chỉ chỉ đại mạo hiểm.
“Ồ, cậu rút một lá đi.”.
Thấy Sở Kỳ Thu đồng ý tham gia trò chơi, những bàn xung quanh cũng tụ lại vây quanh hai người.
Nghiêm Giai Mông lật tấm thẻ và đọc nó: “Hãy chụp ảnh tự sướng bằng camera trước của điện thoại di động của bạn và gửi cho một người mà bạn đã liên lạc gần nhất trên WeChat.
Trong vòng một phút không được giải thích gì.
Không được chỉnh sửa ảnh.”
Gửi cho một người bạn liên hệ gần nhất trên WeChat…
Nghiêm Giai Mông có chút thất vọng: “Cái này đối với cậu không khó.”
Ánh mắt mong đợi của những người khác cũng dần biến mất, đoàn người tản mác trở về vị trí của mình.
“Không khó?”
Gửi ảnh tự sướng cho Ngôn Minh là rất khó, được chứ?
Đại minh tinh bận đến mức ngày nào cũng quay 360 độ, làm sao có thời gian ngắm ảnh tự sướng.
Hơn nữa hai người còn không thân, thật là xấu hổ biết bao.
“Không khó, gương mặt này của cậu chụp góc nào cũng đẹp.” Nghiêm Giai Mộng đem thẻ đặt lại, “Cậu gửi đi sau đó cứ nói gửi nhầm rồi không phải là được rồi sao, đằng nào một phút sau cậu cũng thu hồi nó mà.”
Sở Kỳ Thu thấy lời Nghiêm Giai Mộng nói cũng có lý: ” Nó cũng không có gì khó, tớ không gửi nửa.”
Nghiêm Giai Mộng vội vàng cầm điện thoại di động của Sở Kỳ trên bàn nhét vào tay cậu: “Không được! Cái gì ra cái đó.
Đây là luật chơi, tớ phải giám sát cậu, chụp nhanh đi.”
Dưới sự thúc giục của Nghiêm Giai Mộng, Sở Kỳ Thu cắn răng chụp một bức rồi gửi cho Ngôn Minh.
Ảnh tự sướng có hơi thiếu sáng đã được gửi đi, và vào lúc này cậu có một cảm giác dej@vu không thể giải thích được — trước đây, có một số người đính kèm ảnh tự sướng của họ vào yêu cầu kết bạn với Sở Kỳ Thu, sau đó hỏi: Bạn có muốn hẹn hò không?
Hy vọng sau khi Ngôn Minh xem nó sẽ không nghĩ rằng cậu có suy nghĩ không an phận với anh.
“Một phút bắt đầu.
Năm mươi chín, năm mươi tám…”
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, tưởng chừng như đã trôi qua một nửa thời gian.
“Ba mươi, hai mươi chín…”
Bên kia vẫn không trả lời.
Những dây thần kinh căng thẳng của cậu dần được giải tỏa.
Sắp thu hồi lại được rồi
“Bảy, sáu, năm—”
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, trên màn hình hiện lên “Đối phương đang nhập.”
Đôi mắt của Sở Kỳ Thu đột nhiên tối sầm lại, máu cũng xông lên đầu.
Cậu hối hận khi tham gia trò chơi này.
Ngôn Minh:?
Nhìn chằm chằm vào dấu chấm hỏi, cậu muốn nhanh chóng tìm một cái lỗ trên mặt đất và chui vào.
Một phút đã hết Nghiêm Giai Mộng không tìm thấy bất kỳ tin bát quái nào từ Sở Kỳ Thu nên thất vọng cầm ly rượu rời đi.
Cuối cùng cậu cũng có thể thu hồi nó.
Mặc dù thu hồi đã không còn tác dụng nhưng mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc này, Ngôn Minh gửi tin nhắn khác đến: Đẹp trai lắm.
Trái tim của Sở Kỳ Thu run lên.
Ngôn Minh: Đang tham dự liên hoan tốt nghiệp sao?
Sở Kỳ Thu sửng sốt giây lát, rồi buông lỏng ngón tay đang định thu hồi ra.
Có vẻ như cuộc trò chuyện không hề khó xử như cậu tưởng tượng.
Cậu thậm chí còn cảm nhận được sự thân thiết giữa mình và Ngôn Minh.
Cảm giác này khiến cậu cảm thấy thoải mái.
“Ừm, đang liên hoan tốt nghiệp, sắp kết thúc rồi.”.