Nhật Ký Báo Thù

Chương 51



Ngụy Vũ bình tĩnh đi tới chỗ hẹn. Cậu không bất ngờ khi Diệp Thiên Tuyết sẽ hẹn gặp mình vào lúc này.

Nhưng cậu không đoán được Diệp Thiên Tuyết sẽ nói gì với cậu.

“Cái gì?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ gần như nghi ngờ lỗ tai của mình.

Có thật là mình mới vừa nghe được không?

Cậu cảm thấy thật khó tin. Lời nói hoang đường như thế, sao có thể là sự
thật chứ. Sao mình có thể dự đoán được tuổi thọ của một người chứ.

Diệp Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ không tin của cậu, vì vậy cậu cũng chỉ có thể cười khổ.

Cho dù nghe không thực tế nhưng cô nói đều là sự thật.

Cái giá để sống lại rất cao, đời này tuổi thọ của cô sẽ không quá bốn mươi
tuổi. Ngoài ra còn có một vài cái giá khác không thể giải thích kỹ càng, đây cũng là nguyên nhân cô không dám nhận tình cảm của bất cứ người
nào.

Cô càng muốn dựa vào chính bản thân mình để trả thù.

Có thể đoán trước được tương lai, cô muốn trở lại thời gian hạnh phúc và vui vẻ mà trước kia cô đã mất đi.

Ngụy Vũ cảm giác thật khó tin, nghĩ có phải Diệp Thiên Tuyết nói qua loa với mình không. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Tuyết, cậu lại
cảm thấy cô không phải là người nhàm chán như vậy.

Cậu cúi đầu
nói: “Làm sao có thể. . . . . .Tiểu Tuyết, cậu có bệnh hay là có cái gì
khác. Làm sao một người có thể dễ dàng biết được tuổi thọ của mình chứ.”

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “Tớ thật sự biết. Ngụy Vũ, tớ cần gì phải nói dối chứ.”

Vẻ mặt của Ngụy Vũ kích động.

Dù ngày thường bình tĩnh ra sao, nhưng trong nội tâm của Ngụy Vũ chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi. Trải qua một thời gian dài mới có vẻ mặt bình tĩnh như núi băng Thái Sơn, tạm thời
còn không đủ với cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: “Tiểu Tuyết, không phải vì cự tuyệt tớ mà cậu nói xạo chứ?”

Diệp Thiên Tuyết cũng không bất ngờ cậu sẽ cho là như vậy. Cô không tức giận. Đây đúng là sự thật.

Cô bình tĩnh trả lời: “Dĩ nhiên không phải. Nguyên nhân chủ yếu tớ cự
tuyệt cậu là vì bây giờ tớ và cậu còn quá nhỏ. Hai người không có thời
gian gắn bó, sau này cả đời, thật sự là. . . . . .” Cô lắc đầu, vẻ mặt
cảm khái.

Ngụy Vũ quyết định quên hết lời cô mới nói, dù chỉ có
bốn mươi tuổi thì sao chứ, làm bạn cả đời, cũng không nhất định phải đi
cùng nhau tới cuối cùng.

Diệp Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ cúi đầu ỉu xìu của cậu, dịu dàng cười nói: “Nếu đến lúc tốt nghiệp đại học rồi mà
cậu vẫn giữ ý nghĩ này, hơn nữa không sợ hãi cái năng lực có thể đoán
được tương lai đó thì chúng ta có thể thử một lần.”

Ngụy Vũ
ngẩng đầu lên, Diệp Thiên Tuyết cười, nhưng trong lòng lại nghĩ tới thời gian có lẽ là liều thuốc tốt nhất để cho phần tình cảm này của cậu dần
dần phai nhạt đi.

Ngụy Vũ hoàn toàn không quan tâm một vài ước định của cô trước đó.

Cậu rất vui mừng nhưng cũng khiêm tốn nhả ra, cười hì hì: “Vậy quyết định
chờ tốt nghiệp đại học. Trong thời gian đó cậu đừng thích người nào
nha.”

Diệp Thiên Tuyết bật cười, nhìn cậu gật đầu: “Được.”

Lúc này không khí xấu hổ giữa hai người biến mất. Ngụy Vũ bắt đầu nói đến
chuyện học tập của mình với Diệp Thiên Tuyết, thử dò xét nói: “Tiểu
Tuyết, có phải cậu dự định thi cao đẳng đúng không?”

Diệp Thiên Tuyết cũng thuận tiện nói luôn: “Phải. Tớ nghĩ muốn có nhiều kinh nghiệm sống hơn.”

Ngụy Vũ nghe được ngụ ý trong lời nói của cô, cố gắng tự nhủ là không có nghe được, cười nói: “Vậy cậu dự định thi trường nào?”

Diệp Thiên Tuyết muốn nói mình có thể lựa chọn, cuối cùng khẽ mỉm cười: “Còn phải xem thành tích nữa.”

Ngụy Vũ bật cười: “Tiểu Tuyết, cậu còn cần phải quan tâm thành tích sao? Bất kể cậu học trường nào, nghĩ vào đều không khó khăn.”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Vẫn do mình thi đỗ mới tốt.”

Hai người không hề nói đến việc này nữa, trái lại nói đến cuộc thi đang
được bàn tán trong trường học. Mặc dù có một thời gian dài Diệp Thiên
Tuyết không đi học, kinh nghiệm của đời trước và trí nhớ của đời này đủ
để cô có thể theo kịp câu chuyện của Ngụy Vũ.

Điều này làm cho Ngụy Vũ nói không ngừng.

“Thừa dịp tớ không chú ý hai người các cậu đi hẹn hò nha. Quan trọng nhất là lại không mang tớ theo.”

Hai người đang trò chuyện thì giọng nói trêu chọc của Vương Kỳ Ngọc ở bên
cạnh vang lên. Diệp Thiên Tuyết hơi ngẩng đầu nhìn lại: “Tớ cũng không
dám phá rối cuộc hẹn của cậu. Dĩ nhiên, nếu cậu muốn nói cậu không hẹn
hò với người bên cạnh cậu cũng được.”

Tô Vũ cười hì hì: “Đương nhiên là hẹn hò rồi.”

Vương Kỳ Ngọc bấm cậu một cái, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Có thể
gặp được cũng là khéo, có thể ngồi cùng chứ?” Ngụy Vũ nhìn vẻ mặt không
tình nguyện của Tô Vũ, con mắt chuyển động, đồng ý: “Được.”

Ngay lập tức sắc mặt của Tô Vũ trở nên khó coi.

Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy mà bật cười, chợt Vương Kỳ Ngọc nhỏ
giọng nói: “Cậu biết người ngồi hơi xéo ở bàn thứ hai phía sau cậu
không?” Diệp Thiên Tuyết sững sờ, bắt đầu tìm gương trong túi, Vương Kỳ
Ngọc nói tiếp: “Dường như nhìn chăm chú các cậu lâu rồi.”

Nhìn
qua chiếc gương trang điểm nhỏ, ngồi ở chỗ đó là người đàn ông trung
niên không có gì đặc biệt, Diệp Thiên Tuyết thật sự không biết. Nhưng
cái kiểu thỉnh thoảng nhìn sang của người kia, Diệp Thiên Tuyết thật sự
cảm thấy có chút không đúng.

Cô bình tĩnh cất gương đi, cười nói: “Không có việc gì.”

Vương Kỳ Ngọc nghi ngờ nhìn cô: “Tớ không cảm thấy là không có việc gì. Nói
đi, rốt cuộc nhà cậu đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thiên Tuyết còn muốn nói nữa, nhưng lại bị ngón tay của cô chỉ vào ấn đường: “Cậu nói dối thì tớ sẽ không để ý đến cậu nữa.”

Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, khóe môi lộ ra nụ cười khổ: “Sao không nói lý lẽ như vậy chứ.”

“Vì sao chuyện như vậy phải nói lý lẽ với cậu chứ.” Vương Kỳ Ngọc trả lời
rất đương nhiên, hai người thanh niên thông minh với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười đang chèn ép lẫn nhau, ngồi nhìn hai cô gái đối diện
giống như đang cãi nhau.

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu với quyết định
không nói lý lẽ của Vương Kỳ Ngọc: “Cậu nhớ người giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ
không? Ông ta gửi thư cho nhà tớ, nói sẽ trở về trả thù.”

Vương Kỳ Ngọc nhíu mày: “Cảnh sát cũng đang tìm hắn.”

Ngụ ý là vì sao Diệp Thiên Tuyết không đi tìm cảnh sát để nhận được sự bảo hộ.

Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Chuyện như vậy nào có cái lý lẽ đề phòng cướp
trong một thời gian dài chứ. Yên tâm đi, không có việc gì.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trái lại Vương Kỳ Ngọc không biết nên nói gì.

Phần tin tưởng này, cô hoàn toàn không biết đối phương đến từ đâu. Cô cũng không nhìn ra đối phương dựa vào cái gì.

“Tiểu Tuyết, không nên bởi vì ý chí nhất thời mà để cho mình lâm vào nguy hiểm.”

“Ừ, tớ biết.” Diệp Thiên Tuyết trả lời, nheo mắt lại thấy không rõ tâm tư.

Vương Kỳ Ngọc không còn lời nào để nói, nhìn ra được vẻ mặt thất vọng của cô. Cảm giác được tâm tình của cô, Tô Vũ cầm tay của cô, kề sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Có lẽ là có lý do khác.”

Diệp Thiên Tuyết
chợt mở miệng: “Lúc nghỉ hè, tớ và Tú Tú đi chơi ở đó, Tú Tú đưa cho tớ
một ít đồ. Người kia từ Hắc bang nước Mĩ chạy trốn ra ngoài. Trước khi
trốn ra đã làm một chuyện, sau đó. . . . . .”

Cô khẽ mỉm cười,
chẳng biết tại sao Vương Kỳ Ngọc lại lạnh lùng: “Bây giờ những người đó
đuổi tới đây. Dĩ nhiên tớ không thấy được, chẳng qua có người nói cho tớ biết như thế.”

Vương Kỳ Ngọc vô ý thức co lại ngón tay. Ngụy Vũ ở bên cạnh trợn to mắt: “Tiểu Tuyết, sao cậu lại tiếp xúc với những người đó? Bọn họ cũng không phải là những thứ này ở trong nước. . . . . .”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu rất nhanh: “Tớ không có tiếp xúc với bọn họ. Không phải tớ, dĩ nhiên không phải tớ.”

Một nhóm người đều im lặng.

Một lúc lâu, Diệp Thiên Tuyết mới cười nói: “Sao các cậu lại nặng nề như
vậy chứ, nói chuyện vui vẻ đi. Nghe nói cuộc thi tuyển sinh tới rồi.”

Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ oán hận quay mặt đi, Tô Vũ ở bên cạnh cười ha hả, bị Vương Kỳ Ngọc bấm đến nỗi ngay cả nói đều nói không được, ấp úng cầu
xin tha thứ.

Vương Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cậu đã quyết định, tớ đây mặc kệ. Cùng đi dạo quần áo chứ?”

Diệp Thiên Tuyết gật đầu, mỉm cười: “Được.”

Hai cô gái nắm tay nhau cùng đi dạo phố, Ngụy Vũ và Tô Vũ ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ theo sát.

Trở lại nhà họ Diệp, Diệp Thiên Tuyết nhớ tới việc học của mình đã có một
đoạn thời gian không đưa cho Phó Hoài Minh kiểm tra rồi, vì vậy gọi điện thoại cho anh.

Phó Hoài Minh ở đầu điện thoại bên kia mơ hồ đáp
mấy tiếng, sau đó có một giọng nữ xa xa mang theo ý cười truyền tới.
Diệp Thiên Tuyết cũng cười theo: “Khai mau, bên kia là chị Tô Hòa đúng
không? Nhớ chào hỏi giúp em.”

Phó Hoài Minh bật cười: “Con bé này, được rồi ngày mai anh sẽ qua một chuyến nhìn thành tích của em.”

Ngày hôm sau lúc Phó Hoài Minh đến, Diệp Thiên Tuyết cảm giác được nỗi lo
lắng bất an trên mặt anh, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Phó Hoài Minh thuận tiện quăng đống bài tập sang một bên, hỏi: “Liễu Phỉ Phỉ gây phiền phức cho em, chuyện này em dự định lúc nào thì nói cho anh biết?”

Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, sau đó cười: “Cũng không phải chuyện lớn gì, người đó cũng nhởn nhơ không được bao lâu đâu.”

Phó Hoài Minh gõ đầu cô, cười khổ: “Rốt cuộc tự tin của em từ đâu tới!
Thôi, chuyện này anh giúp em giải quyết. Em đừng lo lắng.”

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh.

Phó Hoài Minh mỉm cười: “Không hài lòng cái gì sao?” Diệp Thiên Tuyết vô ý
thức run lên, lắc đầu thật nhanh: “Không, không có gì cả.”

Phó Hoài Minh sờ đầu cô: “Được rồi, vậy thì không có. Tiếp theo, chúng ta nói về việc học của em đi.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Diệp Thiên Tuyết vô ý thức rụt cổ lại. Về việc
này, cô không nhịn được sinh ra sợ hãi với Phó Hoài Minh. Bởi vì vô luận là kiếp trước hay kiếp này, cô luôn không có lòng tin về việc học của
mình.

Sau khi Phó Hoài Minh đi khỏi, Diệp Thiên Tuyết vốn đã quên đi chuyện này rồi. Lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cô chợt phát hiện ra điều bất thường. Vì sao Phó Hoài Minh khẳng định như vậy? Để cho mình
yên tâm sao? Anh ấy dựa vào cái gì? Lúc trước mình chắc chắn ở trước mặt Vương Kỳ Ngọc, thật ra không liên quan đến những thứ khác, mà cái đó để cho mình sống lại có liên quan, nhưng. . . . . . Cô ôm chăn ngồi trên
giường, ngẩn người nhìn phía ngoài cửa sổ.

Buổi sáng lúc Diệp Hâm Thành xuống lầu, nhìn thấy đứa con gái không thích dậy sớm của mình đã
ngồi trong phòng ăn, đồ ăn sáng trước mặt đã ăn xong rồi.

Ông hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?”

Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, có chút ngơ ngác: “Cả đêm hôm qua không ngủ
được.” Diệp Hâm Thành kinh ngạc: “Sao không ngủ được?”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu rồi lại gật đầu: “Có một số việc nghĩ mãi không ra.”

Diệp Hâm Thành nhìn đồng hồ, ngồi xuống đối diện cô: “Có chuyện gì, có thể nói với ba không?”

Nghe Diệp Hâm Thành tự xưng là ba, không biết vì sao Diệp Thiên Tuyết vô ý
thức tỉnh táo lại, cảm giác hoảng hốt mới vừa nãy trong nháy mắt biến
mất.

Chỉ sau chốc lát, cô ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt đã là
nhàn nhạt, không có kẽ hở nào, khuôn mặt tươi cười: “Không có việc gì,
không có chuyện gì lớn cả.”

Diệp Hâm Thành nghi ngờ nhìn cô, chẳng qua buổi sáng hôm nay ông còn có việc, không thể không tạm thời quên đi việc này.

Đến buổi chiều ông có thời gian rãnh nhớ tới chuyện này, Diệp Thiên Tuyết
đã lấy cớ nói qua loa với ông. Diệp Hâm Thành vốn không phải người cẩn
thận, tỉ mỉ, nghe cô nói có lý theo trình tự rõ ràng, thật sự cho rằng
cô không có chuyện gì liền quên đi chuyện này.

Nhưng sự nghi ngờ của Diệp Thiên Tuyết vẫn tồn tại khiến cô không kiềm chế được mà né tránh Phó Hoài Minh.

Phó Hoài Minh nhạy cảm như vậy, rất nhanh đã nhận ra. Thử dò xét mấy lần
nhưng không có được câu trả lời, anh liền trực tiếp hỏi.

Diệp Thiên Tuyết nghẹn lời, mỉm cười: “Chuyện gì cũng không có. Anh họ nghĩ quá nhiều rồi.”

Phó Hoài Minh cười lạnh: “Em cho rằng ngay cả cảm giác của mình anh cũng sẽ sai sao? Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mặc dù bình thường em và
anh không thân nhưng cũng không đến mức em tránh né anh. Có người ở
trước mặt em nói cái gì hay còn xảy ra chuyện gì nữa?”

Diệp Thiên Tuyết thở dài trong lòng, lời như thế khiến cô không biết nên nói như thế nào.

Lúc này cô thầm hận đời trước mình quá ngây ngô dại dột, quá nhiều sự việc cũng không nhớ rõ.

Phó Hoài Minh rất kiên nhẫn chờ cô nói chuyện, kết quả là Diệp Thiên Tuyết
im lặng một lúc lâu, vẫn như cũ nói mình không có việc gì. Điều này
khiến Phó Hoài Minh giận đến mức mà cười: “Tiểu Tuyết, tuy chúng ta
không lớn lên cùng nhau nhưng một năm qua anh cho là giữa chúng ta cũng
có những hiểu biết nhất định về nhau.”

Diệp Thiên Tuyết im lặng trả lời ở trong lòng: bởi vì chỉ có một năm, cho nên mới…

Vừa nói xong, cô liền ngẩn ra. Dù thời gian dài hơn nữa, có thể thấy rõ tâm của một người sao?

Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tuyết sững sờ sau khi mình nói
xong, anh không nhịn được mà nhíu mày. Chẳng lẽ thật sự có người ở trước mặt cô nói mình gì sao?

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Anh hạ thấp giọng hỏi.

Diệp Thiên Tuyết thở dài một hơi, lắc đầu: “Không phải chuyện lớn gì. Chẳng
qua có một chút hoài nghi. Anh họ, em có thể hỏi bí mật của anh là gì
được không?”

Phó Hoài Minh cười khanh khách: “Bí mật của anh? Anh có bí mật gì chứ?”

“Không có bí mật sao, anh dựa vào cái gì để giúp em giải quyết vấn đề? Một
người cố gắng giấu đi, lại có khả năng gây nguy hiểm, câu nói đầu tiên
không phải là có thể giải quyết vấn đề.”

Phó Hoài Minh sững sờ,
sau đó cười ha hả: “Anh còn cho là. . . . . . Hoá ra là như vậy. Được
rồi, cái này cũng coi như là bí mật của anh. Chẳng qua vẫn không tính là bí mật. . . . . .”

Diệp Thiên Tuyết ngày càng kinh ngạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.