– Không phải huề.
Tề Thiên Bằng nhướng đôi lông mày rậm, quát lớn :
– Khi lão phu giết người, không bao giờ phải thử đao.
– Ngươi muốn giết ta?
Liễu Nhị Ngốc nắm thật chặt trường kiếm trong tay.
– Không giết ngươi thì giết ai?
Đột nhiên Tề Thiên Bằng khẽ động thân, chân đạp trung ương, một đao bổ tới.
Đao này cũng không nhanh, thậm chí rất chậm.
Bằng vào thân thủ của Liễu Nhị Ngốc vừa rồi đối phó với Thân Bất Vũ và Đinh Năng, tránh khỏi đao này là chuyện dễ dàng.
Cũng có lẽ là Tề Thiên Bằng cố ý để cho hắn có cơ hội tránh.
Liễu Nhị Ngốc lại không tránh, thậm chí cũng không cử động một chút nào, bởi vì hắn loáng thoáng cảm thấy được, mũi đao mặc dù còn chưa đến, cỗ đao phong mãnh liệt kia đã khuấy động không khí xung quanh hắn.
Đây là một chiêu đao rất thần kỳ, một chiêu cao sâu khó lường.
Đao này tất có biến hóa.
Đối phó với loại đao pháp biến hóa khó lường này, thượng sách duy nhất chính là vững vàng kiên định, dùng bất biến ứng vạn biến.
Liễu Nhị Ngốc đương nhiên hiểu được đạo lý này. Hắn bình tĩnh nín hơi, sừng sững như một ngọn núi, nhìn chăm chú vào lưỡi đao.
Thanh đao kia lại càng lúc càng chậm, gần như là di động từng tấc, vòng đao khẽ leng keng. Sắc mặt Tề Thiên Bằng cũng càng lúc càng tái nhợt, càng lúc càng tiều tụy, môi cũng không ngừng run rẩy, mất đi huyết sắc.
Giống như người hắn đã khô kiệt, toàn bộ tinh thần đều ngưng tụ trên mũi đao.
Nhìn hình thức đây chỉ là khúc nhạc dạo, chỉ là màn mở đầu, một đao chân chính hiển nhiên còn chưa bắt đầu.
Súc thế (dồn sức) lớn như vậy, một khi phát ra tất nhiên là kinh thiên động địa.
Hắn nói không muốn thử đao, ý tứ là không muốn dùng đến đao thứ hai, dự định một đao chém chết Liễu Nhị Ngốc.
Từ sau khi thành danh, hắn rất ít khi dùng đao, bởi vì rất khó gặp được đối thủ.
Ngày hôm nay không chỉ dùng đao, lại còn xuất ra toàn thân công lực, tựa hồ hắn đã nhìn ra Liễu Nhị Ngốc thập phần gai góc.
Liễu Nhị Ngốc vẫn như cũ không nhúc nhích, con mắt lại càng mở lớn.
Hiển nhiên hắn cũng cảm giác được mình đang ở giữa ranh giới sinh tử, mũi kiếm đã nhẹ nhàng rung lên.
Đây biểu thị công lực của hắn đã ngưng tụ, dồn sức chờ phát động.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Trầm Tiểu Điệp là lơ đãng di động một chút.
Nàng vóc người mảnh khảnh, đi lại rất nhẹ, không ai chú ý đến nàng đang muốn làm gì.
Chợt nghe “rầm” một tiếng, hai chiếc khay bằng gốm sứ trên bàn tiệc bỗng dưng trượt xuống, lập tức vỡ tan tành.
Loại âm hưởng bất ngờ này trong bầu không khí yên lặng mà khẩn trương, giống như một tiếng sấm giữa trời quang.
Tề Thiên Bằng giật mình một chút, tâm thần ngưng tụ hơi phân tán.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Liễu Nhị Ngốc bỗng vọt lên, chỉ thấy ánh kiếm chợt lóe, nhỏ như tơ nhện phá vỡ thế đao.
Không phải Thanh Sương, cũng không phải Tử Điện, chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Nhưng chiêu kiếm này tốc độ quá nhanh, quá đột đột, tựa như một vì sao nhỏ trên bầu trời bỗng biến thành sao băng, lướt qua không trung, trong nháy mắt đã là ngàn dặm. Sắt thường vốn rất phổ thông, cũng đã biến thành thép luyện trăm lần.
Xung lực mạnh mẽ không gì cản được, không gì không phá được, “phập” một tiếng, đâm thẳng vào ngực Tề Thiên Bằng.
Đao không nhiễm máu, kiếm chỉ một chiêu, không có ác chiến kinh thiên động địa.
Nhưng một chiêu đã giải quyết tất cả.
Kiếm đâm ra nhanh, thu hồi còn nhanh hơn.
Liễu Nhị Ngốc chợt lóe mà tiến, lại chợt lóe mà lui, dưới ngọn đèn chiếu rọi chỉ thấy một bóng người hoa lên mà thôi.
Chỉ nghe một tiếng “keng”, đao đã rơi xuống đất.
Tề Thiên Bằng vẫn như cũ đứng thẳng tắp tại chỗ, sắc mặt trong khoảnh khắc khôi phục vẻ hồng nhuận, không ngờ còn chỉ thẳng ngón tay vào Trầm Tiểu Điệp.
– Ngươi… ngươi…
Bỗng nhiên “phịch” một tiếng, hắn ngửa mặt ngã xuống, trước ngực phun ra một cột máu cao.
Một màn kịch ly kỳ đã kết thúc, không hề dời non lấp bể, chỉ vỏn vẹn rơi bể hai chiếc khay bằng gốm sứ.
Bạch Ngọc lâu vẫn như cũ đèn đuốc sáng ngời, sông Tần Hoài vẫn như trước sênh ca rầm rĩ.
Chỉ có điều Tề Thiên Bằng đã chết.
Tuy Tề Thiên Bằng đã chết chỉ là việc nhỏ của nhân gian, trên giang hồ lại là đại sự lan truyền khắp đại giang nam bắc.
Thông thường mọi người đều có loại hiếu kỳ trời sinh. Bản thân sự việc này đã tràn đầy tính huyền thoại, nhất là còn dính dáng đến vài Tần Hoài danh kỹ, trong huyền thoại lại thêm màu sắc hương diễm.
Huyền thoại cộng thêm hương diễm, làm sao không khiến cho người người đàm luận hăng say, nước bọt bắn tung tóe.
Liễu Nhị Ngốc đầu gỗ não gỗ, tại thành Kim Lăng chỉ có một chút tiếng tăm nhỏ, sau khi giết chết Tề Thiên Bằng, đột nhiên trở thành đại danh gia trên giang hồ.
Trên giang hồ vốn là Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng (Trường Giang sóng sau đè sóng trước), nhất đại tân nhân hoán cựu nhân (một đời người mới thay người cũ), nhân vật phong vân trên giang hồ, cuối cùng cũng có một ngày ngã xuống.
Chỉ có điều Tề Thiên Bằng ngã quá đột ngột, như là vở kịch.
Địa vị của Liễu Nhị Ngốc trong cảm nhận của người giang hồ không chỉ thay thế được Tề Thiên Bằng tại Giang Nam, thậm chí có phần cao hơn, bởi vì hắn là một nhân vật truyền kỳ, đã kiến lập một hình tượng mới mẻ.
Nhưng danh càng cao càng lắm mệt mỏi, thật sự không còn khoan khoái như thời ngốc tử.
Đường lạnh gió thơm, trăng chiếu thư phòng.
Thư phòng đơn sơ này, chính là nơi Liễu Nhị Ngốc ngày xưa đọc sách, nhưng hôm nay phòng không vắng vẻ, phủ đầy bụi cùng mạng nhện, đã không thấy bóng dáng của Liễu Nhị Ngốc.
Không biết là ai viết trên cửa gỗ mấy chữ lớn xiêu vẹo: “Nhà cũ của Kim Lăng đại hiệp Liễu Nhị Ngốc”.
Liễu Nhị Ngốc đã đi đâu?
Không chỉ trong thành Kim Lăng không tìm được Liễu Nhị Ngốc, mà ngay cả Trầm Tiểu Điệp bên sông Tần Hoài cũng đã lặng yên ẩn tích.
Một người có thể cả đời yên lặng vô danh, nhưng sau khi thành danh, nếu muốn người khác lập tức quên đi, cũng là chuyện rất khó được.
Nhất là loại nhân vật có tính truyền kỳ như Liễu Nhị Ngốc, đột nhiên trở thành đại danh, ngắn ngủi mấy tháng thời gian, các loại đàm luận và suy đoán trên giang hồ càng ngày càng lan rộng, thậm chí giang hồ đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Vì vậy giữa Kinh Lạc (Bắc Kinh, Lạc Hà – không chắc lắm), khu vực Yên Triệu (phía bắc và phía nam Hà Bắc), đã xuất hiện rất nhiều hào khách y phục oai phong cưỡi ngựa tráng kiện. Từ đường cổ Ba Thục, cho đến Giang Nam Giang Bắc, lúc nào cũng có thể thấy được bóng dáng của những hiệp khách tráng sĩ.
Những người này sôi nổi đổ về Kim Lăng vì muốn gặp Liễu Nhị Ngốc.
Gặp hắn để cái gì?
Đương nhiên, có nhiều cách giải thích khác nhau, có người chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái danh nhân một lần, có người lại mang theo một lòng sùng kính, cũng có người hào tình vạn trượng, đơn giản muốn tìm hắn giao đấu một phen cho rõ thắng bại.
Kỳ thật, những điều này đều không phải là lời trong lòng.
Mục đích chủ yếu nhất của những người này chỉ có một, chính là muốn biết Liễu Nhị Ngốc có phải thật sự đã từng đến Thiên Hương cốc hay không.
Thiên Hương cốc, Vũ Hoa cung, một địa phương khiến cho người người nằm mơ cũng cầu được thấy.
Đánh giết trên giang hồ, vốn là chuyện chẳng lạ lùng gì.
Vì cừu, vì tài, vì danh, đều là lý do giết người, bởi vì trên giang hồ không có pháp luật, cường giả vi tôn.
Có thể giết người chính là anh hùng, giết người càng nhiều lại càng là anh hùng.
Nhưng lần này lại bất đồng, bị giết là một vị giang hồ bá chủ đại danh lừng lẫy, người giết lại là một tên mọt sách không hề danh tiếng, vì vậy mới làm kinh động võ lâm, khiến cho giang hồ nổi sóng.
Cho nên không khỏi có người sẽ hỏi võ công của hắn từ đâu mà ra?
Bất luận là hỏi người khác hay là hỏi chính mình, đều sẽ vỗ mạnh bàn kêu lớn: “Đúng, là Thiên Hương cốc!”
Không chỉ trở thành nhân vật anh hùng, Liễu Nhị Ngốc cũng trở thành một nhân vật thần bí.
Càng thần bí hơn là hắn bỗng nhiên mất tích; xuất hiện thần bí, biến mất lại càng thần bí.
Những người đến Kim Lăng phí công, đương nhiên không khỏi thất vọng.
Nhưng những người hữu tâm này cũng không vì vậy mà nản lòng, thậm chí còn mang theo một lòng cuồng nhiệt, quyết truy tung đến cùng.
Người giang hồ đã không có nghề nghiệp, cũng không có tài sản, chỉ có tinh lực.
Trong đó lại có những người tự cho mình cũng như Gia Cát Lượng, Lưu Bá Ôn…, hay có những ý nghĩ kỳ quái, không ngờ lại nghĩ tới Trầm Tiểu Điệp.
Chính là do bên sông Tần Hoài truyền ngôn: Trầm Tiểu Điệp chẳng những lệ chất trời sinh, hơn nữa tài nghệ và hiểu biết đều hơn người. Một vị phong trần hiệp nữ như vậy, chẳng phải chính là kỳ nữ trong Thiên Hương cốc?
Phát hiện này khiến cho người người hưng phấn, lòng cuồng nhiệt càng thêm phấn chấn.
Vì vậy những hào kiệt từ khắp nơi mà đến, lại từ thành Kim Lăng tỏa ra muôn phương.
Từng người như chó săn truy tìm mục tiêu của mình.
* * * * *
Tháng năm ở Giang Nam, anh đào đỏ rực, hương tiêu (chuối tiêu) xanh biếc..
Tại giao lộ qua núi Tê Hà, có dã điếm bán thức ăn, năm sáu chiếc bàn gỗ đơn sơ bên dưới mái che.
Khách nhân không nhiều lắm, chỉ có bốn năm người vây quanh một chiếc bàn gỗ xù xì.
Cột dưới gốc liễu chỉ có ngựa, không có xe.
Nhóm người này tuổi tác không đồng nhất, có tráng niên không đến ba mươi, cũng có trung niên hơn bốn mươi. Nhìn qua ai cũng có thân thể rắn chắc cường tráng, nhưng đều giống như trải qua đường sá xa xôi, không che giấu được vẻ phong trần trên mặt.
Nhất là thần sắc trang phục, cũng không giống như lữ hành buôn bán bình thường, cũng không giống như lữ khách tìm nơi tránh nắng, cũng không ăn cơm, cũng không uống rượu, mỗi người chỉ cần một chén chè xanh, nhàn rỗi ngồi nhìn về phía xa.
Thỉnh thoảng bọn họ lại chụm đầu vào nhau, khe khẽ thì thầm.
Bất kể như thế nào, đây là các vị khách rất thần bí, thậm chí có chút thậm thà thậm thụt.
Khách như vậy bình thường cũng không thấy nhiều.
Vào buổi trưa, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ khắc hoa, từ mặt đông mà đến, đi sau có hai nha hoàn áo xanh.
Gió mát tháng năm thổi qua màn cửa, ẩn ước có thể thấy ngồi ngay ngắn trong kiệu là một vị mỹ nhân áo tím.
Giống như trong sương mù nhìn hoa, phong tư yểu điệu, như ẩn như hiện.
Năm người dưới mái che lập tức như trúng tà, mở to hai mắt nhìn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Kiệu nhỏ tại giao lộ vòng qua, thẳng hướng núi Tê Hà đi tiếp.
Khiêng kiệu chính là bốn gã tráng hán, bước đi rất chậm, thật lâu mới vòng vào đường núi, biến mất tại một góc rừng xanh biếc.
– Là cô ta! Là cô ta! Chính là cô ta!
Một hán tử mày rậm râu ngắn ngồi dưới mái hiên bỗng nhiên kêu lên.
– Là ai?
Một hán tử mặt xanh hỏi.
– Còn ai nữa, đương nhiên là Trầm Tiểu Điệp!
Hắn khẳng định.
– Ngươi nhận được cô ta? Đã gặp qua cô ta?
– Ta nơi nào gặp qua.
Hán tử mày rậm nói :
– Từ khi ta từ trong bụng mẹ chui ra đến đây, chưa từng thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy.
– Nữ nhân đẹp chính là Trầm Tiểu Điệp sao?
– Điều này…
– Giang Nam phong cảnh tươi đẹp, sắc nước hương trời, nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều.
Hán tử mặt xanh nói :
– Nếu ngươi đến Tô Châu, đến Hàng Châu, chỉ sợ sẽ nhìn hoa cả mắt.
– Chẳng lẽ ngươi đã từng đến đó?
Hán tử mày rậm hỏi lại.
– Ta?
Hán tử mặt xanh ngẩn người một chút :
– Đương nhiên ta chưa từng đến, nhưng ta đã nghe người ta nói qua.
– Nói như thế nào?
– Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
– Ha ha! Thì ra chính là hai câu cũ rích này!
Hán tử mày rậm nói :
– Lỗ tai ta đã nghe đến chán ngấy rồi.
Hán tử mặt xanh cứng họng.
– Đi thôi!
Một hán tử có khuôn mặt màu tím trong bọn bỗng đứng lên :
– Vậy thì đuổi theo đi!
Hắn là người lớn tuổi nhất trong số năm người.
– Đại ca, huynh là nói…
Hán tử mặt xanh quay đầu sang.
– Nữ nhân xinh đẹp tại Giang Nam mặc dù rất nhiều, bình thường đa số đều ở lầu cao tú các, ít khi ra ngoài.
Hán tử mặt tím nói :
– Nữ nhân này lại rất quái lạ, lại đến nơi hoang sơn tuyệt lĩnh này để làm gì?
– Đại ca nói đúng.
Hán tử mày rậm vui vẻ nói :
– Theo ta có đến tám chín phần mười chính là Trầm Tiểu Điệp.
Vị đại ca mặt tím kia không ngờ lại gật đầu.
Dãy núi Tê Hà sơn trùng điệp, cao vút xanh biếc, u cốc sâu thẳm, mỗi khi đầu mùa hạ, trăm hoa như biển.
Năm người giục ngựa vào núi, ước chừng đi được hai dặm đã đến cửa cốc.
Năm người ngồi thẳng trên ngựa, đảo mắt bốn phía, không khỏi vui vẻ thoải mái, giống như đã đến thế giới thần tiên.
– Đại ca.
Hán tử mày rậm hít vài cái, rất ngạc nhiên, hưng phấn nói :
– Chẳng lẽ nơi này chính là Thiên Hương cốc?
Hắn nhìn cảnh sinh tình, không khỏi nhớ tới địa phương tuyệt không thể tả mà giang hồ thịnh truyền.
Có mỹ nhân, có trăm hoa, quốc sắc thiên hương, hình như một điểm không sai.
– Thật sự rất giống.
Đại ca mặt tím lập tức hai mắt sáng ngời :
– Đi vào đã rồi hãy nói!
– Được!
Bốn người kia đều trở nên hưng phấn.
Hảo hoa hảo cảnh khán bất tẫn, mã đề đắc đắc nhập thúy vi (hoa tươi cảnh đẹp nhìn không hết, móng ngựa lộp cộp vào núi xanh).
Đi vào cửa cốc, một làn gió thơm thổi đến, trăm hoa nở rộ nhìn không hết, năm người tinh thần phấn khởi, đều há hốc mồm.
Hán tử mày rậm là người há mồm to nhất.
Không ngờ đã tìm được Thiên Hương cốc, người gặp việc vui, không khỏi tự nhiên lộ vẻ mặt tươi cười.
– Ồ!
Đại ca mặt tím nói :
– Chiếc kiệu nhỏ kia đâu rồi?
– Vừa rồi còn thấy.
Hán tử mày rậm đảo mắt qua :
– Đúng, đã vòng qua góc núi rồi.
– Ồ!
– Nói không chừng vòng qua góc đó chính là “Vũ Hoa cung”!
Thiên Hương cốc, Vũ Hoa cung, trí nhớ của hắn lại rất tốt.
Hơn nữa còn nói rất sống động.
– Mọi người nhớ kỹ.
Đại ca mặt tím dặn dò :
– Đến loại địa phương này không thể lỗ mãng vô lễ!
– Biết rồi!
Mọi người đồng thanh đáp lời.
– Phải nho nhã lễ độ.
Đại ca mặt tím lại dặn dò lần nữa :
– Phải như một người đọc sách (người có học), như một quân tử…
– Đúng rồi!
Hán tử mày rậm nói :
– Liễu Nhị Ngốc chính là người đọc sách.
– Chúng ta chưa từng đọc sách, phải làm sao đây?
Ba người kia không khỏi nhíu mày.
– Thật sự muốn làm người đọc sách cũng không dễ dàng, phải có mười năm gian khổ học tập.
Đại ca mặt tím nói :
– Chỉ cần làm ra vẻ là được, dù sao nơi này cũng không kiểm tra trạng nguyên.
– Nghe nói đại ca đã từng đọc sách?
– Hắc hắc! Không nhiều lắm, không nhiều lắm!
Vị đại ca mặt tím khiêm tốn một chút, sau đó đắc ý :
– Một quyển Thiên Tự Văn ta đọc hai năm, một quyển Bách Gia Tính đọc ba năm, một bản Tam Tự kinh lại đọc thêm hai năm, trước sau tổng cộng bảy năm. Chỉ đáng tiếc, ôi…
– Đại ca, đáng tiếc cái gì?
– Nếu lại đọc thêm ba năm nữa, ta sẽ đủ mười năm gian khổ học tập.
– Vậy là đủ rồi.
– Không đủ, không đủ!
Vị đại ca mặt tím biết rõ biển học vô bờ, thở dài nói :
– Tuy nhiên cũng được coi như một người đọc sách.
– Đúng đúng đúng!
Hán tử mày rậm nói :
– Đại ca thiên phú cao, lại thông minh hơn người. Nghe nói Liễu Nhị Ngốc kia là một tên mọt sách, chưa hẳn hắn đọc sách nhiều hơn đại ca.
Vị đại ca mặt tím nở nụ cười an ủi.
Chuyển qua góc núi lại là một hẻm núi.
Trong cốc lại ẩn giấu cốc, càng xinh đẹp, càng thăm thẳm, xa xa nhìn lại, chỉ thấy trăm hoa đua nở, mục mê ngũ sắc (mắt đắm năm sắc, ý nói không phân biệt được màu sắc), xá tử yên hồng (muôn hồng nghìn tía, ý nói hoa khoe màu đua sắc).
Tại cửa hẻm núi có một tấm biển gỗ dựng thẳng, trên biển gỗ viết tám chữ lớn, rồng bay phượng múa, phân làm hai hàng song song :
Thiên Hương Tuyệt Cốc
Ôn Nhu Chi Hương.
Hai chữ “Thiên Hương” vốn đã truyền bá rộng rãi rất lâu trên giang hồ, nghĩ không ra còn là “Ôn Nhu Chi Hương”. Bốn chữ này chẳng những khiến cho người động tâm, thậm chí có thể làm cho người muốn điên lên.
Nhưng tấm biển gỗ này màu sắc chưa biến đổi, nước sơn đen như mới, có vẻ như mới dựng lên không lâu, mà giang hồ đồn đại thì đã nhiều năm.
Hình như năm người không hề lưu ý, nhất là đại ca mặt tím. Người khác có lẽ không hiểu hàm ý của bốn chữ, hắn đã đọc qua Thiên Tự Văn, cũng đọc qua Tam Tự kinh, bốn chữ này đương nhiên không làm khó được hắn.
Bởi vậy, hắn hưng phấn còn nhanh hơn người khác.
– Ha ha! Ôn Nhu Chi Hương! Ha ha! Hay cho một cái ôn nhu chi hương…
Hắn mở cờ trong bụng, mỗi một dây thần kinh trên người đều biến hóa.
– Đại ca, đây là…
– Chuyện tốt, chuyện tốt!
Đại ca mặt tím không có thời gian giải thích :
– Nhanh, mau vào đi!
– Chờ một chút!
Xa xa trong khóm hoa bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Theo tiếng, chỉ thấy trước mắt đã xuất hiện hai thiếu nữ áo hoa, như hai cánh bướm nhỏ rẽ hoa, gạt liễu xuất hiện.
Năm người đồng thời ngẩn người, cùng nhảy xuống ngựa.
Sắc hoa cùng nhan sắc mỹ nhân khiến lòng người như say.
Hai thiếu nữ rất duyên dáng, không kể đến thân hình mềm mại, chỉ cần đôi gò má mịn màng hồng hào cùng bốn mắt như nước hồ thu cũng đủ khiến hai cô thành tuyệt sắc giai nhân trong mắt bọn hắn.
– Cô… cô nương…
Hán tử mày rậm bắt đầu lắp bắp.
– Đừng gọi cô nương!
Thiếu nữ đi đầu lại bảo :
– Chúng tôi đều là nương tử, hai người chúng tôi là Tiếp Dẫn nương tử.
Không gọi cô nương lại muốn gọi là nương tử, rốt cuộc là nương tử của ai? Gọi tên lên lại càng tình tứ.
– A! Nương tử, nương tử…
Hán tử mày rậm vái chào sát đất.
– Muốn đi Thiên Hương cốc Vũ Hoa cung, có phải không?
– Chuyện này… chuyện này…
Hán tử mày rậm lắp bắp nửa ngày, bỗng nhiên “bách” một tiếng, tát vào miệng của mình, mắng :
– Đáng chết!
– Có chút khẩn trương phải không?
Thiếu nữ kia nở nụ cười.
– Đúng vậy, đúng vậy!
Hán tử mày rậm lấy lại dũng khí, tỏ ra ung dung, lại cười hì hì.
– Được!
Thiếu nữ bảo :
– Trước tiên hãy báo tên họ.
– Chúng ta là Long Đàm ngũ bá (Ngũ Bá trấn Long Đàm).
Vị đại ca mặt tím giới thiệu mình đầu tiên :
– Tại hạ Tống Hồ, ngoại hiệu Phiên Thiên Hổ.
Tống Hồ? Chẳng lẽ là đệ đệ của Tống Giang?
Hay là hắn thật sự có ý này, năm xưa Tống Giang là đại ca của Lương Sơn Bạc, hắn cũng là đại ca.
Kế tiếp, bốn người còn lại cũng lần lượt báo danh.
Hán tử mày rậm gọi là Ổ Giác, ngoại hiệu Quá Sơn Hổ, hán tử mặt xanh gọi là Lương Thắng, ngoại hiệu chính là Thanh Diện Hổ, hai người còn lại, một người là Khâu Đại Giác, một người tên là Khang Cửu, ngoại hiệu lần lượt là Diêu Sơn Hổ, Nhiễu Sơn Hổ.
– Tên rất hay, tên rất hay!
Thiếu nữ kia khen ngợi :
– Lại là bá, lại là hổ, thật là vang dội.
Năm người cùng nở nụ cười.
– Nói nửa ngày, Long Đàm này rốt cuộc là ở nơi nào?
Một thiếu nữ khác bỗng nhiên đặt câu hỏi.
– Tại Nam Dương phủ.
Tống Hồ đáp :
– Về phía tây Nam Dương, bảy mươi dặm.
– Địa phương đó có lớn không?
– Tổng cộng một trăm ba mươi bảy hộ.
– A! Đầu mối lớn, nhất định là rồng hổ ẩn mình, thương nhân tụ hợp.
Khóe miệng thiếu nữ cầm đầu khẽ nhếch :
– Địa phương các ngươi xưng bá quả thật không nhỏ.
– Đâu có, đâu có!
Ổ Giác nói :
– Nương tử quá khen rồi.
– Được, một cửa này đã qua.
Thiếu nữ cầm đầu nói tiếp :
– Hiện tại còn phải khảo sát một chút.
– Khảo sát?
Năm người đều ngẩn ra.
– Yên tâm!
Hai thiếu nữ cùng tươi cười :
– Không khảo sát văn chương, cũng không khảo sát võ nghệ…
– Vậy khảo sát cái gì?
– Chỉ nhìn thân thể có tráng kiện hay không, cơ thể có rắn chắc hay không.
– Được, được! Chúng tôi chịu khảo sát.
Ổ Giác nói :
– Nương tử, muốn khảo sát thế nào đây?
– Cởi y phục, cho chúng tôi nhìn một cái.
– Chuyện này… chuyện này…
Dù sao cũng là giữa ban ngày ban mặt, Ổ Giác có chút ngượng nghịu :
– Muốn cởi hết sao?
Hai thiếu nữ bỗng nhiên cười khanh khách, cười đến hoa chi chiêu triển (cánh hoa đón gió lung lay, hình dung nữ tử diễm lệ cười ngặt nghẻo), cười đến gập cả chiếc eo như rắn nước :
– Không cần đâu, chỉ lộ thân trên là đủ rồi.
Cởi sạch thân trên, đương nhiên là nhìn được da thịt, bắp thịt có săn chắc hay không, tất nhiên là vừa nhìn đã thấy.
Nhưng vì sao phải khảo sát bắp thịt, quả thật khiến cho người ta phải suy nghĩ vẫn vơ.
Cũng may là chuyện này rất dễ dàng, cũng không phải là việc khó. Ngũ hổ tự tin đồng ý khảo nghiệm, trong chốc lát đã đồng loạt cởi áo, quả nhiên bắp thịt cả năm người đều rắn chắc, tráng kiện vô cùng.
Nhất là Quá Sơn Hổ Ổ Giác lông đen xồm xoàm đầy ngực, càng là xuất sắc.
– Tốt, rất tốt!
Thiếu nữ cầm đầu tấm tắc khen :
– Quả nhiên là hổ, ngũ hổ tướng…
– Tỷ à!
Thiếu nữ kia lại nói :
– Muội thấy là trâu mới đúng.
– Đều không sai biệt lắm.
Thiếu nữ cầm đầu cười nói :
– Chỉ cần có khí lực, có thể làm việc là được.
Giống hổ hay giống trâu năm người cũng không quan tâm, chỉ mong có thể được trúng tuyển.
Về phần làm việc cái gì, vì sao phải dùng sức lực, năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nở một nụ cười hiểu ý.
– Hắc hắc, ta giỏi nhất là làm việc.
Ổ Giác dần dần lớn mật làm càn, bắt đầu cợt nhả :
– Bảo đảm nương tử sẽ thỏa mãn.
– Thật sao?
Hai thiếu nữ cùng cười thản nhiên.
Năm người lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau, mắt chớp lia lịa, ngay cả đầu khớp xương cũng mềm ra.
– Đi thôi!
Thiếu nữ cầm đầu nói :
– Có thể vào cốc rồi.
– Hai vị nương tử…
– Chúng tôi còn phải tiếp dẫn người khác.
Thiếu nữ cầm đầu hối thúc :
– Các ngươi tự mình vào đi!
– Được được được! Nhưng…
– Nhưng cái gì?
Thiếu nữ nhỏ hơn nói :
– Con đường này đi thẳng đến đáy cốc, chính là địa phương các ngươi muốn đến.
– Là “Vũ Hoa cung”?
– Đừng hỏi nhiều, đến rồi sẽ biết.
– Được được được! Nương tử! Chúng tôi không hỏi nhiều, không hỏi nhiều là được.
Ổ Giác cười hì hì.
– Ngựa không được vào cốc.
Thiếu nữ cầm đầu lại bảo.
Vì vậy năm người đành phải bỏ ngựa đi bộ, năm người xếp hàng nối đuôi nhau đi dọc theo một con đường mòn đầy hoa.
Ổ Giác lại còn nháy nháy mắt với hai thiếu nữ.
* * * * *
Ánh tà dương buông xuống, trong thâm cốc sương chiều nổi lên bốn phía.
Đám Long Đàm ngũ bá Tống Hồ đã bị nhốt vào trong một cái cũi bằng gỗ, binh khí tùy thân mang theo cũng bị tước mất.
Ban đầu bọn họ không phục, nhưng bị một thiếu nữ áo hoa trong lúc vừa xoay tròn vừa chuyển thân xuất chỉ như gió, từng người bị điểm huyệt đạo; sau đó họ bị vài tên tráng hán xách lên như xách gà con ném vào trong cũi gỗ.
Cũi gỗ vừa vặn chứa được năm người. Song cũi bằng gỗ thô to như miệng chén, mười phần kiên cố.
Khoảng cách giữa các song cũi cao lắm cũng chỉ vào khoảng năm tấc (năm tấc tàu, khoảng 15cm), vươn hai cánh tay ra thì có dư, nhưng lại không đưa đầu ra được.
Cũi gỗ đặt dưới bóng cây. Có rất nhiều cái cũi gỗ như vậy, nhưng kích thước không đồng nhất, có cái còn trống không, có cái đã nhốt đầy người.
Rừng sâu bóng cây dày đặc, nhìn không được rõ ràng. Trong bóng đêm âm trầm u ám, khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.
Thiên Hương cốc trong võ lâm đồn đại nhiều năm, vẫn luôn khiến cho người người kính ngưỡng, không ai ngờ lại là địa phương như thế này.
– Đại ca!
Ổ Giác vẻ mặt như đưa đám :
– Hình như chúng ta tiêu đời rồi.
– Hà…
Vị đại ca thở dài.
– Rốt cuộc là chuyện gì?
Ổ Giác không cam lòng hỏi.
– Là chuyện xui xẻo.
Thanh Diện Hổ Lương Thắng gần như gào lên :
– Đều là do chủ ý tốt của ngươi!
– Ta?
Ổ Giác phản bác :
– Chân mọc ở trên đùi của ngươi mà!
– Ta không dùng chân, ta cưỡi ngựa.
– Đó cũng là ngựa của ngươi.
– Hiện tại đã không còn là ngựa của ta nữa.
Lương Thắng oán giận nói :
– Mạng cũng đem tặng vào tay ngươi rồi.
– Hừ! Chẳng lẽ ta không có mạng sao?
Hai người ngươi một lời, ta một tiếng, không ngừng cãi nhau trong cũi. Nếu không phải cũi gỗ quá nhỏ chuyển động không được linh hoạt, sợ rằng họ đã đánh nhau rồi.
– Đừng ồn ào!
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngay sau đó là tiếng giày cộp cộp, nghe không nhanh không chậm, một người từ dưới bóng cây dày đặc đi ra.
Hắn giống người chỗ nào? Quả thật là nửa đoạn thiết tháp (tháp sắt).
Đây là một tên khổng lồ, một tên khổng lồ vô cùng to lớn, đầu lớn như cái đấu, tóc rối bời tán loạn, trong ngực ôm một thanh đao.
Người lớn đao lớn, là một thanh quỷ đầu đao sống dày, đao dài hơn năm thước, bề rộng chừng tám tấc, đao quang chợt lóe trong ánh sao lờ mờ, lạnh lẽo bức người.
Đám năm người Tống Hồ không khỏi bất giác rùng mình kinh hãi.
Tên khổng lồ đã tới gần, cúi người xuống, một đôi mắt như hai quả trứng vịt muối lồi to nhìn vào trong cũi.
– Hừ! Đầu nhỏ như vậy, lão tử có thể một nhát chặt mười cái.
Hình dáng dọa người, lời nói cũng dọa người.
Lời này có lẽ cũng không phải là khoác lác. Cánh tay to lớn như vậy, bàn tay khổng lồ như vậy, thanh đao lớn đến như vậy, một đao lướt qua, không chém đứt mười cái đầu người thì ít ra cũng có thể chặt đứt bảy tám cái.
Năm người trong cũi co rúm lại một chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
– May là lão tử hôm nay đã chặt bỏ ba mươi mấy cái đầu, đủ đã thèm rồi.
Tên khổng lồ lại nói :
– Bằng không ta đã đem các ngươi ra khai đao.
Cả hàm răng năm người đều rung lập bập, thanh âm giống như bắp nổ.
– Còn dám ồn ào, lão tử sẽ làm thêm ngoài giờ, chặt bỏ năm cái đầu nhỏ của các ngươi coi như là ăn khuya.
Như vậy ba mươi mấy cái đầu chém lúc trước xem như là bữa ăn chính.
Năm người mặt xám như tro tàn, sợ đến gần như hôn mê bất tỉnh.
Tên khổng lồ chậm rãi duỗi thẳng chiếc lưng to, chậm rãi xoay người, thong thả rời đi.
Năm người trong cũi đồng thở ra một hơi dài.
Núi sâu tháng năm, đêm lạnh như nước.
Đám năm người Long Đàm ngũ bá Tống Hồ bị nhốt trong cũi vừa lạnh vừa đói, thậm chí những ngày sắp tới, sống hay chết cũng không hay.
Có người thở dài, có người lại khóc nức nở.
Vốn năm người không phải là hảo hán thật sự, chẳng qua chỉ có vài phần sức lực, học được mấy chiêu thức múa máy, lại tự cao tự đại, tại nơi làng quê xa xôi tự phong là Ngũ bá.
Hôm nay Ngũ bá đã ngã gục, đã khóc.
Không phải là hảo hán, đương nhiên không có khí phách, lại càng không biết cái gì gọi là “anh hùng không dễ dàng đổ lệ”.
Loại hảo hán giả hiệu này, trên giang hồ còn có nhiều.
Lúc canh hai, xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn sa (đèn làm bằng vải lụa) dần dần tới gần, dưới ánh đèn xuất hiện ba bóng người yếu điệu.
Hai thiếu nữ áo xanh cầm đèn, một vị mỹ nhân áo tím đi sau.
Tiếng y phục loạt soạt, mùi hương phảng phất, không biết có phải là giai nhân trong chiếc kiệu nhỏ ban ngày hay không.
– Đại cá tử (người cao to) đâu?
Mỹ nhân áo tím cất giọng ngọt ngào.
– Tiểu nhân ở đây.
Người khổng lồ cao to như cự linh bước nhanh tới :
– Tiểu nhân không hề lười biếng.
Là hắn? Không ngờ hắn lại là “tiểu nhân”.
Một người lớn như vậy lại tự xưng là “tiểu nhân” đã đủ buồn cười, còn bảo không lười biếng, như vậy là trước đây hắn bình thường đều lười biếng.
Cự nhân như nửa đoạn thiết tháp này ở trước mặt vị mỹ nhân áo tím hình như bỗng nhiên thấp đi một khúc, không còn cao to như vừa rồi nữa.
– Được, ngày mai sẽ có thưởng.
Mỹ nhân áo tím nói :
– Thịt hươu một khối, rượu trắng năm cân.
– Đa tạ Tổng quản!
Đại cá tử khom lưng cảm tạ.
Thì ra vị mỹ nhân áo tím này chỉ là một vị Tổng quản, cũng không phải là chủ nhân của Thiên Hương cốc.
Có một vị Tổng quản xinh đẹp như vậy, nhất định chủ nhân càng xuất sắc.
Có lẽ vị chủ nhân này chính là Vũ Hoa tiên tử mà giang hồ đồn đại.
Nương theo ánh đèn, mỹ nhân áo tím đảo mắt nhìn lướt qua những chiếc cũi gỗ, gật đầu :
– Hình như đều ngoan ngoãn.
– Không, Tổng quản.
– Thế nào?
– Những người trong cũi gỗ bên này rất ngoan. Mặc dù có người náo loạn, nhưng tôi hù dọa một chút, cũng không dám lên tiếng nữa.
Người cao to nói :
– Còn tên trong cũi sắt bên kia rất hung hăng, vẫn không ngừng chửi bới…
– Hiện tại sao lại không chửi?
– Có lẽ là chửi mệt quá, khô miệng rồi.
– Điều này cũng khó trách.
Mỹ nhân áo tím cười rạng rỡ :
– Trong cũi sắt đều là những nhân vật có chút máu mặt.
Té ra còn có phân biệt cũi gỗ cũi sắt, trong cũi sắt mới là nhân vật lợi hại.
Long Đàm ngũ bá chỉ xứng đáng bị nhốt trong cũi gỗ.
Chợt nghe dưới bóng cây đối diện vang lên tiếng quát giận dữ :
– Xú bà nương (đàn bà thối), ngươi qua đây, lão tử muốn hỏi ngươi.
– Ngươi là ai?
Mỹ nhân áo tím quay đầu sang.
– Lão tử chính là Quan Thiên Sóc.
Giọng nói giận dữ kia lại vang lên :
– Tổng trại chủ Tây nam ba mươi sáu trại Quan Thiên Sóc.
Danh hiệu hiển hách, không ngờ là một vị đại nhân vật.
Đại nhân vật cũng đã thất bại, cũng bị nhốt vào cũi giam như thường.
– Như vậy thì có gì đặc biệt hơn người?
Mỹ nhân áo tím ung dung cười :
– Người mạnh hơn so với ngươi còn nhiều.
– Lão phu chỉ hỏi ngươi, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?
– Thiên Hương cốc.
– Hừ, gạt người.
Quan Thiên Sóc cả giận nói :
– Lão tử chỉ nhất thời hồ đồ, mắc mưu của các ngươi. Đám xú bà nương các ngươi, nếu như thật có bản lĩnh, hãy cùng lão tử đao thật thương thật đấu một trận.
– Không vội.
Mỹ nhân áo tím nói :
– Chờ một thời gian rồi hãy nói.
– Rồi hãy nói? Các ngươi muốn làm gì lão tử?
– Không thế nào, chỉ có điều phải dập cơn tức giận của ngươi trước đã.
Mỹ nhân áo tím mỉm cười :
– Ngươi cũng không phải làm bằng sắt bằng thép, nhiều lắm mười ngày nửa tháng, ngươi sẽ không còn hung hăng như vậy nữa.
– Lão tử chính là thiết hán (con người sắt đá).
– Đừng khoác lác, chờ coi đi!
Mỹ nhân áo tím cười lạnh, xoay người gọi :
– Đại cá tử…
– Có tiểu nhân.
Người cao to không chỉ kính cẩn, còn rất vâng lời.
– Nhớ kỹ! Hễ ai tự xưng thiết hán, gào to chửi lớn, đều không cho ăn uống, bỏ cho chúng đói gần chết.
– Vâng, tiểu nhân tuân lệnh.