Nhặt Được Một Chàng A

Chương 38



Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 38:

Tuy rằng Tiểu Bình không biết Tạ tổng và tiểu Ngô công tử có ân oán gì, nhưng không khó nhận ra lần này Tạ tổng đi gặp cậu ta mang theo mười phần khí thế như đi đánh lộn.

Tiểu Bình cảm thấy, chắc chắn có liên quan đến Đường Trụ.

Tiểu Bình là Beta, cho dù cậu cảm nhận được không nhiều khí tràng Alpha của Tạ Thời Tân, nhưng hơi thở hung bạo lúc này đây, cậu vẫn có thể nhìn thấy được.

Rõ ràng Tạ tổng không làm gì cả, cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng ngồi trong xe.

Trước khi xuống lầu, Tạ Thời Tân gọi điện thoại một lần cho Đường Trạch, hỏi thăm Đường Trụ còn đang ngủ một chút.

Mà lúc đấy, đã qua thời gian Tạ Thời Tân hẹn Ngô Ninh mười mấy phút. Tạ tổng chưa bao giờ đến trễ nếu không có tình huống đặc biệt, nhưng mà lúc này đây cứ cọ tới cọ lui.

Ngô Ninh đã sớm báo cho Tiểu Bình mình đã đến rồi, cậu ta đã đến phòng riêng đó hai mươi phút trước. Ngô Ninh còn hỏi Tạ tổng muốn ăn gì để cậu ta gọi trước cho.

Tạ tổng trả lời rằng, cứ làm như nghe không thấy đi.

Tới khách sạn Triệu Diệp rồi, mới đi đến hành lang họ đã thấy Ngô Ninh đứng chờ ngoài cửa phòng.

Tiểu Bình ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đèn trên camera theo dõi đã tắt.

“Đàn anh, anh đến rồi.” Ngô Ninh nhẹ nhàng bước đến, không vì Tạ Thời Tân đến trễ mà giận dỗi.

Tạ Thời Tân thờ ơ ừ một tiếng, hình như cũng làm động tác giống Tiểu Bình, liếc mắt nhìn camera theo dõi trong góc.

“Đàn anh đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn em đó,” Ngô Ninh nhìn có vẻ rất vui: “Đã trễ thế này, là chuyện công ty là việc riêng? Anh ăn cơm chưa? Em vừa gọi vài món, đều là những món anh thích ăn.”

Nói xong họ đi vào phòng riêng, Tạ Thời Tân không trả lời Ngô Ninh, mà quay đầu nói với Tiểu Bình.

“Cậu đi đâu đó dạo một lát đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Ngô Ninh.”

Tiểu Bình: “Vâng.”

Tiểu Bình nói đi, thật ra là đi ra ngoài giúp canh chừng, nếu có người đi qua thì ngăn lại, để người ta đi đường khác.

Mà lúc này đây trong phòng riêng chỉ có hai người Tạ Thời Tân với Ngô Ninh.

Trên bàn tràn đầy những món gọi là Tạ Thời Tân thích ăn, nhưng Tạ Thời Tân còn chẳng liếc mắt một cái, lập tức đi đến sô pha bên kia.

Ngô Ninh cũng đi qua theo.

Tạ Thời Tân không xác định được hiệu quả cách âm của khách sạn này thế nào, cho nên trừ phòng này ra anh cũng đã bao luôn hai phòng kế bên.

Vừa mới ngồi xuống, Ngô Ninh lại hỏi: “Đàn anh tìm em có chuyện gì vậy?”

Tạ Thời Tân nói: “Lớp hai năm nhất ngành Hóa học, Ngô Ninh.”

Nụ cười của Ngô Ninh dần đông cứng, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: “Đúng vậy, đàn anh còn nhớ em học ở lớp hai à?”

Tạ Thời Tân lạnh lùng nhìn Ngô Ninh: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nói thật cho tôi.”

Ngô Ninh vẫn cười như cũ: “Nói thật gì cơ ạ? Đàn anh đang nói gì vậy em nghe không hiểu?”

Bỗng nhiên Tạ Thời Tân đứng lên, đưa tay nắm lấy cổ áo Ngô Ninh, một tay xách lên ấn cậu ta vào tường.

Bịch một tiếng, gáy Ngô Ninh đập mạnh vào tường.

“Cậu cho rằng cậu thông minh lắm đúng không?” Tạ Thời Tân nhìn thẳng vào mắt Ngô Ninh.

Giờ phút này Ngô Ninh cảm thấy có hơi khó thở.

Thật ra từ lúc nhìn thấy Tạ Thời Tân Ngô Ninh đã bắt đầu hoảng loạn, cậu ta là Omega duy nhất ở đây, Tạ Thời Tân không nói lời nào, lửa giận bốc cao, hơi thở mạnh mẽ của Alpha, đè ép lồng ngực cậu.

Mà lúc này đây, càng đè nặng khiến cậu ta dường như không thở nổi.

Ngô Ninh cau chặt mày, vẫn cố nói: “Em không biết anh đang nói gì cả.”

Nói xong, một giọt nước mắt của cậu ta rơi xuống.

“Khóc?”

Tạ Thời Tân dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Ngô Ninh, không có chút lòng thương hại nào mà quăng cậu ta xuống đất, dùng chân dẫm lên, cúi người nói: “Tôi không có kiên nhẫn, chỉ cho cậu hai phút, cậu nói chuyện kia một năm một mười ra hết cho tôi.”

Ngô Ninh càng khóc càng dữ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Chuyện gì chứ?”

Chân Tạ Thời Tân đột nhiên dùng sức: “Lại giả vờ.”

Ngô Ninh ho mấy tiếng: “Đau, đàn anh đừng làm như vậy mà.”

Tạ Thời Tân: “Đã qua nửa phút.”

Ngô Ninh hỏi: “Là chuyện về kỳ dễ cảm của anh sao?”

Chân Tạ Thời Tân dùng sức nghiến: “Một phút.” Anh lại nói: “Nín khóc mau, nghe không rõ.”

Cơ thể Ngô Ninh rất đau, cậu ta biết mình tránh không khỏi, liền dùng sức hít một hơi, cố gắng bình ổn hơi thở: “Ngày đó em cũng đi qua phòng học kia, em ngửi thấy mùi pheromone của anh nên đi qua xem thử.”

Ngô Ninh cẩn thận liếc nhìn Tạ Thời Tân, thấy anh không dùng sức nữa, tiếp tục nói: “Em thấy anh đánh dấu cậu ta, sau khi kết thúc còn để cậu ta ghi tên họ và lớp vào tờ giấy, chờ cậu ta đi rồi em mới vào, thấy anh đã ngất đi rồi.”

Tạ Thời Tân đá thêm một cái, xách Ngô Ninh lên: “Sau đó cậu đã thay đổi mảnh giấy?”

Ngô Ninh: “Ừm.”

Sắc mặt Tạ Thời Tân trầm xuống.

Phòng riêng 302 phát ra rất nhiều âm thanh kỳ quái, nhưng hình như không ai biết.

Người đàn ông đi vào mười phút trước, lại đi ra, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời khỏi khách sạn. Sau khi lên xe ba phút, Tiểu Bình cũng vội vã chạy tới.

“Tạ tổng, anh đã làm gì tiểu Ngô công tử vậy?” Tiểu Bình vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

“Không làm gì cả.” Tạ Thời Tân lại nói: “Hỏi thăm việc làm ăn của Ngô Ninh mấy tháng gần đây một chút, sắp xếp lại đưa cho tôi.”

Tiểu Bình đương nhiên không tin Tạ tổng không làm gì Ngô Ninh, nhưng Tiểu Bình cũng không dám hỏi nhiều, không biết Ngô Ninh này đã đắc tội gì với Tạ tổng. Lúc nãy cậu có đi vào ngó một chút, hình ảnh trong đó chỉ một chữ thôi, thảm.

“Vâng.” Tiểu Bình đồng ý trước, sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tạ tổng, Ngô Ninh cậu ta, là bảo bối của Ngô gia, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn…”

Tạ Thời Tân cười gằn một tiếng: “Chẳng lẽ Đường Trụ không phải bảo bối?”

Tiểu Bình: “Ừ nhỉ.”

Tiểu Bình không dám nói gì nữa, giờ phút này Tạ Thời Tân ngồi ở hàng ghế sau kia, hình như anh mới là người bị ăn hiếp, thoạt nhìn tâm trạng anh vô cùng kém.

Tiểu Bình quyết định không nói gì về Ngô Ninh nữa.

Nhưng mà cậu cảm thấy có thể nói về Đường Trụ một chút.

“Ha ha, hôm nay là sinh nhật cậu Đường, Tạ tổng tặng những món quà đó cho cậu ấy, cậu ấy thích lắm đúng không?”

Tạ Thời Tân phía sau, chỉ đơn giản mà ừ một tiếng.

Tiểu Bình tiếp tục: “Tạ tổng ngài có lòng như vậy, cậu Đường chắc chắn rất cảm động.”

Tạ Thời Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bởi vì những lời này của Tiểu Bình mà tâm trạng trở nên tốt hơn một xíu xiu.

“Cũng tạm.” Đột nhiên Tạ Thời Tân nghĩ đến hình ảnh nào đó: “Tối qua em ấy rất vui vẻ.”

Tiểu Bình: “Hôm nay nhất định cũng rất vui vẻ, ngài cảm thấy hôm qua cậu ấy vui là vì nhận được nhiều món quà như vậy, nhưng hôm nay thì không giống hôm qua, vì sự vui vẻ của hôm nay là từ hôm qua phân tán qua, sẽ bị giấu sau vẻ mặt thường ngày.”

Tạ Thời Tân quay đầu nhìn Tiểu Bình: “Vậy sao?”

Tiểu Bình gật đầu: “Đúng vậy, niềm vui hôm nay có lẽ không hưng phấn như hôm qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cậu ấy đang vui.”

Tạ Thời Tân gật gật đầu.

Hôm nay Đường Trụ quả thật luôn mỉm cười.

Quan trọng hơn là, dù thân thể của cậu ấy khó chịu, còn muốn kiên trì nói với Tạ Thời Tân rằng đồng ý làm bạn trai của anh.

Vì lời nói của Tiểu Bình mà Tạ Thời Tân lần đầu tiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn trong suốt hai tiếng qua.

“Cảm ơn.” Tạ Thời Tân nói với Tiểu Bình.

Tiểu Bình hoảng sợ mở to hai mắt, vô cùng được cưng mà sợ: “Không không không cần cảm ơn đâu, Tạ tổng ngài khách sáo quá.”

Tiểu Bình lại nói: “Tạ tổng, tôi có thể nói thêm câu nữa không?”

Tạ Thời Tân: “Cậu nói đi.”

“Thứ như cảm xúc này rất dễ lan truyền, nếu lát nữa Tạ tổng còn phải gặp cậu Đường, tôi thấy ngài vẫn nên, khụ,” Tiểu Bình nói đến đây thì dừng một tí, cậu không dám nói Tạ Thời Tân xụ mặt, nhưng mà cậu tin Tạ Thời Tân có thể hiểu được: “Bầu không khí khi hai người bên nhau rất quan trọng, anh vui vẻ thì cậu Đường cũng sẽ vui vẻ, cậu Đường cười lên đẹp như vậy, chắc Tạ tổng cũng hi vọng cậu ấy sẽ cười thường xuyên hơn mà đúng không?”

Tạ Thời Tân như suy nghĩ gì đó.

Địa điểm tiếp theo Tạ Thời Tân đến là một tiệm bánh kem ở thành phố A, bởi vì muốn bánh kem mới ra lò nên Tạ Thời Tân cần phải ngồi chờ một lúc.

Cũng giống như nhiều người trẻ tuổi khác đang chờ mua bánh kem cho người yêu, Tạ Thời Tân ăn mặc quần áo bình thường, ngồi trên sô pha cùng một đám người khác, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Tiểu Bình không có ngồi cùng anh, cậu ở ngoài cửa nói chuyện phiếm với tài xế.

Lúc nói đến Tạ Thời Tân, hai người đồng thời liếc nhìn vào bên trong.

“Chú đi theo Tạ tổng được mấy năm rồi?” Tiểu Bình hỏi tài xế.

Tài xế ngậm điếu thuốc vào miệng: “Từ lúc cậu ấy tiếp quản Thành Duệ tôi đã theo cậu ấy, tôi là tài xế đầu tiên của cậu ấy cho đến bây giờ.”

Tiểu Bình: “Điều đó cho thấy Tạ tổng coi trọng chú.”

Tài xế haizz một tiếng: “Có gì mà coi trọng với không coi trọng chứ, chính là không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe đừng nghe, không nên nói thì đừng nói thôi.”

Tiểu Bình gật gật đầu: “Thời gian cháu tiếp xúc với Tạ tổng không quá dài, haizz, trước khi Tạ tổng quen biết cậu Đường cũng là như thế này sao?”

Tài xế cười: “Không nên nói thì đừng nói.”

Tiểu Bình nha một tiếng: “Chú cũng kín miệng quá ha,” Cậu nói xong lại không cam lòng nói: “Chú không nói, chẳng lẽ cháu không biết sao?”

Tài xế cười cười, vẫn im lặng.

Tiểu Bình: “Cháu cũng là từ dưới bò lên, thời gian tiếp xúc không dài, không đại biểu thời gian cháu quen biết Tạ tổng cũng không dài nha.”

Tài xế: “Vậy cậu cảm thấy Tạ tổng thay đổi sao?”

Tiểu Bình chỉ vào tài xế: “Ai, chú nhái lời cháu nói rồi.”

Tài xế cũng: “Haizz.”

Hai người đều hiểu ý đối phương mà cười rộ lên.

Tài xế hút xong một điếu thuốc, lại đến đầu gió tán mùi, Tạ Thời Tân vừa lúc cầm bánh kem đi ra.

Tiểu Bình đi qua, muốn cầm đồ giúp Tạ Thời Tân, nhưng Tạ Thời Tân né tay đi: “Tôi tự cầm.”

Tiểu Bình lập tức rụt tay lại: “Vâng.”

Tạ Thời Tân: “Không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi.”

Tiểu Bình gật đầu: “Vâng Tạ tổng.”

Tạ Thời Tân: “Vất vả rồi.”

Tiểu Bình cười: “Không vất vả, việc nên làm thôi.”

Tài xế lái xe đến bệnh viện của Đường Trạch, tới tầng lầu phòng bệnh của Đường Trụ, Tạ Thời Tân đi vào nhìn thấy Đường Trụ vẫn đang ngủ say, mới rời đi tìm Đường Trạch trước.

Đường Trạch đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy Tạ Thời Tân tiến vào, chỉ thoáng mở mắt một chút, lại nhắm lại.

“Mua nhanh dữ ha.” Đường Trạch âm dương quái khí.

Tạ Thời Tân: “Để ở đâu?”

Đường Trạch: “Bên trong, tự mình đặt vào đi.”

Tạ Thời Tân tìm được tủ lạnh của Đường Trạch, bỏ bánh kem vào.

“Đi đây.” Tạ Thời Tân nói.

Cuối cùng Đường Trạch cũng mở mắt ra: “Tối nay anh gọi cho Triệu Miểu à?”

Tạ Thời Tân: “Ừm.”

Đường Trạch: “Nghe nói cậu ta thóa mạ anh một hồi?”

Tạ Thời Tân dừng bước: “Đã biết còn hỏi?”

Đường Trạch: “Nghe cho sướng chơi ấy mà,” Đường Trạch cười cười: “Tôi còn nghe cậu ta nói, anh yên lặng nghe mắng, không phản bác một câu, cuối cùng còn xin lỗi cậu ta?”

Tạ Thời Tân nhẹ nhàng hít một hơi.

Anh tựa hồ cảm thấy, Đường Trạch thất bại mồm mép với anh từ trước đến giờ, muốn đòi lại hết trong đêm nay.

“Đúng vậy.” Tạ Thời Tân cũng không có gì là không dám thừa nhận: “Quả thật tôi đã làm sai nhiều chuyện, xin lỗi cậu ấy là phải.”

Đường Trạch trề môi: “Nếu xin lỗi là có thể được tha thứ, vậy cần cảnh sát làm gì.”

Tạ Thời Tân còn có thể nói gì đây, chỉ có thể nhận mình đuối lý: “Rất xin lỗi.”

Đường Trạch: “Anh đi đi, tôi cũng không phải rất muốn nhìn thấy anh.”

Tính tình Tạ Thời Tân vô cùng tốt: “Được.”

Tới phòng bệnh của Đường Trụ, Tạ Thời Tân phát hiện, mới ngắn ngủi vài phút, Đường Trụ đã thay đổi tư thế ngủ, nghiêng mình, đè một bàn tay xuống đầu, ép đến mặt mình cũng biến hình luôn.

Tạ Thời Tân kéo một cái ghế dựa đến ngồi bên mép giường, nương theo chút ánh sáng bên ngoài, cúi đầu ngắm Đường Trụ.

Đêm nay với anh mà nói kỳ thật rất hỗn loạn, nhưng anh vẫn căng da đầu xử lý cho xong những chuyện cần làm.

Những chuyện khác đều dễ nói, bánh kem dễ mua, Triệu Miểu dễ nói, Đường Trạch dễ khuyên, Ngô Ninh càng dễ xử, nhưng duy nhất khó giải quyết chính là Đường Trụ.

Nhưng trừ xin lỗi ra, Tạ Thời Tân không tìm được cách nào tốt hơn cả.

Anh nhìn đôi mắt của Đường Trụ, hi vọng lúc này cậu sẽ tỉnh lại, anh sẽ một năm một mười nói hết chuyện cho cậu nghe, sau đó xin lỗi cậu.

Nhưng hình như anh cũng không quá muốn cậu tỉnh lại bây giờ, ít nhất anh còn chưa chuẩn bị tốt để nhận lấy những lời chất vấn của Đường Trụ, cũng còn chưa thể chấp nhận được sự thật là bọn họ vốn có thể ở bên nhau sớm hơn.

Hô hấp của Đường Trụ đều đều, ngủ rất sâu, Tạ Thời Tân đưa tay nựng mặt cậu, cậu cũng không có phản ứng gì.

Lại một lát sau, Đường Trụ đột nhiên giật mình, Tạ Thời Tân cho rằng cậu sắp tỉnh dậy, kết quả chỉ là lật người qua bên kia.

Tạ Thời Tân đã biết tư thế nửa người đều ở ngoài chăn là từ đâu mà ra, anh bất đắc dĩ cười cười, chờ Đường Trụ không nhúc nhích nữa, lại đắp chăn đàng hoàng cho cậu.

“Đừng mà, nóng.”

Đường Trụ nỉ non, vì cái này mà cuối cùng cũng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ Đường Trụ mê mang nhìn Tạ Thời Tân thật lâu, mới nhắm mắt lại: “Anh trở lại rồi à.”

Tạ Thời Tân kéo chăn lên cho cậu, ngồi xuống bên cạnh: “Ừm.”

Đường Trụ vô cùng buồn ngủ, nói: “Em còn ở bệnh viện sao?”

Tạ Thời Tân: “Ừm.”

Đường Trụ: “Em muốn về nhà.”

Tạ Thời Tân gật đầu: “Được.”

Nói là muốn về nhà, nhưng nghĩ vậy chứ không muốn nhúc nhích.

Đường Trụ bất động, Tạ Thời Tân cũng không vội, ngồi chờ cậu.

Đường Trụ không có chân chính ngủ mất, chỉ là nướng thêm một lát, sau đó quay đầu nhìn Tạ Thời Tân.

“Tạ Thời Tân.” Đường Trụ gọi anh.

Tạ Thời Tân: “Hửm?”

Đường Trụ vươn tay ra khỏi chăn, sau đó bị Tạ Thời Tân nắm lấy.

Đường Trụ cười: “Không phải muốn nắm tay với anh.”

Tạ Thời Tân lại buông ra.

Đường Trụ cười càng tươi, trực tiếp cười tỉnh cả người: “Nắm cũng được.”

Tạ Thời Tân lại nắm lấy.

Thật ra Đường Trụ chỉ muốn vươn vai một cái thôi, nhưng mà muốn nắm thì nắm đi, vươn vai gì đó có gì quan trọng chứ.

“Vừa mới nằm mơ, mơ thấy anh.” Đường Trụ nhắm mắt lại nói: “Cả buổi tối cứ mơ thấy anh.”

Tạ Thời Tân: “Mơ thấy anh thế nào?”

Đường Trụ nói: “Mơ thấy em nấu cơm hải sản cho anh, anh chê em nấu nhạt, nói không ăn được, em muốn thêm chút muối, nhưng tìm thế nào cũng không có muối, gấp chết em.”

Đường Trụ nói xong những lời này, mở mắt ra nhìn Tạ Thời Tân.

Vốn dĩ Tạ Thời Tân không có biểu cảm gì, nhưng đột nhiên anh nghĩ đến những lời của Tiểu Bình, nên cười cười với Đường Trụ.

Anh nhẹ nhàng quét cái mũi của Đường Trụ: “Nói làm hải sản cho anh ăn, làm đến bây giờ, một cái chân cua cũng chưa ăn được.”

Đường Trụ lắc đầu qua: “Là anh không rảnh với không thích ăn mà, còn trách em?”

Tạ Thời Tân nhéo mũi Đường Trụ: “Không trách em thì trách ai?”

Đường Trụ lắc lắc đầu: “Đừng nhéo em nữa.”

Tạ Thời Tân thu tay lại, dùng hai bàn tay của mình bao bàn tay của Đường Trụ vào: “Cho nên? Khi nào chuẩn bị?”

Đường Trụ suy nghĩ một chút: “Lúc nào anh rảnh thì làm thôi, chuyện này không phải chỉ là đi mua hải sản thôi sao?”

Tạ Thời Tân: “Vậy anh sẽ chờ ăn.”

Đường Trụ lại suy nghĩ một chút: “Nhưng mà có chuyện phải làm trước đã.”

Tạ Thời Tân: “Chuyện gì?”

Đường Trụ hỏi: “Hiện tại quan hệ của chúng ta là người yêu đúng không?”

Tạ Thời Tân lại nhéo mũi Đường Trụ: “Cái này mà cũng quên được sao? Em có lương tâm không hả?”

Đường Trụ cười ra tiếng, lập tức trốn vào trong chăn: “Không có không có, em sợ trước đó là em nằm mơ, anh đừng nhéo em nữa.”

Tạ Thời Tân thu tay về: “Không nhéo nữa, không phải nằm mơ, em đã nhận lời rồi cũng đừng hòng chạy, ra đây nào, ở trong đó không ngộp thở sao?”

Lúc này Đường Trụ mới chui ra, cậu xoa xoa cái mũi nói: “Em có chạy trốn khỏi anh được sao.”

Tạ Thời Tân: “Vậy bây giờ làm việc gì trước đây?”

Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân, nhỏ giọng nói: “Em muốn loại bỏ tác dụng của thuốc trong cơ thể ra.”

Tạ Thời Tân nghe xong chỉ chần chờ nửa giây, liền lập tức nói: “Được, anh sẽ bảo bác sĩ Đường chuẩn bị.”

Tạ Thời Tân nói việc này rất nhẹ nhàng, giống như chỉ là đơn giản đưa cho Đường Trụ một viên thuốc trị cảm, còn Đường Trụ thì sửng sốt một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.