Nhặt Được 201 Vạn

Chương 24



Edit: Châu Hoàng

Beta: Tịnh Yên

Buổi tối chị Cố tìm đến nhà Diệp Gia Dĩnh, chị ấy được ở nhà nghỉ ngơi hai tuần lễ nên mặt mũi hồng hào trở lại, tinh thần sảng khoái, còn làm kiểu tóc mới, váy bó sát và giày cao gót tinh tế, hình tượng khi ở nhà của chị ấy khác xa với hình tượng gọn gàng linh hoạt lúc làm việc, có đầy đủ sức quyến rũ của phụ nữa.

Vừa vào cửa lập tức cười nói: “Cuối cùng chị đã có cơ hội gặp gỡ người không thích nói chuyện, không có tật xấu của nhà em, bạn nhỏ Diệp Ba Ni đáng yêu không chịu được!”

Bạn nhỏ đáng yêu đang ngồi bên bàn ăn, sau khi ăn xong hoa quả của bữa tối, nghe thấy lời này lông mi cũng không động, dùng chiếc dĩa nhỏ lấy một miếng lê ra ăn, tay nhỏ bé cầm chiếc dĩa lên, động tác vừa chuẩn xác vừa vững vàng, cắm một cái đã vào giữa miếng lê, một miếng lại một miếng, ăn uống có bài bản hẳn hoi.

Diệp Gia Dĩnh cũng cười, khi công việc ở đoàn phim rảnh rỗi cô thường nhắc đến Diệp Ba Ni, khi cô nhắc về đứa con trai nhà mình đương nhiên sẽ nói tốt như thế nào, đoán chừng chị Cố nghe đến lỗ tai cũng đầy vết chai rồi, cho nên vừa vào cửa đã trêu chọc như vậy.

Gọi Diệp Ba Ni: “Ba Ni, người này chính là dì Cố mà mẹ thường nói với con, tính tình dì Cố tốt lắm, lúc làm việc hay giúp đỡ mẹ của con, con phải chào hỏi ấy!”

Diệp Ba Ni ngẩng đầu, nháy đôi mắt to tròn đánh giá người dì kia, dùng giọng nói trẻ con chào hỏi: “Chào dì Cố!”

Từ trước đến giờ phụ nữ trung niên đều không thể chống cự lại những đứa bé đáng yêu, chị Cố ngay lập tức bị khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn và giọng nói trẻ con của Diệp Ba Ni chinh phục: “Ôi trời, xin chào, xin chào, Ba Ni lớn lên thật xinh đẹp! Tự mình ăn hoa quả, thật ngoan!”

Diệp Ba Ni được khen nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không chút thay đổi, đột nhiên nhảy xuống ghế dùng đôi chân nhỏ chạy chạy về phía phòng bếp.

Trẻ con đều như vậy, nhớ tới cái gì thì làm cái đó, không thể hi vọng bé nói chuyện đàng hoàng với mình, cho nên chị Cố cũng không để ý, cười tủm tỉm nhìn theo bóng dáng Diệp Ba Ni cảm thán: “Thật đáng yêu, dễ thương quá, sao em có thể sinh ra đứa bé như vậy!”

Diệp Gia Dĩnh bưng một ly trà xanh đi ra: “Hai ngày nay bé có chút ho khan, em thấy thế nên cho bé ăn ít lê. Chị cứ ngồi trước, em đi cắt cho chị đĩa hoa quả.”

Chị Cố vội vàng kéo cô lại: “Không cần phiền phức thế, chị ngồi một lát rồi đi, không ăn hoa quả, uống ly trà là được rồi.”

Vừa nói dứt lời thì thấy trong tay Diệp Ba Ni cầm một cái hộp nhỏ đi ra, đi đến trước mặt chị Cố, mở hộp ra đưa đến trước mặt cô, bên trong hộp là một chiếc bánh quy hình trái tim có hai màu, tách ra thì ngửi được hương vị ngọt ngào của chocolate.

Chị Cố kinh ngạc bật cười: “Đây là tặng dì sao? Ba Ni ngoan! Cháu còn rất biết tiếp khách nha, thật giỏi! Cám ơn nhiều!” Diệp Ba Ni rất bình tĩnh, lại trèo lên ghế ngồi tiếp tục ăn lê của mình.

Diệp Gia Dĩnh đã sớm phát hiện Diệp Ba Ni là một đứa trẻ ăn nói không được khéo léo nhưng lại rất nhạy cảm trong hành động, làm nhanh hơn nói, chỉ có một phương thức biểu đạt đối với người bé thích. Lần đầu tiên gặp chị Cố đã nhiệt tình có lẽ vì khi ở nhà cô hay lải nhải về chuyện của chị Cố, nói chị Cố thường quan tâm, giúp đỡ cô, toàn lời khen ngợi, Diệp Ba Ni đã nhớ kỹ, sẽ đối xử tốt hơn một chút với những người tốt với mẹ bé.

Trong lòng có rất cảm động: “Cám ơn Ba Ni, cũng biết giúp mẹ tiếp khách.”

Chị Cố đưa cho cô cầm một bảng kế hoạch của chương trình ngày mai, là sơ đồ bố trí buổi lễ bắt đầu ghi hình: “Chúng ta ở tổ hậu cần, ngày mai phải cùng nhau trang trí sân khấu, tiếp đãi khách quý, một đống chuyện quan trọng, chắc chắn bận đến chết. Tối nay em tranh thủ xem cái này, chị đã đem những chuyện chúng ta cần làm ghi lại hết; em còn thêm một việc nữa, buổi chiều khi giới truyền thông đi quay phim hậu trường em cũng phải đến tổ diễn viên chào hỏi, lúc đó em cần chuyện gì thì chị sẽ giúp em. Nhớ kĩ phải mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, dễ hoạt động, còn phải trang điểm thật xinh đẹp, chờ đến giữa trưa thì vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo.”

Diệp Gia Dĩnh nhận lấy giấy sắp xếp công việc ngày mai: “Vâng.” Rồi chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị, chị Cố.”

Chị Cố đẩy cô một cái: “Sao phải khách khí với chị làm gì!”

Ngày hôm sau quả nhiên giống như chị Cố nói, vừa bận bịu vừa lộn xộn.

Sáng sớm Diệp Gia Dĩnh đã chạy đến phim trường, bắt đầu đi theo người của tổ hậu cần trang trí sân khấu.

Đài phát biểu của chủ tịch đã được dựng xong từ tối hôm qua, sáng sớm còn lắp đặt và cho chạy thử âm thanh, dựng hai đài đứng xem ở hai bên, sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý và giới truyền thông, dùng hoa tươi để trang trí các góc đài mà khách quý ngồi. Đi liên hệ khởi động máy ghi hình hậu trường, trên đường đi còn phải dựng tấm biển chào mừng, ven đường bố trí những cột trụ quảng cáo, tranh treo hoặc chữ viết, còn có banner giới thiệu và bóng bay.

Lau mồ hôi như mưa làm đến mười một giờ, hai mươi cô gái tiếp tân đã vào đúng chỗ, trên đường giới truyền thông tụ tập, tất cả khách quý được mời đã đến đầy đủ, toàn bộ sân khấu đều là người đi lại, vô cùng náo nhiệt, tất cả các máy quay phim đều được khởi động đúng giờ.

Diệp Gia Dĩnh nhanh chóng chuồn khỏi sân khấu vào phòng nghỉ tắm sơ, thay ra quần áo trên người, khi đi ra đúng lúc người chủ trì buổi họp báo đã giới thiệu xong các vị khách mời quan trọng, sau đó lần lượt giới thiệu đạo diễn bộ phim.

Nhìn xung quanh, phát hiện không thấy chị Cố, Diệp Gia Dĩnh lập tức chen lấn đi đến bên Tiểu Dương, người có quan hệ không tồi với cô, hỏi cô ấy: “Có thấy chị Cố không?”

Hôm nay Tiểu Dương không có việc gì, không bận rộn như mấy người trong tổ của Diệp Gia Dĩnh, chỉ đến đây xem náo nhiệt, đang cực kỳ hào hứng nhìn chằm chằm vị MC tiếng tăm lừng lẫy, cũng không quay đầu lại mà đáp: “Vừa nãy tổ trưởng Ngô bên tổ tiếp khách tìm cô ấy nhờ giúp đỡ, nói là người trong tổ đãi tiệc ăn nhẹ cho giới truyền thông không đủ nhân lực, kéo cô ấy cùng ra ngoài tìm thêm người.”

Diệp Gia Dĩnh lè lưỡi: “May là vừa rồi tôi trốn vào trong thay quần áo, không thì cũng bị tổ trưởng Ngô kéo đi cùng.”

Sau đó thì đứng bên cạnh Tiểu Dương xem nghi lễ, bỗng nhiên phát hiện chỗ ngồi dành cho khách quý dưới đài phát biểu bị trống một cái:

“Ơ? Có người không tới? Chỗ ngồi chúng ta bố trí đều là những người đồng ý muốn đến, người này giữa chừng lại sai hẹn, không tốt.”

Tiểu Dương khẽ nói với cô: “Không phải khách mời, vị trí kia là của ông chủ lớn, vừa nãy tôi nghe thấy Phó đạo diễn Vương và đạo diễn Khương nói ông chủ lớn có việc đột xuất, gọi điện thoại bảo sẽ đến muộn một lát, bảo người dẫn chương trình kéo dài thời gian.”

“Không thể nào, anh ta đến muộn?” Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc, ông chủ lớn chính là anh trai của cô – Diệp Thừa Trạch, người này luôn coi công việc như sinh mạng, thật sự rất coi trọng. Cho dù anh ta là ông chủ lớn, hôm nay chỉ là buổi lễ ghi hình thôi cũng xem là một việc quan trọng trong kế hoạch làm việc, sao có thể để xảy ra việc đột xuất mà đến muộn vậy.

Tiểu Dương buông tay: “Người ta là ông chủ lớn, có quyền đi muộn, ai dám phê bình anh ta.”

Diệp Gia Dĩnh tán thành: “Nói rất có lý.”

Người lãnh đạo nói xong là đến lượt đạo diễn lên tiếng, người chủ trì đang muốn nói xin mọi người vô tay nhiệt liệt hoan nghênh đạo diễn Khương lên đài, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng xôn xao. Tiểu Dương tinh mắt, kiễng chân quay đầu lại nhìn rồi cúi đầu hô lên kinh hãi một tiếng: “Trời ạ! Ông chủ lớn đến đây, làm sao còn ôm một đứa trẻ! Chưa từng nghe nói anh ta đã có con?!!!! Này này này, đây là tình huống gì?”

Diệp Gia Dĩnh cũng nhìn thấy, mỗi lần Diệp Thừa Trạch đến đây đều phô trương như vậy, có một đống người vây quanh, lần này khác những lần trước ở chỗ anh ta còn bế một đứa bé trai, Diệp Gia Dĩnh từ từ há to mồm, đứa bé trai này làm sao càng nhìn càng thấy giống Diệp Ba Ni nhà cô vậy hả!

Khi nói chuyện Diệp Thừa Trạch đã bước tới gần mọi người, bốn phía đều là tiếng ồn ào nhỏ giọng bàn tán, đã có giới truyền thông quay camera về phía anh ta. Diệp Thừa Trạch nhỏ giọng nói vài câu với người bên cạnh, lập tức có nhân viên nghiệp vụ đến đây ngăn ghi hình, còn không biết có người nào đó tìm một chiếc mũ lưỡi trai đưa cho bé đội, Diệp Thừa Trạch lập tức đội lên đầu Diệp Ba Ni, vành mũ kéo thấp che mặt đi, rõ ràng là không muốn bị người ta chụp ảnh.

Tiểu Dương còn đang ngạc nhiên: “Ông chủ lớn không muốn đứa bé kia bị người ta nhìn thấy sao còn muốn bế đứa bé đến đây? Để cho nhân viên nghiệp vụ khác bế ở ngoài chờ không được sao?”

Diệp Gia Dĩnh lắc lắc đầu nhìn chằm chằm Diệp Thừa Trạch tự nhiên bế con của cô đi đến hàng ghế rồi ngồi xuống: “Anh ta không muốn cho người khác bế linh tinh!”

“Ai?” Tiểu Dương còn chưa hiểu.

“A…., ông chủ lớn bế đứa bé kia.”

“Chẳng lẽ đây thật sự là con trai của ông chủ lớn? Đây chính là tin tức có sức mạnh bùng nổ.” Tiểu Dương còn đang ngẩng đầu nhìn xung quanh không chú ý Diệp Gia Dĩnh đang nói cái gì, nhìn quanh lại có vẻ tiếc rẻ: “Thật là, vừa nãy khoảng cách quá xa không nhìn rõ con anh ta lớn lên như thế nào, bây giờ còn bị cản mất hơn phân nửa.”

“Rất đẹp, nhưng mà không phải con của anh ta.” Diệp Gia Dĩnh thuận miệng trả lời với Tiểu Dương, cô ngẩng cổ nhìn xung quanh, vừa vội vừa tức, nghĩ thầm, không phải Ba Ni đang ở nhà trẻ sao, đây là chuyện gì? Diệp Thừa Trạch lén lút đưa con cô từ nhà trẻ đến đây làm gì? Đã vậy cô giáo còn quá không có chút trách nhiệm, anh ta muốn dẫn đi lập tức để anh ta đưa đi!!! Cũng không gọi điện hỏi cô một chút.

Đưa tay sờ túi tiền, mới nhớ buổi sáng đến đoàn làm phim bận đông bận tây, nóng muốn chết, tiện tay để áo khoác và bóp tiền vào tủ quần áo trong phòng nghỉ, di động cũng để trong đó!

Vội vàng nói với Tiểu Dương một tiếng: “Tôi đi gọi điện thoại.” Quay người chạy đi.

Tiểu Dương còn đang thì thào tự đoán mò: “Đây là con ông chủ sinh ra với ai nhỉ? Xem ra rất nuông chiều, tự bế một mạch không sợ mệt! Chắc chắn không phải là của Trịnh Dụ Hoa, oa, Tiểu Diệp, cô có thấy không, mặt có phần giống chị Dụ Hoa, hả? Tiểu Diệp…. người đâu?”

Diệp Gia Dĩnh vội vàng tìm điện thoại di động của mình phát hiện trên màn hình có vài cuộc gọi nhỡ, có điện thoại cô giáo Triệu nàh trẻ gọi tới, nhanh chóng gọi cho cô giáo Triệu trước: “A lô, Cô giáo Triệu, thật xin lỗi, buổi sang tôi không cầm di động theo người, Ba Ni ở nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bé bị cậu đón đi?”

Cô giáo Triệu ở bên kia nói: “Mẹ Ba Ni, chuyện là như vậy, ở lớp chúng tôi phát hiện ra một bạn nhỏ bị mắc bệnh truyền nhiễm qua đường hô hấp, sợ lây bệnh cho mọi người, cho nên quyết định cho nghỉ khẩn cấp một ngày, liên hệ cha mẹ đón con về. Chúng tôi gọi cho cô nhưng không có ai nghe, đành gọi cho cô Chu chiều nào cũng qua đón Ba Ni, cô ấy nói đang bận, không thể đi đón được, sau đó nhờ cô ấy cho số điện thoại của cậu Ba Ni, chúng tôi đã liên hệ nhờ cậu ấy đến đón Ba Ni.”

“Có trẻ bị mắc bệnh truyền nhiễm? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Diệp Gia Dĩnh vừa nghe đươc giật mình.

Cô giáo Triệu an ủi, “Bình thường thôi, đừng lo, bệnh tay chân miệng là do siêu vi khuẩn truyền nhiễm. Hay xảy ra ở trẻ dưới năm tuổi, triệu chứng là đau miệng, kén ăn, sốt nhẹ, ở tay chân, khoang miệng xuất hiện mụn nước hoặc là những vết loét nhỏ, đa số trẻ nhỏ chỉ bị trong một thời gian là có thể tự khỏi, nhưng có một số em cơ thể mẫn cảm nên trở ên nghiêm trọng, dẫn đến co thắt cơ tim, phổi úng nước, các loại viêm màng não, nghiêm trọng hơn nữa là các biến chứng của bệnh. Vì trước mắt không có thuốc đặc trị cho bệnh này nên chúng ta chỉ hạn chế lây lan thôi, phát hiện có trẻ em mắc bệnh sẽ cho nghỉ một thời gian ngắn, ngăn ngừa trẻ em trong lúc đó lây bệnh cho nhau.

“Thì ra là vậy.” Sau khi Diệp Gia Dĩnh nghe xong thì vẫn có chút lo lắng, quyết định tối nay về nhà sẽ lên mạng tìm cách phòng bệnh này cho vào những việc cần chú ý: “Cám ơn cô, Cô giáo Triệu.”

“Không cần khách khí, đợi đến khi có thể đi học lại chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho các cha mẹ, và sẽ thông báo trên mạng, khi nào chị rảnh rỗi có thể chú ý đến một chút.”

Diệp Gia Dĩnh cúp điện thoại, mọi việc đã rõ ràng, Diệp Thừa Trạch bởi vì giữa chừng phải đến nhà trẻ đón Diệp Ba Ni mới đến muộn buổi lễ ghi hình, vừa rồi cô đoán mò anh ta đến nhà trẻ bắt cóc con mình chỉ là lòng dạ tiểu nhân ra so đo mà thôi.

Thật lòng muốn đí tìm con mình ngay lập tức, nhưng trước mắt bao người không thể làm vậy, chỉ có thể ép buộc phải nhịn xuống. Đứng ngồi không yên chờ đến mười hai rưỡi, vài nhân vật quan trọng đã phát biểu xong, đạo diễn Khương tạm thời thay Diệp Thừa Trạch tuyên bố chính thức bấm máy, thả bóng bay, đốt pháo, sau khi thực hiện nghi thức cuối cùng bắt đầu ghi hình, tiếp theo bắt đầu bữa trưa đơn giản và tiệc rượu. Cuối cùng đạo diễn Khương và phó đạo diễn Vương cũng lén lút đi tìm Diệp Gia Dĩnh: “Tiểu Diệp, đi theo tôi một chuyến, ông chủ lớn muốn tìm cô!”

Diệp Gia Dĩnh đứng bật dậy: “Ai, tới rồi!”

Phó đạo diễn Vương bị thái độ tích cực của cô làm giật mình, vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu Diệp, cô?”

Diệp Gia Dĩnh gấp đến mức muốn đẩy ông ta đi: “Đi nhanh lên, tôi vội muốn chết…” nhận ra không đúng, vội sửa lại: “Ngàn vạn lần đừng để cho ông chủ lớn chờ lâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.