—–
Trước sự ngạc
nhiên của My, người đó càng thích thú. Khóe miệng khẽ nhếch lên, từng bước tiến
gần hơn đến cô. My hốt hoảng lùi lại. Ánh mắt huyền bí, nguy hiểm như muốn ăn
thịt người của anh như bắn ra tia laze, càng khiến My mất tập trung. Cực kì
đáng sợ.
–
Tại
sao phải sợ như vậy? Không phải hôm nọ em còn mạnh mẽ đối đầu với anh sao?
My vô thức hoàn
hồn, cố lấy lại bình tĩnh. Đẩy Nhật Anh đang đứng sắt My ra xa.
–
Chủ
tịch! Tôi đến là để nộp bản thiết kế.
Nhật Anh bật cười.
Thái độ như một thỏ hiền lành của My bỗng chốc thay đổi lạ thường.
My nhanh chóng
đặt bản thiết kế của mình lên bàn làm việc rồi vội vã rời khỏi. Nhưng có ai đó
nhanh hơn cô một bước, đã khóa cửa ra vào bằng hệ thống tự động. Bất giác cô
quay lại, đằng sau mình Nhật Anh đã đứng đó như một bóng ma. Sự đen tối hiện rõ
lên đôi mắt kia, anh nhấc bổng cô lên về phía ghế Sofa. Có ý định tiến sắt hơn
và hôn. Nhưng My lại càng chống chả quyết liệt.
–
Chủ
tịch! Đang ở công ty mong anh hãy tự trọng.
Cảm xúc đang
lên đến cao trào thì bị cô làm cho cụt hứng. My lại đẩy thân hình to lớn kia ra
và đứng dậy. Khắc hẳn so với 4 năm trước, giờ đây cô không phải một con mèo
ngoan ngoãn, sợ hãi mà cô giống như một con mèo hoang rồi, tàn nhẫn lạnh lùng
chống đối bất kì ai.
Nhưng cô đâu biết,
chính thái độ đó lại làm cho Nhật Anh tức giận. Sau lần anh gặp My tại nhà cô,
chính anh đã quay lại với bản thân thật của mình như một Ác Quỷ bất chấp tất cả.
Anh tiến đến gần cô, vòng tay qua giữ lấy cơ thể cô, nhanh như cắt một con dao
đã kề sát với My.
My giật mình, đứng
khựng lại.
–
Anh
làm gì vậy?
Nhật Anh giữ
nguyên biểu cảm lạnh băng, câu nói không cảm xúc. Khiến người đứng cạnh không
khỏi run sợ.
–
Tôi
đã nói em sẽ thấy bản chất thật của tôi. Đáng ra ngay từ đầu em không nên chống
đối tôi như vậy. Giờ phải chịu PHẠT
My cố giữ lấy
tay đang cầm con dao sắc nhọn của Nhật Anh. Đẩy ra xa. Nhưng lúc này anh đâu
còn nhân tính, chỉ vì đã chọc giận anh nên hậu quả cô phải nhận sẽ rất lớn. Nhật
Anh cương quyết, cầm chặt con dao di chuyển xuống phía dưới, lưỡi dao từ từ cắt
một đường thẳng từ vai đến khuỷu tay cô. Máu chảy xuống theo đường mà con dao
vô tình đã rạch. My đau đớn ngồi xuống ôm lấy cánh tay đáng thương, chỉ trong một
lúc, máu đã nhuộm đỏ tay áo sơ mi trắng của cô. Còn Nhật Anh thản nhiên đứng
lên, tâm trạng đã tốt hơn, anh nhếch mép nhìn bộ dạng đau khổ của My tuyên bố.
–
Em
có thể mạnh mẽ. Đối đầu với bất kì ai. Nhưng với tôi em không bao giờ thắng.
Nói xong anh chậm
rãi tiến về phía bàn làm việc rồi ngồi xuống. Anh bấm điện thoại riêng gọi cho
thư ký.
–
Victoria
hãy mua cho tôi một bộ áo khác. Loại của phụ nữ.
Đằng kia, khuôn
mặt My đã ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn. Nhưng cô vẫn kiên cường không rơi một giọt
nước mắt nào. Cô đã quyết tâm sẽ không bao giờ khóc nữa, vì chỉ có mạnh mẽ như vậy
cô mới trả thù được cho ba mình. Ánh mắt yếu ớt, nhìn sang phía Nhật Anh.
–
Anh
thật đáng sợ. Tôi thua rồi.
Nhật Anh càng
vui sướng hơn. Nét mặt vẫn âm độ
–
Em
biết vậy là tốt rồi. Bây giờ hãy vào phòng nghỉ riêng của tôi, trong đó có cả
phòng tắm. Hãy rửa qua vết thương đi. Đừng đi thư ký hay ai khác vào đây mà
nhìn thấy cảnh nào.
My vẫn tiếp tục
ngang bướng, không chịu đứng lên. Còn Nhật Anh lại bị chọc giận, cố gắng kìm chế.
–
Tôi
cho em 3 giây để đứng lên. Nếu không tay bên kia sẽ bị rạch nốt.
Cô vội vàng đứng
dậy. Một bên bị rạch sâu như vậy đã quá đau rồi, nếu ngay cả bên kia mà cũng
như thế thì không biết sẽ thế nào?
10 phút sau.
Một bộ áo và
váy công sở đã được mua về. Thư ký càng thắc mắc, trong đầu thì nghĩ được hàng
trăm chuyện tào lao.
Nhật Anh cầm lấy
túi đồ, bước vào phòng ngủ. Cánh cửa phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì. Nhật
Anh mới bất đắc dĩ mở cửa bước vào. Bên trong, nước lênh láng trên sàn mang một
màu đỏ. My giật mình xấu hổ, lúc này trên người cô chỉ còn một bộ nội y. Còn Nhật
Anh vẫn bình thản, chuyện này quá là điều bình thường đối với anh, một chủ tịch
tài giỏi, đẹp trai như vậy không biết có bao nhiêu phụ nữ can tâm tình nguyện
bán thân cho anh, không kể hết. My vội vã lấy chiếc áo choàng màu trắng khoác
vào.
–
Anh
không thể gõ cửa khi vào sao?
Nhật Anh cười.
–
Tôi
chỉ muốn đưa em bộ quần áo thôi! Cơ thể em có gì đáng nhìn chứ. Chỉ được có
khuôn mặt đẹp thôi. Tôi đã gặp nhiều phụ nữ thân hình chuẩn hơn em…..
My tức muốn chết,
lại một lần nữa bị động chạm đến lòng tự trọng.
–
Thì
sao chứ? Anh có bao nhiêu phụ nữ, thân hình họ thế nào thì liên quan gì đến
tôi.
Nói rồi cánh cửa
phòng tắm chợt đóng lại ngay trước mặt anh. Nhật Anh lại mỉm cười tuyệt đẹp. Nằm
xuống giường nghỉ ngơi.
Lát sau, My từ
trong phòng tắm bước ra thì thấy chủ tịch của mình đã yên vị ngủ trên giường.
Cô từ từ bước đến, nhìn qua xung quanh . Cô thầm nghĩ “ Có lẽ căn phòng này đã
chứa rất nhiều nữ nhân của anh ta rồi. Đồi bại”
–
Em
đứng đó làm gì. Không thay đồ sao. Hay chỉ cần mặc áo choáng này ra ngoài.
My đáp.
–
Thì
anh phải ra ngoài tôi mới thay được chứ.
Nhật Anh nhắm mắt
lại, bình tĩnh nói. – Thay luôn ở đây đi. Bây giờ em đã 24, tôi 25 nếu có xảy
ra chuyện gì thì chỉ cần kết hôn là được.
My khoanh tay
trước ngực, bàng hoàng.
–
Anh
có thể nói dễ dàng vậy ư? Thật buồn cười.
Nhật Anh đáp.
–
Có
biết bao người muốn kết hôn với tôi. Em được như vậy phải cảm thấy mứng chứ.
–
Không
bao giờ nhé!
Nhật Anh đứng
lên tiến về phía cửa. – Được rồi thay đồ đi! Rồi trở về làm việc. Tập đoàn
General không trả lương cho người chơi không đâu.
.
My vội vàng
khóa cửa lại thay quần áo, trong miệng lẩm bẩm mấy câu
–
Sắc
lang! Anh đáng sợ hơn cả Ác Quỷ. Tôi không thích anh mà anh lại khiến tôi thành
ra như thế này. Bây giờ cánh tay vẫn đau. Nhất định anh sẽ phải trả giá.
—-
Sau khi rời khỏi
văn phòng chủ tịch.
My trở về phòng
làm việc, trước con mắt của bao nhiêu người. Chỉ trong thời gian ngắn cả công
ty đã biết chuyện chủ tịch đặt mua một bộ quần áo. Có lẽ cô được nhận ân sủng của
Chủ tịch. Còn My thì ôm cánh tay đau nhức. Cả buổi sáng làm việc đầu tiên của
cô tồn tại hàng nghìn tin đồn. Không thể chịu nổi nữa, cô than vãn
–
Đáng
ra mình nên chọn công ty thời trang hàng đầu NEW YORK. Bây giờ vào đây lại gặp
anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp. Thôi phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nói rồi cô lấy
từ trong ngăn bàn ra một tờ giấy trắng, viết gì đó bằng tiếng anh. Gấp lại gọn gàng
rồi cho vào bao giấy nhỏ.
.
My lại lên cái
nơi u ám, kinh tởm đó một lần nữa. Cô lấy hết can đảm bước vào.
Vừa nhìn thấy
cô Nhật Anh lại mỉm cười đắc ý. – Lại nhớ tôi rồi sao?
My lạnh lùng
nhìn anh đáp
–
Đây
là đơn xin nghỉ việc. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nhật Anh nhếch
mép
–
Mới
có nửa ngày đã không chịu nổi rồi sao. Em kém cỏi hơn tôi tưởng, như vậy làm
sao trả thù được chứ. Em nghĩ hiện tại mình thắng nổi Elly sao?
My giữ biểu cảm
lạnh bằng, trả lời. – Tôi không cần anh quan tâm! Tôi khắc biết cách trả thù. Đến
lúc đó anh sẽ phải khâm phục.
.
Vừa kết thúc
trò chuyện My đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn rồi quay trở lại thu dọn đồ đạc. Cả
công ty lại xôn xao. Lần đầu tiên, một nhân viên mới vào đây chưa được một ngày
đã rời khỏi. Thực chất, ai đã vào đây thì có chết họ cũng không muốn đi.
—-
My trở về nhà với
khuôn mặt tái nhợt nhạt hẳn đi. Cánh tay thì đang rỉ máu, cô mệt mỏi ngồi xuống
ghế Sofa. San San vừa nghe thấy tiếng động, liền chạy ra. Thấy My đang ướt đẫm
mồ hôi, cô bé lo lắng hỏi han.
–
Chị
làm sao vậy? Sao lại sốt cao đến thế này.
San San vô thức
nhìn sang vệt màu đỏ trên áo của My. Cô càng hốt hoảng
–
Chị!
Tay chị chảy máu rồi.
San San nhanh
chóng đỡ My dậy. Đưa vào phòng nằm nghỉ. San San lấy nước vào chườm đá, đủ hết
mọi công đoạn hạ sốt. 5 tiếng sau thì My khá hơn. Lúc này mới tỉnh lại, còn San San thì chăm
sóc My quá mệt mỏi nên đã thiếp đi bên cạnh giường.
—-
Việt Nam
Elly từ ngoài
bước vào. Cô nhận thấy sắc mặt của chủ tịch có phần nào kì lạ. Cô tiến đến gần
hỏi
–
Chủ
tịch Minh Đức. Ông gọi tôi có việc gì.
Chủ tịch đáp
–
Cô
đọc qua tờ báo đi.
Nói rồi ông vứt
luôn tờ báo đang cầm trên tay xuống bàn. Elly thì cầm lên đọc qua. Vô thức cô sững
sờ buông tờ báo xuống.
–
Thấy
thế nào? Chỉ trong 4 năm mà cô ta thành đạt như vậy. Có lẽ rất muốn trả thù cho
ba mình.
Elly bình tĩnh
nói. – Tôi không hề sợ nó.
–
Vấn
đề ở đây không phải là sợ hay không? Mà những chứng cứ vụ án Trần Nguyên Hùng
đã được xóa sạch chưa?
Elly đáp
–
Đã
không còn xót lại thứ gì ông cứ tin tưởng ở tôi.
Chủ tịch Minh Đức
nói. – Nếu không cẩn thận. Thì vụ án này sẽ bị lật lại. Tôi, cô và nghị sĩ
Trung Quốc Kim Trạch sẽ không còn sống yên ổn đâu.
.
Đột nhiên, Bảo
Duy bước vào. Nhìn sắc mặt kì lạ và tờ báo trên bàn Duy càng thấy kì lạ mờ ám.
–
Có
chuyện gì vậy?
Chủ tịch đáp. –
Không có gì cả! Chỉ là công việc thôi. Elly ra ngoài đi
Nói rồi ông xua
tay ám chỉ Elly. Rồi quay sang nói tiếp với Duy.
–
Chuyện
của con với cô ca sĩ Yến Nhi đó sao rồi?
Duy tựa vào ghế
Sofa. Cầm tờ báo lên lật từng trang đọc bình thản. Hàng trăm hình ảnh của My cứ
xuất hiện, khiến tâm trạng anh không mấy vui.
–
Không
có biến động gì cả.
Chủ tịch Minh Đức
mỉm cười. – Tốt lắm! Nếu vậy thì 2 tháng sau có thể tiến hành lễ đính hôn được
đó.
Duy lắc đầu, cười
trừ.
–
Ba
nghĩ dễ dàng như vậy sao? Con trai nghị sĩ Kim Trạch là Huy Nam. Cậu ta sẽ
không để yên đâu! Mà ba thừa biết nghị sĩ là người cực kì coi trọng con trai
mình, chả lẽ ba muốn phá vỡ quan hệ tốt sao?
Ông lắc đầu. –
Thật là khó nghĩ! Thôi được rồi ta sẽ gọi nghĩ sĩ đến thương lượng.
—-
Tại California –
Mỹ
My đứng nhìn ra
cửa sổ, ngắm thành phố xinh đẹp. San San vừa tỉnh dậy, không thấy My trên giường
cô hốt hoảng nhìn quanh thì thấy. San San tiến đến gần hỏi han.
–
Chị!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nghỉ việc khi chưa đến một ngày
My ánh mắt đẫm
buồn đáp. – Chị không thể ở đó! Chị không thể để Nhật Anh kiểm soát.
San San dường
như đã hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Cô bé im lặng. Đột nhiên My lên tiếng
tuyên bố
–
Có
lẽ tháng sau ta sẽ về Việt Nam.
San San mắt
tròn xoe nhìn My. – Không phải ở đây rất tốt sao? Công việc của chị đang tốt
mà! Về Việt Nam thì sẽ được gì chứ?
My cười nhạt.
–
Chị
không cần thành đạt. Thứ chị muốn là trả thù cho ba thôi.