——
3 ngày sau chuyến du
lịch. Đối với My không còn gì buồn chán hơn, khoảng thời gian này cô cực kì
muốn đến học viện, nhưng được nghỉ quá lâu, khiến cô sắp tự kỉ. Đột nhiên điện
thoại cô rung.
– Đi uống vài ly chứ!
– Diệp Thảo
My thắc mắc
– Bạn có chuyện gì
buồn sao?
Diệp Thảo ngắn giọng,
trả lời nhanh chóng
– Cứ đi đi. Bar Boss.
Nói xong Diệp Thảo cúp
máy luôn, không để cho My kịp trả lời. My hầu như là không muốn đến những nơi
như vậy, chỉ khi có việc gì buồn cô mới tìm đến rượu. Hiện tại, cô chỉ buồn
chán vì không có nơi nào chơi chứ không buồn phiền về chuyện gì. Dù sao, đã
đồng ý với Diệp Thảo nên nhất định cô phải đến.
.
My vừa rời khỏi nhà
được một lúc. Thì ba My đi làm về, ông đang bấm mật mã mở cửa thì từ đằng sau
một đám người bịt miệng, lôi ông lên chiếc xe gần đó, vì đám người đó quá khỏe,
quá hung dữ khiến ông không thể gào thét nổi. Ngay lúc đó, Nhật Anh vừa bước từ
nhà ra, anh đã nhìn thấy hết mọi việc, anh chạy đến để ngăn lại nhưng không
kịp, chiếc xe chuyển bánh. Anh vội vã bắt lấy một chiếc taxi, rồi đuổi
theo.
Chiếc xe chở ba My
dừng lại trước một căn nhà hoang. Đám người lôi ông vào bên trong đóng kín cửa
lại. Lát sau, từ bên trong vang lên những tiếng chửi bới, cười mỉa mai. Nhật
Anh từ bên ngoài cũng có thể nghe được tất cả, nhưng anh không thể bước vào một
mình, sẽ gặp nguy hiểm. Anh rút điện thoại ra và gọi đám vệ sĩ của mình đến.
.
Bên trong
Elly đang đứng chửi
bới người cha vô tình.
– Ông thấy vui chứ?
Đây là hậu quả mà ông nhận được. Hồi bé tôi yêu quý ông đến nhường nào, thì khi
lớn lên tôi càng hận ông như thế. – Giọng nói xen lẫn tiếng cười ác độc, gian
xảo.
– Hôm nay! Tôi
chưa giết ông. Nhưng tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết. Kể cả con gái ông.
.
Giọng nói của ba My đã
yếu dần, cố gắng cầu xin.
– Tiểu Hy à! Xin con,
đừng động đến My, con bé không có lỗi, trừng trị mỗi ta là đủ rồi.
Elly đưa ánh mắt sắc
lạnh quay lại phía ông.
– Con sao? Ông vẫn còn
nhớ tôi là con ông sao? Tại sao lúc vứt bỏ tôi ông lại không nhớ ra điều đó? –
Elly gào lên.
– Xin lỗi con Tiểu Hy.
Chỉ là lúc đó ta bất đắc dĩ, ta không thể đưa còn về ở với Vân Khuê.
Elly lại cười, điệu
cười gian xảo.
– Vậy sao? Ông sợ bà
ta. Hay ông sợ bị bỏ rơi ông, ông sẽ không được thừa hưởng tài sản lớn của gia
tộc Vân Khuê.
Ông không còn giải
thích gì nữa. Chỉ luôn miệng nói câu Xin lỗi với đứa con gái đang dần dần biến
thành ác quỷ.
Elly vứt mạnh cây gậy
đang cầm trên tay xuống đất. Ra lệnh
– Đánh ông ta đi!
Nhưng đừng để ông ta chết – Nói rồi cô bước ra khỏi nhà hoang từ cửa sau.
.
Ngay sau khi Elly đi,
thì đám vệ sĩ của Nhật Anh mới xông vào. Đám người đang tra tấn ba My sững sờ
nhìn về phía Nhật Anh.
– Thiếu gia! Nhật Anh
Nhật Anh đưa ánh mắt
sắc lạnh nhìn mặt bọn chúng
– Thiếu gia sao? Xem
ra bọn mày biết rất rõ tao.
Anh hất nhẹ cằm ra
phía trước ra hiệu. Đám vệ sĩ biết ý xông lên quyết chiến với đám người hung
tàn. Lúc này Nhật Anh tiến lên phía trước, đỡ ba My dậy đưa ra xe và di chuyển
thật nhanh đến bệnh viện.
.
Sau một hồi khám và
băng bó vết thương. Bác sĩ bước ra
– Ai là người nhà của
bệnh nhân.
Nhật Anh bước lên nhận
bừa
– Tình hình của bệnh
nhân vẫn ổn. May mắn chỉ là trầy xước thôi. Bệnh nhân còn bị Huyết áp cao nếu
không cẩn thận có thể mất tính mạng bất cứ lúc nào.
Nhật Anh khẽ gật đầu
rồi bước vào thăm ông. Lúc này ba My đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt, chân
tay bị xước nhẹ, không bị bầm tím, may mắn cũng nhờ vào Nhật Anh xông vào kịp
lúc.
– Bác không sao chứ?
Ông mệt mỏi gật đầu
– Cảm ơn cháu! Hôm nay
đã cứu ta.
Nhật Anh lễ phép
– Dạ! Không có gì.
Nhưng rốt cuộc ai là người đã làm ra chuyện này.
Ba My thở dài đáp
– Chỉ là mấy kẻ thù
trong giới kinh doanh thôi. Làm trong ngành này thì dễ bị nguy hiểm lắm – Ông
không nói ra sự thật, vì ông không muốn nợ con gái của mình thêm nữa, ông biết
nếu nói ra thì Nhật Anh sẽ đi báo cảnh sát, con gái ông sẽ gặp nguy hiểm. Nên
ông đành nhắm mắt cho qua, chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng tại ông vô
tình, tàn nhẫn. Nghĩ lại mới thấy hối hận nhưng đã muộn.
– Ta có thể nhờ
cháu một việc không
Nhật Anh gật đầu
– Ta biết quan hệ giữa
cháu và My. Vân Khuê đã như vậy, cháu đừng trả thù Huyền My nữa.
Nhật Anh mỉm cười trả
lời
– Cháu không trả thù
nữa rồi! Cháu muốn quan tâm, chăm sóc My.
Ba My dường như yên
tâm hơn phần nào.
– Vậy thì khi ta chết
cháu hãy thay ta chăm sóc con bé. Nó cần được bảo vệ, và phải nhớ không được
tin tưởng bất kì ai.
—–
Tại Bar Boss.
My đã uống rượu đến
say mềm, còn Diệp Thảo thì vẫn ổn chỉ có hơi choáng váng. Hôm nay My như vậy
cũng tại dạo này động thái của ba cô rất kì lạ, ông càng ngày càng lo lắng, lúc
nào cũng nói đến việc chuyển tài sản. Còn về phần tình cảm, cô vẫn luôn khó xử,
giữa Duy và Nhật Anh cô nên chọn ai? Diệp Thảo nhìn sang My ánh mắt đẫm buồn.
– My à! Nhiều lúc mình
thấy bạn thật may mắn. Có thể được nhiều người thích như vậy. Còn mình thì đã
yêu Nhật Anh mất rồi, yêu đến nỗi không thể yêu được nữa, biết là anh ấy mãi
mãi sẽ không rung động mà vẫn ngu ngốc yêu đơn phương. Ngày đêm chỉ mong anh
thay lòng đổi dạ.
.
My đã nằm gục xuống
bàn, dù cô có nghe được tất cả nhưng sáng mai sẽ quên hết. Cô chỉ lầm bầm
– Bạn đúng là đồ ngốc.
Diệp Thảo cười nhạt,
chua chát.
– Đúng là rất ngốc.
Bây giờ mình phải làm sao? Người mình yêu lại yêu chính bạn thân của mình, tại
sao không phải ai khác mà lại chính là bạn, hả My? Cuộc sống thật khó khăn,
những tiểu tưởng chừng như không bao giờ xảy ra mà lại đau đớn như vậy?. Có nói
chắc bạn cũng không hiểu được, người bạn ngây thơ của mình – Diệp Thảo nói mà
từng dòng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Còn My thì vẫn nằm đó.
– Thôi mình nghĩ kĩ
rồi! Mọi chuyện cứ để nó tự nhiên là tốt nhất.
Nói xong Diệp Thảo cầm
lấy túi sạch và dặn dò nữ vệ sĩ riêng của mình.
– Đợi ở đây! Bao giờ
cô ấy tỉnh lại thì đưa về.
—
Một tiếng sau.
My lơ ngơ đứng dậy. Cô
vẫn chưa tỉnh rượu vẫn còn mơ màng. Nữ vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô
đang loạng choạng. Rồi đưa cô ra phía ô tô. My thì lơ mơ nhìn thẳng vào mặt vệ
sĩ, rồi mỉm cười.
– Vệ sĩ của Diệp Thảo
sao? – Vừa nói cô vừa đánh vào mặt vệ sĩ.
.
Chiếc xe nhanh như
chớp, phút chốc đã dừng trước ngõ vào nhà My. My hiện giờ đã tỉnh táo hơn, cô
có thể tự mình đi về. Vừa bước đến cửa nhà, My bắt gặp ngay Nhật Anh đang đứng
đó. Cô mơ màng bước đến ôm lấy Nhật Anh, mùi rượu nồng nặc khiến anh khó chịu.
– Em uống rượu sao?
My đáp
– Một chút! Thật sự em
mệt mỏi lắm. Em rất cần một bờ vai làm điểm tựa. Nhưng thật khó để chọn giữa
hai người. Anh hãy cho em biết em phải làm gì?
Nhật Anh dơ tay lên
nhìn đồng hồ.
– Bây giờ đã là
10 giờ! Anh đã chờ em 2 tiếng, sắp đóng băng rồi. Mau mở khóa vào nhà đi.
My bật cười, nửa tỉnh
nửa mơ bấm mật mã. Nhưng kì lạ, vẫn đúng được. Nhật Anh nhấc bổng cô lên, vào
nhà. Anh tiến lên phòng cô, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Nhật Anh đang trong tư
thế cúi, My liền ôm lấy cổ anh. Cô đang say, đã mất kiểm soát. Cô đặt môi mình
lên môi anh, trao tặng một nụ hôn nóng bỏng, Nhật Anh từ từ đáp trả ngay. Rồi
dần dần, từng chiếc cúc áo của Anh được cởi bỏ. Vô thức, Nhật Anh buông My
ra.
– Dừng lại đi! .
Anh xoay người My ngay
ngắn trên giường, rồi kéo chăn cho cô. Mặc
dù anh yêu My, nhưng anh tôn trọng cô, anh không muốn phải động đến thân xác cô
mà anh muốn có được là trái tim của cô. Anh bước từng bước về phía chiếc ghế Sofa trong phòng cô, nằm
xuống và nhắm mắt lại. Chiều cao 1m81 của anh thật sự quá khó khăn, chiều dài
chiếc ghế không đủ để anh nằm. Mặc dù vậy anh vẫn cố gắng để ngủ qua đêm.
.
Nắng chiếu rọi xuống căn phòng,
qua cửa sổ. Hàng mi cong vút khẽ rung, My từ từ mở mắt, cô ngồi dậy, mà đầu vẫn
đau như búa bổ. Cô nhìn sang phía Nhật Anh, giật mình “ Tại sao? Anh lại ở đây “
Hàng trăm câu hỏi đang hiện trong đầu cô. Ký ức của buổi tối hôm qua chợt ùa về,
My hốt hoảng, nhìn vào trong chăn, may mắn quần áo vẫn còn nguyên. Cô không hiểu
sao, lúc đó mình lại bị kích thích cao đến vậy. Cô bước xuống giường, tiến đến
gần Nhật Anh. Đứng nhìn anh khó hiểu. Nhật Anh có trực giác cực kì nhạy bén, mặc
dù khi ngủ chỉ cần có người đến gần anh có thể tỉnh ngay.
–
Em dậy rồi sao?
My lúng túng đáp.
–
Vâng! Tối qua đã xảy ra chuyện
gì? Sao anh lại vào được nhà em.
Nhật Anh đứng lên, cầm lấy áo
khoác.
–
Vì anh lo có chuyện không hay sẽ
xảy ra nên mới ở đây qua đêm. Nhưng em đừng lo, đêm qua anh không làm gì đâu.
Nói rồi anh quay đi, My ở đằng
sau thì vẫn ngỡ ngàng cố nhớ lại chuyện cũ. Bất chợt Nhật Anh đứng khựng lại,
anh nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với My
–
Ba em phải đi công tác! Sẽ không ở
nhà một thời gian. Nếu có việc gì em có thể nhờ anh cũng được, chúng ta là Hàng
Xóm mà.
Nhật Anh vừa nói vừa nhấn mạnh chữ
“ Hàng Xóm “ đầy ẩn ý. My vẫn chưa lấy lại được tinh thần thì điện thoại rung,
phải mất vài giây sau cô mới bấm trả lời.
–
Gọi tôi có việc gì sao?
Duy đáp
–
Tối nay 8 giờ ra công viên gần
nhà. Tôi có việc cần nói với em
Nói rồi, Duy cúp máy nhanh chóng.
My lại thêm ngỡ ngàng cô thầm nghĩ “ Sao gia tộc mấy người không cần nghĩ đến cảm
giác của người khác mà luôn tùy tiện hành động như vậy sao? “