Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 55: Trò Chơi Tại Seoul (2)



Cung Deoksu.

Đội Nhật Anh đã
đến đây, sau 40 phút ngồi taxi. Một con đường dài mở ra trước mắt họ, để vào
trong cung điện họ phải đi qua nơi này. Con đường lát đầy gạch đá, các nét trạm
trổ trạm khắc trên bức tường dài. Vào đến trong cung điện, cảnh tưởng nguy nga,
cổ điển hiện ra. Diệp Thảo nhanh chóng lấy máy ảnh trên tay ghi lại khung cảnh
này. Huy Nam sau một lượt nhìn qua. Anh lên tiếng

– 
Bây
giờ chúng ta có thể tìm du khách, hoặc người làm ở đây, để nhờ họ kể về lịch sử
của những thứ đó.

Nhật Anh nhếch
mép, nhìn sang phía Diệp Thảo đùa giỡn.

– 
Giao
tiếp với người Hàn ư? Nhưng Diệp Thảo làm gì biết tiếng.

Diệp Thảo biết
mình vừa bị cái tên đáng ghét kia, bắt bẻ. Cô lườm Nhật Anh một hồi. Nhưng cái
bộ dạng đó không khiến Nhật Anh sợ hãi, mà thay vào đó là càng làm cho anh cười
ngả nghiêng.

– 
Vậy
thì Diệp Thảo không cần làm cũng được. Cứ đi chơi đi. Nếu bây giờ có điện thoại
thì có thể dễ dàng hơn nhiều.

Trước khi tham
giam trò chơi, điện thoại của các sinh viên đều bị thu hết. Để đảm bảo không
lên mạng sao chép, và phải tự tìm hiểu lịch sử qua cách giao tiếp với người bản
địa. Diệp Thảo đang cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, bỗng cô nhớ ra gì đó.

– 
Hình
như! Nếu cặp đôi nào đi hết con đường đá vào cung Deoksu thì sẽ chia tay.

Nhật Anh và Huy
Nam bật cười ngả nghiêng.

– 
Thôi
suy diễn linh tinh đi! Việc của em ngày hôm nay chỉ có chơi thôi. Nếu phải chia
tay thì các cặp đôi ngoài kia đến đây làm gì chứ. Chỉ có truyền thuyết “ Không
nên thề non hẹn biển nếu không muốn chia tay sớm”

Diệp Thảo lại
càng bẽ mặt hơn. Lần đầu tiên đến Hàn Quốc nên cô không hiểu gì hết, chỉ nghe
người ta kể thế thôi.

.

Lúc đó, đội của
Bảo Duy cũng vừa đến. Sắc mặt ai cũng tươi tỉnh, vì đây là nhiệm vụ dễ dàng. Tất
cả các thành viên đều biết tiếng Hàn, việc giao tiếp không còn là trở ngại lớn.
Đội này vào sau nên không gặp được đội của Nhật Anh. Vừa vào đến cung Deoksu, tất
cả đã bắt tay vào tìm hiểu, vì trên đường đến, công việc đã được giao hết rồi.
Bảo Duy, Yến Nhi sẽ tìm hiểu ý nghĩa, còn Elly và My sẽ tìm hiểu lịch sử thành
lập. Bước vào trong cung Deoksu, có phải có đến hằng trăm du khách, đa số là
người Hàn.  Elly nhanh nhẹn, bước đến
chào hỏi. My cũng nhìn theo và học hỏi. Nhưng cuộc sống đâu phải dễ dàng như vậy,
rất ít người hiểu rõ về lịch sử của nơi này. Chắc trong 100 du khách người Hàn,
chỉ có 10% là biết đến.

Lúc này, Diệp
Thảo đang đi vòng quanh bảo tàng Mỹ Thuật. Cô lướt qua từng bức tranh mà chả hiểu
gì về nghệ thuật. Đột nhiên, cô đâm sầm vào một du khách người Hàn. Cô lúng
túng, không biết tiếng Hàn nên phải sử dụng tiếng anh.

– 
I’m
sorry. Sorry

Người du khách
quay sang đáp

– 
I’m  Fine. No problem (tôi ổn! Không vấn đề gì )

Diệp Thảo thấy
nhẹ nhõm hơn hẳn. May thay du khách này biết tiếng anh.

– 
You
do know the history of this place? ( Bạn có biết về lịch sử nơi này không?) –

Diệp Thảo nhân cơ hội này hỏi về lịch sử. Nhỡ đâu người ta lại biết

Du khách mỉm cười
đáp

– 
Yes.

Diệp Thảo sung
sướng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy du khách người Hàn, vì là nữ nên cô mới dám
năng nổ như vậy.

.

Bên phía My, cô
không hề tìm hiểu được gì. Còn Elly giao tiếp tốt nên đã biết được rất nhiều,
bài luận cũng sắp hoàn thành.  My nhìn
Elly mà ngưỡng mộ. Cô thầm nghĩ “ Trên đời lại có người vừa đẹp, vừa giỏi, vừa
biết cả 7 thứ tiếng cơ bản như vậy. Thật đáng khâm phục “

—-

20 phút sau.

Tại nơi tập
trung. Giáo sư học viện đã đến đó và đợi bài luận của các sinh viên. Nhật Anh
và Huy Nam vừa hoàn thành xong bài luận đến để kiểm tra. Đột nhiên Diệp Thảo từ
đâu chạy đến, dơ quyển vở lên khoe.

– 
Tôi
đã tìm hiểu lịch sử của cung Deoksu, và Bảo tàng Mỹ thuật, rồi.

“Cung Deoksu được đặt tên
theo mong muốn của Gojong thời Choseon về một cuộc sống trường thọ. DeokSu-gung
là nơi chứng kiến nhiều thăng trầm trong lịch sử Hàn Quốc, đây là nơi hoàng hậu
Inmok (mẹ kế của vua Gwanghaegun) bị tống giam, nơi xảy ra cuộc bạo loạn lật đổ
ngôi vua của Gwanghaegun và cũng là nơi vua Injo lên ngôi vua. Cung này bị bỏ
trống hơn 200 năm sau đó lại trở thành cung vua thời vua Cao Tông. bảo tàng mỹ thuật Seoul  đây là bảo tàng mỹ thuật dân lập, đặt trên
tòa nhà được xây dựng vào năm 1928 theo phong cách kiến trúc Romanesque. Bảo
tàng chủ yếu trưng bày các tác phẩm mỹ thuật cận đại và hiện đại của các họa sỹ
theo trường phái ấn tượng và siêu thực.”

Đội của Nhật Anh có hai bài luận, nên phần
thắng đã nằm chắc trong tay. Giáo sư kết luật

– 
Bài
của Nhật Anh và Huy Nam chưa đạt, tìm hiểu chưa kĩ. Còn Diệp Thảo thì chúc mừng
em, bài sạch đẹp rất kĩ lưỡng.

Nhật Anh và Huy
Nam dù đã thắng nhưng không mấy vui. Nhục nhã khi bị một đứa con gái vượt mặt.

– 
Bây
giờ các em có thể khởi hành đến đảo Jeju, và đây là chìa khóa phòng, mỗi người
một chiếc. Chỉ có ba đội về đầu tiên mới có thể ở phòng Vip thôi nhé.! Đi đi

.

Sau đội của Nhật Anh. Các sinh viên khác lần lượt thành công. Và đảo
Jeju là nơi du lịch cuối cùng tại Hàn Quốc của các sinh viên.

—–

5 ngày sau, Tại sân bay quốc tế Nội Bài.

Sinh viên hai khoa A1 “ Kinh doanh” và “ Thiết Kế” đã quay trở lại Việt
Nam. Sau chuyến du lịch tuyệt vời tại Hàn Quốc xinh đẹp.

Tại cửa sân bay
một đám người mặc đồ đen đang đứng nghiêm trang. Sau khi thấy Giám đốc General
thì cung kính chào, Bên cạnh họ còn có một bé trai đáng yêu  kháu khỉnh, mặc dù là trẻ con nhưng đã rất đẹp
rồi. Vừa nhìn thấy giám đốc, cậu bé chạy thật nhanh đến và ôm chầm lấy. Còn
giám đốc thì nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé.

– 
Chan
à! Con cũng đến đón mẹ sao?

Cậu bé gật đầu
đáng yêu. Cậu nhìn ra phía trước, Nhật Anh đang đi đến.  Cậu bé chạy đến gần Nhật Anh, vẻ thân mật

– 
Anh  đi chơi với em đi.

Nhật Anh lạnh lùng gạt cậu bé ra. – Anh không
rảnh

Giám đốc thấy
thái độ của Nhật Anh như vậy không khỏi khó chịu.

– 

chỉ là một đứa trẻ. Yêu quý anh trai mình, tại sao cậu lại như vậy?

Nhật Anh nhếch
mép

– 
Đối
với tôi! Nó không phải là em trai, nó không có cùng mẹ với tôi và nó chỉ là đứa
trong tương lai sẽ tranh giành tài sản với tôi thôi.

Chan thấy Nhật
Anh đáng sợ như vậy, cậu bé gào khóc. Mẹ đến gần ôm lấy con trai, dỗ dành.

– 
Không
sao đâu con! Anh sẽ không làm gì con đâu. Nín đi. Để mẹ bảo chị Băng Hy chơi với
con nhé.

Lúc này, My
nhìn sang Nhật Anh nhíu mày rồi bước đến phía Chan đang khóc cô ngồi xuống trò
chuyện.

– 
Em
tên là Chan à! Đừng khóc nữa, để chị đưa em đi chơi với anh trai nha.

Cậu bé nhìn My,
ánh mắt long lanh đẫm nước mắt. Khẽ gật đầu.

Elly vừa lấy
xong hành lý, cô tiến ra phía Giám đốc liền.

– 
Bây
giờ cũng đã tối rồi! Nhà tôi gần đây mọi người hãy  đến đó và dùng bữa nhé. Và hôm nay cũng là
sinh nhật tôi, cứ coi như là đến dự đi.

Elly quay sang
phía Chan. – Chan à! Em đến nhà chị chơi nhé.

Cậu bé tinh nghịch,
mỉm cười rồi đồng ý ngay. Còn giám đốc thì có việc bận phải  về trước nên giao Chan lại cho Elly.

*Chú thích: Chan là tên gọi thông thường của cậu bé. Còn tên thật thì là Hoàng Minh Hiếu nhé. Đây là nhân vật phụ, các bạn có thể nhớ hay không nhớ cũng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.