Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 3: Không lối thoát



Đường Duyệt nhớ lời Diệp Khô Mộc, cứ theo hướng Bắc mà đi. Nàng muốn đi về hướng Bắc nơi có Đường Gia Bảo. Nàng không biết nếu mẫu thân phát hiện ra sự mất tích của nàng thì có lo lắng mà đi tìm hay không.

Nàng đi mất một ngày trời mới đến được thị trấn nhỏ đó. Nhưng Diệp Khô Mộc đã không còn nữa. Lúc này, nàng không có nổi một xu trong túi, không biết làm thế nào để có thể tiếp tục quay trở lại Đường Gia Bảo. Quan trọng hơn là nàng đang rất đói bụng, đói tới run cả chân, không thể lê nổi bước nữa, có cảm giác như đôi chân này không còn là của mình.

Trời đã tối, mọi nhà đều đã đóng cửa lên đèn, nàng biết phải đi đâu để xin nhờ bữa cơm đây? Khi đi qua một căn nhà ở dọc đường, Đường Duyệt lấy hết dũng khí đến gõ cửa, không thấy tiếng người đáp lại, chỉ có tiếng chó gầm gừ hung dữ cất lên phía bên trong mà thôi.

Nàng không còn muốn bước tiếp, nhưng cứ nghĩ đến việc nếu phải bỏ xác nơi đây thì sẽ mãi mãi không còn được gặp lại mẫu thân là nàng lại cố tự động viên phải kiên trì, nhất định phải cố gắng cầm cự đến khi trời sáng. Đến nửa đêm, dường như không chịu nổi cơn đói nữa, đã một ngày một đêm nàng không có bất cứ thứ gì bỏ bụng rồi, nàng phát hiện ra có một rãnh nước ở trong con ngõ nhỏ phía sau một quán ăn. Nàng chăm chú nhìn, cẩn thận xắn tay áo lên và thò tay xuống mò tìm rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được nửa cái bánh bao thiu bị vứt đi. Đường Duyệt vô cùng vui sướng, nàng phủi qua miếng bánh rồi ngấu nghiến ăn tới mức suýt thì bị nghẹn chết. Không có nước để uống mà nàng lại quá khát, nàng bèn tìm lấy một mảnh sứ vỡ múc thứ nước dưới rãnh kia mà uống, uống xong chỉ thấy trong cổ họng có một cảm giác gây gây đáng sợ của váng mỡ. Nàng lắc lắc đầu, đang định uống thêm một ngụm nữa thì bỗng nghe có tiếng người quát lớn: “Đồ thối tha kia, ngươi ở đâu dám đến ăn trộm mỡ của nhà ta!”, một cái muôi lớn ở đâu đập tới tấp vào mặt vào đầu nàng.

Nàng sợ hãi nhảy dựng lên, không biết lấy sức lực ở đâu ra, chỉ biết cắm cổ chạy thục mạng.

Đường Duyệt không hiểu, thứ nàng uống là nước trong rãnh, tại sao lại bị coi là đồ ăn trộm cơ chứ? May mà không để bị bắt, nàng thầm nghĩ, cố gắng bước thêm vài bước nhưng rồi dường như đã quá mệt, nàng dừng chân trú lại dưới mái hiên một căn nhà bên đường, cầu mong cho chóng qua cái đêm dài lạnh giá này.

Nàng chợt nhớ đến vật mà Diệp Khô Mộc đưa cho mình, nàng đưa tay lần tìm trong lớp lụa đỏ, cẩn thận mở ra để rồi vô cùng thất vọng khi nhìn thấy. Bên trong chẳng có thứ gì ăn được, một cái bánh bao cũng không, chỉ có một thanh đao khá lạ. Một thanh đao rất đẹp! Trong màn đêm, nó ánh lên thứ hào quang lấp lánh lóa mắt, tiếng ngân khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng làm lay động lòng người. Lưỡi đao mỏng như cánh ve, cán đao ửng đỏ, khi chém trong không khí thì ánh lên sắc đỏ. Thân đao có vẻ nhỏ hơn, lạ hơn, và tinh xảo hơn những thanh đao thông thường.

Thật đáng tiếc là thanh đao quý giá như thế này lại rơi vào tay của Đường Duyệt. Nàng thậm chí còn không có lòng dạ nào để xem xét kĩ thanh đao mà đã vội vã thu lại. Đúng lúc đó, một việc lạ lùng bỗng xảy ra. Trên con đường đá xanh phía trước xuất hiện bóng của mấy người đang bước tới. Đường Duyệt mở to mắt nhìn hướng về phía đó, thấy bốn người đàn ông mặc đồ màu tối, họ đang vác một tấm chiếu được bó lại và đi về phía nàng. Đường Duyệt vốn không còn lạ lẫm gì với cảnh này, khi người ta nghèo không mua nổi một cái quan tài thì chỉ còn cách là bó xác vào chiếu mà thôi. Nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy một đám đưa ma nào kì lạ như thế này, không hề có người đi trước dẫn đường rải tiền giấy hay vàng mã bằng giấy theo nghi lễ, thậm chí ngay cả họ hàng thân thích, thân bằng cố hữu cũng không có. Thêm vào đó có nhà ai lại đưa đi mai táng vào lúc nửa đêm như thế này cơ chứ? Thần sắc của mấy người vác chiếu này lại có vẻ rất lạ lùng, hai người đi trước thì luôn cúi gằm mặt, hai người đi sau thì lại cứ quay mặt đi chỗ khác, cố ý tránh nhìn vào cái chiếu, như thể nếu chỉ nhìn nó một cái thôi cũng sẽ xảy ra tai họa vậy. Trước đây, Đường Duyệt đã từng nghe phụ thân của nàng dặn, nếu gặp chuyện kì lạ như như thế này nhất định không nên nhiều chuyện xen vào làm gì, tốt nhất là cứ giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng cái bộ dạng lén lén lút lút của mấy người này thực sự rất kì lạ.

Đường Duyệt lén để mắt, thử xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

“Mày xem nên vứt ở đâu thì được?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi chứ!”

“Sợ cái quái gì cơ chứ, đem Lý Tử đi chôn thôi mà. Tên tiểu tử này gần như là chết rồi, nói thật ra thì tao cũng thấy hơi rờn rợn. Ngay từ đầu thím Lâm không nên thu nhận đứa trẻ này làm gì. Chẳng biết nó từ cái chỗ quái quỷ nào chui ra, ngộ nhỡ cũng…”

“Đừng nhắc đến nữa! Tao thấy sợ lắm rồi!” Một tên nhỏ con trong bọn đột nhiên lên tiếng cắt ngang, khiến hai tên kia cười phá lên giễu cợt: “Sợ cái con khỉ, mày đúng là không phải đấng nam nhi, sợ thì thôi đừng làm nữa!”.

“Ôi dào, thím Lâm chẳng qua là nhất thời tốt bụng, nào biết được rằng thằng bé đó lại từ trong cái làng đấy mà ra!”

“Không phải là đã mời đại phu đến xem bệnh hay sao, nó giống như là… như là…”, tên nhỏ con không dám nói hết câu, bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn ta run lên một chặp.

“Đại phu thì biết cái chó gì!” Tên đi trước lạnh lùng nói. “May mà thím Lâm nói với chúng ta, nếu không chúng ta lại dễ dàng bỏ qua nó thì gay to! Được rồi, tìm một chỗ nào đó sau làng mà chôn đi, đừng phí lời nữa, nhanh chân nhanh tay lên một chút! Tao còn phải về đi ngủ đây!”

Bốn tên đó tìm một cái hố, đào lấp vội vã chôn cái xác rồi quay lưng đi thẳng không thèm quay đầu nhìn lại. Đường Duyệt đứng cách đó hơi xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì. Đợi bọn họ đi thật xa nàng mới dám cẩn thận, nhẹ nhàng bước đến. Nàng ngồi xuống, lật mép chiếu nhìn vào bên trong, chỉ toàn là một màu tối. Có lẽ lúc nãy nàng nghe nhầm, đây chỉ là một xác chết, Đường Duyệt có chút thất vọng.

Đột nhiên, bên trong chiếu có tiếng động phát ra yếu ớt như tiếng thở rất khó nhọc vậy. Đường Duyệt lấy làm kinh ngạc, vội vàng bới lớp đất mỏng phủ trên tấm chiếu, rồi mở chiếu ra xem, bên trong quả đúng là có một người, là nam nhân, trông còn khá trẻ, xem ra còn gầy yếu hơn cả Đường Duyệt. Khắp mặt loang đầy vết máu. Đường Duyệt nghĩ một hồi rồi dùng ống tay áo lau lau lớp bùn đất và máu trên mặt người đó, kết quả là càng lau lại càng thêm bẩn hơn, chỉ còn mỗi cách là gắng sức mà lôi người đó ra ngoài, khó khăn lắm nàng mới kéo được lên khỏi miệng hố, làm xong thì người mệt nhoài không gượng dậy nổi. Nếu mà không có nửa cái bánh bao hồi nãy bỏ bụng thì e rằng lúc này nàng cũng đã chết vì đói bên cạnh cái hố này.

“Này, tỉnh lại đi!” Đường Duyệt khó khăn lắm mới lôi được người đó đến nấp tránh gió ở một góc trong con ngõ nhỏ. Nàng cẩn thận khẽ lay chàng ta một cái nhưng không thấy phản ứng. Nàng thử đưa ngón tay ra trước mũi người đó, cuối cùng cũng cảm thấy được tiếng thở nhẹ yếu ớt, thấy vậy nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, người chưa chết là tốt rồi.

Trong tiết trời đêm giá lạnh như thế này, thêm một người cũng là thêm được một chút hơi ấm, nàng dựa vào bên cạnh chàng trai rồi cuộn tròn người lại, vừa đói vừa mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Những người đang đói bụng tất ngủ sẽ không ngon giấc, ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn nghe thấy cả tiếng bụng sôi réo ầm ĩ. Bây giờ Đường Duyệt đang ở trong tình trạng như vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ngay khi nàng tỉnh giấc lúc trời còn chưa sáng đó là: Tìm cái ăn.

Đứng trước quán đậu phụ, Đường Duyệt chăm chú dán mắt vào cái cối xay bằng đá trong nhà, nhìn từng dòng đậu tương trắng tinh khiết tuôn ra từ cối xay, từng giọt từng giọt rơi vào cái thùng đặt dưới mặt đất.

“Thím à, con giúp thím xay đậu có được không?” Đường Duyệt cất tiếng khàn khàn, giọng nói tỏ vẻ chân thành, người phụ nữ kia nhìn nàng một lát: “Đi đi, chỗ này không phải là trại tế bần, không có mà cho cô ăn đâu!”.

“Thím à, không phải là con muốn xin ăn. Con giúp thím làm, thím cho con một chút nước uống là được rồi”.

Cuối cùng, Đường Duyệt cũng nhận được một bát nước đậu, hai miếng đậu phụ, nhiều hơn so với những gì nàng mong đợi.

Người được Đường Duyệt bới trong đất cứu là một chàng thiếu niên, không hơn tuổi nàng là mấy. Chàng có đôi mắt nhỏ, cái miệng cũng nhỏ, sắc mặt thì trắng xanh trông rất yếu ớt. Đường Duyệt nghiêng đầu nhìn, cảm thấy chàng thiếu niên này xem ra còn có dáng vẻ nho nhã, thanh tú giống một cô nương hơn cả nàng.

Vừa nhìn thấy Đường Duyệt, chàng đã tỏ vẻ mặt lạnh lùng khiến nàng không dám tiếp cận. Đường Duyệt đưa bát nước đậu ra. Chàng thiếu niên kia ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, cứ thế “ừng ực ừng ực” làm một hơi hết hơn nửa bát nước đậu, rồi tiếp tục đến khi không còn một giọt. Đường Duyệt thấy vậy chỉ biết nuốt nước bọt, nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng.

“Tại sao chàng không ngồi xuống mà uống từ từ, uống như vậy dễ sặc lắm đấy”. Đường Duyệt nói.

Chàng nhìn Đường Duyệt với ánh mắt rất lạ, ánh mắt ấy khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Nhìn một hồi rồi chàng chậm rãi nói: “Xương sườn của ta bị gãy rồi, không còn sức mà ngồi dậy”.

Giọng điệu hời hợt của chàng ta khiến Đường Duyệt cứ tròn mắt ngạc nhiên, hoài nghi không rõ mình có nghe lầm không.

“Chắc là chàng cảm thấy rất đau, rất khó chịu phải không?”

Chàng chậm rãi mở mắt nhìn Đường Duyệt rồi nói: “Nhưng vẫn có thứ còn đau đớn, khó chịu hơn cả việc này”.

“Còn thứ gì mà lại đau đớn hơn chứ?” Đường Duyệt vốn không phải là người nhiều chuyện, nhưng lúc này nàng thấy rất tò mò về chàng thiếu niên này.

Chàng bỗng bật cười rồi nói: “Điều khiến ta khó chịu hơn là việc bị người ta đánh vào đầu rồi đem chôn sống”.

Đường Duyệt không nói gì. Bây giờ thì nàng có thể khẳng định rằng chàng không phải đang cố tình đùa mình, vì tối hôm qua chính mắt nàng cũng đã nhìn thấy chàng bị người ta bó xác rồi đem chôn.

“Nếu nàng đi từ đây hướng về phía Đông thì sẽ tìm thấy một khuôn viên rộng và lộng lẫy nhất, nàng hãy nói với người sống trong đó rằng nàng đã phát hiện được cái người chạy ra từ ngôi làng bị dịch bệnh, nàng có thể được lĩnh… ” Chàng do dự một lúc, dường như đang suy nghĩ về một việc rất thú vị nào đó: “Một con gà, hai cái bánh”.

Đường Duyệt tuy rất đói nhưng không thể hiện ra, nhưng lúc này, nghe đến đây nét mặt nàng hiện lên vẻ khổ não, chỉ là nàng không biết mình phải đáp lại lời chàng thiếu niên ấy như thế nào. Nàng nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời: “Vậy họ sẽ làm gì với chàng?”.

Vẻ mặt chàng càng tỏ ra nhẹ nhõm: “Thì lúc đó bọn họ sẽ phải cố gắng đào một cái hố sâu hơn, đợi ta tắt thở hoàn toàn rồi lại ném ta vào đó”.

Đường Duyệt vốn không phải ngốc nghếch nhưng lúc này nàng cảm thấy rất khó hiểu. Quả thực nàng nghĩ mãi không hiểu tại sao người ta lại có thể bình tĩnh mà nói được những lời như vậy. Lẽ nào chàng đã bị người khác bán đứng không chỉ một lần? Lẽ nào những người đó đã từng trao đổi món tiền thưởng ngay trước mặt chàng? Hay là thần kinh chàng đã tê dại, mụ mị đến mức một chút đau khổ cũng không còn cảm nhận được? Tại sao một con người lại có thể dùng cái giọng điệu bình tĩnh đến thế này để nói ra chuyện đáng sợ như vậy.

“Ta không đi đâu”. Đường Duyệt chậm rãi nói, nhưng cũng tỏ ra rất kiên quyết. Nói xong nàng đưa cho chàng miếng đậu phụ, rồi chăm chú ăn nốt miếng còn lại.

Lúc nhỏ, phụ thân nàng thường mua đậu phụ rán cho nàng ăn, mẫu thân thì cười cười nói rằng ăn ngấy tới mức buồn nôn, phụ thân thì cười một cách đau khổ.

Đường Duyệt cũng cười cùng hai người, trong ba người thì chỉ có nàng là thực sự cười vui vẻ nhất vì nàng cảm thấy rất ngon, miếng đậu trôi vào miệng rất mịn và mềm.

Chàng thiếu niên dường như có chút ngạc nhiên, tay không buồn động đậy gì, cũng đưa miếng đậu lên miệng.

“Ta ăn no rồi phải lên đường ngay. Chàng muốn đi đâu?” Đường Duyệt ăn được nửa miếng đậu mới sực nhớ ra hỏi.

Chàng lắc lắc đầu, không nói gì. Đường Duyệt không hề nhìn thấy tay trái chàng vẫn đang nắm chặt một cái búa sắt hỏng. Khi Đường Duyệt rời đi chàng đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, lặng lẽ chờ nàng quay về, chờ đợi nàng đem lại cho chàng một câu trả lời đúng như những gì chàng dự tính, nhưng đáng tiếc là không. Tuy không hề nhận được điều đó nhưng chàng lại không hề thất vọng mà trái lại trong lòng lại có một niềm thích thú không nói lên lời. Chàng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phần nào bớt đi ý nghĩ sợ hãi trong lòng. Thế là chàng khẽ nói: “Rời xa nơi đây”.

Đường Duyệt hoang mang gật đầu. Chàng thiếu niên mỉm cười, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra nét cười: “Nàng chỉ có một mình mà lại muốn đi thật xa sao?”.

Đường Duyệt gật đầu, nói: “Ta muốn đi về hướng Bắc, tới Đường Gia Bảo”.

Chàng thiếu niên không biết Đường Gia Bảo mà cô nương này nói là chỗ nào, nhưng chàng thấy được trong mắt nàng ngời lên niềm hy vọng và tin tưởng. Lúc này chàng bỗng hiểu ra rằng, bất luận đó là nơi như thế nào đi chăng nữa thì nơi đó có người vô cùng quan trọng đối với nàng.

Nơi sâu thẳm trong trái tim chàng có chút xao động. Dường như sự kiên định của nàng có một thứ ánh sáng nào đó chiếu tới tận cùng nơi sâu nhất và tối nhất trong trái tim chàng: “Vậy… có lẽ ta sẽ đi cùng cô nương một đoạn đường đấy”.

“Tốt quá”. Đường Duyệt nhận lời, vô tình đưa mắt nhìn ra phía ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Chàng hỏi, để ý tới vẻ bối rối hiện lên trong đôi mắt đen láy của nàng.

“Không có gì”. Đường Duyệt nhanh chóng cất tiếng trả lời. Điều nàng không nói ra đó là, trong ngõ xuất hiện một người lạ, cứ nhìn hướng vào trong này. Quần người đó xắn cao, trên vai đeo quang gánh, dáng vẻ vất vả. Khi hắn ta bị Đường Duyệt nhìn chiếu tướng đã vội vã rời đi. Đường Duyệt cũng không để ý nhiều, lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ là tìm đường về Đường Gia Bảo.

Chàng yên tâm gật đầu, bàn tay nắm chiếc búa sắt cũng từ từ nới lỏng. Chàng cảm thấy tay mình rát bỏng.

“Chàng nghỉ ngơi chút đi, ta đi ra ngoài hỏi xem đến Đường Gia Bảo đi đường nào, lát nữa sẽ quay lại rồi chúng ta cùng lên đường!” Đường Duyệt nói rành rọt từng từ như sợ chàng nghe không hiểu. Chàng nhìn thái độ của nàng rồi lại bật cười thêm lần nữa. Nàng ấy còn kém cả tuổi chàng, thế mà bây giờ lại quan tâm, dặn dò như một người chị gái vậy. Điều này khiến lòng chàng vô cùng ấm áp. Người con gái gầy guộc mong manh ấy, một mình phiêu bạt bên ngoài, luôn mong muốn tự tìm được đường về nhà. Việc này khiến chàng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng biểu hiện lúc này của nàng lại hết sức bình thường. Thật là mâu thuẫn.

Đường Duyệt bước ra khỏi con ngõ nhỏ, đi chưa được bao xa đã bị chặn lại. Người chặn nàng lại không phải ai khác mà chính là Đường Mạc. Nàng kinh ngạc nhìn đại ca của mình, miệng không thốt lên lời.

“Đi thôi, về nhà”. Đường Mạc chỉ thốt ra được mấy từ ngắn ngủi như vậy. Thái độ của chàng không thể nói là lạnh lùng được mà giống như là đang tức giận, nhưng mà là tức giận với ai kia chứ? Đường Duyệt đứng yên, không nhúc nhích.

“Nghe thấy không?”

“Nghe… nghe thấy rồi!” Đường Duyệt suýt chút nữa thì bị chàng quát cho giật nảy mình. Mặt nàng trắng bệch, nàng vẫn còn cảm thấy khá xa lạ với người huynh trưởng dù đã sống cùng nhà một năm rồi. Điều này khiến nàng luôn có cảm giác thấp thỏm không yên. Nhưng nàng vẫn đứng nguyên, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng, nàng cắn chặt răng nói: “Muội… muội còn… còn một người bạn nữa…”.

Đường Mạc nhíu mày, chàng đứng im không nói, nhưng thái độ của chàng rõ ràng như muốn nói: “Muội thì có thể kết giao được với loại bạn nào cơ chứ?”.

Điệu bộ ấp úng của Đường Duyệt khiến Đường Mạc cảm thấy khó chịu, chàng chỉ cảm thấy rằng đứa trẻ này đang gây rắc rối, làm chàng cực khổ, vất vả mấy ngày, khó khăn lắm mới tìm được. Lẽ nào nàng lại nói rằng, nàng không phải bị bắt cóc mà là đi lang thang với một đứa bạn? Hay là nàng không còn muốn về Đường Gia Bảo nữa? Chàng dứt khoát nắm lấy cổ tay Đường Duyệt kéo đi, không hề cho nàng bất cứ cơ hội nào để nói.

Trong con ngõ nhỏ, chàng thiếu niên vẫn giữ nụ cười trên nét mặt, lặng lẽ chờ đợi, trong lòng chàng ngập tràn hy vọng.

Một chút nước ngọt chảy xuống họng cũng có thể làm cái họng khát khô rát bỏng thấy dễ chịu lên rất nhiều, cái vị ngọt ngào mát lạnh ấy truyền đến tận trong tim. Đường Duyệt mở mắt ra thấy Thương Dung đã ngồi cạnh nàng từ bao giờ. Vừa trông thấy nàng tỉnh lại, nét mặt chàng vội giãn ra, nở một nụ cười vui vẻ. Chàng đặt cái thìa trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Có còn khó chịu lắm không?”.

Đường Duyệt cảm thấy hơi bức bối, đầu óc cứ quay cuồng. Nàng nhất thời vẫn không biết mình đang đâu, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra khi nghe thấy tiếng vó ngựa – nàng đang ở trong xe ngựa!

Nàng bất ngờ bị Đường Mạc đánh ngất đi rồi đưa lên xe ngựa! Bây giờ họ đang trên đường về Đường Gia Bảo, về nhà! Đường Duyệt đột nhiên nhảy dựng lên, không nói lời nào mà vén màn xe ngựa nhảy xuống đất. Thương Dung không thể nghĩ được rằng nàng lại dám hành động như vậy nên thấy rất bất ngờ, cứ đờ người ra. Thương Lục cũng bất ngờ không thắng kịp, thiếu gia nhà họ Đường cũng nhanh chóng nhảy xuống đuổi theo.

“Đường Duyệt, muội quay lại đây ngay cho huynh!”

Thương Lục và Thương Dung ngồi trong xe đều bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Trên đời này lại tồn tại một cặp huynh muội kì lạ đến vậy! Thương Lục lẩm bẩm: “Tiểu thư nhà họ Đường này hình như đầu óc có vấn đề, nhảy như vậy xuống đất không gãy chân mới lạ, làm con sợ hết hồn!”

Thương Dung gật đầu như có vẻ có cùng suy nghĩ nhưng lại thốt ra một câu chẳng ăn nhập gì: “Chắc trong lòng nàng ấy hẳn có sự tình quan trọng”.

Đường Mạc thở hổn hển, đã rất lâu rồi chàng không cảm thấy tức giận như thế này. Chàng hận một nỗi không thể dùng tay bóp chết Đường Duyệt, đứa con gái này sao mà chẳng giống với tiểu muội trong tưởng tượng của chàng chút nào. Chàng mong đợi một tiểu muội ngoan ngoãn, hiền dịu, ngọt ngào, biết làm nũng, giống như những muội muội khác của mọi người, và giống như những người con gái bình thường khác chứ không phải cái kiểu trầm mặc, lặng lẽ, khó đoán, cổ quái như Đường Duyệt!

Đường Duyệt cắm đầu chạy thục mạng nhưng dù có cố chạy thế nào đi nữa cũng vẫn nhanh chóng bị Đường Mạc bắt lại. Đôi mắt đẹp của chàng tức giận tới mức vằn đỏ lên, như thể sắp sửa cho nàng một cái bạt tai thổi bay trở lại xe ngựa luôn, nhưng nàng bướng bỉnh nắm lấy tay chàng năn nỉ: “Muội muốn quay lại, có người đang đợi muội! Muội đã hứa với chàng ấy rồi. Muội còn chưa kịp nói lời chia tay! Để muội quay lại, để muội quay lại đi mà! Gặp chàng ấy xong muội sẽ cùng huynh quay lại Đường Gia Bảo! Có được không, có được không, có được không…?”. Nàng hỏi liền mấy câu “có được không”, mắt ngân ngấn lệ, giọng nói bắt đầu chuyển sang van nài, nhưng Đường Mạc biết đó không phải là van nài, cái đứa nhóc bướng bỉnh này chỉ là đang cố gắng thực hiện bằng được ý định của mình mà thôi.

Khi Thương Dung cho xe quay lại đuổi kịp hai người thì vẫn thấy họ đang giằng co với nhau. Nhìn bộ dạng hai người mà không nhịn được cười. Cả hai nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa, một người thì tức giận, người kia thì chực khóc. Đường Mạc lạnh lùng nhìn chàng, Thương Dung khẽ đằng hắng một tiếng: “Xin lỗi, xin thứ lỗi! Đường huynh à, Tiểu Duyệt chỉ là muốn quay trở lại để từ biệt bạn mà thôi, cũng không làm lỡ mất nhiều thời gian lắm đâu, hà tất gì huynh phải ngăn cản chứ?”.

Vừa dứt lời thì nét mặt Đường Mạc càng trở nên đáng sợ. “Quay trở lại xe ngựa!” Đường Mạc chỉ nói đúng năm từ ngắn gọn mà cương quyết, suốt dọc đường chàng cứ nắm chặt lấy cổ tay Đường Duyệt, không thèm quan tâm nàng giãy giụa thế nào.

Đường Duyệt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Thương Dung ngồi bên nhìn họ mà thực sự không biết nên làm gì, dù gì thì chàng cũng không phải là đại ca của Đường Duyệt, lúc này chỉ biết vỗ vai nàng an ủi mà thôi, đang định an ủi nàng mấy câu thì nghe thấy Đường Mạc nói với Thương Lục đang đánh xe: “Quay lại ngôi làng nhỏ lúc nãy đi”. Nghe vậy, mắt Đường Duyệt bỗng sáng hẳn lên.

Xe ngựa được đánh quay trở lại ngôi làng nhỏ. Xe vừa dừng, Đường Duyệt đã vội vàng nhảy xuống đất. Đường Mạc lặng lẽ nhìn nàng chạy vụt vào con ngõ nhỏ, nhưng trong chớp mắt đã thấy nàng hoang mang chạy trở ra.

“Không tìm thấy người à?” Đường Mạc nhìn nàng nước mắt giàn giụa, nhướng mày hỏi.

Đường Duyệt cúi đầu buồn bã. Nàng nghĩ có thể người ta không đợi được nàng nên tức giận quá mà bỏ đi rồi.

Thương Dung tìm đến ông chủ hiệu buôn ở đối diện hỏi chuyện, không biết họ trao đổi với nhau những gì mà chỉ thấy người đó mặt mày hớn hở, theo chàng ta bước ra khỏi tiệm, đi đến chỗ Đường Mạc.

“Vị chủ hiệu buôn này nói rằng, hôm nay có người đi dò xét mới biết tử thi được chôn dưới hố bỗng dưng không thấy đâu nên đã dán cáo thị treo giải thưởng để tìm kiếm. Vừa rồi có người phát hiện ra cậu thiếu niên đó nên đã đến thưa với trưởng làng. Thế là thằng nhóc đó bị mấy người đến đưa đi rồi!”

Đường Duyệt vô cùng lo lắng, nàng đột nhiên nhớ lại cái người xuất hiện trong ngõ lúc sáng sớm nay. Tất cả là lỗi của nàng. Giá như nàng cẩn thận hơn một chút, đều là do nàng không ngờ tới! Nàng nắm chặt tay mình, căng thẳng không nói lên lời.

“Mọi người vốn định thiêu sống cậu thiếu niên đó, nhưng khi lửa đã được đốt lên thì có một vị hòa thượng qua đường đã kiên quyết xin tha và đem thằng bé theo. Ôi, thật là đáng tiếc, mọi người đã phải vất vả một phen”. Vị chủ hiệu buôn vừa cười vừa kể với cái vẻ rất thoải mái như thể cái việc thiêu sống người là một việc quá đỗi bình thường vậy.

“Được rồi, lên xe thôi!” Đường Mạc lại là người kết thúc câu chuyện, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, con người này đưa ra quyết định rất dứt khoát, lạnh lùng mà chính xác.

Bất luận gặp phải việc gì đi chăng nữa, Đường Duyệt cũng chưa bao giờ tranh cãi với ai, trận giằng co hiếm có lần này lại là vì chàng thiếu niên kia, nhưng kết quả lại không khiến nàng yên lòng. Nàng chợt nhớ ra ngay cả tên của người kia nàng cũng không biết, và nàng cũng không biết được là chàng đã bị đưa đi đâu.

Xe ngựa đưa mấy người bọn họ về Đường Gia Bảo. Suốt dọc đường đi Đường Duyệt không nói bất cứ một lời nào. Thương Dung nhìn bộ dạng của nàng mà chỉ biết thở dài. Cô bé này quả thật là một người lặng lẽ, ít nói, lúc này chàng cũng phần nào cảm thông với nỗi khổ của Đường Mạc. Nó giống như cảm giác phiền muộn của người đi mò ngọc trai, khó khăn lắm mới tìm được con trai có ngọc nhưng rồi lại cạy mãi không mở ra được.

Nhưng khi về đến Đường Gia Bảo, đón chào Đường Duyệt không phải là Đường Tứ phu nhân. Người đứng đợi nàng lại là Ngân Tâm, người hầu gái thân cận nhất của mẹ nàng. Trước đây, Đường Duyệt cũng rất ít khi gặp cô ta vì cô ta suốt ngày bên cạnh hầu hạ Đường Tứ phu nhân. Lúc này, Ngân Tâm đang đứng trước cửa Đường Gia Bảo, mặc bộ đồ màu tím nhạt, khuôn mặt trái xoan, dáng vẻ thướt tha, nhìn Đường Mạc và mấy người cung kính cười nói: “Đại thiếu gia, cậu đã về rồi. Trong phòng khách có mấy vị đến tìm cậu đó!”.

Đường Mạc gật đầu, nói với Thương Dung: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Thương huynh! Buổi tối có thiết đãi yến tiệc, huynh hãy về nghỉ ngơi trước đi đã”. Nói xong, chàng dặn dò đám gia nhân đưa khách về phòng nghỉ.

Thương Dung cười với Đường Mạc rồi cũng miễn cưỡng đi theo đám gia nhân. Đường Mạc đang định đi vào trong thì thấy Đường Duyệt bị Ngân Tâm ngăn lại. Đường Mạc nghiêm mặt nhìn cô ta, mấy người đứng sau vội vã thưa: “Thưa đại thiếu gia, tiểu thư đã đi cả một chặng đường dài rồi. Nô tỳ phụng mệnh phu nhân đưa tiểu thư đi tắm rửa thay y phục. Mong cậu hiểu cho!”.

Đường Mạc không nói nữa, nhìn Đường Duyệt một cái rồi bước vào trong Đường Gia Bảo. Tuy Đường Duyệt được chàng tìm về nhưng trong trong chuyện này còn rất nhiều điểm nghi vấn khiến chàng không thể nào hiểu được. Bây giờ chàng rất muốn tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn sự tình.

Vẻ mặt tươi cười của Ngân Tâm trong chớp mắt đã có chút thay đổi ngay khi Đường Mạc vừa quay lưng đi, chỉ có người đứng cách cô ta gang tấc là Đường Duyệt mới cảm nhận được. Nàng tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng lại có linh cảm rất nhạy bén. Vẻ tươi cười trên mặt Ngân Tâm tỏ ra rất khách khí, dè dặt, không hẳn là giễu cợt cái bộ dạng nhếch nhác, lấm lem bùn đất của nàng bây giờ mà đơn thuần chỉ là vẻ khách khí thông thường. Những nô tỳ thân cận của mẫu thân, ai cũng là người hiểu phép tắc, lễ nghĩa.

Đường Duyệt không được đưa vào Đường Gia Bảo mà bị đưa đến chái phòng phía sau khu nhà, ở đây không có bồn tắm nước nóng cũng chẳng có y phục để thay, ngay cả xà phòng cũng không. Đường Duyệt nghi ngờ nhìn Ngân Tâm thì cô ta lễ phép nói: “Tiểu thiếu gia mới đầy tháng, người còn yếu, nên tránh để nhiễm bụi bẩn bên ngoài. Tiểu thư lần này đi xa về, tiếp xúc với nhiều người hẳn là đã tiếp xúc phải những thứ không tốt”.

Đường Duyệt cảm thấy trái tim mình đang run lên, muốn mở miệng nói nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng lắp bắp: “Ta… ta không…”.

Ngân Tâm hơi đỏ mặt nhưng khẩu khí vẫn tỏ vẻ lễ phép, có nề nếp: “Ở ngôi làng phía Tây đó mới lan truyền dịch bệnh. Nếu tiểu thư không biết lại tiếp xúc với những người đó sẽ không tốt cho sức khỏe. Phu nhân đã dặn dò, đợi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ mời đại phu đến xem. Nếu không sao thì sẽ mời tiểu thư quay về”.

Mặt Đường Duyệt càng trở nên trắng bệch, như thể không còn giọt máu nào. Nàng không ngờ rằng quay lại Đường Gia Bảo, chờ đợi nàng không phải là sự ôm ấp, vỗ về ấm áp của mẫu thân mà lại là sự cự tuyệt, lạnh nhạt, khách khí như thế này.

“Ta… ta không có bị bệnh đâu, thật mà, thật sự là ta không bị nhiễm bệnh mà!” Nàng muốn giải thích nhưng người hầu gái kia không hề có ý định nghe, cô ta nhanh chóng ngắt lời: “Tiểu thư thứ tội, phu nhân cũng chỉ là nghĩ cho tiểu thư mà thôi. Khách ở Đường Gia Bảo rất nhiều, gia nhân trong nhà cũng không thể quan tâm, lo liệu hết được, chỉ lo tiểu thư ra ngoài phải chịu nhiều ấm ức nên muốn tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mấy ngày, hàng ngày sẽ có người mang đồ ăn đến”.

“Ta…” Đường Duyệt chưa kịp bước ra thì cửa đã đóng lại.

Cạch một tiếng, Đường Duyệt vẫn ngạc nhiên đến ngây người, trái tim nàng như bị ai đó thắt lại, ngoài kia cánh cửa đã bị người ta khóa chặt.

Bên ngoài ánh mặt trời rạng rỡ nhưng vẫn không chiếu được vào trong căn phòng. Trong phòng trái ngược hẳn với bên ngoài, chỉ là một màu tối tăm, u ám, không khí bốc lên mùi ẩm mốc. Góc phòng không có giường mà thay vào đó là một chiếc ghế băng dài và một cái bàn. Đường Duyệt không ngồi trên ghế mà ngồi trên nền đất, lưng tựa vào tường. Đi một quãng đường xa như vậy, nàng cảm thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ một giấc, nhưng cứ nhắm mắt là nàng lại cảm thấy nơi đây có cái gì đó lạnh lẽo đến kì lạ.

Nàng chỉ còn biết ngồi lặng lẽ, đầu óc cảm thấy trống rỗng, dường như mọi việc đang lần lượt hiện ra rồi lại nhanh chóng tan biến. Trong phòng chỉ có một chiếc cửa sổ duy nhất, vừa nhỏ vừa cao, mảnh trời ngoài khung cửa sổ kia thì trong xanh đến mê đắm lòng người, thế mà nàng lại phải ngồi bó gối nơi đây, lặng lẽ một mình.

Thời gian cứ thế trôi, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết ngoài trời đã dần chuyển sang màu tối đen. Mặt trăng chiếu thứ ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo, căn phòng lúc này hoàn toàn bị nhấn chìm bởi bóng tối âm u.

Ngân Tâm nói sẽ có người mang cơm đến, nhưng suốt từ trưa đến giờ chẳng có lấy một bóng người lai vãng đến nơi này. Nàng nhớ hồi nhỏ thường nằm một mình trên sườn đồi, giữa bốn bề là hoa cỏ, xung quanh chim chóc ríu rít, gió hiu hiu thổi, suối chảy róc rách, có khi còn nghe thấy được cả tiếng mài răng của chuột đồng trong lùm cỏ. Nàng nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, tưởng như mình đang được phiêu du giữa không trung, nhưng khi mở mắt ra, nàng lại thấy mình vẫn đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo, đối mặt với ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay.

Hồi ấy, nàng chỉ mong phụ thân sẽ không tìm thấy mình, không một ai tìm thấy, để nàng chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cứ nằm như vậy trên bãi cỏ, thảnh thơi tận hưởng, hy vọng mình bị người khác lãng quên. Nhưng giờ đây thì sao, nàng thực sự đã bị mọi người lãng quên rồi. Nàng cảm thấy sợ hãi, hoang mang vô cùng. Nàng nghĩ, đợi đến khi nàng chết vì đói trong căn phòng này chắc cũng chẳng có ai nhớ đến. Thi thể của nàng rồi đây chắc sẽ bị lũ chuột đói trong phòng kéo đến chia nhau gặm nhấm. Nghĩ đến đây, theo phản xạ nàng đưa mắt khắp căn phòng, hình như trong bóng tối quả thật có một cặp mắt sáng lấp loáng đang nhìn nàng. Tay chân bỗng rụng rời, run lên lẩy bẩy, nàng sợ hãi ôm chặt lấy chính mình, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang xâm chiếm khiến nàng sắp chịu không nổi. Nàng không dám nhắm mắt lại, bóng tối nhập nhoạng trước mặt dường như khiến nàng có thể nhìn thấy rõ cái con vật răng nhọn ấy… đang chằm chằm nhìn nàng.

Quả thật là đáng sợ, đúng ngay lúc Đường Duyệt dường như sắp bị thứ liên tưởng đáng sợ ấy làm cho không thở nổi thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Không, nói chính xác là bị đạp ra. Rõ ràng là người đến không hề có chút kiên nhẫn để đi tìm chìa khóa trước rồi mới mở cửa. Một bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, người ấy lạnh lùng nói: “Mau đứng dậy!”.

Dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Duyệt đã từ dưới đất bật dậy, lao như bay vào lòng người đó mà ôm chặt lấy. Người kia hết sức kinh ngạc trước hành động thân thiết bất ngờ này, nhưng cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Được tiểu muội ôm nhưng Đường Mạc lại cảm thấy rất xa lạ, vì từ trước đến giờ chàng chưa từng có một tiểu muội muốn nũng nịu, nương tựa vào chàng. Đến khi chứng kiến cái vẻ lặng lẽ, ít nói của Đường Duyệt thì chàng thực sự tin rằng cái ý nghĩ rằng có một tiểu muội ngoan ngoãn, đáng yêu thật là xa xỉ. Bây giờ khi bất ngờ được tiểu muội tính cách kì lạ này ôm chầm lấy, chàng thấy tim mình như đang bị con sâu đục khoét, lớp băng giá bao phủ đã bị phá vỡ, chỉ còn lại sự xúc động và xót thương. “Không sao rồi!” Lời vừa dứt chàng chợt nhận ra giọng mình sao dịu dàng đến thế nên vội thêm một câu lạnh lùng: “Về nhà thôi”.

Đây là lần thứ hai chàng nói với Đường Duyệt rằng về nhà thôi. Có lẽ suốt đời này Đường Duyệt sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc này.

Đường Mạc nắm chặt tay Đường Duyệt rồi bước ra ngoài, trong đầu chàng vẫn quẩn quanh nhiều câu hỏi. Ở nơi được canh giới nghiêm ngặt như Đường Gia Bảo này, việc thừa lúc các quan khách tập trung mà trà trộn lọt vào không phải là dễ dàng, hơn nữa việc đưa một cô gái ra ngoài như thế này thì càng không thể. Ở đây, khắp nơi đều có trạm canh gác và thị vệ đi tuần, làm sao mà Đường Duyệt lại có thể dễ dàng bị người khác bắt đưa đi cơ chứ. Chàng đã nghĩ đến khả năng này, có người không muốn để Đường Duyệt tiếp tục sống ở Đường Gia Bảo. Hoặc cũng có thể nói rằng người này thực sự muốn Đường Duyệt mãi mãi biến mất, hay chí ít là không bao giờ có thể quay trở lại Đường Gia Bảo được nữa.

Đường Mạc rất hiểu phụ thân của mình, ông tuyệt đối không phải là người có thể làm chuyện này. Thường ngày, ông rất bận rộn, việc này chàng cũng không muốn làm phiền đến ông. Vậy người có quyền lực cao không kém ở Đường Gia Bảo này chỉ còn lại một người. Vấn đề là, dựa vào mối quan hệ ruột thịt thân thiết giữa Đường Duyệt và người này thì rốt cuộc làm việc đó vì lý do gì chứ?

Mặt khác, Đường Tứ phu nhân lúc này còn đang thiết tiệc đãi khách.

Sảnh đường rộng lớn, đám tì nữ váy áo rực rỡ, không khí nhộn nhịp như ngày lễ. Khắp nơi giăng đèn kết hoa khiến khuôn viên càng thêm lộng lẫy, tráng lệ.

Bậc thềm phía trước được trải thảm đỏ thêu ngũ phụng cát tường, Đường Tứ phu nhân ngồi trên một chiếc ghế gấm ở vị trí cao nhất, chiếc trâm bằng ngọc phỉ thúy tinh xảo cài trên đầu, trên người là bộ y phục tay rộng màu đỏ tươi, làn da trắng trẻo lộ ra dưới ống tay áo khiến người ta phải ngưỡng mộ. Tay bà cầm một cốc rượu bạch ngọc, lưng dựa vào ghế một cách thư thái, tự tại. Phía dưới thềm, hai bên trái phải, mỗi bên đều sắp một bàn ăn dài với vô số bát đũa, cốc chén, bên nào cũng có hai thị nữ hầu cận, một người tiếp rượu, một người bưng đĩa quả.

Chư vị khách quý đến Đường Gia Bảo lần này đều đem theo thân quyến của mình, tất cả tụ họp tại nơi đây, dãy bàn dài trong sảnh đường chật kín người, hương thơm ngào ngạt khắp sảnh, tiếng leng keng dội vang khắp nơi.

Người có gương mặt trái xoan dài, thanh tú là Yến Ninh – con gái của trưởng môn phái Không Động, nàng chăm chú nhìn Đường Tứ phu nhân rồi khe khẽ hỏi mẫu thân đang ngồi bên cạnh: “Mẫu thân à, Đường Tứ phu nhân có phải là Ôn Nhã Như không?”

Phu nhân trưởng môn Không Động mỉm cười, nâng chén rượu lên nhấp một chút rồi lấy tay áo che miệng trả lời: “Không sai”.

Yến Ninh lại tiếp tục ghé sát tai mẫu thân nói nhỏ: “Con gái riêng của bà ta… hôm nay sao không thấy đến vậy?”

Người ngồi phía trước hai người bọn họ là Âu Dương Minh Châu cất tiếng cười. Yến Ninh vội đỏ mặt, biết rằng câu thì thầm vừa rồi của mình đã bị người ta nghe thấy, nàng lo lắng nhìn về phía chủ nhân bữa tiệc – Đường Tứ phu nhân, nàng quan sát thấy mặt bà ta không có chút thay đổi gì, có vẻ như là không nghe thấy lời nàng nói vừa rồi, lúc này nàng mới thấy nhẹ nhõm cả người. Vương Thị – mẫu thân nàng trừng mắt nhìn, Yến Ninh thè lưỡi ra vẻ nũng nịu, mẫu thân nàng thấy vậy không thể tức giận mà chỉ cười nói: “Con nên học theo Âu Dương tỷ tỷ. Tỷ ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng võ công đã tài giỏi hơn con rất nhiều”.

Âu Dương phu nhân Lý Hồng cười đáp lời: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ chớ nên khen đứa nha đầu này, không thì nó lại sung sướng mà bay lên tận trời xanh mất thôi”. Tuy nói như vậy nhưng trong ánh mắt bà vẫn ngời lên vẻ tự hào, rõ ràng là lời tán dương vừa rồi khiến bà thấy rất vui sướng. Bà và Vương Nguyệt trước đây đều cùng theo học phái Nga Mi do vậy hai người nói chuyện với nhau tỏ ra khá thân mật.

Chuyện nhà Ôn Gia đã sớm không còn là điều bí mật trong giang hồ, trong đó liên quan đến xuất thân của Đường Duyệt, mọi người cũng đều ngại không muốn tìm hiểu thêm về vấn đề này. Nhưng lúc này, thấy vẻ cao quý đoan trang của Đường Tứ phu nhân, lại nghĩ đến buổi yến tiệc long trọng hôm nay không có bất cứ một người nào của Ôn Gia đến chúc mừng thì quả thật càng khiến sự tò mò của những người đến dự tiệc tăng lên.

Lý Hồng nở nụ cười đầy hàm ý với trưởng môn phu nhân phái Không Động rồi hướng lên người ngồi phía trên bậc thềm cao mà nói: “Nhờ thịnh tình của phu nhân, việc sinh hạ tiểu thiếu gia quả là việc đáng mừng nhưng chỉ là trong lòng Lý Hồng vẫn còn lo nghĩ một điều, không thể không nói ra”.

Ôn Nhã Như đặt cốc rượu trong tay xuống: “Âu Dương phu nhân, xin cứ nói”.

Vẻ mặt Lý Hồng tỏ ra hơi lo lắng: “Thưa phu nhân, ba ngày trước do chúng tôi bảo vệ không tốt đã hại tới tiểu thư Đường Duyệt bị bọn xấu bắt đi. Tôi quả thực ăn không ngon, ngủ không yên, không rõ hiện nay tiểu thư đã được đưa về nhà an toàn hay chưa?”

Các vị phu nhân, tiểu thư vốn đang ăn uống, trò chuyện rộn ràng khi nghe thấy vấn đề này cuối cùng cũng được nhắc tới thì thoáng chốc yên lặng lạ thường, khắp sảnh đường im lìm, không một tiếng động.

Ôn Nhã Như dửng dưng nhìn bà ta nói: “Đa tạ sự lo lắng của Âu Dương phu nhân, tiểu thư nhà chúng tôi nay đã bình an vô sự. Hôm đó phải đa tạ phu nhân đã xả thân trợ giúp, không biết vết thương của phu nhân đã đỡ hơn chưa?”.

Lý Hồng mỉm cười: “Giữa đường gặp chuyện bất bình, tất phải ra tay tương trợ, hà tất phải nói lời cảm tạ. Nói đến cảm tạ thì phải là tôi đa tạ phu nhân ban thuốc cho mới phải, bây giờ sức khỏe của tôi đã tốt lên rất nhiều rồi”.

Ôn Nhã Như khẽ cười: “Vậy là tốt rồi”.

Người mặc đồ xanh nhạt, dáng vẻ quý phái là Âu Dương Minh Châu lên tiếng: “Đường Duyệt muội muội là người ngây thơ, thật thà, tôi cũng rất quý mến”.

Ôn Nhã Như thở dài nói: “Tiểu nữ ngờ nghệch, nếu lời lẽ, hành động có gì thất lễ thì mong Âu Dương coi như con cháu trong nhà mà bỏ quá cho”. Nói rồi bà nhẹ nhàng thay đổi đề tài, không nhắc đến Đường Duyệt thêm một lời nào nữa.

Đêm nay, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Về phần Đường Duyệt, đêm nay cũng có thể nói là khá vui vẻ. Nàng đã được đi tắm rửa, thay y phục và đang ngồi dưới gốc cây dùng bữa. Đường Mạc ngồi đối diện với Đường Duyệt, vẻ mặt chàng vẫn tỏ ra trầm mặc, lặng lẽ, có vẻ như là thấy khó hiểu trước vẻ mãn nguyện của tiểu muội tội nghiệp.

Bên bàn ăn, Thương Dung vui vẻ rót rượu, uống một hơi rồi nói: “Rượu ngon”.

Cốc rượu trước mặt Đường Mạc vẫn còn nguyên, không hề động đến một giọt. Dưới ánh trăng, rượu trong cốc ánh lên màu hổ phách. “Muốn uống rượu thì ra sảnh trước, rượu ở đó càng ngon”. Đường Mạc lạnh lùng nói.

Thương Dung mỉm cười đáp: “Nghe mọi người thường nói rằng, ngồi uống rượu dưới ánh trăng non hay trong vườn trúc xanh rì đều thú vị. Ta nghĩ chẳng cần phải miễn cưỡng kiểu một đám người cùng tụ họp trong sảnh lớn mới vui được”.

Đường Mạc đằng hắng một tiếng: “Huynh không mời mà đến, lại còn ra vẻ khách khí”.

Thương Dung thở dài, lẩm bẩm nói: “Cái con người này thật là nhỏ nhen, chẳng lẽ một ly rượu cũng tiếc hay sao?”.

Đường Mạc không để ý tới Thương Dung nữa, tiếp tục chăm chú nhìn Đường Duyệt, nàng đang vét nốt hạt cơm cuối cùng trong bát. Chàng thích thú nhìn nàng, tò mò đoán xem không biết ăn xong bát cơm này sẽ định làm gì. Quả nhiên, Đường Duyệt buông bát xuống, lơ đãng nhìn vào đáy bát, không biết là đang nghĩ gì nữa.

Khóe miệng Đường Mạc hơi mỉm cười, chàng nhẹ nhàng vẫy tay. Đồng tử đứng hầu bên cạnh lập tức mang thêm đến cho Đường Duyệt một bát thật đầy. Hạt cơm trắng tinh, sáng lấp lóa dưới ánh trăng, ngay cả đôi mắt của Đường Duyệt cũng sáng lên lạ thường, nàng lại bắt đầu cầm đũa lên và cúi xuống bát cơm.

Thương Dung uống thêm một ly nữa rồi nói: “Tiểu Duyệt lần này suýt chút nữa là không quay trở về được. Ôi…” Đường Mạc phóng ánh mắt tức giận về phía chàng. Thương Dung nhìn tiểu muội đáng thương Đường Duyệt đang và cơm mà cất tiếng thở dài: “Tiểu Duyệt không biết võ công, không thể tự bảo vệ mình được, cũng khó tránh khỏi. Ôi… không biết lần sau Tiểu Duyệt còn có thể may mắn được như thế này không. Ôi…”

Ba tiếng “ôi” cất lên khiến Đường Mạc phải chau mày: “Rốt cuộc là huynh muốn nói gì?”

“Không… ta chẳng có gì để nói cả”. Thương Dung không nói nữa.

Đường Duyệt cuối cùng cũng rời bát cơm mà ngẩng đầu lên, nhìn Thương Dung một cách khó hiểu. Đối phương nhếch một nụ cười nơi khóe miệng, trong nụ cười ấy dường như có ẩn chứa điều gì đó. Đường Duyệt ngẩn người, chung quy vẫn không hiểu gì, lại tiếp tục cúi xuống bát cơm.

Thương Lục ngồi bên cạnh nói thêm: “Nếu Đường cô nương mà biết võ công thì tốt, như vậy…” Đường Mạc lại quay sang nhìn khiến cậu ta vội im bặt, ánh mắt nhìn ấy khiến Thương Lục hận mình đáng lẽ không nên nói ra những lời ấy. Cậu quả thực thấy rất khâm phục thiếu gia nhà mình khi vẫn có thể tỏ ra thoải mái, tự nhiên được trước ánh mắt nhìn kiểu này của Đường Mạc.

Đường Mạc không để ý tới đôi chủ tớ này nữa mà quay sang nói với Đường Duyệt: “Đưa đao đây, huynh xem”.

Đường Duyệt lấy làm kinh ngạc, vội vã nghe lời, lấy thanh đao ra đặt lên. Đường Mạc nhận lấy đao quan sát, mặt chàng bỗng biến sắc, nghĩ ngợi một hồi rồi bọc thanh đao lại như cũ và đưa trả cho Đường Duyệt: “Giữ cẩn thận”.

Thương Dung nhìn thấy thanh đao, thần sắc cũng biến đổi, lẩm bẩm nói: “Đây chẳng lẽ là…” Chàng ngồi lặng lẽ trên ghế, tự rót cho mình thêm một cốc rượu nữa rồi cầm cốc trong tay mà ngơ ngẩn người.

Đường Duyệt ngoan ngoãn nhận lấy thanh đao, cất vào trong.

“Sáng sớm ngày mai hãy đến chỗ huynh”. Đường Mạc nói dứt câu đã vội vã đứng dậy quay người đi.

Thương Dung nhìn theo sau Đường Mạc, bất chợt mỉm cười. Chàng nhìn Đường Duyệt đang ngồi đó với mái tóc ướt đẫm sương nói: “Đại ca của muội muốn dạy võ công cho muội đấy”.

Đường Duyệt thấy trong lòng mình hoang mang vô cùng.

Đồng tử đứng hầu bên cạnh đã đến thu dọn bát đĩa, trên bàn giờ đây đã trống trơn, Đường Duyệt vẫn ngồi ở nguyên chỗ cũ, dường như không có ý định đi ngủ sớm như thế này.

Thương Dung gõ gõ vào đầu nàng, “Muội còn chưa mệt hay sao?”.

Đường Duyệt ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài trên má khiến Thương Dung hơi sợ hãi. Chàng lặng lẽ nhìn nàng một lúc nhưng cũng không mở miệng vặn hỏi rốt cuộc tại sao nàng lại đau buồn như vậy. Chàng quay sang phía Thương Lục nói: “Mang đàn lại đây”.

Khi Thương Lục quay lại, quả nhiên đem theo một cây đàn. Thương Dung đặt đàn lên đầu gối, nhẹ nhàng gảy lên từng nốt nhạc. Đường Duyệt ngẩng mặt ra nhìn chàng, trên mặt vẫn vương những giọt nước mắt. Điệu nhạc cất lên du dương, réo rắt như tiếng suối chảy, tuôn trào không dứt. Lúc này, ngón tay chàng nhẹ nhàng gảy, điệu nhạc cất lên trong veo, thánh thót như chạm được đến tâm trạng u sầu.

Đường Duyệt chăm chú nhìn không chớp mắt, dường như nàng muốn lưu khoảnh khắc ngắn ngủi, khó quên này lại trong lòng. Trước mặt Thương Dung, nàng thường không thể nói hết được một câu. Phong thái, cử chỉ, lời nói, thái độ của chàng khiến nàng luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé, chỉ như hạt bụi trong mắt mà thôi. Chỉ có tận mắt nhìn mới có thể tin được rằng trên thế gian này quả đúng là có những con người như vậy, cả con người họ đều phát ra thứ hào quang rực rỡ, Thương Dung, Đường Mạc, Âu Dương Minh Châu là như vậy đó, mẫu thân… mẫu thân cũng là như vậy. Chỉ có nàng là không như thế.

Tiếng đàn bỗng ngưng bặt, Đường Duyệt kinh ngạc nhìn Thương Dung, trên mặt chàng vẫn còn giữ lại nét cười dịu dàng: “Muội có muốn học đàn không?”. Đường Duyệt hơi ngỡ ngàng, Thương Dung cúi đầu, tiếp tục gảy đàn rồi nhẹ nhàng nói: “Muốn gì thì cứ nói ra, nếu không suốt cả đời này muội chỉ có thể đứng vậy mà nhìn thôi”.

Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng đang nghĩ đến ẩn ý của câu nói này. Như thể trải qua một cơn mộng vừa dài vừa tăm tối, đột nhiên nhìn thấy một thứ ánh sáng dẫn đường, nàng mở mắt ra, khẽ mỉm cười.

“Muội muốn học”. Nàng muốn học đàn, muốn học võ công, muốn có được sự thừa nhận của mẫu thân, muốn nhận được sự yêu quý của mẫu thân. Sẽ có một ngày, tất cả sẽ trở thành hiện thực, chỉ cần nàng thật sự cố gắng, Đường Duyệt thầm nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.