Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 19: Ta không phải đoạn tụ



“Là hắn!”

Tô Long Ngạo nhìn vẻ mặt không thay đổi của sư huynh, lại thong thả nhìn Tô Khinh Lăng một bên đang nức nở, nước mắt như sắp rơi xuống, nhíu nhíu mày kiếm, hỏi: “Đệ xác định là hắn?”

Khi nào thì sư huynh chọc đến Lăng Nhi chứ?

“Đúng!” Tô Khinh Lăng gật gật đầu, căm giận ngẩng đầu nhìn bạch y nam tử. Có lầm không vậy? Nàng nói như vậy, hãm hại hắn đến thế, hắn cư nhiên ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không cấp cho nàng?

Tô Long Ngạo nghẹn họng, cố nín nhịn tiếng cười, trong mắt đầy tiếu ý nhìn bạch y nam tử. Tuy rằng y không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là khó có cơ hội nhìn sư huynh diễn, y sao không làm? Vì thế, y nghiêm trang nhìn sư huynh, phối hợp với Tô Khinh Lăng diễn kịch một chút.

“Sư huynh, huynh cư nhiên khi dễ hoàng đệ ta yêu thương nhất hay sao?” Trước không nói tới Lăng muội thân là nữ tử nha!

Bạch y nam tử liếc Tô Long Ngạo một cái, không trả lời.

Tô Khinh Lăng lại nghe Tô Long Ngạo nói, có chút ngoài ý muốn. Hóa ra là sư huynh của hoàng đế nha! Không nghĩ tới à! Bất quá thế cũng tốt, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tin tưởng, nàng lúc nào cũng đeo bám lấy Tô Long Ngạo thì sợ gì không đào được tin tức về soái ca cơ chứ!

“Sư huynh, huynh đây là cam chịu sao?” Tô Long Ngạo nhếch mày nhìn hắn, hạ quyết tâm muốn xem kỳ cảnh băng sơn bị hòa tan.

“Nhàm chán!” Bạch y nam tử lạnh lùng phun ra hai chữ, nhìn hai người như cũ vẫn đang dựa vào nhau, lại bồi thêm: “Ta không bị đoạn tụ.”

Ách…

Tô Long Ngạo cùng Tô Khinh Lăng thế này mới nhớ ra cảnh hai người hiện còn đang ôm nhau, xác thực bộ dáng khiến người ta không thể không sinh ra tưởng tượng ám muội. Tô Long Ngạo vừa định buông Tô Khinh Lăng ra, đã thấy Tô Khinh Lăng trước đem y đẩy ra, đến trước mặt bạch y nam tử, ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày hỏi: “Như thế nào, ngươi đố kị a?”

Bạch y nam tử liếc nàng, xoay người đi ra ngoài.

“Sư huynh, sư huynh…”

Tô Long Ngạo còn chưa kịp thoát khỏi khiếp sợ từ trong lời nói của Tô Khinh Lăng, đã thấy sư huynh y thật sự rời đi. Y chạy ra ngoài tìm tòi, đã thấy thân ảnh kia hướng ngoài cung bay vút đi.

“Hắn cư nhiên không nhìn ta?” Tô Khinh Lăng nhìn khối băng sớm đã đi mấtt, không tin được vào mắt mình. Nàng dậm chân tức giận, hận không thể đem cái băng sơn kia túm về.

Tô Long Ngạo nhìn bộ dáng nàng, thiếu chút nữa thì bật cười. Từ sau khi Lăng muội mất trí nhớ, y chưa từng gặp qua bộ dáng bại hoại của nàng như thế này.

Tô Khinh Lăng lôi kéo mái tóc mình cho chỉnh tề, hỏi Tô Long Ngạo: “Hoàng đế ca ca, hắn đến cùng là ai? Huynh mau nói cho ta biết a!”

Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng thật sự đối với sư huynh cảm thấy hứng thú, trong đầu linh quang chợt lóe. Không phải tiểu nha đầu này coi trọng sư huynh đi? Như thế, thật thú vị a!

“Hắn là sư huynh ta, Hạ Tư Lạc, đều là đồ đệ của Vô Cực lão nhân, thích độc lai độc vãng.”

Hạ Tư Lạc? Ngô, tên rất hay. Vô Cực lão nhân? Nghe qua cũng rất lợi hại đi.

Tốt! Hạ Tư Lạc, ngươi chờ mà xem, chờ xem bổn cô nương không đem cục băng như ngươi hòa tan, ta sẽ không gọi là Tô Khinh Lăng nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.