Diêm Vương điện âm trầm khủng bố, bọn đầu trâu mặt ngựa, quỷ sai đi tới đi lui, roi trên tay hướng tới đám cô hồn mà quật. Nhưng, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lửa đỏ, thần sắc vừa vội vàng vừa tức giận bay tới, hoả long tiên trên tay không lưư tình đánh xuống mái Diêm Vương điện ba roi. Đám quỷ sai vốn hung thần ác sát thế nhưng giống như gặp phải khắc tinh, một đám quỷ hồn hô to gọi nhỏ tránh được một kiếp.
“Diêm Vương gia, ngươi cút ra đây cho bổn tiểu thư!”
Hồng y nữ tử có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng hữu thần, mũi ngọc môi anh đào, thần sắc sáng ngời nhưng đáy mắt lại bừng cháy hai ngọn hoả diễm, chứng tỏ cơn giận của nàng không hề nhỏ chút nào.
Nàng không ngừng quất roi lên Diêm Vương điện, vừa quất vừa quát, thế nhưng không có ai trả lời nàng. Cơn giận như thể ngọn lửa thiêu đốt đáy lòng, roi hướng tới một tên quỷ sai túm tới. Tên kia sợ co rúm chân tay, cả người cứng ngắc, không dám cục cựa.
“Uy, ngươi biết Diêm Vương hiện tại ở đâu không?”Hồng y nữ tử chỉ vào quỷ hồn hỏi.
Quỷ hồn xoay người lại, cúi đầu trả lời: “Tô tiểu thư, Diêm Vương gia hiện đang hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương.”
“Cái gì?” Hồng y nữ tử giận dữ: “Tốt cho một tên Diêm Vương ngươi! Cư nhiên chỉ ham sắc, ngược lại phán bổn tiểu thư chết oan. Ngươi không tin bổn tiểu thư có thể đánh ngươi sao?”
Dứt lời, nàng tức giận chạy về phía tẩm cung của Diêm Vương. Thân ảnh lửa đỏ như đạo hoả diễm, soi sáng nơi địa ngục âm u lạnh lẽo.
Tiểu quỷ hồn kinh ngạc nhìn bóng dáng chớp mắt đã biến mất kia, nhịn không được cảm thán: “Aizzz… Rõ ràng đều là quỷ hồn, như thế nào mà đãi ngộ lại kém vậy a?”
Không công bằng a! Bọn hắn rõ ràng bị đám quỷ sai hung thần ác sát kia quất roi mỗi ngày, thế nhưng vị Tô tiểu thư kia lại không phải chịu. Nếu không phải còn có Diêm Vương, bọn hắn đều nghĩ nàng mới là chủ nhân Diêm Vương điện mất. Ngay cả quỷ sai thấy nàng còn sợ tới mức chớp mắt đã trốn biệt rồi.
Tại tẩm cung Diêm Vương, sau cánh cửa gỗ khắc hoa là một mảnh xuân sắc. Màn lụa lay động kịch liệt, thanh âm truyền ra khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
“A a a… Vương… Mau… Ta chịu không nổi…”
“Nhanh như vậy liền chịu không nổi sao? Bản Vương còn chưa có ra chiêu đâu!”
Hồng y nữ tử đứng ngoài cửa phòng, nghe thanh âm bên trong truyền ra, lửa giận mãnh liệt thiêu đốt. Cư nhiên ở đây tham hoan, lại đem chuyện của nàng vứt ra sau ót, xem nàng thu thập bọn hắn như thế nào!
“Phịch!”
Hồng y nữ tử một chưởng phá nát cửa phòng.
Trong phòng đang một mảnh kịch tình nồng cháy, hai đương sự bị một tiếng này phá hư, dục vọng nháy mắt liền bị cuốn phăng. Diêm Vương lập tức ngừng động tác, đè lên người nữ nhân xinh đẹp kia.
Nữ nhân mở to mắt nhìn Diêm Vương, Diêm Vương mím môi không nói, nén giận không thôi, trán nổi đầy gân xanh, đang muốn phát tác thì thấy người phá hoại là ai, tức giận lập tức nuốt xuống bụng.
“Tô tiểu thư, sao ngươi lại vào đây?”