Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà ủ rũ đi về phía trước, không để ý đến biểu cảm của cậu, cũng không nghe kỹ giọng điệu của cậu, thuận miệng nói: “Đó không phải là điều nên làm sao? Thích hai người cùng một lúc.
Gọi là chân đạp hai thuyền.”
Tạ Hành Dữ hơi khựng lại, không ngờ lại không đạt được hiệu quả như mong muốn, không khỏi thất vọng, trầm mặc một hồi, đổi ý nói: “Ý của chú là, chú cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với người chú thích sao?”
Tạ Hà quay đầu lại, kinh ngạc liếc nhìn cậu, thầm nghĩ bọn trẻ ngày nay làm sao lại đưa ra những giả thiết vô nghĩa như vậy: “Đây không phải là phẩm chất đạo đức cơ bản à?”
Có điều mệnh đề này vốn sẽ không thành lập.
Anh sẽ có người mình thích sao? Bất kể là khi còn sống hay bây giờ, anh dường như chưa bao giờ có ý định yêu đương.
Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Tạ Hành Dữ đột nhiên đổ chuông, cậu nói “Chú nhỏ đợi chút” rồi nghe máy: “Dạ, cha?”
Không biết Tạ Cẩn nói gì mà sắc mặt Tạ Hành Dữ hơi đổi, đôi lông mày cũng nhăn lại: “Sao lại như vậy…!Vâng, con biết rồi.”
Tạ Hà lộ vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tạ Hành Dữ: “Cha bảo chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến, nói là…!Đã bắt được kẻ bỏ thuốc vào trong rượu buổi tiệc tối hôm đó, nhưng gã nói là gã làm theo…!sai khiến của chú nhỏ.”
“Hả?” Tin tức này thực sự khiến Tạ Hiểu hơi kinh ngạc, mắt anh mở to ra: “Làm theo sai khiến của tôi mà tôi còn ngăn gã lại rồi đuổi gã suốt cả một đường à, tôi có bệnh sao?”
Tạ Hành Dữ thở dài: “Thật ra cảnh sát cũng không tin, nhưng gã nói như vậy nên vẫn cần hỏi ý chú một chút, là thủ tục mà thôi.
Chúng ta phối hợp điều tra một chút cũng không có gì to tát.”
Cậu bỗng nhiên cười lạnh: “Chỉ có điều, gã vu oan ham hại như thế, chúng ta không thể nhẹ nhàng tha thứ cho gã được.
Vốn dĩ chỉ là gây án chưa thành, bây giờ…”
Tạ Hà nghe được mấy chữ “vu oan hãm hại”, trong lòng đột nhiên dao động: “Cậu tin tôi trong sạch sao?”
Tạ Hành Dữ nghe vậy có hơi tức giận: “Chú nhỏ nói gì vậy, con không tin chú không lẽ lại đi tin một kẻ tình nghi không biết nhảy ra từ chỗ nào sao?”
Tạ Hà mím môi, chột dạ nhắm mắt lại: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Tuy rằng chuyện này thật sự không liên quan gì tới anh nhưng nguyên chủ quả thực không phải người tốt.
Nếu anh không xuyên vào đây, nguyên chủ còn làm chuyện tệ hơn so với kẻ tình nghi.
Ban đầu Tạ Hành Dữ suýt chút nữa bị nguyên chủ giết chết, bây giờ cậu tin tưởng anh như vậy, nếu một ngày nào đó nguyên chủ trở về, vậy…!
Tạ Hà không dám nghĩ thêm chút nào nữa, vội vàng chấm dứt giả thiết kinh khủng này.
Anh chỉ nghĩ đến việc nếu nguyên chủ trở về có thể buông bỏ khúc mắc ở bên gia đình thật tốt, nhưng không tính đến chuyện nếu hắn không muốn làm như vậy thì mọi việc sẽ phát triển tiếp như thế nào.
Anh đi theo Tạ Hành Dữ lên xe với tâm trạng phức tạp, mãi đến khi tới cục cảnh sát rồi vẫn còn có chút thất thần.
Tạ Hành Dữ lại nói: “Sáng nay cha con đi sang thành phố bên cạnh có việc, bây giờ đang quay lại nên chắc sẽ mất một lúc nữa mới đến đây được, để con vào cùng chú nhỏ thôi.”
Tạ Hà thầm nghĩ anh cũng không phải đứa trẻ con lên ba, đi lấy lời khai thôi cũng phải cần nhiều người đi cùng như vậy.
Cảnh sát khách khí chào hỏi rồi đón bọn họ vào, dẫn anh đến một gian phòng thẩm vấn.
Trong đó anh nhận ra một người, là người đã gặp qua lúc trước.
Đối phương nhiệt tình rót nước cho anh, ấn tượng với anh dường như còn đang dừng lại ở “Cậu hai nhà họ Tạ thân thể không được khỏe mạnh và dễ bị cuốn vào rắc rồi”, hắn nói nhẹ nhàng như thể sợ làm anh thấy sợ.
Anh trả lời những câu hỏi của cảnh sát, chứng minh rằng minh không có động cơ gây án, sau đó đối phương hỏi anh: “Cậu Tạ, xin hỏi gần đầy cậu có mua ống tiêm online không?”
Tạ Hà sửng sốt.
Ống tiêm?
Trong hồ sơ mua sắm online trên điện thoại di động quả thật là có, trong nguyên tác cũng có miêu tả, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ không có ký ức về đoạn ống tiêm này.
Anh do dự nói: “Có, làm sao vậy?”
Cảnh sát: ” “Bằng chứng mà nghi phạm buộc tội cậu là cậu đưa cho gã ống tiêm mà gã đã sử dụng khi phạm tội.”
Tạ Hà: “…”
Cho nên quanh đi quẩn lại, chuyện này vẫn quấn lấy anh?
Anh có chút không biết nên khóc hay nên cười, ổn định lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên: “Đúng thật là tôi đã mua ống tiêm, nhưng tôi không nhận được gì cả.
Khi hàng đến thì không ai thông báo cho tôi, lúc tôi kiểm tra lại hồ sơ thì phát hiện đã bị người khác ký nhận rồi.”
Cảnh sát ghi chép lại: “Cậu nói là có người giả danh nhận hàng chuyển phát nhanh?”
Tạ Hà: “Nếu gã có thể chứng minh ống tiêm gã sử dụng là cái mà tôi đã mua thì hẳn là gã đã mạo danh nhận hàng chuyển phát nhanh —— đồ vật rẻ tiền như vậy, mất thì mất, tôi cũng không nghĩ đến việc tìm lại.
Nhưng gã dùng vật này để vu oan cho tôi thì đúng là có hơi quá đáng.”
“Cậu yên tâm, sau khi thẩm tra nếu xác định gã ta vu oan hãm hại, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc.” Cảnh sát nói “Cậu Tạ, bọn tôi có thể xem hồ sơ mua hàng của cậu không?”
“Đương nhiên” Tạ Hà lấy điện thoại và mở khóa đưa cho đối phương “Người ký nhận là tôi, nhưng tôi cũng không ra trục tiếp.
Tôi kiến nghị anh xem video giám sát gần địa điểm giao hàng.
À, hôm ký nhận chuyển phát nhanh cả ngày tôi đều ở trong nhà, người nhà của tôi có thể làm chứng.
Cả cửa trước lẫn cửa sau biệt thự đều camera theo dõi, tôi có thể cung cấp cho anh.
Anh xem xong sẽ biết tôi có rời khỏi nhà hay không.”
Sau khi cảnh sát kiểm tra hồ sơ mua hàng online xong thì trả lại điện thoại cho anh: “Tôi có thể hỏi mục đích cậu Tạ mua ống tiêm là gì không? Nghề nghiệp của cậu không liên quan gì đến việc chữa bệnh, và những người bình thường không cần sử dụng cái này trong cuộc sống của họ.”
Tạ Hà bỗng nhiên trầm mặc.
Đúng là nguyên chủ mua ống tiêm để bỏ thuốc vào rượu, nhưng hiện tại rõ ràng anh không thể thừa nhận.
Nếu anh nói là để tiện cho việc tự sát…!Vừa rồi anh còn mới nói với bác sĩ Khương là không hề muốn tự sát.
Tạ Hà đẩy nhẹ mắt kính, tìm được cách nói hợp lý nhất trong thời gian ngắn: “Cảnh sát đã từng nuôi mèo con chưa?”
“Mèo con?”
Tạ Hà: “Anh có thể dùng ống tiêm để cho mèo con mới sinh ăn.
Trong vườn biệt thự nhà tôi, mèo hoang thường lẻn vào để sinh con cho mèo con vào mỗi mùa xuân và mùa hè.
Tình cờ là gần đây tôi nhìn thấy một con mèo hoang với cái bụng to, hẳn là sắp sinh rồi.
Mà tôi ở nhà một mình nhàm chán nên muốn đợi nó sinh mèo con xong sẽ ôm một đứa về nuôi.”
Cách nói này làm cảnh sát có hơi bất ngờ: “Cậu Tạ muốn nuôi mèo mà lại phải đi nhặt mèo hoang ở bên ngoài sao?”
“Mèo hoang thì làm sao, mèo cũng không phân biệt cao thấp giàu hèn.
Thật ra tôi cũng muốn mang mèo mẹ về nuôi cùng, nhưng sợ nó quen ở ngoài rồi không bắt được.
Tôi định lên kế hoạch khi gặp nó lần sau, nhưng cuối cùng ống tiêm không chỉ bị người khác giả danh nhận mà còn vô duyên vô cớ bị người hãm hại.”
Anh nói một cách rất thẳng thắn, không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Cảnh sát ghi chép xong đứng dậy: “Cảm ơn cậu đã phối hợp, để tôi đưa cậu ra ngoài.”
Tạ Hành Dữ vẫn luôn đừng đợi ngoài cửa, Tạ Hà nháy mắt ra hiệu cho cậu bây giờ đừng hỏi cái gì vội.
Quả nhiên đối phương nghe lời, chỉ nói với cảnh sát: “Bây giờ bọn tôi có thể trở về được chưa?”
“Được rồi, nếu có tiến triển gì thêm thì chúng tôi sẽ thông báo kịp thời.”
Cảnh sát tiễn bọn họ ra đến tận cửa, Tạ Hà vừa muốn chào tạm biệt thì tự dưng nghe được một tiếng phanh gấp chói tai truyền đến từ phía sau.
Mấy người đồng thời quay lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao rất bắt mắt đậu trước mặt họ.
Người lái xe hạ cửa kính xe xuống, lộ ra vẻ mặt châm chọc chán ghét: “Ồ, ai đây ta, cậu hai nhà Tạ sao lại chạy đến loại địa đểm này vậy?”
Tạ Hà vẻ mặt thấy gã như thấy ruồi bọ, quay mặt đi không muốn nhìn gã.
Người này đúng là dai như đỉa đói, một ngày mà phải gặp gã tận hai lần thì thật là xui xẻo gấp bội.
Cũng không biết Chu Yếm này có tật xấu gì, càng ăn mệt ở đâu thì càng có nhiều năng lượng, như thể con bạc thua cuộc cảm thấy rằng mình sẽ có thể thắng lại có lãi.
Gã ngồi trong xe thể thao giễu cợt Tạ Hà, thấy đối phương mặc kệ mình còn tưởng anh chột dạ, ngày càng táo tợn hơn: “Để tôi đoán xem nào…!Không phải vì chuyện ở tiệc rượu hôm đó đấy chứ? Tôi nói này, một cậu hai nhà họ Tạ cao quý như vậy sao có thể sẵn mình để tham gia vào buổi tiệc được, hóa ra —— cậu chính là người sai khiến sau màn sao? Ha ha! Buồn cười thật đấy, người đời đều truyền cậu hai Tạ thanh tâm quả dục, thậm chí còn không tìm bạn gái.
Hóa ra ầm ĩ nửa ngày lại không phải thanh tâm quả dục mà là yêu thích làm loại chuyện mê gian này! Cũng đúng, hoa dại bên đường chỉ có hương thơm, chẳng trách cậu Tạ xem thường bạn gái tôi nuôi trong nhà.
Hóa ra chúng ta căn bản không cùng một đẳng cấp, bội phục, bội phục!”
Tạ Hành Dữ tối sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Chú Chu, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung.
Chú phải chịu trách nhiệm về mặt pháp lý những gì chú nói.”
Chu Diệp khinh thường liếc mắt nhìn cậu: “Thằng oắt con miệng còn hôi sữa mà cũng dám uy hiếp tao? Làm sao nào, nhà họ Tạ “người thành phố tất thắng người đất khách”, tao sợ mày chắc? Nếu có khả năng thì đến mà kiện tao đi!”
Ánh mắt gã đầy vẻ khiêu khích, trên mặt vẫn còn vệt đỏ sau khi say rượu.
Còn tưởng rằng những lời này sẽ hoàn toàn chọc tức Tạ Hành Dữ, ai ngờ người sau lại giãn mày quay đầu về phía cảnh sát cười ngoan ngoãn: “Chú cảnh sát có ngửi thấy mùi rượu không? Người đó say rượu lái xe.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cún nhỏ Tạ cũng là một cậu bé ngoan và biết vâng lời.
Hết chương 10.