“Ngươi là Nguyên Văn?”.
Sau khi để nữ tử họ Bạch ra ngoài, người ngồi trên tọa bảo mới nhìn Hàn Tông hỏi.
“Vâng thưa trưởng lão, đệ tử là Nguyên Văn”.
Hàn Tông rốt cục cũng biết, người chú ý đến hắn là ai. Vạn Niên Thanh, trưởng lão ngoại môn, chủ tu Mộc hệ.
Bà ta đã từng ở trên Giảng Khai đài giảng giải Mộc hệ, một trong những hệ công pháp Hàn Tông có thể tu được.
Trước khi tới đây hắn đã từng đoán danh tính kẻ này, là người khác hắn không biết nhưng nếu là trưởng lão ngoại môn thì chỉ có ba người.
Hỏa và Thổ là hai hệ tương khắc cùng đối kháng hắn không học được, chỉ còn lại Thủy, Mộc và Kim.
Không nghĩ tới người có hứng với hắn là bà ta, Hàn Tông không biết nhiều về người này.
“Gọi ngươi đến vì sao hẳn đã biết?”
Bà ta chăm chú đánh giá hắn một lượt.
“Được trưởng lão chú ý, là phước của đệ tử.”
Hàn Tông cung kính chắp tay.
“Biết người biết ta, không kiêu không nịnh, lại có mánh khóe, rất hợp ý ta.”
Vạn Niên Thanh gật gù mỉm cười.
Hàn Tông giật mình một cái vội chắp tay.
“Đệ tử biết sai, mong trưởng lão trách phạt.”
Bà ta hẳn là đang nói tới tiểu xảo của hắn, bên trong thí luyện lại giả vờ trọng thương để đồng môn gánh phần thay.
“Ha ha… Không sao, ta đánh giá cao điều đó, nhưng mà ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề?”.
“Trưởng lão xin cứ hỏi.”
“Nếu như không phải như ý ngươi muốn, mà là phạt ngươi về tội ám hại đồng môn thì sao?”.
Lời bà ta hỏi Hàn Tông cũng đã nghĩ đến, nhưng mà hắn lại trầm tư một lúc mới chắp tay nói.
“Bẩm trưởng lão, đó là vì thí luyện đệ tử mới dám to gan làm thế, hơn nữa đệ tử cũng không tin đồng môn tương tàn.”
Hắn uyển chuyển nói ra lời ba xạo dối trá, ngày đó quả thật nếu diễn không đạt bị phát hiện trước bàn dân thiên hạ. Hắn sẽ bị phạt rất nặng, đồng môn tính kế lẫn nhau là thứ cấm kỵ của mọi tổ chức chứ đừng nói là tông môn.
Nhưng chỉ cần thành công, mọi thứ sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Khi lợi ích cao hơn đạo lý, vậy thì ai đi chọn đạo lý?. Ngươi định từ chối một kẻ mang lợi ích cho ngươi sao? Quá là ngây thơ rồi.
Thời đại nào cũng thế, có rất nhiều người ác, rất nhiều thứ xấu xí nhưng con người lại luôn cố gắng muốn bỏ qua, không nhìn nhận và không nghĩ tới nó.
Không phải con người tin vào những điều tốt đẹp, vào chính nghĩa, chỉ là nó không giống với mộng tưởng của con người chúng ta mà thôi.
Ai mà chẳng mỗi ngày mộng tưởng về tương lai, về thành công, về những điều đẹp đẽ, mà những mộng tưởng ấy làm gì có chỗ cho những thứ xấu xí.
Hàn Tông kiếp địa cầu cũng thế, ngày nào hắn chả mộng tưởng làm giàu, làm tỷ phú, bên cạnh có hàng tá cô thư ký xinh đẹp.
Bản thân là chuẩn mực của xã hội, đi đến đâu người người tung hô, kẻ kẻ cúi đầu, về đến nhà vợ đẹp con ngoan.
Đọc truyện ngôn tình, hắn muốn làm nhân vật chính, truyện lịch sử hắn muốn làm vua, gác đầu trên đùi mỹ nhân, chỉ tay năm ngón.
Truyện tiên hiệp hắn lại muốn làm chí tôn tam giới, tay ôm hậu cung miệng giảng đạo lý luân thường, thần ma cúi đầu, phàm nhân quỳ gối.
Không chỉ hắn, con người ai cũng vậy thôi, chứ ai mà lại mộng tưởng làm ma đầu, làm trộm cướp cho người đời phỉ nhổ.
Khi hiện thực không như ý muốn, chính là lúc mộng tưởng lên ngôi.
Những thứ mà con người ham muốn, đều gọi chung là lợi ích, mà lợi ích muốn có được không phải là mơ mộng mỗi ngày, là phải cố gắng tự làm, hoặc cướp đoạt mà có.
Nói một cách khác, đạo lý chỉ tuôn ra từ miệng những kẻ đã và đang có lợi ích mà thôi.
Người mang lợi ích luôn có sức ảnh hưởng, ngươi không có nói chẳng ai nghe, muốn người khác chú ý, ngươi phải có thứ họ cần.
Không ai cho không ai lợi ích, mọi thứ đều là trao đổi
Trao đổi địa vị
Trao đổi sắc
Trao đổi danh lợi
Trao đổi nhân quả
Trao đổi…
Lợi ích có lớn có bé, lại có hai loại chính là hiện tại và tương lai, con người luôn vì tương lai mà phấn đấu, giống như hạt mầm không phải là quả, muốn ăn nó phải đem đi trồng.
Hàn Tông có lợi ích tương lai, bởi vậy trong thí luyện hắn mới dám liều như thế.
“Nói hay lắm, ta tin rằng ngươi sẽ là nhân tài trong tương lai.”
Bà ta gật đầu đổi chủ đề.
“Ngươi có biết vì sao chỉ mình ta gọi ngươi tới không?”.
“Đệ tử ngu muội.”
“Mấy lão kia tất nhiên là cũng biết, nhưng mà bọn hắn không có đồng ý với cách làm của ngươi.
Đối với một số kẻ mà nói, vì bản thân mà quên đi đồng môn huynh đệ đều không chấp nhận được, dù với bất kỳ lý do gì.”
Thấy Hàn Tông định nói bà ta ngắt lời
“Nhưng mà ta lại thấy thích thú, một tên nhóc chín tuổi bình thường hẳn sẽ không nghĩ được xa như thế, rất đáng để đầu tư, có phải không?.”
Bà ta nếu mà biết tuổi thật của Hàn Tông hẳn sẽ không nghĩ thế. Hàn Tông bộ dáng chắp tay tạ ơn.
“Được trưởng lão hiểu không trách tội là phúc của đệ tử, sau này nguyện sẽ vì trưởng lão mà dốc sức.”
“Ta là người thực dụng, không có lợi ích chắc chắn sẽ không làm chuyện vô công. Chỉ mong lời ngươi nói là thật”.
“Nhưng vì để không khuyến khích ngươi lần sau làm những chuyện như vậy, ta sẽ rút lại một nửa phúc lợi.”
Bà ta lại thâm ý nhìn Hàn Tông.
“Trưởng lão đã không trách phạt, đệ tự nào dám trèo cao.”
“Ta vốn định thu nhận ngươi làm môn hạ, nhưng mà sẽ phạt ngươi một chút. Thế này đi, trước mười lăm tuổi ngươi tu luyện tới tầng 7, ta sẽ chính thức thu nhận ngươi làm đệ tử. Hiện tại chỉ là đệ tử ký danh, ngươi thấy thế nào?”.
Bà ta nghiêm nghị nhìn Hàn Tông.
“Được trưởng lão để ý đã là phúc của đệ tử, đệ tử nhất định cố gắng không phụ lòng.”
Hàn Tông cung kính bái tạ, trong đầu thì lại chửi cmnn.
“Ngươi cũng đừng vội bất mãn, trước đó ta sẽ cho ngươi một chút gọi là đền bù. Còn sau này muốn lợi ích thế nào vẫn cần phụ thuộc vào chính khả năng của ngươi rồi.”
Nói rồi bà ta lẳng cho Hàn Tông một cái túi càn khôn nhỏ.
“Đa tạ trưởng lão.”
Hàn Tông lại chắp tay tạ ơn mấy câu mới thôi.
“Được rồi, giới thiệu với ngươi một chút, nàng ta là Thường Xuân, năm nay vừa tròn mười, đệ tử ta mới thu nhận. Đều là đồng môn hạ*, sau này các ngươi nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Vạn Niên Thanh chỉ sang nữ tử phía bên cạnh mỉm cười.
“Bái kiến Thường sư tỷ.”
Hàn Tông chắp tay làm lễ trước cái hừ lạnh của nàng ta.
Lúc vào đây hắn cũng đã để ý tới nàng ta, cả người một bộ y phục đỏ như máu, hắn cảm nhận được sự chán ghét từ nàng ta dành cho mình.
Cái chán ghét này hắn cũng có, nó gần giống như bản năng ăn vào máu thịt rồi. Hàn Tông chắc tới tám phần nàng ta chủ tu Hỏa hệ mới dẫn tới cảm giác như vậy, chỉ có điều hắn thắc mắc.
Vạn Niên Thanh chủ tu Mộc hệ tại sao lại nhận một nữ tử chủ tu Hỏa hệ, thường thì Mộc hệ sẽ chọn tu Thuỷ hơn là tu Hỏa.
Nếu bà ta chọn kiêm tu Thủy vậy thì đâu có tu được Hỏa nữa, nhận đệ tử linh căn Hỏa làm gì?
Mộc và Thủy vốn tính âm sẽ dễ dàng triển khai hơn là Hỏa. Nhưng mà cũng có người chủ tu Mộc chọn Hỏa bỏ Thủy, không lẽ bà ta là trường hợp như vậy?.
Lại nói dù là dạy được hệ khác nhưng mà không phải chủ tu hẳn sẽ có nhiều thiếu sót, bởi vậy mà ít người sẽ không chọn đệ tử khác hệ chủ tu với mình.
“Những chuyện khác ngươi không cần nghĩ nhiều, hãy chuyên tâm vào chuyện của ngươi đi.”
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Hàn Tông, Vạn Niên Thanh có ý không vui.
“Đệ tử nhiều chuyện, sư tôn trách phạt.”
Hàn Tông bộ dáng sợ hãi.
“Được rồi chuyện cũng đã xong, ngươi cùng nha đầu Bạch Thanh Hạ kia về đi.”
Hàn Tông chắp tay cảm tạ thêm vài lần mới cung kính rời đi.
Ra tới ngoài cửa hắn thấy nữ tử họ Bạch nhăn nhó đứng đó, bên cạnh còn có nam tử Lân Lâm Thao.
(*) nghĩa vừa là đồng môn vừa là môn hạ một người.