Nhân Thường

Chương 39: Thí Luyện Đầu Tiên



Thủy kiếm.

Tĩnh lặng như nước, mềm mại như nước, cầm không được lại có thể giết người, có thể mềm có thể cứng, nước chảy đá mòn….

Dùng linh lực hoà nhập vào thanh kiếm, một kiếm chém ra hình thành kiếm quang mang theo Thủy Sát Chi Khí, tăng ba thành uy năng. Yếu có thể chém giết yêu thú, mạnh có thể trảm sơn, có thêm Pháp đạo Thủy hệ hỗ trợ sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Nên dùng một thanh kiếm mỏng, toàn thân là kim loại, Kim sinh Thuỷ, như vậy mới có thể phát huy tới mức độ cao nhất….

Hàn Tông đọc cả quyển xong xuôi thì nhắm mắt lưu lại trong trí não, quả nhiên là hàng cấp thấp. Hắn từng nghĩ là phải dùng linh lực tạo thành một thanh thuỷ kiếm, có thể tùy ý biến ảo, lại có thể vừa mềm mại vừa mạnh mẽ. Một giọt nước cũng có thể giết người…

Nhưng mà hắn hơi ảo tưởng mất rồi, cái đó có lẽ trong tông có nhưng mà cấp độ của hắn còn chưa có tư cách nhìn.

Lại nói hắn đã có công pháp hệ Thủy rồi lại chọn kiếm hệ Thủy nữa, chính là bởi Cuồng Lưu Vọng Thủy hắn coi là ẩn sát chiêu.

Khi đánh nhau, đối thủ biết ngươi linh căn Thủy hệ mà lại dùng kiếm chiêu hệ khác, thì chẳng phải lạy ông con ở bụi này hay sao?

Ngoại Môn Phong có năm nơi dành cho đệ tử ngoại môn tu luyện, mỗi một nơi lại dành cho một hệ tu giả.

Nơi Hàn Tông tới có một con thác, nó đổ ra sông nhỏ gần đó, thác từ trên cao đổ xuống, một phần lại được gió cuốn đi như mưa phùn đầu đông, thật sự là thích hợp với những người tu Thủy hệ như hắn.

Nơi này cũng không ít kẻ đến luyện tập công pháp, hắn tự lựa cho mình một chỗ nhỏ gần sông. Lần trước thú triều tên nam tử có đưa hắn một thanh kiếm pháp khí hạ phẩm nhưng ở nơi này hắn không có dám dùng.

Thứ này ở đây vô cùng quý hiếm, một tên nhóc ngoại môn không thế lực mang ra sử không biết là có bao nhiêu rắc rối bò tới nữa. Hắn chỉ có thể lẳng lặng cầm thanh kiếm sắt tông môn cấp phát ra dùng.

Lần thứ hai luyện tập kể từ khi bỏ dở Cuồng Lưu Vọng Thủy, hắn đương nhiên có kinh nghiệm một chút, lại nói kiếm pháp này đơn giản, nó không quá phức tạp bởi quan trọng là độ thuần thục khi chuyển hoá linh lực thành Thuỷ Sát Chi Khí mà thôi.

Nói là vậy cũng phải tới nửa ngày chuyển hoá hắn mới sử ra được một kiếm đầu tiên. Nhìn kiếm quang yếu ớt vặn vẹo chém xuống nước, hắn thấy cái này phải chuyên tâm vài tháng mới nhuyền nhuyễn được.

Nhìn thì có vẻ giống Pháp đạo nhưng mà cái cốt lõi lại nằm ở kiếm, dựa theo Luyện Khí tầng 2 của Hàn Tông hẳn có thể chém được năm sáu lần. Nhưng là Cuồng Lưu Vọng Thủy lại không quá ba lần. Điều này chính kiếm là mấu chốt, không có kiếm chiêu này không sử được, đây là điều kiện.

Nó không giống Cuồng Lưu Vọng Thủy, cái này cũng đúng, giống thì chia ra Pháp và Kiếm làm gì cho mệt.

Tông môn cũng không có quy định ngươi không thể sử dụng công pháp nhà khác, điều này có nghĩa là Hàn Tông sau này tranh đấu cùng đệ tử khác có thể sử Cuồng Lưu Vọng Thủy.

Sau cả ngày mệt mỏi tập luyện, tối về hắn lại ngồi trong phòng ngẫm nghĩ kinh nghiệm đúc kết, dựa vào hai môn công pháp này vẫn nên dùng Thủy Kiếm nhiều hơn. Càng thuần thục bao nhiêu càng giảm bớt tiêu hao linh lực thừa thãi bấy nhiêu, kế đó hắn lại khoanh chân hấp thu linh khí.

Ăn là hình thức hấp thụ dinh dưỡng cho cơ thể, nhưng thế gian có câu, bệnh từ miệng mà ra.

Với phàm nhân không ăn sẽ chết, tu giả lại khác bởi hạn chế mang thêm tạp chất vào thân thể, đệ tử chỉ được phép ăn ngày một bữa.

Thậm chí tông môn còn phát ra một loại gọi là Thực đan, thứ này có tác dụng như ăn cơm, có thể no cả tuần.

Điều này rất tốt đối với một số đệ tử cảnh giới thấp lại muốn bế quan nhiều ngày, bằng không phải có người giúp đưa cơm.

Đang đột phá tới giai đoạn quan trọng lại đói thì đúng là….

Trong Ngoại Môn Phong cũng có Tàng Thư Các, nơi này lưu giữ điển tịch, thư tịch cùng tài liệu về tất cả các ngành nghề hiểu biết trong thiên hạ. Từ nhận biết đan dược tới thảo dược, yêu thú, hình dáng, tên gọi nhận biết trận pháp, pháp trận….v..v

Đây là thứ tông môn bắt buộc phải học, ngươi có thể chiến đấu không giỏi nhưng phải hiểu nhiều biết rộng.

Ra ngoài thí luyện rồi vì mấy cái thứ không biết tên hay vô nhầm pháp trận mà không biết lại chết ở trong, vậy tông môn khác gì nuôi trâu bò, chỉ có sức mà không có trí.

Một tu giả mạnh là phải về cả sức mạnh và kiến thức, có như thế mới có thể vượt cấp chiến đấu hoặc giả tránh một tai kiếp.

Bởi thế hai tháng đầu tiên Hàn Tông đúng là muốn điên cái đầu mà chết, mỗi đệ tử trong một tháng phải tới Tàng Thư Các lấy ít nhất một quyển tư liệu về học, lại một tháng sau tới Tàng Thư Các đổi, sẽ có chấp sự kiểm tra, người sai sẽ chịu phạt.

Hắn thấy không khác gì đi học ở kiếp trước, đều là kiểm tra trí nhớ, còn may tông môn chỉ bắt học kiến thức nhận biết chứ không có bắt thực hành.

Haiz, nhét vừa đủ thì tốt, nhét quá nhiều một lúc lại không ổn, chưa nhớ cái này đã quên cái kia.

Đầu người tu đạo như hắn còn muốn nứt ra nữa là…

Tông môn là một tổ chức , mà đối tu giả cấp thấp, tập hợp của số đông là gần như vô địch. Vì thế tập luyện theo số đông là phải có, cứ như vậy mỗi tháng Hàn Tông cùng chín ngàn đệ tử khác của khu Mậu phải tập bày trận.

Bát Tinh Tam Thất Nam Tào Trận là trận pháp cơ bản nhất, mọi đệ tử đều phải học qua. Đây là điểm mạnh của một tông cần phải có, ngoài giúp đồng môn ăn ý phối hợp lại có thể đánh hội đồng mà không bị người nói vô sỉ.

Chính đạo là thế, lấy mạnh đánh yếu lấy nhiều đánh ít thì gọi là vô sỉ nhưng dùng trận pháp thì được coi là nghệ thuật…

Không những thế, ngoài trận pháp còn phải học ngự khí phi hành, đây cũng là cơ bản của tu giả cần có khi di chuyển hoặc thoát thân.

Uyển chuyển và lâu dài là do lượng linh lực và khả năng của tu giả, tốc độ lại liên quan tới vật để ngự khí.

Đồ vật bình thường đương nhiên không thể so với pháp khí, thậm chí pháp bảo phi hành.

Ngoại môn tập luyện dùng kiếm, nội môn dùng lá, về lý thuyết nội môn khó hơn rất nhiều. Chỉ khi đạt yêu cầu mới có thể tự do dùng đồ của mình.

….

Cuối cùng sau ba tháng ở tại đây, Hàn Tông đã chính thức bước vào Luyện Khí tầng 3, mà vận dụng Thuỷ Kiếm cùng Cuồng Lưu Vọng Thủy cũng đã thuần thục hơn khi trước rất nhiều.

Hôm nay cả khu Mậu nhà hắn được gọi tới Tây Ngoại Môn Phong, nơi này dùng để cho các tân sinh đệ tử như hắn luyện tập thí luyện.

“Luyện Khí tầng 9 và tầng 8 tập chung một nhóm, mỗi nhóm lại chia làm hai mươi người. Tầng 7, tầng 6 và tầng 5 chia ba mươi.”

Giọng một vị chấp sự oang oang phía đài cao.

Mỗi người lại chia đội với nhau, Hàn Tông tầng 3 nên không biết đứng đâu, hắn trơ trọi một mình.

“Ngươi tìm một nhóm tầng 5 mà gia nhập đi.”

Thấy Hàn Tông như vậy, gã chấp sự họ Phùng phân phó.

Quả thật toàn là sư huynh sư tỷ khoá trước cách hắn đã hơn hai năm, bọn họ thấp cũng tầng 6.

Chỉ có số ít chui vào giữa như Hàn Tông là có tầng 5.

Tất nhiên trong khu Mậu cũng có vài kẻ gia nhập Bách Hợp hội nên Hàn Tông gia nhập đội nhóm dễ dàng.

“Hôm nay gọi các ngươi tới đây là có một vài con yêu thú cấp 1, để cho các ngươi tập luyện thực chiến. Một tu giả không biết chiến đấu thì chỉ là tu giả mà thôi, không thể trở thành cường giả được…”

Lão chấp sự họ Dương nhìn đám đệ tử phía dưới nói ra.

“Trong những khu kia đã phân kia nhốt một con yêu thú cấp 1 cao giai và trung giai, mỗi đội các ngươi đi vào thực chiến với nó. Nhớ cho kỹ chúng ta chỉ ra tay cứu khi các ngươi lâm vào tuyệt cảnh, còn lại có bị thương hay không đều miễn quản. Duy nhất bị tàn phế, vậy thì xác định mà khăn gói đi.”

Câu cuối của Phùng chấp sự không khỏi khiến vài kẻ biến sắc.

Việc dùng yêu thú tăng thực chiến ở Ngoại Môn Phong là rất ít nhưng đã từng có, người trước nghe người sau kể lại. Những kẻ gặp yêu thú lần đầu vì sợ hãi mà bị nó đập cho tàn phế rất nhiều, bọn họ phải lên cáng rời tông môn mà về, thậm chí còn chịu nỗi sỉ nhục của gia tộc mà phải tự kết…

Hiển nhiên có lo lắng cũng có trào phúng, nhất là đám người Đạo Minh hội của gã họ Đạo cùng Bảo Tiêu hội của nữ tử họ Hoa, lại có cả người của Cực Bá hội.

Bọn chúng đều là nhìn Hàn Tông và đám người khác với ánh mắt khinh khỉnh, hiển nhiên bọn hắn yếu nhất nguy cơ cũng cao nhất.

“Đạo sư huynh, xem ra tên nhóc kia lần này lành ít dữ nhiều, thậm chí là “cụ đi chân lạnh” thật rồi.”

Kẻ nói là gã Thạch Sùng.

“Ừ mong là thế, bớt đi một tên cũng bớt đi một kẻ tranh tài tương lai, đám người Bách Hợp hội ở khu Mậu ta không nhiều, cứ tàn phế hết là hợp lý.”

Gã Đạo Tặc gật gù cho là phải.

Cái đạo lý không ăn được đạp đổ ở đâu chẳng có, thà hai kẻ cùng đói còn hơn một kẻ no.

Hàn Tông đương nhiên nhìn ánh mắt đám nhóc kia liền biết, hắn cũng mặc kệ.

Chỉ cần chú ý cẩn thận là ổn, yêu thú cấp 1 trung giai ngang Luyện Khí tầng 7, cùng lắm tầng 8, hắn cũng không phải lần đầu thực chiến. Người xưa có câu “trong may có rủi trong rủi có may”, hắn phảng phất như đã nhìn thấy cọng rơm.

Hơn nữa có tận hai mươi chín kẻ khác, có khi vừa vào đã xong rồi, hắn chẳng có cơ hội ra chiêu nữa cơ.

“Vào.”

Gã chấp sự họ Phùng lại gào lên.

Nhìn cả đám chia lối đi vào từng khu, đám chấp sự cũng tiến tới gần vách quan sát đánh giá và tiện ra tay khi cần hỗ trợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.