Nhân Gian Băng Khí

Chương 864: Thây chất thành núi, máu chảy thành sông (thượng)



Khi đám Mười Một đang bị cảnh sát Băng Cốc đuổi giết thì một chiếc máy bay bay từ Tây Âu đến đảo Phuket đã đến gần sân bay đảo Phuket. Khi các hành khách đang chờ đợi chuyến bay hạ cánh thì trong cabin đột ngột vang lên một giọng nói.

Tiếp viên hàng không lần lượt dùng tiếng Anh và tiếng Thái nói: “Các vị hành khách, cảm ơn mọi người đã đi máy bay của chúng tôi. Chuyến bay sắp tới sân bay đảo Phuket của Thái Lan, thế nhưng sân bay vừa thông báo, hệ thống chỉ huy của sân bay vừa gặp chút vấn đề, hiện giờ đang gấp rút khắc phục. Vì nguyên nhân an toàn, sân bay đảo Phuket tạm thời đóng cửa, chuyến bay của chúng ta sẽ chuyến hướng, đi tiếp đến Băng Cốc sau đó hạ cánh ở đó. Chuyện này sẽ làm cho mọi người gặp bất tiện, thành thật xin lỗi.”

Giọng nói vừa dứt thì tiếng xôn xao lập tức rộ lên trong khoang hành khách, mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi bất an. Các hành khách chụm đầu vào bàn tán hoặc dò hỏi tiếp viên hàng không xem đã xảy ra chuyện gì, có gì nguy hiểm không. Những tiếp viên hàng không mỉm cười thân thiện, kiên trì giải thích với bọn họ một cách ôn hòa: đây chỉ là một sự cố bất ngờ, hệ thống máy tính của đài chỉ huy sân bay gặp chút vấn đề, sân bay tạm thời tắt đài chỉ huy, những chuyến bay đến trong khoảng thời gian này đều phải hạ cánh ở sân bay khác. Nhờ sự giải thích tận tình của các tiếp viên các hành khách cũng dần yên tâm hơn, họ chỉ cầu sao cho mình không gặp phải những chuyện như tai nạn máy bay.

Bên trong khoang khách, khi tất cả hành khách đều hoảng loạn vì tin này thì vẫn có một người bình tĩnh ngồi yên tại chỗ của mình, không chú ý đến giọng nói kia, chỉ cúi đầu xem tấm ảnh trong tay mình. Trong khung cảnh mọi người đều nháo nhào cả lên thì hắn rất đặc biệt, khác với tất cả mọi người, phảng phất như những chuyện đang xảy ra chẳng liên quan gì đến hắn, trong mắt hắn chỉ có tấm hình trong tay.

Trong hình là một thanh niên rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt lạnh lùng, hắn quay đầu nhìn về phía chụp, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao, cho dù đây chỉ là một tấm hình nhưng vẫn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo tỏa ra từ hắn.

Người trong hình chính là Mười Một.

Thanh niên trẻ trên máy nay này sao lại có ảnh của Mười Một? Sao hắn có vẻ hứng thú với Mười Một? Đáp án chỉ có chính hắn mới biết.

“Quý khách, chào ngài.” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói vui tươi nhưng xen lẫn chút ít căng thẳng.

Người thanh niên trẻ tuổi rốt cục cũng rời mắt khỏi tấm hình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.

Người thanh niên này tóc đen mắt đen, là một người phương đông. Nhìn bề ngoài có vẻ như hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, mái tóc kiểu Hàn Quốc, không dài không ngắn, khuôn mặt sáng sủa đẹp trai, lần đầu tiên nhìn hắn người ta sẽ cảm thấy hắn chính là một anh chàng đẹp trai sáng sủa. Dáng vẻ hắn khá giống diễn viên chính Lee Min Ho trong City Hunter.

Thế nhưng khi hắn ngẩng mặt lên thì người khác sẽ phát hiện ra trên khuôn mặt hắn chẳng hề có sức sống bất tận của tuổi trẻ, thậm chí ở trên mặt hắn không có chút biểu lộ gì, có chăng chỉ là lạnh lùng. Đó là một loại lạnh lùng uể oải xen lẫn tang thương. Không ngờ vẻ tang thương này sẽ xuất hiện trên khuôn mặt một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi. Phảng phất như ngay cả cõi lòng hắn rất mệt mỏi, hoặc có thể trên đời này đã chẳng còn chuyện gì có thể làm cho hắn hứng thú.

Ánh mắt hắn cũng rất lạnh lùng, không chút sắc thái, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt, tĩnh mịch. Phảng phất như hắn đã quên đi thế giới này, hay là thế giới này đã quên đi hắn? Chỉ còn lại thân xác mà thôi.

Vị nữ tiếp viên hàng này nhìn vào mắt hắn một lúc, trong lòng không khỏi run lên. Ánh mắt này? Cô tịch, tang thương, uể oải… trong khoảnh khắc này, nữ tiếp viên hàng không bất giác nghĩ đến một con sói cô độc trong bầy sói, một mình du đãng khắp thế gian, không được bạn bè quan tâm, không được hưởng sự ấm áp của gia đình, chỉ có một mình hắn giữa thế gian rộng lớn.

Khuôn mặt sáng sủa đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng tịch mịch, đẫm vẻ tang thương, tất cả những thứ đầy mâu thuẫn này đều xuất hiện trên người một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi, khiến cho hắn có vẻ cô độc, nhưng cũng làm cho hắn có một sức hấp dẫn thần bí. Cũng chính vì hắn khác biệt với tất cả mọi người nên nữ tiếp viên hàng không này mới chú ý đến hắn.

“Có việc gì?” Người thanh niên trẻ lạnh lùng nhìn nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, mở miệng hỏi bằng tiếng Anh. Giọng nói của hắn nghe cũng rất lạnh nhạt, không chút tình cảm, mơ hồ lộ ra vẻ xa cách.

“Cà phê của ngài.” Nữ tiếp viên hàng không hơi căng đẳng, đưa một ly cà phê đến, dưới đáy ly có lót một ờ giấy, sau khi hắn nhận lấy tờ giấy nàng liền đỏ mặt cúi đầu rời đi. Người thanh niên trẻ mở tờ giấy ra, trên giấy ghi một số điện thoại di động và cái tên Katherine. Nếu những người đàn ông khác gặp cảnh như vậy hẳn sẽ cảm thấy mình rất đào hoa, vô cùng đắc ý. Nhưng người thanh niên này chỉ lạnh nhạt nhìn tờ giấy sau đó vo viên, ném vào trong túi rác.

May mà vị kia nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia không nhìn thấy động tác này của hắn nếu không chắc chắn nàng sẽ xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Các chị em cổ vũ nhiều lắm nàng mới lấy hết can đảm đưa tờ giấy này cho hắn, nếu để cho nàng biết một lần chủ động hiếm hoi của mình bị người ta từ chối không chừng sẽ tự tử cũng nên.

Nữ tiếp viên hàng không có lẽ cảm thấy căng thẳng hồi hộp, đi vào khoang sau dưới ánh nhìn mờ ám của các chị em khác sau đó mở danh sách hành khách ra, đối chiếu vị trí người thanh niên kia với danh sách hành khách, tìm ra tên của hắn – Lâm Tiêu.

Máy bay chuyển hướng bay đến sân bay ở Băng Cốc, lúc này Băng Cốc đang náo loạn hết cả lên vì đám người Mười Một.

Một thanh niên Thái Lan đen gầy phóng xe máy vèo vèo trên một con đường nhỏ, đột nhiên có một chiếc cảnh sát tả tơi lao thẳng về hắn từ phía ngã rẽ. “Ầm” tiếng kim loại va chạm vang lên, thanh niên Thái Lan và chiếc xe gắn máy bị hất bay ra ngoài, khi rơi xuống đất thì đầu gối và trán đều tóe máu. Chiếc xe cảnh sát tả tơi kia cũng không dừng lại vì đụng vào người, trái lại tăng tốc chạy đi.

Sau khi chiếc xe cảnh sát tả tơi chạy khỏi đó không lâu lại có hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát lao qua. Người đi bộ, xe cộ đều dừng cả lại, mọi người trợn mắt nhìn cảnh như trong phim này, ngay cả người thanh niên bị hất văng cũng há hốc mồm nhìn cảnh đuổi bắt ngoạn mục này, hoàn toàn quên mất việc mình đang bị chảy máu.

“Sắp đến rồi, bảy trăm mét nữa thì rẽ trái.” Giọng nói của Cuồng Triều vang lên trong tai nghe của Mười Một: “Chú ý một chút, ngã rẽ rất nhỏ, đừng có chạy quá.”

Walker mang theo điện thoại đặc công từ trụ sở ra, nó giống chiếc mà Mười Một bảo Vịt Bầu đưa cho Trương Hân hân. Điện thoại di động này có khả năng định vị, Cuồng Triều theo dõi tín hiệu của chiếc điện thoại này để biết được vì trí chính xác cảu đám Mười Một. Đồng thời Cuồng Triều cũng tìm được bản đồ vệ tnh chuẩn xác nhất của Băng Cốc, đối chiếu với vị trí của bọn Mười Một, chỉ cho họ chạy chuẩn xác nhất. Có thể nói nếu như không có Cuồng Triều và những hacker khác giúp đỡ thì ba người Mười Một đã rơi vào vòng vây của cảnh sát không biết bao nhiêu lần.

Mà hiện giờ Cuồng Triều chỗ cách họ bảy trăn mét mà Cuồng Triều nói đến là một ngõ nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi vào, nơi đó sẽ là chiến trường tốt nhất để họ giải quyết cái đuôi ở phía sau, rời khỏi Băng Cốc.

Bảy trăm mét không phải là xa với một chiếc ô tô đang chạy nhanh, chưa đến một phút họ đã đến đó.

“Quẹo trái.” Cuồng Triều đột nhiên quát lên.

“Két” Mười Một đột nhiên đạp phanh, nhanh chóng đánh tay lái, chiếc xe xoay chín mươi độ sau đó lướt ngang, lốp xe ma sát với mặt đất bốc cả khói, xe trượt vài mét theo quán tính sau đó mới dừng lại. Sau khi dừng lại, đầu xe hướng thẳng vào một con ngõ có độ rộng chỉ tầm chiếc xe.

Tiếng xe cảnh sát ở phía sau càng lúc càng to, Mười Một đạp chân ga, xe vọt vào trong con ngõ chật hẹp. “Cạch cạch”, hai chiếc gương chiếu hậu quẹt vào tường, gãy rời ra, chiếc xe chui tọt vào con ngõ chỉ rộng hơn thân xe một chút.

Text được lấy tại Truyện FULL

Độ rộng của xe cảnh sát hơn một thước bảy, chưa đến một thước tám, độ rộng của ngõ hẻm này cũng chưa đến hai mét, ước chừng khoảng mét tám mét chín. Sau khi xe lao vào hẻm những phần nhô ra của xe ma sát với tường tạo ra tia lửa chói mặt, bốn cánh cửa cũng hoàn toàn bị biến dạng.

Lúc này, ngoài đầu con ngõ liên tiếp vang lên tiếng lốp xe ma sát với mặt đường rất chói tai, cảnh sát Băng Cốc thấy đám Mười Một chạy vào trong ngõ liền lập tức đuổi theo. Có điều rõ ràng kỹ thuật lái xe của họ không tốt bằng Mười Một, chiếc xe cảnh sát đầu tiên đi lệch, “ầm” đầu xe va vào góc tường làm đầu xe bị văng mất một mảnh, may mắn lúc cuối cùng nó điều chỉnh lại góc độ nên mới có thể lọt vào con ngõ, thế nhưng hai chiếc gương chiếu hậu thì quẹt vào tường gãy rời.

Tiếp đó, chiếc thứ hai, chiếc thứ ba… lần lượt từng chiếc đi vào con ngõ hẹp này, hầu như trước khi vào chiếc xe nào cũng húc phải góc tường sau đó gãy mất hai gương chiếu hậu. Trong ngõ hẻm nhỏ dài, hơn hai mươi chiếc xe cùng lúc quẹt vào tường tạo ra tia lửa, cảnh tượng thật hoành tráng. Có thể đoán trước rằng sau khi đi từ con hẻm nhỏ này ra mấy chục chiếc xe này đều phải vào xưởng sửa chữa. Có điều trước đó những cảnh sát này phải sống sót ra khỏi đây đã, bởi vì con ngõ hẻm hẹp đến mức còn không thể mở cửa xe ra này chính là chiến trường hoàn mà Mười Một bày ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.