“Khặc.” Tiếng cười của Cuồng Triều vang lên trong tai nghe, tai nghe của Mười Một đang bật nên Cuồng Triều có thể nghe được tiếng động ở chỗ hắn. Mặc dù không tận mắt nhìn nhưng dựa vào tiếng động Cuồng Triều cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Mười Một lạnh lùng kiểm tra con dao thật cẩn thận, ngoài một máy phát thanh cỡ nhỏ ra thì không có vật gì nguy hiểm, còn trong máy hát thì chỉ có bài Jingle bell. Tên khốn DK này, hắn biết sau khi Mười Một nhìn thấy con dao găm này thì chắc chắn sẽ mở nắp ra xem vậy nên mới bày ra trò này để đùa cợt hắn.
Có điều đồ của DK cũng là thứ tốt, không những con dao này là loại rất cao cấp mà chiếc máy phát thanh cỡ nhỏ này cũng không thấp, bởi vì nó là máy ghi âm chuyên dụng của đặc công. Dù nó rất nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ chức năng, nhưng có lẽ rơi vào tay Trương Hân Hân thì nó sẽ chỉ được dùng như một máy ghi âm bình thường.
Mười Một gắn nắp lại, trả con dao cho Trương Hân Hân, cô bé tươi cười nhận lấy, yêu thích không nỡ buông ra. Ngắm nghía nó một lúc nàng mới nhớ ra một chuyện, vội hỏi nói: “Anh Sở Nguyên, làm sao anh biết có thể mở cái nắp đó ra?” Vừa nói nàng vừa nhìn cẩn thận. Con dao này được chế tạo rất tinh xảo, giữa cái nắp và chuôi cầm không có kẽ hở nào, nếu không phải Mười Một mở nó ra trước mặt nào thì nàng không bao giờ ngờ được cái nắp đó có thể mở ra.
Mười Một không giải thích nhiều, chỉ đáp có lện một câu: “Trước đây từng thấy.”
Trương Hân Hân bĩu môi, nhỏ giọng thầm nói: “Lừa người.”
Mười Một nhìn kỹ gian phòng, hỏi: “Hắn còn để thứ gì lại không?”
Nghe được câu này, Trương Hân Hân túm chặt cổ áo theo bản năng, vội vàng lắc đầu nói: “Không.”
Thấy động tác nhỏ này của nàng, Mười Một khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Có gì đâu.” Trương Hân Hân có tật giật mình lầm bầm một câu, nhưng ngay sau đó lại cười hoạt bát, chạy đi lấy allbum ảnh đưa ra trước mặt Mười Một, cười xán lạn: “Anh Sở Nguyên, anh vẫn chưa xem ảnh này.”
Mười Một liếc nàng một cái, cầm lấy allbum, lật lật. Trong album ảnh là ảnh chụp gần đây của Trương Hân Hân, ảnh cuộc sống, ảnh nghệ thuật,.. có vài tấm nàng chụp với Nguyễn Thanh Ngữ. Ở trong bức ảnh nào Trương Hân Hân cũng cười rất ngọt ngào, giống như một cô bé ngây thơ không chút phiền não.
Mười Một xem qua sau đó đưa album lại cho nàng, Trương Hân Hân mở to mắt, hỏi: “Anh xem xong rồi?”
“Ừ.”
“Nhanh vậy sao.” Trương Hân Hân bẹt miệng lầm bầm, miễn cưỡng đưa tay nhận lấy allbum ảnh.
Mười Một nhìn nàng, nói: “Sau này không nên tiếp xúc với tên kia.”
Trương Hân Hân ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, hỏi: “Tom?”
Mười Một gật đầu.
Trương Hân Hân cười nghịch ngợm nói: “Yên tâm đi, ngày mai hắn sẽ đi, có lẽ sau này sẽ không quay lại nữa.”
“Ngày mai?” Mười Một ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ suy tư.
“Đúng vậy.” Trương Hân Hân không chú ý tới vẻ mặt của Mười Một, nói: “Hắn nói ngày mai sẽ về nước, em cũng đã có thể yên tâm, không cần lo lắng hắn quấn lấy mình.”
Mười Một nhìn nàng, hỏi: “Hắn thường xuyên tới tìm ngươi?” Khi hỏi câu này trong ánh mắt hắn lộ ra chút sát khí. Có điều người bình thường như Trương Hân Hân không thể cảm nhận được điều đó, nếu như DK ở chỗ này thì hắn có thể nhận ra ngay Mười Một đang muốn giết hắn.
Trương Hân Hân le lưỡi, cười nói: “Cũng không thường xuyên lắm, có điều mỗi lần nhìn thấy hắn thì cũng không có chuyện gì tốt lành. Đúng rồi, anh Sở Nguyên, anh có biết Tom không?”
Mười Một ngẫm nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Gặp mấy lần.”
Trương Hân Hân giật mình, mở to mắt, nói: “Thì ra hai người biết nhau à? Mau nói cho em xem hắn đang làm gì?”
Mười Một nhíu mày nói: “Ngươi hỏi việc này làm gì?”
Trương Hân Hân chớp mắt, hăng hái nói: “Tò mò quá. Anh, có phải hắn cũng giống anh hay không?” Nàng vừa nói, vừa làm chém tay xuống.
“Không liên quan gì đến ta.” Mười Một thản nhiên nói: “Sau này đừng tiếp xúc với hắn.”
“Biết rồi.” Trương Hân Hân bĩu môi, lầm bầm: “Dù sao hắn cũng đi rồi, em chỉ tò mò chút thôi mà.”
Thấy nàng bĩu mỗi, tỏ ra ủy khuất, Mười Một lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Ngươi muốn làm cái gì không?”
“Sao?” Trương Hân Hân ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát sau đó nháy mắt nghịch ngợm: “Có.”
“Ngươi muốn gì?”
Trương Hân Hân xòe tay ra, cười nói: “Em muốn quà. Anh còn nợ em món quà sinh nhật đấy, anh còn nói sẽ đưa em đi sa mạc xem tuyết rơi. Anh không nhớ sao?”
“Tuyết rơi?”
Trương Hân Hân không nhận ra Mười Một hơi cúi đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Sợ rằng hắn sẽ không thực hiện được nguyện vọng đến sa mạc xem tuyết rơi của Hân Hân, bởi vì hắn không còn thời gian. Từ trước đến giờ hắn không nghĩ đến chuyện này, đợi đến khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện thì ra mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, nhưng thời gian còn lại lại quá ít.
“Anh?”
Mười Một ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu, nói: “Có còn ước muốn nào khác không?”
Trương Hân Hân lại bĩu môi, nói với vẻ ”không vui”: “Lại muốn quịt nợ.” Nhưng nàng nhanh chóng cười hì hì nói: “Thôi, em đã sớm biết anh không làm được, lần này tha cho anh.”
Mười Một đột nhiên hỏi: “Có muốn một chiếc xe không?”
Trương Hân Hân ôm ngực cười khanh khách, nói: “Anh, hôm nay anh sao thế? Em vẫn còn là học sinh, cho dù anh cho em xe thì cũng chỉ có thể xếp xó thôi. Nếu anh thật sự muốn cho em một chiếc xe, vậy thì chờ đến khi em đi làm đi.”
Mười Một không nói gì, hắn đang ngẫm nghĩ xem nên tặng cái gì cho nàng là hợp nhất. Bởi vì chỉ sợ đây là món quà cuối cùng của hắn cho nàng.
Trương Hân Hân thấy Mười Một trầm mặc, lo lắng nói: “Anh, em chỉ là trêu anh thôi, anh đừng giận em được không?”
“Ừm.” Mười Một khẽ gật đầu.
“Lại thế rồi.” Trương Hân Hân ôm trán, ca cẩm: “Em chẳng có chút hấp dẫn nào sao, anh lại bắt đầu ừm với chả ờ rồi.”
“Ừ.” Mười Một lại gật đầu.
“…Anh.”
“A?”
“…Anh!!”
…
Sở Phàm phải làm thêm giờ nên không thể về ngay, đành phải gọi điện về xin lỗi Mười Một. Mười Một biết chắc chắn Long Hồn giao thêm việc cho nàng, cả Long Hồn và chính Sở Phàm đều lo lắng về chuyện gien của Mười Một, muốn nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết.
Mười Một không quan tâm đến chuyện này, từ trước tới giờ hắn vốn không quan tâm đến sự sống chết của mình, hắn chỉ nuối tiếc nếu trước khi hắn chết không thể giết được tiến sỹ Tần.
Mặc dù Sở Phàm không về nhưng Trương Chính Vũ vẫn nấu một bữa ngon lành, ba người ăn một bữa tối ấm áp. Suốt bữa ăn, Trương Hân Hân nói không ngừng, chuyện đông chuyện tây, hoặc là một ít truyện cười, truyện cười của nàng chưa chọc cười được người khác thì nàng đã cười khanh khách. Sau đó nàng lại hỏi một vài câu kỳ quái, ví dụ như “Một cặp chị em tham gia tang lễ của cha mẹ minh, trong tang lễ người em phải lòng một chàng trai tuấn tú, sau khi trở về cô ta giết chị ruột của mình. Tại sao lại như vậy?” Nàng còn bổ sung một câu: “Nghe nói những người có thể trả lời được đều là kẻ biến thái.”
“Cô ta muốn gặp chàng trai kia một lần nữa.” Mười Một nói ra đáp án ngay mà không cần nghĩ. Lám cho Trương Hân Hân kinh ngạc há hốc mồm hồi lâu, phải biết rằng vừa rồi nàng nói những người có thể nói ra đáp án đều là những kẻ biến thái.
Bữa cơm kéo dài tầm 40 phút, Mười Một ăn rất bình thản, không nói quá nhiều, chỉ khi nào Trương Hân Hân hỏi hắn mới mở miệng trả lời. Trương Chính Vũ cũng không nói nhiều, nhưng lúc nào ông cũng nở nụ cười hòa ái, xem ra ông thật lòng coi Mười Một như người thân của mình.
Sau khi kết thúc bữa tối Mười Một cũng không ở lại thêm, Trương Chính Vũ và Trương Hân Hân tiễn hắn đến thang máy, Trương Hân Hân lưu luyến phất tay, nói ”hẹn gặp lại”, cửa thang máy từ từ đóng lại.
“Đi?” Thang máy chuyển động, Cuồng Triều liền lên tiếng hỏi.
“Ừ.”
“Người Âu Dương Bác phái tới đón ngươi đã đến, bây giờ đang ở gần chỗ ngươi. Ta sẽ báo cho bọn họ đến đón ngươi.”
“Ừm.”
Cuồng Triều lại hỏi: “Ngươi không định báo chuyện của DK cho Long Hồn sao?”
“Không cần.” Mười Một thản nhiên nói: “Hắn đi, Long Hồn không cản được. Ta sẽ giải quyết hắn ở Thái.”
Cuồng Triều khẽ thở dài, nói: “Hi vọng hắn không gây phiền phức cho ngươi.” Hắn dừng một chút sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, con dao kia là thế nào?”
“Là tín hiệu DK để lại cho ta.”
Cuồng Triều sững sờ nói: “Tín hiệu?”
Mười Một thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Hắn muốn ta yên tâm đến Thái ”chơi” cùng hắn, hắn có để lại ‘dao’ bảo vệ Hân Hân rồi.”
“Dao? Ngươi muốn nói đến người của Ma Quỷ?”
“Ừ.” Mười Một khẽ gật đầu, đáp.
Cuồng Triều hỏi: “Tại sao để lại ‘dao’ lại là bảo vệ mà không phải là uy hiếp?”
“DK quyết đấu công bằng, hắn muốn ta không phải lo lắng gì, dốc sức vào trò chơi với hắn.” 11 nói: “Vậy nên hắn để khúc Hallelujah* lại, ám chỉ rằng Hân Hân sẽ có ‘thần’ phù hộ, không cần lo lắng cho cô ấy.”
Cuồng Triều lắc đầu nói: “Không hiểu lắm.”
” ‘Hallelujah còn được gọi là ‘lời cảm tạ chúa’.” 11 vừa mới nói xong, thang máy đã xuống đến tầng một, hắn không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài.
Hắn đi tới cổng cao ốc, đã có một chiếc xe việt dã chờ ở đó, Vịt Bầu hạ kính xuống, thò đầu ra, vẫy mạnh tay: “Lão đại, ở đây.”
Bỗng nhiên có một cái bóng trắng bay sượt qua mặt Vịt Bầu, làm hắn sợ toát mồ hôi lạnh. Tiểu Bạch nhảy ra ngoài xe, lao về phía lồng ngực của Mười Một. Đáng tiếc nghênh đón nó không phải là một cái ôm ấp áp như trong tưởng tượng mà có một bàn tay chụp lấy nó, giữ nó lơ lửng trong không khí.
“Y ô…” Tiểu Bạch bất mãn kêu to một tiếng, bốn bàn chân quào quào về phía trước như đang bơi, nhưng dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến Mười Một, đành bị Mười Một xách về ném vào trong xe.
Mười Một vừa ngồi vào trong xe Tiểu Bạch đã lập tức nhảy lên đùi hắn, cọ cọ người thích thú.
Trong xe có bốn người, lần lượt là Walter, Vịt Bầu, Thiên Táng và tài xế mà Mười Một không biết.
Mười Một nhìn Thiên Táng, hỏi: “Ngươi cũng muốn đi?”
Thiên Táng cười khổ nói: “Lục Đạo ép ta đi.”
Mười Một gật đầu, quả thật hắn cần một tay bắn tỉa. Sau đó hắn hỏi Vịt Bầu: “Có mang đồ đến không?”
“Có mang.” Vịt Bầu chỉ chỉ phía sau, đó là chiếc túi du lịch để ở trong nhà, bên trong là súng ống đạn được.
Mười Một tháo đồng hồ đeo tay đưa cho hắn, nói: “Ngươi đem đồng hồ đeo tay về.”
Vịt Bầu nhăn nhó nói: “Lão đại, để cho ta đi cùng chứ.”
“Ngươi ở lại chăm sóc Thanh Ngữ.” Mười Một nói xong bèn ném đồng hồ đeo tay cho hắn.
Vịt Bầu cầm lấy đồng hồ đeo tay, biết Mười Một đã quyết định thì không ai có thể thuyết phục, đành nhăn nhó nói một câu: “Các ngươi phải cẩn thận.” Sau đó hắn liền ủ rũ xuống xe.
Sau khi cửa xe đóng lại, tài xế đạp chân ga, chiếc xe việt dã nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Lên đường, Thái Lan!
*Bài hát Hallelujah:
Chương trước tưởng ko ảnh hưởng gì nên sửa thành Jingle Bell cho hợp ko khí giáng sinh ai ngờ nó có liên quan đến chương sau, đành sửa lại
Bài hát Hallelujah được viết bởi ca sĩ – nhạc sĩ Leonard Cohen phát hành trong album Various Positions của ông vào năm 1984. Mặc dù ban đầu bài hát không gạt hái mấy thành công nhưng mấy năm gần đây có rất nhiều các nghệ sĩ bản phối lại bài hát này.
Bài Hallelujah có âm hưởng của nhạc Waltz và thánh ca. Bối cảnh của bài hát là câu chuyện của vua David và nàng Bethesda trong kinh thánh Hebrew (Bible of Judges). Chuyện kể rằng khi nhà vua đang đi dạo trên mái nhà thì bắt gặp nàng Bathesda đang tắm. Bathesda là vợ của Uriah, con của một trong các quân sư của vua David. Vua David đem lòng khao khát Bathesda và đã khiến nàng có thai. Vua David do không muốn nhận tội lỗi của mình đã cố gắng mọi cách buộc Uriah trở về với Bathesda từ chiến trường và hi vọng Uriah nghĩ rằng đứa trẻ là con mình. Nhưng Uriah đã không về và sau đó đã bị bỏ rơi và hi sinh trong chiến trận theo lệnh của vua David. Vua David sau đó cưới Bathesda làm vợ. Hành động bất chính đó của vua David đã khiến Chúa trời phiền lòng nên đã trừng phạt vua David. Đứa trẻ sau khi sinh ra đã bị ốm nặng và qua đời sau vài ngày.
Câu chuyện của vua David và nàng Bathesda là một bài học về sức mạnh của niềm tin, tránh xa tội lỗi và sự trừng phạt thích đáng của Chúa Trời đối với kẻ phạm tội.
Các bạn cùng nghe bản Hallelujah do Cohen trình bày và một số bản phối lại rất thành công như bản của Alexandra Burke. Bài hát này của cô đã đứng đầu bảng xếp hạng các bài hát dịp Giáng Sinh của Anh vào tháng 12 năm 2008. Ngoài ra bản do Il Divo trình bày cũng là một trong những bản mà mình yêu thích nhất vì giai điệu rất nhẹ nhàng.
Lời bài hát:
Hallelujah
Now I”ve heard there was a secret chord
That David played, and it pleased the Lord
But you don”t really care for music, do you?
It goes like this
The fourth, the fifth
The minor fall, the major lift
The baffled truyenfull.vnposing Hallelujah
Hallelujah
Hallelujah
Hallelujah
Hallelujah
Your faith was strong but you needed proof
You saw her bathing on the roof
Her beauty and the moonlight overthrew you
She tied you
To a kitchen chair
She broke your throne, and she cut your hair
And from your lips she drew the Hallelujah
Baby I have been here before
I know this room, I”ve walked this floor
I used to live alone before I knew you.
I”ve seen your flag on the marble arch
Love is not a victory march
It”s a cold and it”s a broken Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hallelujah, Hallelujah
There was a time you let me know
What”s really going on below
But now you never show it to me, do you?
And remember when I moved in you
The holy dove was moving too
And every breath we drew was Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
You say I took the name in vain
I don”t even know the name
But if I did, well really, what”s it to you?
There”s a blaze of light
In every word
It doesn”t matter which you heard
The holy or the broken Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
I did my best, it wasn”t much
I couldn”t feel, so I tried to touch
I”ve told the truth, I didn”truyenfull.vne to fool you
And even though
It all went wrong
I”ll stand before the Lord of Song
With nothing on my tongue but Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah