Như thế nào mới có thể coi như là một sát thủ hợp cách?
Vấn đề này rất khó nói ra một cách rõ ràng. Rất nhiều người cho rằng, sát thủ là những kẻ sống trong bóng tối, giết người theo sự ủy thác của kẻ khác. Ngươi đưa tiền ta sẽ giúp ngươi giết người, sạch sẽ, cảnh sát cũng sẽ không tìm đến ngươi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nếu thật sự chỉ là như vậy, vậy thì những tên côn đồ ngoài đường cũng có thể làm sát thủ. Xong việc thì đưa tiền cho bọn chúng trốn đi hoặc là giết chết bọn chúng luôn, như vậy có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
Thật sự, để trở thành sát thủ thì đòi hỏi rất nhiều thứ, đầu tiên là phải có mạng lưới tình báo. Đừng lấy hình tượng những sát thủ độc hành trong phim, độc lai độc vãng, trực tiếp gặp người khác giao dịch để mô tả sát thủ. Điều đó hoàn toàn không đúng sự thật. Cho dù là độc lai độc vãn củng phải có một người quản lý, mà người quản lý chắc chắn rằng phải nắm trong tay một mạng lưới tình báo lớn hoặc nhỏ. (Bình thường người quản lý cùng với hắc đạo địa phương đều có quan hệ, nếu người quản lý tố thì cùng giới bạch đạo cũng có quan hệ.)
Tiếp nhận nhiệm vụ cùng phụ trách tình báo đều do quản lý lo liệu, còn sát thủ cùng người quản lý liên lạc bằng điện thoại, hoàn toàn không hề gặp mặt trực tiếp. Nếu chỉ đơn giản độc lai độc vãng, thì trừ khi may mắn biết chính xác vị trí của mục tiêu để chuẩn bị trước mà mai phục, nếu không biết chắc vị trí mục tiêu sẽ xuất hiện ở đâu, chờ ngươi tìm được thì mục tiêu đã di chuyển đến địa điểm khác rồi. Do đó đối với sát thủ, tình báo là một thứ không thể thiếu.
Thật ra nếu nói kể ra tri tiết, thì sau khi biết vị trí mục tiêu để chuẩn bị trước Xem xét các khu vực phụ cận, tính toán địa điểm mai phục tốt nhất, chỉ cần sai một ly là đi một dặm, một điểm không sơ xuất sẽ dẫn đến thất bại. Ngoài ra, còn có nhiều vấn đề khác, tỷ như ngươi bắn ngay lúc mục tiêu xoay người hay khom lưng xuống thì cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại. Cho nên một sát thủ có kinh nghiệm luôn phải nắm rõ từng động tác của mục tiêu.
Điểm thứ ba là phải kiên nhẫn. Sát thủ luôn luôn cô độc, ẩn núp trong bóng tối quan sát con mồi của mình. Thường thường, một sát thủ sẽ nấp ở một nơi nào đó không nhúc nhích, không ăn không uống trong vài giờ, thậm chí là vài ngày. Như vậy rất là cô độc, tịch mịch, còn phải kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay. Những điều đó, nếu không trải qua một thời gian dài rèn luyện, một người bình thường căn bản không cách nào làm được.
Điều thứ tư là độ chuẩn xác. Một khẩu súng đều có lực phản chấn, uy lực càng mạnh, xạ trình càng xa thì phản lực càng lớn. Không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thì mặc dù đã ngắm chuẩn nhưng khi bóp cò thì không biết đạn sẽ bay đi đâu đây. Cho nên đối với một sát thủ dùng súng bắn tỉa mà nói, độ chuẩn xác là một yếu tố rất quan trọng.
Trước tiên là phải nắm rõ lực phản chấn, cái này không phải tùy tiện một người là có thể làm được. Thậm chí có thể nói nếu để cho người đó dùng súng bắn tỉa bắn một người thì dù cho có bắn hết một hạp đạn cũng không trúng, không một viên đạn nào trúng mục tiêu. Cho nên dùng súng cũng là một môn học, không có thời gian dài tích lũy, căn bản không thể sử dụng súng tốt được.
Ngoài ra, yêu cầu đối với sát thủ còn có rất nhiều, không phải một người bình thường có khả năng làm được. Ví dụ như phải ngoan độc, có đảm lược, gặp chuyện phải bình tĩnh, mà quan trọng nhất là phải có khả năng ẩn mình.
Mười Một không nghi ngờ gì là một sát thủ ưu tú, đệ nhất sát thủ phương Tây không chỉ là cái danh hão. Xác suất hoàn thành nhiệm vụ là trăm phần trăm? Đây căn bản là điều mà con người hoàn toàn không thể làm nổi. Bởi vì có rất nhiều nhân tố không thể chắc chắn được ảnh hưởng đến khả năng hoàn thành nhiệm vụ, bao gồm cả thân phận và hoàn cảnh của mục tiêu. Nhưng Mười Một làm được, cho nên Băng sát thủ vĩnh viễn là đệ nhất sát thủ phương Tây.
Hiện nay, liệu có ai có thể lén đột nhập vào Trần gia? Đây căn bản là một điều không thể. Nếu chỉ là người thường, thì dù cho có gan lớn đến mấy, cũng tuyệt đối không dám vào Trần gia ăn trộm đồ vật chứ đừng nói đến giết người. Mà sát thủ bình thường cũng tuyệt đối không dám đột nhập Trần gia. Giả sử, một người len lén đi vào một đàn gà mà ở giữa có một con cọp, ngươi làm sao để giết gà mà không để cho con cọp phát hiện đây? Việc này là gần như không thể. Mà nếu để cho người Trần gia phát hiện ra, thì hậu quả so với rơi vào giữa một đám cọp sợ còn thảm hại hơn hơn nhiều.
Nhưng Mười Một lại làm được, nếu là vài ngày trước hắn sẽ không chọn phương pháp có nhiều rủi ro như thế này. Bởi vì Trần gia không phải tầm thường, một động tĩnh nhỏ cũng đủ để cho toàn bộ người trong gia tộc biết được. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ còn có hơn mười tiếng đồng hồ, mà việc hắn muốn làm thật sự là rất nhiều.
Chậm rãi mở cửa, Mười Một nhẹ nhàng đi vào. Đây là người thứ bảy trong Trần gia. Mười Một ở bên ngoài, đã âm thầm giết sạch những người mới, giết luôn sáu người trong Trần gia. Bây giờ hắn cũng không được phép không cẩn thận, bởi vì càng ở gần khu vực trung tâm, võ công của người đó càng cao. Đối với chân chánh cao thủ mà nói, một động tĩnh nhỏ cũng đủ để cho họ phát giác ra. Hoàn hảo, sau người trước chỉ có thể xem như cao thủ bình thường, mặc dù so với người bình thường thì có thể là võ công rất cao nhưng đối với chân chánh cao thủ thì chỉ có thể xem là một cao thủ bình thường. Đối với những người này, Mười Một đối phó cũng rất nhẹ nhàng.
Lầu một trống không, Mười Một cẩn thận bước lên lầu hai, vừa tới chân cầu thang, từ trên lầu truyền xuống tiếng nói chuyện.
– Hiển Tông, thật sự không thể sao?
Hiển Tông? Mười Một hơi nhíu mày, Trần Hiển Tông, hắn đã gặp qua người này, là con thứ của Tộc Trưởng Trần Gia. Chỉ là hắn tại sao lại ở đây?
Lúc này Trần Hiểu Tông nói:
– A Vượng, cha ta nghiêm cấm việc này, ngươi cũng biết rõ chuyện này mà.
A Vượng? Trần Vượng, tư liệu về Trần gia cũng có ghi lại thông tin về người này, mặc dù là Trần gia võ đệ tử, nhưng tuổi còn trẻ, không có trong hàng ngũ cao thủ. Bất quá, thân thủ không thể thấp được, dù sao được Trần gia tuyển chọn, đào tạo thành võ đệ tử thì thân thủ không thể yếu nhược được. Trần Vượng tuy không tính là gì, nhưng hắn có một người cha rất lợi hại. Cha hắn tên Trần Duệ, là một trong Trần gia thập đại cao thủ.
Lúc này thanh âm của người kia lại vang lên:
– A Vượng, qua đợt sóng gió này rồi hãy nói chuyện đó nha.
Trần Vượng vội la lên:
– Nhưng mà cha ……
Mười một hơi nhíu mày, Trần Duệ cũng ở chỗ này. Một trong thập đại cao thủ, thêm hai Trần gia võ đệ tử, khi nghe Trần Vượng kêu “Ba” thì Mười Một biết mình căn bản không có khả năng đánh bại ba cao thủ này.
-Ài…
Trần Duệ thở dài nói:
– Được rồi, đừng làm khó Hiển Tông nữa……”
Lúc này hắn đột nhiên quát:
– Ai!
Vừa nói xong, chỉ thấy một thân ảnh hiện ra tại đầu cầu thang, lập tức đi xuống dưới, mà phía sau cũng có tiếng bước chân của hai người vội vã đi theo.
Mười Một trong mắt tinh quang chợt lóe, cao thủ, chân chính cao thủ, cho dù hắn có ẩn dấu bản thân rất cẩn thận cuối cùng vẫn bị phát hiện. Chỉ cần là cao thủ, thì có thể thông qua tiếng tim đập, tiếng hô hấp, một dấu hiệu nhỏ là có thể thấy cảm nhận được sự bất đồng đối với khung cảnh xung quanh. Người có thể nghe được tiếng hít thở của người xung quanh cũng có vài người, dựa vào đó xác định vị trí, huống chi tu vi của Trần Duệ so với Mười Một lợi hại hơn.
Khi Trần Duệ vừa hiện thân, Mười Một không chút do dự, giơ súng lên, tử đạn hướng lầu hai bay đi, Trần Duệ điểm chân xuống đất, nhanh chóng lách ra nép sát vào vách, né tử đạn bay tới, đồng thời cũng ngăn Trần Hiển Tông và Trần Vượng tiến lên.
– Duệ thúc……
Trần Duệ cười lạnh một tiếng nói:
– Băng sát thủ.
Vừa rồi mặc dù chỉ là nhìn lướt qua, nhưng thị lực của hắn rất tốt, có thể thấy rõ người đứng ở chân cầu thang là ai.
– Là hắn!
Trần Hiển Tông hét lớn một tiếng, liền muốn lao xuống dưới lầu.
Trần Duệ ngăn hắn lại quát:
– Muốn chết sao? Nhanh đi thông báo ……
Ngay lúc này, một ống thép dài bị ném thẳng lên, Trần Duệ sắc mặt đại biến, quát:
– Tránh mau!
“Phốc!” một tiếng nhỏ vang lên, tiếp đó cả lầu hai chợt sáng chói lên. Theo anh sáng có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, là âm thanh của Trần Hiển Tông, hắn không kịp tránh né, bị ánh sáng của quả lựu đạn sáng làm chiếu thẳng vào mắt. Với cường độ ánh sáng của loại bom này, nếu nhìn thẳng vào có thể dẫn đến mù mắt. Trong lúc Trần Duệ còn can ngăn Trần Hiển Tông thì Mười Một quăng thêm một quả lự đạn sáng, Trần Duệ Tông lại tưởng nhầm là một quả lựu đạn, không hề suy nghĩ, căn bản là không có thời gian suy nghĩ, theo ý thức đẩy Trần Hiển Tông ra, lao đến bảo vệ cho con mình. Mà Trần Hiển Tông cũng thật không may, nếu lúc ấy không bị Trần Duệ đẩy ra, với thân thủ của hắn hoàn toàn có thể kịp thời xoay người né tránh. Nhưng lúc ấy hắn đang theo sau Trần Duệ, Trần Duệ lại nóng lòng bảo vệ Trần Vượng, kết quả là đẩy hắn một cái lảo lui vài bước, mà kết quả là hai mắt hắn bị lựu đạn sáng làm gây tổn thương.
Trần Hiển Tông kêu lên thê thảm. Đôi mắt bị phế, bất luận kẻ nào cũng sẽ đau khổ kêu to. Lúc này Mười Một mang một chiếc kính đặc chế, nâng súng bắn liền mấy phát, Trần Hiển Tông ôm hận ngã xuống.
Trần Duệ quát lớn một tiếng, thân hình cấp tốc lui về phía sau, lưng quay về phía Mười Một. Mặc dù hắn cùng Trần Vượng đều không kịp tránh né nhưng may mắn mắt không có bị thương tổn gì, dù vậy mắt vẫn cảm thấy rất đau đớn, trong nhất thời nước mắt tràn ra, hoàn toàn không thấy gì. Hắn biết trong trạng thái này, không còn cách nào khác, chỉ có thể tiên phát chế nhân, ý đồ là cố gắng hồi phục lại thị lực trước rồi quay lại tấn công Mười Một.
Mười Một tay trái tung ra một quyền, đánh vào lưng Trần Duệ, Trần Duệ kêu lên một tiếng đau đớn, lão đảo đi về phía trước vài bước, mà Mười Một nửa thân trên cũng hơi nghiên ngả. Mặc dù Mười Một đánh ra quyền đó có phần vội vàng, nhưng hắn có thể cùng tay trai Mười Một cương ngạnh đỡ một đòn mà không thụ thương, có thể nói thực lực của Trần Duệ so với Long Vũ cao hơn một bậc.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trần Duệ không để ý thương thế ở lưng, ngay lập tức xuất ra một chiêu thần long bãi vĩ, một chân rất nhanh quét ngang qua. Tay trái Mười Một tung ra một quyền trầm trọng đánh vào đầu gối của hắn, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, đầu gối Trần Duệ gãy rời. Đánh nhau cần phải có kỹ xảo, không phải cứ ai mạnh là người đó thắng, ỷ vào sức mạnh là hạ đẳng. Chân chánh cao thủ muốn đả thương cao thủ, đều là tấn công vào các điểm yếu hại như đầu gối, cho dù người có khí lực rất mạnh, nhưng khi bị đánh vào đầu gối tthì cũng không thể phát ra trọng kích được. Cũng giống như người tung ra một cước, nếu như là người công luyện tốc công phu hạ bàn, chân trụ vững, người khác dù cho có đánh vào cũng chỉ giống như đánh vào gậy sắt. Nhưng nếu đánh vào đầu gối, thì dù công phu hạ bàn luyện tốt đên mấy cũng vô dụng, chắc chắn phải ngã xuống không nghi ngờ, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ sức mạnh để đánh vào đầu gối đối phương.
Tất nhiên Mười Một có đủ thực lực, nếu lúc này đổi lại không phải Trần Duệ mà là một người bình thường, thì có lẽ chân đã hoàn toàn bị phế rồi.
Trần Duệ cả người bật ra, chân hạ xuống, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng. Nếu trong hoàn cảnh khác, Mười Một không phải đối thủ của Trần Duệ, nhưng lúc này Trần Duệ lại bị thương mắt, lại phạm sai lầm, để Mười Một chiếm tiên cơ, liên tiếp đánh tới, hắn không thể xuất ra được thực lực chân chính của bản thân.
Trần Duệ biết mình không thể dừng lại, bởi vì Mười Một có súng trong tay, hắn dừng lại thì chắc chắn thua, mà cái giá phải trả chính là hắn cùng đứa con rất mực yêu thương đều phải chết ở đây. Trần Duệ vừa đứng vững liền quát:
– Đi mau!
Tiếp đó không quan tâm đến an nguy bản thân, liều mạng hướng Mười Một xông đến.
Cách làm này của Trần Duệ là chính xác, bởi vì Mười Một đang chuẩn bị giơ súng lên, nhưng lại bị Trần Duệ nhanh hơn một bước tiến lên. Hai Tay Trần Duệ nắm lại, liều mạng đánh về phía Mười Một, đồng thời ngoài miệng kêu lên:
– Mau đi!
Trần Vượng cũng vội đứng dậy, vẫn còn không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh kêu lên:
– Cha……!
Trần Duệ một mặt điên cuồng công kích Mười Một, một mặt hét lớn:
– Mau đi!
Trần Vượng cắn răng, xoay người nhảy qua một cửa sổ ở bên cạnh. Đây là nhà của hắn, hắn tự nhiên rất quen thuộc, cho dù có nhắm mắt lại cũng biết rõ cửa ở đâu.
Mười Một muốn ngăn cản Trần Vượng ra khỏi phòng nhưng lại không thể phân thân. Hắn cùng Trần Duệ giao đấu, cao thủ đối đầu, không thể phân tâm dù chỉ là một chút. Nhất là Trần Duệ giờ phút này lại liều mạng công kích, mỗi quyền tung ra đều là trọng kích, chỉ cần trúng một quyền, Mười Một cũng sẽ bị thương nặng.
Những quyền trọng kích này so với quyền bình thường không giống nhau, cũng như côn đồ đánh nhau, qua lại hai ba quyền cũng không thể gây chết người, nhiều lắm là gây ra tổn thương da thịt mà thôi, chỉ có đánh liên tục không ngừng mới có thể gây ra chết người. Mà một quyền của cao thủ cũng đủ làm cho người ta mất mạng. Tuy nhiên một quyền bình thường của cao thủ chỉ có lực phản chấn khoảng năm mươi đến tám mươi cân, một quyền trọng kích nhiều lắm lực phản chấn có thể lên tới trăm cân, lực đạo có thể tăng lên vài lần.
Cao thủ bình thường một đánh ra một quyền trọng kích có thể khiến cho người trúng đòn chết ngay tại trận, mà bản thân cũng phải chịu một lực phản chấn không nhỏ. Trong phim, một cao thủ đánh với mấy trăm người, có thể hạ gục toàn bộ là điều chuyện không có thực. Cho dù là một cao thủ tiềm lực khu cũng không có được năng lực như vậy.
Nếu công kích bình thường, đối với kẻ địch thì tổn thương không lớn, bị đánh ngã xong có thể đứng lên lại được. Cho nên muốn làm người ta ngã xuống mà không thể đứng dậy, chỉ có thể đánh ra những đòn trọng kích. Đánh ra một đòn chịu lực phản chấn trăm cân, đánh hai mươi người thì lực phản chấn cộng lại lên tới hai ngàn cân, đó không phải là lực đạo nhỏ. Đánh gục hết đối phương thì bản thân cũng chịu thương tổn không nhỏ. Cho nên cao thủ, bình thường đối phó với năm sáu người không phải vấn đề lớn. Đánh bảy tám người thì không phải vấn đề, nhưng không ai ngu xuẩn đến nỗi đánh xong mười người thì mình cũng không hơn gì đối phương. Cho nên khi đối phương nhân số quá đông, trực tiếp bỏ chạy là hay nhất.
Một cao thủ khả dĩ có khả năng một đối mười, cho đù đòn đánh ra không quá nặng nề, chỉ cần đánh nhẹ nhàng cũng có thể giải quyết được, nhưng đó là với điều kiện tiên quyết những người này đều là người bình thường. Nếu đổi lại là mười cao thủ thì chắc chắn là xoay người bỏ chạy, bởi vì không ai có thể liên tục đánh ra mười đòn trọng kích cả.
Tuy nhiên, cũng có những người có thể làm được điều đó, đó là tiềm lực khu cao thủ. Bọn họ sớm đã bước vào môt cảnh giới khác, mà theo người bình thường hay nói là cảnh giới thần thoại. Thân thể bọn họ có thể miễn cưỡng xuất ra trọng kích liên tục, nhưng cũng có giới hạn nhất định.
Tỷ như Trần Duệ giờ phút này đánh ra mỗi quyền đều là trọng kích, hắn là đang liều mạng, không hề quan tâm đến hậu quả. Nếu tiếp tục đánh tiếp, không chỉ hai tay chỉ tổn thương, mà nghiêm trọng hơn là tự mình khiến cho nội tạng xuất huyết.
Cũng chỉ có tiềm lực khu cao thủ mới có thể xuất ra đòn trọng kích liên tục như vậy. Nếu đổi lại là Trần Vượng hay Trần Hiển Tông, chưa từng đi vào tiềm lực khu cao thủ, nhiều lắm đánh được bảy tám quyền là hết khí lực. Mà ngoại tính đệ tử nhiều lắm là đánh được ba bốn quyền thì đã bị phản chấn làm bị thương rồi.
Đừng tưởng rằng đánh ra một đòn trọng kích là dễ dàng, một người bình thường căn bản không có khả năng đánh ra một đòn trọng kích, cho dù luyện tập một thời gian cũng có thể miễn cưỡng đánh ra được, nhưng mà sau một quyền đánh ra có lẽ xương cốt bản thân cũng bị thương tổn. Nhưng phải thừa nhận rằng kẻ chịu đòn trọng kích của hắn chắc chắn so với hắn bị thương nặng hơn nhiều, thậm chí có thể chết ngay tại trường.
Ngươi có thể tưởng một quyền có thể giết chết một người sao? Hoặc là một quyền đánh xuyên một bức tường dày, hay đánh xuyên một tấm sắt? Đây chính là một quyền trọng kích. Võ học Long Quốc chính là thần kỳ như vậy.
Trần Duệ điên cuồng công kích, Mười Một chỉ có thể cố gắng đón đỡ, căn bản không thể ngăn trở Trần Vượng thoát đi. Lúc này Trần Vượt đã tới cạnh cửa sổ, thậm chí không kịp mở cửa sổ, một quyền đánh ra trực tiếp phá nát tấm kính, đưa đầu ra ngoài hét to.
Mười Một trong mắt hiện lên một tia sát khí, Trần Vượng có thể gọi tới Trần gia cao thủ, lúc này căn bản chỉ có thể liều mạng, đánh liều tìm đường thoát thân. Nhưng ngay cả một người đã bị thương như Trần Duệ hắn cũng không phải đối thủ, huốgn chi Trần gia còn vô số cao thủ.
Mười Một vừa đón đỡ Trần Duệ điên cuồng công kích, một bên không ngừng lui về sau, hắn chỉ có thể dùng tay trái để đỡ quyền trọng kích của Trần Duệ, nếu là tay phải có lẽ đã sớm bị chẫn gãy rồi. Nhưng chịu những đòn như vậy, cánh tay trái hắn cũng bị đánh đến đau đớn. Hắn lui về sau là muốn giảm bớt lực công kích, giống như một người nếu phải đỡ một trăm cân lao tới, lại không cách nào né được, thì chỉ có biện phát tốt nhất là lui về sau, làm cho lực đạo của nó tán đi. Nếu ngạnh kích thì chính là một hành vi ngu xuẩn.
Mười Một rốt cục cũng lui tới sát vách tường, mà Trần Duệ vẫn đuổi sát theo, không chịu buông lỏng. Trần Duệ quyền tung ra dày đặc, Mười Một ngay cả thời gian tung cước đánh vào hạ bàn của hắn cũng không có, vừa đón đỡ công kích vừa lui dần về sau, căn bản không thể phản kích.
Bỗng quyền của Trần Duệ đột nhiên đình trệ, Mười Một biết hắn đã tới cực hạn rồi. Cho dù là tiềm lực khu cao thủ thì vẫn là con người, thân thể sẽ có mực giới hạn nhất định. Nếu có thể liên tục không ngừng đánh ra đòn trọng kích thì đã trở thành thần rồi. Mà Trần Duệ từ đầu đến giờ đánh ra tổng cộng bốn mươi mốt kích trọng kích, điều này đã là không tưởng rồi, cho dù là Mười Một nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ra hai mươi tám quyền. Mà trong thời gian ngắn, đánh ra hai mươi tám quyền giết chết hai mười tám người. Hắn không có đủ thể lực để đánh tới cái cực hạn này.
Đòn nghiêm trọng. Đánh được hơn một quyền tương đương với một chênh lệch một tần thứ.
Mười Một nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bước sang ngang một bước, quyền của Trần Duệ thay vì đánh vào mặt hắn lại đánh thẳng vào bức tường phía sau lưng.
“Oanh!” Một tiếng, vách tường bị một quyền đó phá vỡ một mảng lớn rộng gần nửa thước, đây là một quyền kiệt lực của Trần Duệ tạo ra. Tường gần đó cũng có thể tùy thời mà đổ xuống.
Mười Một hạ thấp người, tay trái đồng thời đánh ra một kíck trọng kích đánh về ngực trái của Trần Duệ.
Không có hoa lệ, Trân Duệ cũng không có bị đánh bay đi. Mà là một tiếng “Rắc” vang lên, tay trái Mười Một trực tiếp phá vỡ thân thể Trần Duệ, xuyên từ trước ra sau, mang theo nội tạng của Trần Duệ. Mà trên nắm tay là trai tim đã bị một quyền của Mười Một chấn nát.
Trần Duệ một có hơi giật, thở mạnh một hơi, thanh âm có chút khàn khàn nói:
– Thống khoái!
Vừa dứt lới, thân thể mềm đi, ngã xuống đất. Mười Một, mặt không chút biểu tình, đẩy thân thể Trần Duệ ra, vung vung cánh tay trái còn đang tê dại. Liên tục đỡ bốn mươi quyền trọng kích, dù cánh tay trái hắn rất mạnh mẽ cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Hắn chợt nhớ ra, hướng về phía phòng ngủ đi tới, lúc này mắt của Trần Vượng vẫn chưa thể mở ra, vẫn tiếp tục ló đầu qua cửa sổ gọi to. Toàn bộ Trần gia đã bị hắn đánh thức, không ít người đang hướng về nơi này chạy tới.
Mười Một nâng súng chỉ vào hậu tâm Trần Vượng bắn một phát. Toàn thân Trần Vượng run rẩy vài cái, sau đó ngã trên cửa sổ, nửa thân trên ở bên ngoài, nửa thân dưới ở trong phòng. Mười Một đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy một nhóm người đang đi chạy rất nhanh tới, xem tư thế cùng tốc độ, tất cả là cao thủ. Mười Một xuất hiện tại cửa sổ thì những người này cũng nhìn thấy, trong đó có người hô lớn:
– Băng sát thủ …….
– Nhanh đi thông tri cho gia chủ.
Mười Một gác súng trên lưng Trần Vượng, ngắm vào đám người bên ngoài bắn một tràng, nhất thời mấy Trần gia cao thủ né không kịp đều bị trúng đạn. Tuy nhiên, những người này đều là người Trần gia nội tính, so với ngoại tính đệ tử thì cao cường hơn nhiều, trong ánh trăng có thể một loạt đạn giết chết một đám ngoại tính đệ tủ, nhưng đối với Trần gia cao thủ thì cho dù dụng M4A1 cũng rất khó bắn trúng vài người. Những người này phản ứng rất nhanh cùng với khả năng né tránh viễn trình công kích so với ngoại tính đệ tử cũng cao hơn hơn mấy bậc.
Cho đến khi bắn hết hạp đạn, Mười Một cũng không bắn trúng bao nhiêu người, đây là điều trước kia hắn không thể tưởng tượng ra được. Mười Một cũng không kinh ngạc lắm, bởi vì đây là Long Quốc, mà nơi đây chính là đại bản doanh của Trần gia một trong tứ đại gia tộc dùng võ mà nổi danh.
Không còn hạp đạn cho M4A1, Mười Một quẳng khẩu M4A1 sang một bên, từ bên hông lấy ra một quả lựu đạn ném ra ngoài. Nhưng thật là khó tin, một cao thủng nhanh chóng tiến lại, thân thể hơi ngả ra sau, đá ra một cước, mủi chân chạm vào lựa đạn, đánh cho lựu đạn bay ngược trở lại.
Mười Một ném thi thể Trần Vượng ra, ngăn cản lựu đạn bay ngược trở lại.
“Oanh!” một tiếng, thân thể Trân Vượng bị lựu đạn nổ tạc vào, huyết vũ đầy trời.
Mười Một lấy khẩu tiểu liên từ sau lưng cùng khẩu súng bắn tỉa xuống, ném khẩu súng bắn tỉa sang một bên, cầm tiểu liên đi ra ngoài.
“Sở Nguyên.” Vào lúc này Cuồng Triều bỗng nói: “Còn sống trở về, chúng ta chờ ngươi.”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Nếu ta còn sống.”