Một viên đạn rít lên bay về phía Mười Một, Mười Một sau khi nổ súng về phía Nguyệt Ảnh thì liền nhảy sang một bên, viên đạn bắn vào vách núi sau lưng hắn. Đồng thời khẩu súng lục trong tay hắn cũng bắn về phía Nguyệt Ảnh, tất nhiên Nguyệt Ảnh cũng dùng thân thủ linh hoạt để né tránh.
Hai người vòng quanh chiếc xe bị tàn phá, triển khai một cuộc chiến truy đuổi, mỗi viên đạn đều luôn lướt qua người của Mười Một hoặc là Nguyệt Ảnh, nhưng tới giờ cả hai người đều chưa bị thương.
Nếu lúc này bên cạnh có người xem cuộc chiến này, khẳn định sẽ kinh ngạc tới mức cả quai hàm cũng rụng xuống. Cái gì gọi là cao thủ? Đây mới gọi là cao thủ chân chính. Luôn né có thể tạo ra những động tác né tránh trước một bước, dưới tình huống ở khỏang cách gàn, đạn của súng lục đối với hai người đều không thể tạo thành thương tổn. Hai người đều di chuyển vòng quanh chiếc xe, mỗi lần tránh được viên đạn cũng đồng thới nổ súng về phía đối phương một phát. Đạn của của Mười Một đã hết, hắn đổi ngay một khẩu súng lục khác, mà Nguyệt Ảnh cũng thay một băng đạn.
Đột nhiên, Nguyệt Ảnh thay đổi lộ tuyến bắn, bắt đầu nhắm bắn vào chiếc túi du lịch trong tay Mười Một. Sau khi Mười Một kéo chiếc túi du lịch tránh khỏi thì nhíu mày một chút.
Sau một súng này, hai người tựa hộ tạm ngừng rất ăn ý, nhưng hai họng súng đen ngòm vẫn chĩa và đối phương.
“Ngươi thật sự không phải là một sát thủ hợp cách.” Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào Mười Một, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết mang theo đồ dùng lúc tác chiến là việc ngu xuẩn nhất hay sao?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng rất ngu.” Nói xong đưa chiếc túi du lịch màu đen trong tay nói: “Nổ súng vào một quả túi mang bom hạng nặng, là muốn đồng quy vu tận phải không?”
Nguyệt Ảnh chợt nheo mắt lai, vừa rồi hắn không hề nghĩ chiếc túi này là vật nguy hiểm, bởi vì Mười Một rất hiếm sử dụng tới thứ này. Cho nên Nguyệt Ảnh tưởng này chiếc túi này có thể là một vật phẩm rất trọng yếu đối với Mười Một, lúc nãy mới thử bắn một phát vào chiếc túi du lịch. Nhưng bây giờ hắn cũgn không dám thử nữa, vạn nhất lời Mười Một nói là thật, chỉ cần bên trong có sáu, bảy quả lựu đạn hoặc vài khối thuốc nổ, cố nhiên Mười Một là chết chắc rồi, mà khoảng cách không xa như Nguyệt Ảnh cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Nguyệt Ảnh cũng không sợ chết. Nếu chỉ có chết mới có thể đổi lấy nhiệm vụ thành công thì hắn sẽ không chút do dự mà làm, bởi vì tâm niệm này.
thêm vào thực lực của bản thân, hắn mới có thể ngồi ở vị trí đội trưởng ám dạ ngũ tổ. Nguyệt Ảnh tuyệt không hy vọng cái chết của mình không có giá trị, hoàn thành nhiệm vụ đồng thời lại để cho lựu đạn nổ chết. Sẽ trở thành chuyện cười của “Ma Quỷ”.
Vừa nghĩ tới tương lai trong huấn luyện danh lúc đào tạo học viên, giáo quan nói với đệ tử: “Tổ chức của chúng ta đã từng có một tên ngốc gọi là Nguyệt Ảnh, rõ ràng có thể dễ dàng hòan thành nhiệm vụ. Nhưng lại đi công kích vào bom trong tay đối phương, kết quả là bản thân cũng bị nổ chết. Các ngươi sau này ngàn vạn lần không được học theo tên ngốc kia. Chúng ta đối măt với tử vong Mặc dù không thể khiếp sợ nhưng loại hành vi tự mình đi tìm chết thì tuyệt không thể làm.” Nghĩ tới đây, Nguyệt Ảnh bỗng cảm thấy không lạnh mà run, thầm nghĩ may mắn vừa rồi không bắn trúng chiếc túi du lịch kia.”
Người từ trong “Ma Quỷ” đi ra không nhiều thì ít đều sẽ có tâm lý lệch lạc, Hầu Tử là như thế, Mười Một cũng có, Nguyệt Ảnh đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Nguyệt Ảnh rất coi trọng danh tiếng của mình, thà rằng oanh oanh liệt liệt chết trận, cũng tuyệt không hy vọng mình bị trở thành ví dụ phản diện về cái chết.
Hai người đều trầm mặc một hồi. Nguyệt Ảnh mở miệng nói: “Tại sao lại muốn chạy trốn vậy? Ngươi nên biết, ngươi có trốn cũng không thoát đâu. Những tên bỏ trốn đều sẽ bị tổ chức truy sát không buông.”
“Ta có lý do của ta.”
“Ồ. Là lý do gì vậy?”
Mười Một mặt không chút thay đổi nhìn Nguyệt Ảnh, nhàn nhạt nói: “Sống sót.”
Nguyệt Ảnh lắc đầu cười, nói: “Lý do này thật quá gượng gạo, một sát thủ đột nhiên lại sợ chết….”
“Không phải sựo chết.” Mười Một ngắt lời nói: “Chỉ là muốn sống sót.”
Nguyệt Ảnh nhìn hắn rất có hứng thú, hỏi: “Có gì khác nhau?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Giống với ngươi thôi. Không muốn chết mà không có giá trị.”
Sắc mặt Nguyệt Ảnh có chút thay đổi, rồi lập tức khi phục thái độ bình thường, nghiêm mặt nói: “Ngươi châm chọc ta có phải không.”
Thấy Mười Một không trả lời, hắn giữ nguyên vẻ mặt như vậy nói: “Ta khác với ngươi, ngươi là một người là một kẻ bỏ trốn, ta là người truy đổi, đơn giản như vậy thôi.”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Theo quan điểm của ta, không khác lắm.”
Sắc mặt Nguyệt Ảnh càng ngày càng âm trầm, những lời Mười Một nói đúng là đã đâm đúng chỗ đau của hắn, hắn cho rằng Mười Một châm chọc hắn là một tên nhát chết. Nguyệt Ảnh nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có muốn biết tại sao tổ chức cố ý tiết lộ tin tức cho ngươi biết chúng ta muốn tới Tiểu Trùng quốc hay không?
“Không quan tâm.”
Nguyệt Ảnh không để ý tới, tiếp tục nói: “Kỳ thật rất đơn giản. Chúng ta biết ngươi muốn tới Tiểu Trùng quốc, trên tổ chức mới mới ra lệnh cho ám dạ ngũ tổ tòan thể xuất động tới đây truy sát ngươi. Mà nhiệc đích của tiết lộ mục đích chính là….”
Mười Một nói tiếp: “Ta sẽ sinh ra cố kỵ với các ngươi, rồi tìm các ngươi động thủ trước.”
Nguyệt Ảnh nhàn nhạt cười nói: “Ngươi vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng thích đoán, tuy nhiên lại đoán rất chuẩn. Đúng vậy, chính là muốn ngươi động thủ trước rồi rơi vào bố trí của chúng ra.” Vừa nói Nguyệt Ảnh vừa lắc đầu: ” Tuy nhiên chúng ra dường như đã quá xem thường ngươi rồi, ngươi quả thật là động thủ trước, nhưng chúng ra cũng rơi vào cái bố trí này. Còn bức chúng ta không thể chính diện giao chiến với ngươi.
Mười Một nhàn nhạt nói: “Có thể là ngươi tính toán sai.”
Nguyệt Ảnh dùng tay trái chỉ chỉ vào đầu mình cười nói: ” Ta với ngươi không giống nhau, nếu lúc ấy đổi lại ta là ngươi, sẽ để cho bọn họ lưu lại để lôi kéo bộ đội, còn mình thì đi trước. Ban đầu chúng ta phục kích là nhằm vào ngươi, nhưng ngươi lại quá ngu xuẩn, tự nhiên lại lựa chọn là chính mình ở lại. Tuy vậy cũng không quan hệ, kết quả vẫn giống nhay, chỉ cần mang thi thể của ngươi về, nhiệm vụ của ta đã hòan thành viên mãn rồi, rồi còn có quyền tuyển những người mới có tố chất ca bổ sung vào ngũ tổ.”
Những lời này của Nguyệt Ảnh là cho trong đầu Mười Một linh quang chợt lóe, dừng như bắt được cái gì rồi, rồi lại giống như không bắt được thứ đó. Cái kiểu nghĩ đã rarồi mà kết quả lại không được gì là cảm giác làm hắn rất không thoải mái. Khẽ lắc đầu, như muốn ném cái ý nghĩ này ra khỏi não.
Nguyệt Ảnh vẫn đang đứng ở phía đối diện chờ đợi Mười Một lộ ra sơ hở thấy Mười Một làm động tác lắc đầu trong nháy mắt đã nổ súng. Mười Một cơ hồ đã ý thức được, thân thể hơi nghiêng để tránh tử đạn. Đồng thời chiếc túi du lịch trong tay trái vẫn giơ tới trước người, che chắn cho thân thể của hắn.
Sắc mặt Nguyệt Ảnh trầm xuống, cắn răng nói: “Hèn hạ.”
Quả thật là rất hèn hạ, đây là rõ ràng Mười Một uy hiếp hắn, nếu bắn thì đạn sẽ trúng túi du lịch này. Vừa rồi Mười Một đã phóng đại lên đây là một quả bom cực mạnh, sắc mặt của Nguyệt Ảnh có biến hóa, hắn nhìn ra ngay đây là uy hiếp với Nguyệt Ảnh.
Có thể thật sự lo lắng làm cho quả bom này nổ mạnh. Nguyệt Ảnh đột nhiên ném khẩu súng lục về phía mặt Mười Một. Mười Một cũng đồng thời ném khẩu súng lục của mình về phía mặt hắn, nhưng lại bị động tác quỷ mị của Nguyệt Ảnh né được. Trong khoảng cách ngắn ngủn không tới năm thước này, chỉ trong nháy mắt công phu Nguyệt Ảnh đã chạy tới trước mặt Mười Một, chẳng biết từ lúc nào trong hai tay hắn đã lóe lên hàn quang của hai thanh chủy thủ.
Cả hai thanh chủy thủ nhằm về ngực Mười Một đâm tới, Mười Một dùng sức bật về phía sau, tránh được công kích của Nguyệt Ảnh. Đồng thời hắn cũng đưa tay ném súng sang một biên. Nhanh chóng rút từ bên hom ra một chuôi chủy thủ màu ngăm đen. Lúc này Nguyệt Ảnh đã tiến sát thân hắn, hai thanh chủy thủ chia là hai hướng đâm vào 2 nơi yếu hại của Mười Một. Tay phải của Mười Một gạt ra. “Đinh, đinh!” Sau hai tiếng trong trẻo rốt cuộc củng đỡ được công kích của Nguyệt Ảnh, sau đó lại nhảy lùi ra một lần nữa.
Lúc này Nguyệt Ảnh cũng không công kích tiếp, mà nhìn vào lưỡi của hai thanh trủy thủ đã bị nứt vài vết lớn nhỏ, sau đó ánh mắt lại nhìn chủy thủ trên tay phải Mười Một. Cau mày nói: “Sớm biết thế này thì ta đã chẳng đưa nó cho tên phế vật Cuồng Đao rồi.”
Vẻ mặt Mười Một vẫn không chút thay đổi nhìn hắn, một tay cầm túi, một tay nắm chủy thủ. Từ khi Nguyệt Ảnh bắt đầu dùng súng ngắm, sau đó dùng súng khỏang cách trung và gần, đến bây giờ là khoảng cách cận chiến, Mười Một cũng thiếu chút nữa tưởng rằng Nguyệt Ảnh cũng là chiến sỹ tòan hệ giống hắn. Tuy nhiên câu nói này của Nguyệt Ảnh cho hắn biết. Hắn không phải là chiến sỹ tòan hệ, ít nhất là ở phương diện cận chiến tuyệt không tinh thông. Một chiến tinh thông cận chiến đối với vũ khí cận chiến đều có cảm giác, chỉ cần cầm lấy vũ khí là có thể biết nó là tốt hay xấu, cho nên Mười Một và Cuồng Đao đều thích thanh trủy thủ này. Nhưng Nguyệt Ảnh lại nói những lời vô thức như thế lập tức làm bại lộ hắn, lời này tuyệt đối không phải là biểu hiện của một chiến sĩ tinh thông cận chiến. Cái này giống như là một người ngồi trước máy tính gõ bàn phím, chỉ cần tới một trình độ nhất định. Hắn có thể không cần nhìn bàn phím, dựa vào cảm giác của ngón tay có thể biết chính xác phân bố của từng phím, muốn gõ vào phím nào thậm chí còn không cần trải qua hỏi qua đại não(thông tin truyền qua), ngón tay đã ấn vào phím kia rồi. Cho dù đổi một bộ bàn phím y như thế, khi dựa vào cảm giác của ngón tay sẽ biết được bàn phím này có dùng được hay không, cũng biết có gì từng điểm khác biệt nhỏ với bộ bàn phím kia. Nếu đổi lại là một người khác, không thường xuyên dùng đánh máy thì sẽ luôn phải nhìn xem từng phím ở đâu, hơn nữa rất khó tìm được sự khác biệt giữa hai bộ bàn phím. Cho nên Nguyệt Ảnh cũng chỉ có thể tính là chiến sỹ đa hệ nhưgn không phải là một chiến sỹ tinh thông cận chiến.
Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Nguyệt Ảnh ngươi là chiến sĩ toàn hệ sao?”
nguồn TruyenFull.vn
“Ta ư?” Nguyệt Ảnh cười cười nói: “Muốn biết thì tự mình phải nhận ra.”
Nguyệt Ảnh vừa dứt lời liền lại bắt đầu công kich Mười Một một lần nữa, hai thanh trủy thủ tựa như hải lợi trảo từ các loại góc độ tấn công tới những nơi yếu hại trên thân thể của hắn. Với loại tình huống này, một người không tinh thông cận chiến và một người tinh thông cận chiến sẽ lộ ra sự khác biệt rõ ràng, Mười Một một tay cầm chiếc túi du lịch, một tay cầm chủy thủ, rất nhẹ nhàng phá giải tất cả công kích của Nguyệt Ảnh, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể tiến hành phản kích.
Âm thanh “đinh, đinh” không dứt bên tai, hiện trường ba thanh chủy thủ va chạm vào nhau làm tóe ra những đốm lửa nhỏ, cả hau bóng người đều truy đổi lẫn nhau không dừng. Bỗng dưng, Mười Một dùng sức vung lên, thanh chủy thủ của hắn chặt đứt thanh trủy thủ bên tay phải Nguyệt Ảnh, đồng thời thả chiếc túi du lịch trong tay trái ra, Nguyệt Ảnh không chút nghĩ ngợi muốn một cước đá văng chiếc túi này đi, nhưng chi bàn chân vừa chạm vào chiếc túi du lịch thì bên trong đó phát ra thanh âm trong trẻo khiến hắn sửng sốt một chút, bởi vì hắn nghe ra đó là thanh âm của thủy tinh bị vỡ, lại có chất lỏng dựng trong ống thủy tinh bị tràn ra.
Bom dạng lỏng, những từ này vừa lóe qua trong đầu hắn. Nguyệt Ảnh cấp tốc lùi ngược lại, Mười Một cũng đồng thời theo sát. Chiếc túi vừa rơi xuống mặt đất thì tiếng thủy tinh vỡ nát càng nhìeu hơn, nhưng không giống như Nguyệt Ảnh tưởng tượng là sẽ phát sinhmột vụ nổ lớn, rốt cuộc hắn đã rõ ràng, mình vừa bị Mười Một lừa.
“Mười Một đáng chết.” Nguyệt Ảnh ném mạn nửa đoạn chủy thủ trong tay mìhh và một thanh trủy thủ khác cũng không còn nguyên vẹ về phía Mười Một, đồng thời tay trái nhanh chóng móc từ trong ngực ra một khẩu súng lục.
Mười Một nghiêng đầu né thanh chủy thủ bay tới, dưới chân đột nhiên gia tốc lao về phía Nguyệt Ảnh. Lúc này khẩu súng lục của Nguyệt Ảnh đã nhắm ngay vào thân thể của Mười Một, khi hắn đang chuẩn bị bóp cò, tay trái Mười Một đột nhiên khoát lên với tốc độ cực nhanh nắm lấy nòng súng, sau đó khẩu súng lục lập tức trở nên băng lãnh dị thường.
Nguyệt Ảnh không suy nghĩ nhiều, dùng sức bóp cò, kim hỏa đánh vào đuôi viên dạn. “Pằng!” một tiếng súng đột nhiên nổ ra, đem tay trái của Nguyệt Ảnh và tay phải của Mười Một đồng bị nát huyết nhục mơ hồ.
Nguyệt Ảnh che tay phải co thân lùi về phía sau, Mười Một chịu đựng vết thương ở tay trái lại tiếp tục đuổi theo, đồng thời trủy thủ trong tay lướt nhanh về phía cổ của Nguyệt Ảnh. Đầu Nguyệt Ảnh lập tức ngửa về sau, còn tay trái chắn lộ tuyến công kích của chủy thủ, cuối cùng chủy thủ không thể cắt đứt yết hầu của Nguyệt Ảnh, chỉ cắt đứt ba ngón tay của hắn, mà Nguyệt Ảnh cũng thừa dịp này có cơ hội thối lui.
Mười Một không thừa dịp truy kích, mà đứng tại chỗ nắm dao, tay trái một mảng huyết nhục mơ hồ ( máu thịt bầy nhầy). Nguyệt Ảnh còn thảm hại hơn, đứng trước mặt hắn không ngừng thở gấp, cả hai tay đều có máu tươi chảy từng giọt, không cón nơi nào là còn nguyên vẹn.
“Không thể nào.” Nguyệt Ảnh cắn chặt hàm răng, con mắt phủ đầy tơ máu hung hăng trừng mắt với Mười Một, kêu lên: “Ngươi không thể nào thắng ta! Không thể nào!”
Không để ý tới, cũng không trả lời, Mười Một lăng người nhảy tới, thân ảnh như quỷ mị nhàn nhạt xẹt tới bên cạnh Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh vừa định tách ra, Mười Một đột nhiên gia tốc, trong mắt của Nguyệt Ảnh, thân ảnh của Mười Một đột nhiên hoa lên, sau đó trên cổ thấy lạnh, hắn rốt cuộc đã biết tất cả đều quá trể rồi, mình đã đánh giá Mười Một quá thấp. Nguyên lai Mười Một vãn còn lưu lại thực lực, đúng là băng sát thủ đáng sợ.
Nguyệt Ảnh trừng lớn hai mắt, khuôn mặt dữ tợn, vừa không cam lòng rồi tựa như có một tia giải thóat, chậm rãi ngã về phía sao. Đầu đập xuống đất, đồng thời trên cổ hắn trợt phun một dòng suối nóng màu đỏ.
Mười Một yên lặng nhìn trong chốc lát, lại giơ tay trái của mình nhìn một chút, tòan bộ bàn tay tría huyết nhục mơ hồ đan được sinh trưởng lại với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ trong nửa phút đã khôi phục được như cũ. Mười Một đẩy thi thể của Nguyệt Ảnh và chiếc xe của hắn xuống vách núi, rồi nhặt khẩu súng của mình, xách theo chiếc túi du lịch đi bộ xuống núi.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Mười Một biết, công kích tiếp theo của “Ma Quỷ” sẽ càng thêm mãnh liệt.