Nam Tư Thiên ngồi xuống ghế, ôm vai Nam Hy mà nịnh nọt.
– Cưng à, em thật thông minh.
Thế nhưng mặt cô lại trở nên rất nghiêm túc.
– Nam Tư Thiên, em cảm thấy như thế này không ổn.
Mặt anh đen thui. Lại cái gì không ổn?
– Anh giống như là giấy dán ruồi vậy.
Ai nói cho anh đi, tại sao anh lại yêu cái người phụ nữ này. Mồm miệng mạnh bạo nói anh là giấy dán ruồi, vậy không phải mắng phụ nữ trên thế gian này là ruồi sao.
– Haiz, đúng là ngại quá, anh chính là quyến rũ như vậy. Có thể thu hút rất nhiều… ờ, ruồi.Trong cuộc đời này, bạn sẽ gặp những người, mà bạn nhất định, cần phải gặp.
Đối với Nại Nam Hy, có ba người đàn ông, cô đã rất may mắn khi gặp được họ.
Người đầu tiên là ba, ba đã dẫn cô đi trên con đường cô cần phải chọn. Ba nân niu cô như một viên pha lê mỏng manh, đứa con gái gái rượu của ba. Ba dạy cô về lẽ phải, dạy cô về chân lí cuộc đời, dạy cô làm một người lương thiện. Và trên hết, ba dạy cô cách yêu thương, cách để bảo vệ những người thân yêu trong cuộc đời của mình.
Người thứ hai là Bạch Du Ân, mặc dù cô không thể không hận hắn, nhưng cũng không thể không cảm ơn hắn. Bởi vì hắn đã từng yêu cô, đã bảo vệ cô cho dù cô đối với hắn luôn tuyệt tình. Cảm ơn hắn, vì hắn khiến cho những năm tháng buồn tẻ thời sinh viên của cô, trở nên nhộn nhịp hơn. Mặc dù sau đó hắn đã gián tiếp làm cô tổn thương.
Và người cuối cùng, chính là anh, người đàn ông mà trong mắt cô, anh chẳng có tý ưu điểm nào, may chăng thì biết nấu cơm rửa bát, cùng lắm làm được chức osin. Những thói xấu của anh dường như là một đặc điểm nhận dạng, bất cứ khi nào cô cũng có thể lùng ra anh giữa cả nghìn người. Bởi vì, cô yêu anh, yêu những thói xấu của anh. Yêu vô cùng.
Anh lặng lẽ bước vào đời cô, tưởng rằng ngẫu nhiên nhưng lại như là cố ý. Anh cho cô một chỗ dựa lúc cô tuyệt vọng, anh để cô nương tựa khi cô không thể thốt lên những tâm tư trong lòng. Có lúc anh cũng giày vò cô, nhưng rồi, tất cả đều được khoan dung. Bởi vì, tình yêu.
” Nam Tư Thiên, em đã từng mơ được làm một hiệp sĩ, để có thể bảo vệ lẽ phải, để có thể tương thân hỗ trợ những con người tuyệt vọng chìm trong bóng tối. Thế nhưng từ khi quen biết anh cho đến lúc chúng ta cùng nhau đứng trong phiên tòa xét xử bạn thân của anh, cho đến khi bao nhiêu chuyện qua đi, em mới chợt nhận ra.
Cuộc đời này không thể hoàn hảo. Cho dù có nhiều người giống như em, cho dù có nhiều thêm nữa, thì cũng vô dụng. Bởi vì có thêm một Nại Nam Hy, sẽ có thêm một Thiên Chính Tân, và lại có thêm một Lương Thanh Hàng. Đó vốn dĩ là quy luật bất biến.
Hiện tại em từ bỏước mơ đó, không phải vì em đã mất lòng tin vào công lí. Em tin rằng luật nhân quả vẫn xoay quanh cuộc sống của chúng ta, chỉ cần là người xấu thì sẽ phải trả giá, rằng vẫn còn những người như em hết mình vì một xã hội hoàn hảo. Nhưng mà, cái em cần bây giờ, không phải chạy theo sự cầu toàn kia, mà là anh. Chính là anh, Nam Tư Thiên.
Cho phép em được một lần ích kỉ vì tình yêu. Em rất sợ, sợ rằng trong lúc em đang quay cuồng trong mớ hỗn loạn ngoài kia, em sẽ để lạc mất anh. Giống như lần đó, nếu không phải em biết được mọi chuyện, có lẽ bây giờ chúng ta đã không thểở cạnh nhau. Em biết rằng lương tâm em trong sạch, nhưng anh thấy rồi đó, xã hội kia đã làm mờ đôi mắt em. Em rất sợ đến một ngày, em sẽ không còn là Nại Nam Hy nữa. Và bởi vì có quá nhiều lo sợ, và cho phép em được hèn nhát nốt lần này. Em muốn được ở bên cạnh, muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày, muốn cuộc sống của chúng ta cách xa mớ hỗn độn ngoài kia.
Chỉ có anh và em, chỉ cần có chúng ta là đủ.”
Nại Nam Hy đứng trước cổng tòa nhà Nam thị, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt trong vắt sáng ngời, tỏa ra thứ hào quang lấp lánh. Cô đứng dưới trời đông chớm nở, tựa một đóa hoa ngây ngất lòng người. Đẹp như vậy, chân thành như vậy, thủy chung mang theo một loại hình ấm áp dịu dàng chưa từng có.
Bởi vì tình yêu làm con người ta thay đổi. Và cũng bởi vì yêu, nên con người ta mới lựa chọn ích kỉ, để giữ lấy khoảnh khắc yêu thương cho riêng mình. Để tình yêu của bản thân được trọn vẹn nhất.
Cô chậm rãi bước vào trong.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm công sở màu đen giản dị, một chiếc áo sơ mi màu trắng bình thường. Mái tóc ngắn màu đen được ghim lại cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp trang điểm nhẹ nhàng. Một bộ dạng nhã nhặn lịch thiệp lại toát lên sự tinh tế tự tin. Khác hẳn với một Nại Nam Hy bụi bặm, bất cần ngày hôm qua.
Hai nữ tiếp tân nhìn cô một lượt, trong mắt thoát ra chút tự ti, lại thập phần căm ghét.
Một khi bạn có nhan sắc, người khác sẽ không tránh khỏi ghen tị với bạn. Hoặc là trong mắt họ, bạn nhất định là loại người tồi tệ.
Mà thôi kệ đi. Tệ hay không tệ, đâu phải dùng mắt để đánh giá, hơn nữa lòng dạ con người, đôi khi vốn không có giá trị.
Nhưng mà, Nại Nam Hy trong lòng sớm đã cười như điên. Mấy bà cô của tôi ơi, tôi biết là các cô đang ghen tị muốn chết, vì tôi có thể câu được ông sếp “đại mĩ nam” của các cô. Chẳng qua là… cảm giác này thật sảng khoái quá đi.
Nại Nam Hy phải rất cố gắng mới duy trì được bộ dạng lịch thiệp quý phái của mình, ngăn bản thân cười to thành tiếng. Trông mặt mấy người kia còn thối hơn trứng ung.
Lúc cô vào thang máy, bên trong đã có vài người. Theo thói quen, cô nhanh chóng đảo mắt quan sát một lượt.
– Lần này cam đoan là bắt được.
Nại Nam Hy nâng mắt đánh giá. Cô gái trẻ vừa lên tiếng có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dịu dàng mà thanh thoát hệt một viên pha lê. Lông mày lá liễu gọn gàng, đôi mắt to tròn long lanh lạ thường, sống mũi thẳng đứng kiên nghị, đôi môi chúm chím như một trái anh đào mọng đỏ. Trông cô ấy chẳng khác nào một con búp bê. Hơn nữa, giọng nói nghe rất êm tai.
Tuy nhiên, lúc nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mặt Nại Nam Hy lập tức đen thui.
Người xưa có một câu nói thế này, kẻ thù chạm mặt, đặc biệt cáu. Lâm Thành, thế nhưng lại xuất hiện ở đây.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua Nam Hy, toàn thân hơi chấn động một chút, vội vã mở miệng.
– Nại Nam Hy, cô làm gì ở đây?
Nại Nam Hy lười biếng quay mặt đi.
– Xin việc.
Hai chữ ấy thế nhưng lại giống như bom nguyên tử, nổ cái oành bên tai Lâm Thành. Cơ mặt anh giựt giựt.
Mới tối hôm qua anh nghe người nào đó, qua điện thoại, lớn tiếng đuổi việc anh. Mặc dù anh không chỉ làm mỗi chức luật sư đại diện cho Nam thị, nhưng vô duyên vô cớ bị đá khỏi vị trí của mình, liền có cảm giác căm phẫn không can tâm, lại vô cùng nghi ngờ. Bây giờ lại gặp Nại Nam Hy ở đây, thế là rõ ràng rồi.
Tên đầu bò này, trọng sắc khinh bạn. Vì phu nhân nhà hắn mà đá đít người bạn thân từ hồi cởi truồng này. Đáng ăn đập. Lâm Thành trong lòng thầm mắng Nam Tư Thiên.
Thế nhưng anh nhìn sang cô bé búp bê bên cạnh, lại quét mắt nhìn Nam Hy lần nữa. Khóe môi cong lên. Nam Tư Thiên, không bắt cậu trả giá thì tôi không phải họ Lâm.
Thang máy dừng ở tầng mười hai, mọi người cùng nhau đi ra.
Nại Nam Hy theo lời của Nam Tư Thiên nói tối qua, đi thẳng đến văn phòng anh. Lâm Thành cùng cô bé búp bê kia cũng đi theo về hướng đó.
– Cộc cộc!
– Vào đi.
Nam Tư Thiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay, quần âu màu đen được thiết kế theo kiểu truyền thống, tôn lên đôi chân thon dài. Nhìn kiểu gì trông cũng giống đồ đôi với Nam Hy.
Anh mỉm cười nhìn cô, nhưng đến khi tầm mắt chuyển đến hai người theo vào sau cô, khuôn mặt liền tối lại.
– Nam…
– Thiên, em nhớ anh muốn chết.
Nại Nam Hy chưa kịp mở miệng gọi tên anh thì cô bé búp bê kia đã lên tiếng, giọng nói nũng nịu như đứa trẻ, cô ta vội vã nhào vào lòng Nam Tư Thiên nhưng do anh phản ứng nhanh nên đã tránh được. Cô ta vồ vào không khí, tý nữa ngã sấp xuống sàn.
– Cô làm gì ở đây?
Nam Tư Thiên mặt đen thui đi đến bên cạnh Nam Hy, trong lòng nổi lên sự lo lắng.
Lâm Thành chết tiệt, tại sao dẫn cái bà điên này đến đây.
Cô bé búp bê đó là con gái của chủ tịch tập đoàn Viễn Hoa. Trước đây ở London, Viễn Chính Hằng có mời anh đến nhà một lần, sau cái hôm quỷ tha ma bắt ấy, vị tiểu thư cành vàng lá liễu này luôn đeo bám anh. Tưởng rằng khi anh xuất ngoại rồi sẽ bình yên, ai ngờ…
Nhưng mà có nhất thiết phải chọn ngay hôm nay mà đến không. Nếu Nam Hy ghen thì sao? Nếu cô hiểu nhầm thì sao? Nếu cô giận anh rồi mất đi cảm giác an toàn thì sao? Thì anh sẽ bóp chết con bé kia, rồi sau đó bóp chết cả tên Lâm đầu heo gián tiếp mang địch về nhà.
– Viễn tiểu thư…
– Gọi em là Hoa Hoa đi.
Hoa Hoa cái con khỉ, tôi chính là không muốn ghi nhớ tên cô. Nam Tư Thiên thầm mắng.
– Hoa thiểu thư, tôi phải nói rõ ràng. Đây là…
– Hôm nay trời thật đẹp, em yêu, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi, để cho đôi bạn trẻ đây tâm sự.
Lâm đầu heo nhanh chóng đưa miệng vào chặn họng Nam đầu bò, còn không quên thân thân thiết thiết nắm lấy tay Nại Nam Hy.
Nam Hy nhìn cái móng heo của Lâm thành đặt trên tay mình, chỉ muốn bẻ một cái, phế cái móng heo chết tiệt đó. Thế nhưng nhìn cục diện trước mặt. Một vị tiểu thư liễu yếu đào tơ đang vô cùng có thành ý phóng ánh nhìn ám muội cho bạn trai của cô, lại nhìn thấy cái bản mặt thúi hoắc của anh, bị ngu ngốc mới không nhận ra tình hình.
Thôi được, một màn thú vị này, xem như cô hợp tác với cái tên chướng mắt kia. Nam Tư Thiên nhìn chắc chắn sẽ rất buồn cười.
Cô cười cười quay sang Lâm Thành.
– Phải đó, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi. Để bọn họ “tâm sự”.
Hai chữ cuối cô cố tình nhấn mạnh khiến cho chân Nam Tư Thiên bất ngờ chùng xuống một cái.
Không phải giận rồi chứ? Không phải hiểu nhầm rồi chứ? Không thể!!!
Ở bên ngoài, Nại Nam Hy hất tay Lâm Thành ra.
– Cái loại kịch quê mùa này anh cũng có hứng thú diễn. Đúng là thần kinh.
– Cô cũng rất phối hợp.
– Nhìn mặt anh ấy buồn cười muốn chết.
– Không phải vì sợ cô hiểu nhầm nên mặt cậu ta mới thế à.
Lâm Thành lắc đầu. Hai cái người này có thể hợp thành một đôi, duyên phận có phải hay không bói nhầm nhà rồi. Người ta yêu nhau thì tình tình tứ tứ, ai đằng tên đã không gọi thân mật thì thôi, nữ chính còn vui vẻ nhìn nam chính rơi vào vòng tay mĩ nữ khác? Đây là loại yêu đương gì?
Nại Nam Hy nén cười.
– Chỉ trách anh ấy ngu ngốc thôi. He he.
Nhìn xem, nghe xem. Còn cười bạn trai mình ngu ngốc? Vậy cô yêu cậu ta, không phải cũng ngu ngốc nốt à. Lâm Thành bụng bảo dạ nhưng không dám nói ra ngoài, chỉ sợ nữ bạo chúa kia tung một cước, không biết đá anh đi xa mấy trăm mét.
Bên trong này Nam Tư Thiên nhăn mặt nhìn Hoa tiểu thư, thẳng thắn khẳng định.
– Tiểu thư, tôi đã có bạn gái.
– Bạn gái? Không thể nào, ngoài em ra ai có khả năng chứ?
Viễn Hoa Hoa nhăn mày, mắt ánh lên tia không thể tin nổi. Nam Tư Thiên mặt lạnh như băng trôi nghìn năm.
– Hoa tiểu thư, cho dù cô có hiểu những gì tôi sắp nói hay không, thì tôi cũng nói. Người tôi yêu chỉ có một, và người đó là Nại Nam Hy, người vừa mới đi ra khỏi đây. Và cho dù không phải cô ấy, thì cũng không có khả năng là cô.
-…
– Không tiễn.
Người như thế nào mới gọi là tuyệt tình? Chính là kẻ si tình, trong mắt hắn chỉ có người hắn thương, còn lại đều là rác. Đối mặt với vấn đề phải làm sao với “rác”, anh lựa chọn, chính là phải triệt để giết chết mầm mống rắc rối. Tránh tai họa về sau này. Chính vì thế, hình tượng đàn ông hòa nhã gì gì đó, đã sớm bị anh quẳng ra sau đầu rồi.
Nam Tư Thiên xoay người đi ra cửa, để lại sau lưng một bông hoa đang chuẩn bị héo rũ, trong lòng ngàn vạn lần muốn hỏi thăm đến tám đời tổ tông cô gái mang tên Nại Nam Hy. Tại sao soái ca của lòng cô trước đây hòa nhã như vậy, hiện tại lại vô cùng lãnh đạm? Chắc chắn là bị con hồ ly tinh kia bỏ thuốc rồi.
Mà anh cũng chẳng rảnh quan tâm người đó nghĩ gì trong lòng, vấn đề đang làm anh hết sức đau đầu, chính là thái độ của Nại Nam Hy lúc rời đi.
Nam Hy ngồi ở salon dành cho khách ở sảnh chính tầng mười hai, hai tay cầm chiếc cốc thủy tinh đã cạn nước, khẽ xoay tròn. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào lớp thủy tinh trong suốt, hình như đang suy nghĩ cái gì đó rất nhập tâm.
Ánh sáng đầu đông chiếu qua thấu kính lớn, hắt vào người cô, ánh lên một loại quầng sáng nhưảo giác mờ nhạt, lại gần giống với hào quang.
Anh đứng tại đó, ngây người ngắm nhìn cô.
Nại Nam Hy khi tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đó đều như vậy. Có lẽ cái vẻ nhập tâm này của cô đã làm anh say mê cũng nên. Tự cười trong lòng một chút, anh chậm rãi bước đến bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên anh.
– Sao rồi, cô ta có cho anh một cái bạt tai không?
Anh còn đang không biết bắt đầu giải thích thế nào thì cô đã lên tiếng. Giọng nói, hình như không tức giận thì phải.
Nam Tư Thiên hít một hơi thật sâu.
– Em nhìn mặt anh giống vừa bị ăn tát lắm à?
– Haiz, xem ra cô ta đúng là rất yểu điệu dịu dàng. Nếu em bị người em yêu từ chối, em nhất định đấm anh ta một trận sống chết.
Sau gáy anh chảy xuống hai cái vạch đen.
– Em… em không có gì để hỏi anh à?
– Em phải hỏi cái gì? Nam Tư Thiên, khuôn mặt anh lúc bị cô ta nhìn ây yếm, thực sự là… buồn cười muốn chết.
Cô đặt cái cốc rỗng lên bàn, nghiêng mặt nở một nụ cười. Hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra, đôi môi mỏng hơi mở khẽ cong lên. Nụ cười xinh đẹp ngây ngất.
Mặt anh đen thui. Bây giờ trong anh đang có một cái loại kích động muốn đập đầu vào cây. Cô thế nhưng đã biết mọi chuyện, vẫn tình nguyện cùng Lâm Thành diễn một màn buồn nôn kia, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt buồn cười của anh.
Ông trời ơiiiiii!!!!!!!!! Nam Tư Thiên ngẩng mặt hỏi trời, tại sao tình yêu của anh lại trao cho người con gái này chứ. Tỏ tình thì bị nói là sến sụa, cho dù có nguy cơ bị cướp mất anh, cô vẫn thản nhiên như thường, thế mà anh còn lo lắng cảm nhận của cô. Kiếp trước anh nợ tiền cô sao?
Suýt chút nữa anh đã kích động lao ra ngoài rồi nhảy xuống tầng một. Tuy nhiên sau khi nghĩ đến một kế hoạch nào đó, khóe môi chợt cong lên. Nại Nam Hy, đợi đấy, anh sẽ đòi “cả vốn lẫn lãi”.
Nam Tư Thiên ngồi xuống ghế ôm vai Nam Hy mà nịnh nọt.
– Cưng à, em thật thông minh.
Thế nhưng mặt cô lại trở nên rất nghiêm túc.
– Nam Tư Thiên, em cảm thấy như thế này không ổn.
Mặt anh đen thui. Lại cái gì không ổn?
– Anh giống như là giấy dán ruồi vậy.
Ai nói cho anh đi, tại sao anh lại yêu cái người phụ nữ này. Mồm miệng mạnh bạo nói anh là giấy dán ruồi, vậy không phải mắng phụ nữ trên thế gian này là ruồi sao.
– Haiz, đúng là ngại quá, anh chính là quyến rũ như vậy. Có thể thu hút rất nhiều… ờ, ruồi. Bao gồm cả cái con ruồi ngốc nghếch này.
Nói rồi anh khẽ siết vai cô, mỉm cười thật tươi.