Winnie rời khỏi nhà dễ dàng đến nỗi cô cảm thấy hơi hốt hoảng. Cô đã gần như trông chờ rằng ngay giây phút mình đặt chân xuống bậc cầu thang mọi người sẽ lập tức nhảy xổ ra khỏi giường và vây lấy cô cùng bao lời kết tội. Nhưng chẳng một ai động đậy cả. Và cô sững người khi nhận ra rằng nếu muốn mình có thể lẻn ra ngoài hết đêm này đến đêm khác mà cà nhà chẳng hề hay biết. Suy nghĩ rằng mình lại một lần nữa lợi dụng lòng tin của mọi người càng khiến cô thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Nhưng tối hôm nay, lần cuối cùng, cô phải làm như vậy. Chẳng còn cách nào khác. Cô mở cửa và lẻn vào đêm tháng Tám ngột ngạt.
Đi khỏi nhà cũng giống như rời bỏ thực tại và bước chân vào một giấc mơ. Cô thấy cả người nhẹ bẫng, như thể đang bồng bềnh trôi dọc lối đi ra đến cổng. Jesse đang ở đó, chờ đợi. Không ai nói tiếng nào. Cậu nắm lấy tay cô và họ cùng nhau chạy, nhẹ nhàng, xuôi theo con đường, qua những căn nhà đang chìm trong giấc ngủ để vào trung tâm làng vắng lặng và mờ ảo. Những ô cửa sổ lớn lắp kính đang lim dim giấc nồng chẳng thèm bận tâm – chẳng nhìn thấy họ, chẳng soi bóng họ. Xưởng rèn, xưởng xay, nhà thờ, cửa hàng, tất cả sống động và bận rộn suốt cả ngày giờ không một bóng người, lù lù như những đống và hình thù đen đúa chẳng thể phân biệt nổi công dụng hay ý nghĩa. Và rồi trước mặt họ, Winnie nhìn thấy nhà tù, gỗ mới chưa sơn phết, ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ đằng trước. Và ở đó, trên khoảng sân trống trải đằng sau nó, trông như hình chữ L khổng lồ lộn ngược, chính là cái giá treo cổ.
Bầu trời lóe ánh sáng, Nhưng lần này không phải là chớp câm như trước vì chỉ vài giây sau đó một tiếng đì đùng, dù vẫn ở xa, loan báo tin rằng cuối cùng thì bão cũng đến. Một cơn gió nhẹ mát lành thổi bay làn tóc Winnie, và từ đầu đó trong ngôi làng sau lưng họ vang lên tiếng chó cắn ma.
Hai bóng đen bước ra khỏi bóng tối khi Winnie và Jesse bước tới. Ông Tuck kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt còn Miles thì siết chặt tay cô. Chằng ai nói lời nào. Rồi bốn ngưới bọn họ len lén lẻn vào sau lưng toà nhà. Ở đó, quá cao để Winnie nhìn vào được, là chiếc cửa sổ có chấn song lọt ra những tia sáng yếu ớt Winnie ngước lên nhìn chăm chăm vào những thanh sắt đen xen kẽ ánh đèn vàng le lói. Trong đầu cô bỗng hiện ra mấy câu trong một bài thơ cổ:
Tường đá đâu làm nên nhà tù,
Song sắt đâu làm nên lồng cũi.
Những câu thơ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô cho đến khi trở thành vô nghĩa. Một tiếng sấm nữa vang rền. Cơn bão đang đến gần hơn.
Lúc này anh Miles đang đứng trên một cái thùng và đổ dầu xung quanh khung cửa sổ. Một cơn gió cuộn mang theo cái mùi hăng nồng đặc quánh ấy đến mũi Winnie. Ông Tuck đưa cho anh một dụng cụ và Miles bắt đầu nạy đinh đóng khung cửa sổ vào tường. Miles biết nghề mộc. Anh có thể làm được việc này. Winnie run rẩy nắm lấy tay Jesse thật chặt. Một cái đinh gỡ ra rồi. Thêm một cái nữa. Ông Tuck rướn lên bắt lấy đinh bật ra từng cái một. Chiếc đinh thứ tư rít lên ken két khi bị nạy lên và Miles phải thêm dầu vào.
Đằng trước nhà giam, viên cảnh sát ngáp ầm ĩ và bắt đầu huýt sáo. Tiếng huýt sáo mỗi lúc một gần. Miles liền nhảy ngay xuống đất. Họ nghe thấy tiếng bước chân người cảnh sát tiến về phòng giam bà Mae. Cánh cửa có chấn song kêu lên loảng xoảng. Rồi tiếng bước chân xa dần, tiếng huýt sáo cũng không nhỏ hẳn. Cửa bên trong đã đóng lại rồi và ánh đèn cũng biến mất.
Miles trèo lên ngay tức thì và tiếp tục nạy đinh. Chiếc thứ tám đã ra rồi, thứ chín, thứ mười. Winnie đếm thật cẩn thận và cứ sau mỗi lần như thế trí óc cô lại vang lên câu thơ, “Tường đá đâu làm nên nhà tù.”
Miles đặt đồ nghề nạy đinh xuống. Anh nắm chấn song cửa thật chặt chuẩn bị giật ra và đứng trong tư thế sẵn sàng như vậy. “Ảnh còn chờ gì nữa nhỉ?” Winnie nghĩ thầm. “Tại sao ảnh không…” Và rồi – một ánh chớp và ngay sau đó là tiếng sấm rền vang. Giữa lúc ồn ào ấy, Miles giật một phát thật mạnh. Nhưng cửa sổ không hề lay chuyển.
Tiếng sấm nhỏ dần. Trái tim Winnie chùng xuống. Nếu không thể làm được thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái cửa sổ ấy không bật ra ngoài? Chuyện gì sẽ đến… rồi cô ngoái đầu lại nhìn cái hình thù đen tối của giá treo cổ và run lên cầm cập.
Lại một tia chớp nữa loé sáng và lần này một tràng âm thanh nổ ra trên bầu trời vần vũ. Miles giật thật mạnh. Khung cửa sổ bật tung ra và, tay vẫn còn nắm chặt chấn song, anh loạng choạng bật trở lại thùng kê. Công việc đã hoàn thành.
Hai cánh tay hiện lên từ cái lỗ trống tạo ra từ khung cửa vừa bị gỡ ra. Bà Mae! Đầu bà nhô ra ngoài. Trời quá tối không thể nhìn thấy mặt bà. Ô cửa sổ – nếu nó quá nhỏ để bà chui lọt qua thì sao? Nếu mà… Nhưng hai vai bà đã trồi được ra ngoài rồi. Bà khẽ rên lên. Một ánh chớp soi sáng gương mặt bà trong khoảnh khắc và Winnie nhìn thấy vẻ tập trung cao độ ấy, đầu lưỡi thè ra, trán nhăn cả lại.
Lúc này đến lượt ông Tuck đứng lên thùng để giúp vợ, đưa vai ra cho bà bám vào, Miles và Jesse sát cạnh hai bên, tay giơ lên cao, sẵn sàng đón nhận thân hình nặng nề của mẹ. Hông bà ra khỏi rồi – lúc này, coi chừng! – ra được rồi đây, chiếc váy của bà rách toạc ra khi cọ vào cạnh sắt tấm ván gỗ, hai cánh tay chới với – và tất cả ngã chồng lên nhau trên mặt đất. Một tiếng sấm nữa rền vang át đi tiếng cười vỡ oà đắc thắng của Jesse. Bà Mae đã thoát rồi.
Winnie đan những ngón tay run rẩy vào nhau bày tỏ niềm biết ơn. Và rồi giọt mưa đầu tiên rơi ngay trên chóp mũi cô. Cả nhà Tuck đỡ nhau đứng dậy và quay lại phía cô. Từng người một, khi mưa bắt đầu rơi, kéo cô về phía họ và hôn cô. Cô hôn lại từng người một. Có phải mưa đang vương lên trên mặt bà Mae? Hay là ông Tuck? Hay phải chăng đó là nước mắt? Jesse là người sau cùng. Cậu vòng tay qua người ôm cô thật chặt và thầm thì chỉ một câu, “Nhớ nhé!”
Rồi Miles đứng lên thùng một lần nữa, nâng cô lên. Hai tay cô nắm chặt cạnh cửa sổ. Lần này cô chờ đợi cùng anh. Khi cơn sấm đến, nó xé toạc bầu trời ra cùng một tiếng gầm và vào lúc ấy cô lao qua, rớt phịch xuống chiếc giường xếp bên trong, an toàn. Cô nhìn lên cái lỗ vuông và thấy khung cửa cùng bàn tay Miles đang bám vào đó. Khi tiếng sấm trời giúp tiếp theo vang lên cũng là lúc chứng kiến khung chấn song lại được lắp vào chỗ cũ. Và rồi – Miles có đóng đinh lại không nhỉ? Cô chờ đợi.
Lúc này mưa trút xuống thành từng mảng nước, cưỡi trên cơn gió, cắt ngang qua màn đêm đen tối. Chớp rạch ngang trời, một vệt sáng chói, ngoằn ngoèo sắc cạnh, và sấm làm tòa nhà nhỏ bé run rẩy bần bật. Sự ngột ngạt trên mặt đất khát khô dịu đi rồi biến mất. Winnie cảm nhận được nó đang biến mất. Cơ bụng cô chùng xuống, và cô chợt cảm thấy kiệt sức.
Nhưng cô cần đợi. Anh Miles có đóng đinh trở lại hay không nhỉ? Sau cùng, đứng kiễng chân trên chiếc giường xếp, cô bám vào chấn song cửa sổ, đu người lên cho đến khi có thể nhìn thấy bên ngoài. Mưa táp vào mặt cô, nhưng khi tia chớp tiếp theo lóe lên, cô nhìn xuống và chỉ thấy khoảng sân trống vắng. Rồi trước khi sấm vang lên sau chớp, giữa khoảng lặng khi cả mưa và gió nghỉ ngơi trong tích tắc, cô nghĩ rằng mình nghe thấy, âm thanh nhạt nhoà từ nơi xa vẳng lại, một giai điệu nhẹ nhàng leng keng phát ra từ chiếc hộp nhạc. Gia đình Tuck – gia
đình yêu dấu của cô – đã đi rồi.