Một lúc lâu sau đó, gã đàn ông mặc bộ đồ vàng trượt xuống khòi yên ngựa và cột con ngựa già nhà Tuck vào song rào nhà Foster. Gã thử mở cánh cổng. Nó không khóa. Rồi gã đẩy cổng vào và sải bước về phía cửa nhà. Mặc dù giờ đã khuya lắm, gần nửa đêm rồi nhưng cửa sổ nhà vẫn còn rực sáng ánh đèn vàng: cả nhà chưa đi ngủ. Người mặc đồ vàng giở mũ ra và vuốt lại mái tóc bằng mấy ngón tay dài trắng bệch. Rồi gã gõ cửa. Ngay lập tức cửa mở toang ra, và trước khi bà của Winnie kịp lên tiếng, gã đã vội liến thoắng, “A! Chào bà! Tôi vào nhà được không ạ? Có tin tốt lành cho cả nhà đây. Tôi biết bọn chúng đã mang cô bé đi đâu.”