Khi tỉnh dậy lần nữa thì cũng là lúc trời đã tối. An Tuyết Thần mặc vào bộ quần áo thể thao mùa hè đơn giản.
Nhìn xuống dưới lầu, cô thấy Phàm Ngự cũng đang mặc trên người bộ quần áo màu xám ở nhà thoải mái. Hắn đang ăn bữa tối. An Tuyết Thần từ tầng 2 bước xuống. Phàm ngự thật anh tuấn. Cách hắn ta ngồi ăn cơm cũng thật cuốn hút. Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Từ nhỏ hắn ta đã được giáo dục như thế nào? An Tuyết Thần mang một tâm trang vừa lẫn lộn cũng vừa thương tiếc.
Nhớ lại bản thân mình lúc nãy, cô không biết từ lúc nào mình biến thành như vậy? Gặp phải Phàm Ngự cô không biết lên vui hay lên buồn. Phàm Ngự vừa lau miệng vừa nhìn An Tuyết Thần
“Cô dậy rồi ak. Qua đây dùng bữa tối với tôi”. Phàm Ngự một nàytay châm điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn. Hành đông này sao thật quen thuộc.
Cô lại nhớ đến anh Giản của mình, ăn xong bữa cơm đều hút một điếu thuốc, cũng sẽ gõ bàn giống như vậy. Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi. Lại nhớ đến sợi dây chuyền, An Tuyết Thần không tự nhủ mà rớt nước mắt. Phàm Ngự thấy cô khóc, lông mày anh nhăn lại nhìn An Tuyết Thần ngây người nhìn mình, đó là ánh mắt của sự say mê, chìm đắm, nhưng tại sao cô lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Chẳng nhẽ…..
“Sao, không muốn ăn, hay là không đói?”. Phàm Ngự vẫn giữ dáng vẻ bất cần nhưng trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng.
Thấy bản thân quá thất thần, nhanh chóng lau những giọt nước mắt, rồi bước xuống cầu thang, đến bên bàn ăn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn những món ăn trên bàn, cô phát hiện đây đều là những món mà cô thích ăn mà không phải những món ăn tây cô không thích ăn như ngày trước.
Nhìn bát cơm của Phàm Ngự, sao hắn ta lại ăn ít vậy? Chẳng nhẽ là do ăn không quen ? Hơn nữa lúc nãy nhìn hắn ta cầm đũa cũng không đúng cách.An Tuyết Thấn liếc nhìn Phàm Ngự.
“Anh. Buổi tối vẫn phải ra ngoài sao?” An Tuyết Thần cúi thấp đầu, chầm chậm găp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. Thanh âm cô nhỏ đến mức dường như chỉ có mình anh nghe được.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cúi đầu thấp đến mức chạm vào bát cơm trước mặt, kinh ngạc nghe thấy lời cô nói, trong lòng cảm thấy có chút gì đó thật bất ngờ, cô ấy nói như vậy là không muốn mình rời khỏi sao?
Phàm Ngự tỏ ra thật thoải mái, cầm lấy điện thoại nói với người đang nghe máy:” alo, hủy bỏ mọi hoạt động của buổi tối ngày hôm nay”. Không đợi đối phương trả lời anh liền cúp máy.
Nhưng khi anh gọi điện thoại. Anh mắt anh luôn nhìn thẳng vào An Tuyết Thần. An Tuyết Thầnnghe thấy anh ta nói rằng hủy bỏ toàn bộ hoạt động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, không ngờ hắn ta lại…..
Nhìn An Tuyết Thần ngạc nhiên nhìn mình như vậy, Phàm Ngự đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
An Tuyết Thần đặt đũa xuống giải thích: “Này, không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Tôi không có ý đó”. An Tuyết Thần hoa tay múa chân giải thích. Nhìn An Tuyết Thần hoảng loạn như vậy
“không phải cái gì?. Hôm nay tôi mệt, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút thui”
Mặc dù nghe hắn ta nói vậy nhưng vẫn thấycó chút ngại ngùng. Nhìn thímTrương không ngừng mang thức ăn lên
“Thím Trương, phiền bà làm cho tôi một suất ăn tây”. An Tuyết Thần rất lễ phép khi nói với thím Trương.
“Vâng, An tiểu thư, tôi đi làm ngay đây”. Phàm Ngự một ngày ba bữa đều là ăn các món do đầu bếp 5 sao chế biến, mỗi ngày hắn đều dùng bữa rất đúng giờ.
Nghe An Tuyết Thần nói vậy, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với ánh mắt kì lạ.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nhỏ giọng nói
“Anh có thế giúp tôi cùng ăn được không?”
Phàm Ngự cũng nhìn cô: “Được, tôi giúp cô, chúng ta cùng nhau ăn”.
Cứ như vậy hai người cùng nhau ăn hết bữa tối, Phàm Ngự mặc dù không đến công ty nhưng vẫn còn rất nhiều công việc anh cân giải quyết, vì thế ăn xong bữa liền đi vào thư phòng.
An Tuyết Thần ngồi xem phim ở phòng khách, tay cầm điều khiển không biết bật kênh nào. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào hướng cửa thư phòng. Cô muốn lấy lại chiếc dây chuyền, cô nghĩ trước hết nên để hắn ta cảm thấy vui vẻ. Vì vậy cô liền pha một tách cafe mang vào thư phòng.