Chờ hai người sửa soạn xong đã là chuyện 20 phút sau rồi, Giang Lệ Lệ nói gì cũng không lay chuyển được Lạc Trạch. b Anh ôm cô xuống lầu,
đoạn cầu thang còn đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ cô thật bị ngã cầu thang.
Loại đau triệt tâm can này, anh thực sự không muốn trải qua.
Giang Lệ lệ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho Lạc Trạch
ôm cô đi xuống. 0 Giang Lệ Lệ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn như đang
làm nũng. Lạc Trạch ôm cô đi về phía bàn ăn, lại nhìn thấy bóng dáng
quen thuộc đang đứng trong phòng bếp.
An Tuyết Thần?
“Hai người dậy rồi, tới ăn điểm tâm đi, bọn mình cũng chưa có ăn.” An
Tuyết Thần bưng hai ly nước chanh về phía bàn ăn, tự nhiên giống như
đang ở nhà mình.
Giang Lệ lệ cùng Lạc Trạch nhìn nhau có chút mơ hồ không rõ, lại nhìn An Tuyết Thần đổi khách thành chủ. Chờ một chút, “bọn mình” sao? Nói như
vậy…
“Trạch, tỉnh.” Quả nhiên, Phàm Ngự cũng ở đây.
Lạc Trạch khóe miệng kéo ra. Hôm qua còn ở sau lưng gài bẫy anh, sáng
sớm hôm nay lại tới ăn không uống không, mặt mũi cũng quá lớn rồi.
Lạc Trạch coi hai người kia như người vô hình, đặt Lệ Lệ ngồi lên ghế rồi chính mình kéo ghế ngồi cạnh cô.
Phàm Ngự nhàn nhạt cười, đi về phía bàn ăn, ngồi đối diện Lạc Trạch, sau đó nhìn hai người.
An Tuyết Thần cũng ngồi xuống cạnh Phàm Ngự, nhìn hai người kia, mỉm
cười. e An Tuyết Thần liếc nhìn Giang Lệ Lệ, thầm nhắn nhủ: “Cậu cũng
thật lợi hại, một đêm liền giải quyết xong.”
Khuôn mặt Giang Lệ lệ đỏ lên, cái giá phải trả cũng thật lớn đó.
“Lệ Lệ, Trạch, hai người định khi nào kết hôn? Chần chờ thêm nữa bụng
cũng lớn ra, người ta nói ra nói vào không hay.” An Tuyết Thần vừa thong thả uống nước chanh vừa nói.
Lạc Trạch đang chuẩn bị đồ ăn cho Giang Lệ Lệ, căn bản không thèm trả lời hai người kia.
“Ăn cái này đi.” Lạc Trạch thanh âm rất nhẹ nhàng, mang theo cả tư vị như đang dụ dỗ.
Giang Lệ lệ lúng túng há hốc miệng, An Tuyết Thần xem thường bĩu môi, sau đó vẻ mặt tội nghiệp nhìn chồng mình nói.
“Tiểu Ngự, anh xem xem, chúng ta tổn hại như vậy mới làm cho bọn họ
thoải mái. Vậy mà bây giờ mình lại thành người xấu rồi. Đây là không
biết phân biệt tốt xấu, không hiểu cho tấm lòng của người ta mà.”
Phàm Ngự hướng về phía An Tuyết Thần, cười nhạt, gắp thêm đồ ăn cho cô.
Giang Lệ lệ cũng không chịu được, hai người kia không phải là nói cho bọn họ nghe sao, dùng chân đá đá Lạc Trạch.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ lệ lúng túng, sau đó cầm cốc cà phê nhàn nhạt uống một ngụm.
“Sắp tới sẽ kết hôn. 4 Trước tiên sẽ thông báo ra ngoài, tiền trảm hậu
tấu. b Chuyện kết hôn cũng không còn lâu nữa.” Lạc Trạch lạnh nhạt nói,
cũng chứng tỏ đã bỏ qua cho hai người kia, họ nói cũng đúng, cũng có
công lao của họ mà.
An Tuyết Thần nhìn gương mặt Giang Lệ lệ thẹn thùng.
“Lệ Lệ, chuẩn bị làm cô dâu đi. Thật cũng chẳng dễ dàng gì.” An Tuyết Thần trêu chọc.
Giang Lệ lệ mặt đỏ lên sau đó len lén liếc mắt nhìn Lạc Trạch, phát hiện “chồng” mình không phải một người đàn ông bình thường nha, thật là tuấn tú.
An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mê đắm của Giang Lệ Lệ liền ho khan một tiếng.
“Khụ khụ, không phải lén lén lút lút, người là của cậu rồi, haha.”
Giang Lệ lệ trợn mắt nhìn bạn tốt của mình. Xem ra có một việc cô phải
làm bây giờ rồi. Đó chính là ở trong biệt thự đào một cái hang, để cô
chui vào vậy.
Lạc Trạch bỏ cốc cà phê trong tay xuống, nhìn khuôn mặt đỏ rực của Giang Lệ Lệ, lại liếc qua nhìn Phàm Ngự đang nhàn nhã ăn bữa sáng.
“Các người rất rảnh rỗi sao? Sáng sớm đã qua đây rồi.” Đây rõ ràng là hạ lệnh muốn đuổi khách mà.
Phàm Ngự uống một ngụm nước lọc, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau.
“Không phải rảnh rỗi mà là vô cùng rảnh rỗi đó.” An Tuyết Thần cười đầy hạnh phúc với Phàm Ngự.
Lạc Trạch mắt lạnh liếc hai người, sau đó kéo Lệ Lệ ngồi lên đùi mình,
chuẩn bị giúp cô ăn cơm, hành động của anh khiến Giang Lệ Lệ hét nhỏ.
“A, làm gì”
Lạc Trạch để cô ngồi dạng chân trên đùi mình, sau đó giúp cô ăn cơm. Mặt cô lại đỏ lên.
“A, há mồm, ngoan, ăn cơm.” Lạc Trạch giống như đang chăm sóc một đứa nhỏ, hiện tại cô chính là “vật quý”.
Giang Lệ lệ càng xấu hổ mặt đỏ tía tai. Làm cái gì vậy? Còn có những người khác ở đây mà? Xấu hổ chết mất.
An Tuyết Thần nhìn bọn họ, chính là không nhịn được, trêu nói.
“Ăn đi, ăn đi, vợ chồng, còn xấu hổ như vậy. Ha ha, cứ coi như chúng tôi không tồn tại là được. Chúng tôi cái gì cũng không nhìn thấy.”
Lời cô còn chưa dứt lại càng khiến Lệ Lệ xấu hổ hơn, dứt khoát đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ Lạc Trạch.
Lạc Trạch thở dài, lạnh lùng quét mắt nhìn hai vợ chồng ngồi đối diện mình.
“Ăn xong rồi thì mau mau đi về cho tôi. Đừng có ở lại nữa, chướng mắt.”
Trên đời này người có thể nói chuyện kiểu đó với Phàm Ngự đoán chừng
cũng chỉ có một mình Lạc Trạch.
Phàm Ngự nhún vai, kéo vợ mình qua thanh âm lười biếng nói.
“Ai u, vợ à, có người chê chúng ta chướng mắt đấy. 4c Hay là chúng ta đi thôi, Trạch cũng xua đuổi rồi. Lòng dạ “hẹp hòi” của cậu ta, anh không
đỡ nổi đâu.”
An Tuyết Thần phụ họa: “Đi thôi, không cần phải đuổi chúng tôi, chúng ta đi bệnh viện đi, còn phải khám thai nữa.” Nói xong cũng liền đứng lên.
“Đi nha.” Phàm Ngự khẽ động khóe miệng nhàn nhạt vừa nói vừa ôm An Tuyết Thần đi ra khỏi biệt thự.
Tới tận lúc nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, Giang Lệ lệ mới
chậm rãi từ trong cổ Lạc Trạch ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng
nhìn anh.
Lạc Trạch đặt cái thìa ở bên môi cô, thanh âm dụ dỗ.
“Ngoan, há mồm. 73 Ăn.”
Giang Lệ lệ ngoan ngoãn há mồm ra, mặc cho Lạc Trạch đút cho mình.
Cả bữa cơm đều được anh tỉ mỉ chăm sóc, lúc ăn xong, Lạc Trạch mới lấy điện thoại ra.
“Giúp tôi liên lạc truyền thông, chuẩn bị phòng họp. Tôi đến bây giờ.”
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ lệ ngồi ở trong xe tâm trạng vẫn còn như lúc đang ngồi bên bàn
ăn. f Mới vừa rồi Lạc Trạch nói tuyên bố chuyện họ kết hôn, lại là ngay
hôm nay, cô nhìn tòa nhà lớn trước mặt, trong lòng có chút khẩn trương.
Lạc Trạch nhìn ra cô đang hồi hộp, khẽ nắm lấy tay cô, trấn an: “Đừng
khẩn trương. d Trước kia, em gặp chuyện gì cũng xử lý rất tỉnh táo, thả
lỏng một chút.”
Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông này, có thể nói là rất hoàn mỹ. 7 Nhìn
khuôn mặt Lạc Trạch gần trong gang tấc, cô còn gì phải lo lắng nữa, còn
gì phải khẩn trương, nhất định anh sẽ bảo vệ cô hết sức, không phải sao?
Giang Lệ lệ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Trạch, chúng ta vào đi thôi.”
Lạc Trạch hôn lên mặt của nàng, sau đó mở cửa xe, dẫn cô đi vào, dọc
đường đi biết bao ánh mắt của nhân viên dán trên người họ. Có hâm mộ, có ghen tỵ còn có cả tìm tòi nghiên cứu.
Hai người đi thang máy lên phòng họp đã chuẩn bị trước, Giang Lệ Lệ nhìn từng con số tăng lên, trong lòng càng dâng đầy hạnh phúc, lâng lâng.
Lạc Trạch nói nhỏ bên tai Giang Lệ lệ: “Cảm giác gì?”
Giang Lệ lệ rất thành thực, lắc đầu một cái, “Cảm giác không chân thực.”
Lạc Trạch cười nhẹ một tiếng, ôm cô chặt hơn, nhìn bảng điều khiển. Leng keng____
Thang máy mở ra, Giang Lệ lệ càng hồi hộp hơn. a Lạc Trạch dẫn cô đi về
phía phòng họp, ôm chặt cô trong lòng, sợ người khác đụng phải cô.
Lạc Trạch đẩy cửa chính ra, tiếng bàn tán thảo luận sôi trào, tiếng máy
chụp hình liên tiếp, cùng ánh đèn chớp nháy liên tục. Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi tới bục sân khấu ở chính giữa, hơi chau mày nhìn xuống đám
đông đang ồn ào hét loạn, cầm lấy micro.
“Yên lặng, mọi người hãy nghe tôi nói.”
Quả nhiên, chỉ một câu nói của anh đã khiến đám ký giả cùng truyền thông an tĩnh lại.
“Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một việc. Cô gái bên cạnh tôi, là vị hôn thê của tôi. Chúng tôi sắp tổ chức hôn lễ. 9 Cô ấy không có gia đình, không có bối cảnh nhưng là người Lạc Trạch tôi yêu. Đời này không phải cô ấy
tôi không cưới.”
Mấy lời ngắn ngủi nhưng từng từ như đánh thẳng vào lòng cô, thắng hết
mọi “thiên ngôn vạn ngữ” (Nói ít mà chất lượng ăn đứt dài dòng văn tự)
Đột nhiên, Lạc Trạch quỳ một gối xuống, tay giơ lên một cái hộp nhỏ rất
tinh xảo, lớn tiếng: “Vợ à, em nguyện ý gả cho anh không? Làm vợ của Lạc Trạch anh.”
Giang Lệ lệ nước mắt rơi như mưa. Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ
trước mặt cả bàn dân thiên hạ mà hướng cô cầu hôn. Cô gật đầu thật mạnh. 1Giờ phút này càm giác hạnh phúc lâng lâng như đang bao trùm lên hai
người.
Lạc Trạch thấy cô gật đầu, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp
út trên tay cô, sau đó ôm cô vào trong ngực. Giang Lệ Lệ gối đầu lên vai anh, cười hạnh phúc tới chảy nước mắt.
Một màn này bị ký giả chụp được, đúng vào giờ khắc đó, giờ khắc hạnh
phúc của bọn họ được tất cả mọi người chứng kiến, rất nhiều tiếng nói,
tiếng ồn ào vui vẻ chúc mừng hai người.
Chỉ có một người , gương mặt lo lắng, tản ra hơi thở nguy hiểm. Reynold.
Reynold đôi băng lam sắc lạnh khóa chặt vào hình ảnh hai người ôm nhau,
chứng kiến bọn họ hạnh phúc. c Hắn hung hăng ném ly rượu vào màn hình.
Trong nháy mắt chất lỏng màu đỏ chảy dọc xuống, bao bọc lấy hình hai
người.
Đôi mắt sắc lạnh khóa chặt hai hình bóng đang hạnh phúc kia, đôi tay nắm chặt lại.
Thanh âm âm lãnh hung ác: “Kết hôn? Tôi nhất định đưa một phần đại lễ.”
Reynold vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hạnh phúc giàn dụa nước mắt của Giang Lệ lệ. Nhìn dáng vẻ cô hạnh phúc, hắn như muốn xé nát cô ra. Tại
sao người cô ôm không phải hắn mà lại là người khác?
“Cô gái, trộm tim đàn ông rồi lại muốn bỏ chạy sao? Lập gia đình? Em
định bỏ lại cái gì đây?” Renold nhìn bộ dạng chân tình thân mật của hai
người, gương mặt yêu mị đầy vẻ hung ác, dữ tợn.