Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 105: Thuận lợi, chạy trốn thành công



Một đêm này bọn họ rất triền miên, lại có tâm tư không đồng dạng. Phàm Ngự thậm chí nghĩ đến đến cho cô gái phía dưới danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Phàm phu nhân. Đáng tiếc, cô gái phía dưới thế nhưng lại hồn nhiên không biết. Mà cô gái phía dưới, chỉ muốn phóng túng lần cuối cùng, sau khi thoát ra ngoài sẽ cùng Lãnh sống qua ngày, cách xa nơi đầy thị thị phi phi này.

Sáng sớm ——

Phàm Ngự mặt cưng chìu nhìn người uể oải động lòng người trên giường, sờ sờ cái mũi của cô. “Bảo bối, em chuẩn bị một chút, buổi tối snh muốn dẫn em tham gia một dạ tiệc, anh sẽ cho em kinh hỉ” { chính là cầu hôn, nhưng mà, ai da, tiếp tục xem đi }

An Tuyết Thần ưm một tiếng lại tiếp tục ngủ. Đêm qua Phàm Ngự đặc biệt dịu dàng, nhưng tinh lực tràn đầy. Phàm Ngự nhìn cô gái nhu thuận, khóe miệng cong cong, sau đó rời đi. Sau khi Phàm Ngự rời đi, An Tuyết Thần liền ngồi dậy. Len lén đứng ở bên cửa sổ, nhìn anh lái xe nghênh ngang rời đi, trong lòng không khỏi rung động. Vĩnh biệt, Phàm Ngự, từ đầu đến cuối lúc chúng ta bắt đầu chính là sai lầm.

An Tuyết Thần lo sợ mặc đồ ngủ. Lúc này Vú Trương đi tới, “Tuyết Thần, đây là thuốc tiêu chảy, cháu xem một chút thời giờ gì thích hợp thì cháu liền uống nhé!”

“Ừ, buổi tối uống. Vú Trương cám ơn bà, liên lạc với Lệ Lệ rồi sao?”

Vú Trương nhìn An Tuyết Thần lắc đầu một cái: “Không có, nhưng người nghe nói là vị hôn phu của cháu.”

An Tuyết Thần cũng không có thời gian suy nghĩ, vốn là Lãnh cùng Lệ Lệ đi, hai người bọn họ đều không sao cả, cũng không suy nghĩ nhiều.

Quay lại với Lệ Lệ và Lạc Trạch ——

“A, buông tôi ra, Lạc Trạch, cái người biến thái này, anh buông tôi ra, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, cầm thú, anh buông tôi ra.” Giang Lệ Lệ hô to, mặt đầy nước mắt nhìn người ngồi trên ghế sô pha, Lạc Trạch chỉ vây quanh một cái khăn tắm, giờ phút này anh đang chau mày lại hút thuốc lá. Đêm qua, anh hung hăng muốn Lệ Lệ, trừng phạt cô. Phải biết là mới vừa rồi mới buông tha cô.

“Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?” Lạc Trạch nhìn cô lạnh lùng đáp, cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cô có hẹn với người đàn ông kia.

Giờ phút này Lệ Lệ bị Lạc Trạch trói lại xốc xếch trên giường lớn, tràn đầy hơi thở **. Hai cổ tay bị anh sử dụng cà vạt trói lại, để cho cô không có cách nào trốn thoát. Chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt hô lớn.

Không có biện pháp, chuyện thật sự rất quan trọng, chỉ có phóng ra lo lắng: “Lạc Trạch, buông tôi ra có được không, tôi thật sự có chuyện, anh buông tôi ra trước đi, qua hôm nay anh muốn làm gì tôi đều được, có thể không? Huhu huhu” Giờ phút này Giang Lệ Lệ đã lệ rơi đầy mặt rồi. Chỉ cầu xin người đàn ông bỉ ổi kia có thể thả cô đi.

Lạc Trạch nhìn tư thái cúi đầu của cô, ghen tuông bay tứ tung, cái tên “tiểu bạch kiểm” quan trọng như vậy sao mà để cho em chịu ủy khuất cầu toàn, nhưng anh nào biết cô ủy khuất cầu toàn như vậy là bởi vì chị em của mình?

Lạc Trạch giận dữ ngút trời dụi điếu thuốc, đi tới bên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến hoa lê đẫm mưa, một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm cô. Gầm nhẹ giọng nói: “Người nào, là ai có thể khiến em thành bộ dáng như vậy?”

Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú tức giận của anh, cắn chặt môi, mình thật không thể nói. Cô chỉ lắc đầu một cái. Cô không biết anh tại sao tức giận như vậy.

Lạc Trạch nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, khóe miệng quét xuống nụ cười hung ác – tàn nhẫn. Gật đầu ứng tiếng nói: “Tốt, rất tốt, Giang Lệ Lệ không nói đúng không, rất tốt, anh chính là có biện pháp để cho em mở miệng.” Dứt lời liền tháo cà vạt cố định cổ tay Giang Lệ Lệ ra. Bàn tay Lạc Trạch hung hăng bắt lấy nơi trơn mềm của cô, Lệ Lệ cắn môi của mình, mặc dù đau, nhưng cô không muốn kêu ra. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đã hiện lên tí ti tia máu. Nắm cằm của cô, hung hăng hôn lên, mút và liếm thỏa thích máu của cô. Giang Lệ Lệ chỉ có thể mặc cho anh hành hạ mình, cô không biết anh bị làm sao vậy, tại sao phải ngược đãi cô như vậy. Ai ngờ à? Là bởi vì người đàn ông có tham muốn giữ lấy điên cuồng và lòng ghen tỵ chứ.

Thời gian một ngày, Giang Lệ Lệ đã bị anh hành hạ kiệt sức. Mở mắt ra, không nhìn thấy Lạc Trạch. Bản thân liếc mắt nhìn thời gian, còn có một giờ, vẫn kịp đi, nhặt lên trang phục của mình bị rách tan tành, miễn cưỡng có thể che đậy. Sau đó chuẩn bị rời đi. Chỉ nghe thấy thanh âm tiếng cửa bị đẩy ra. Lạc Trạch mặc một thân tây trang đi tới. Nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó lạnh nhạt mở miệng.

“Người nào chấp thuận cho em rời đi.”

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nghiến răng nghiến lợi. “Lạc Trạch, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, tôi muốn rời đi.”

Mặt tối đen. Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ, “Người phụ nữ của anh, anh không có quyền lợi à.” Lời nói ra giống như là thánh chỉ vậy.

Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn thời gian, vừa liếc nhìn gương, trong đầu hình thành một suy nghĩ, Lạc Trạch cũng đồng thời nhìn thấy trong mắt cô, nhưng mà đã chậm.

Bính —— choang ——

Giang Lệ Lệ cầm cái gạt tàn thuốc lên, hung hăng đập vào gương, sau đó nhặt lên một mảnh vụn lớn, đặt ở trên cổ của mình. “Lạc Trạch, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có để tôi rời khỏi hay không.” Nói xong, mảnh kính đặt trên cổ cô dùng thêm sức, một dòng máu đỏ tươi chảy đầy ra ngoài.

Lạc Trạch nhìn nhưng gì xảy ra trước mắt, nhìn vệt máu đỏ tươi trên cần cổ cô, trong lòng đau đớn. Vẻ mặt phức tạp: “Chẳng lẽ, anh ở trong lòng em thật sự không đáng giá một đồng như vậy sao?”

Giang Lệ Lệ hoàn toàn không trả lời vấn đề của anh: “Thả hay không thả” Dứt lời liền muốn dùng lực. Nhìn Lạc Trạch kinh tâm táng đảm.

“Thả, thả” Sau một chữ, chữ cuối cùng anh rống lên. Sau đó đôi mắt chim ưng đỏ lên. Xoay người rời đi. Giang Lệ Lệ, đừng làm cho anh nhìn thấy em, nếu không anh sẽ giết chết em.

Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng Lạc Trạch rời đi, sau đó buông mảnh vụn trong tay, cầm chìa khóa xe của Lạc Trạch lên, liền rời đi. Lúc Giang Lệ Lệ đi ra, trời đã bắt đấu tối, hi vọng tất cả đều còn kịp.

Một chỗ, Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ mở xe của mình ra rồi rời đi, cũng theo đuôi, anh vẫn không yên lòng, trong lòng chính là người mê hoặc kia. Rốt cuộc là có chuyện gì.

Trở về —— biệt thự

Phàm Ngự đã trở lại, nhìn thấy An Tuyết Thần nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Ôm chặt bụng. Mặt của Phàm Ngự cũng trầm xuống.

“Chuyện gì xảy ra? Buổi sáng còn rất khỏe mà.” Tan việc liền chạy về. Vốn là muốn mang cô tham gia dạ tiệc, trở lại chỉ nghe thấy Vú Trương nói tiểu thư không thoải mái, vội vàng lên lầu, nhìn thấy chính là tình huống này.

“Thiếu gia, tiểu thư, hôm nay cái gì cũng không ăn, có phải do món ăn ngày hôm qua hay không, đồ ăn bị hỏng ăn vào bụng, mới đi vệ sinh không ngừng” Vú Trương ở một bên nói.

Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn quá. {cậu cứ đau chậm thôi, một hồi đau chết cậu}

Phàm Ngự ngồi xuống bên giường An Tuyết Thần, giúp cô lau chùi mồ hôi trên trán. “Gọi bác sỹ tới”

Vú Trương “Dạ, tôi sẽ đi gọi điện thoại”

Phàm Ngự, mặt đau lòng nhìn An Tuyết Thần, dịu dàng nói: “Như thế nào? Còn rất đau sao?”

An Tuyết Thần không trả lời anh, đúng là rất đau, sau đó đứng dậy. “Tôi, muốn đi phòng vệ sinh”

Phàm Ngự nhìn cô đỡ cô tiến vào phòng vệ sinh, bị An Tuyết Thần nhốt ở ngoài cửa, Phàm Ngự suy nghĩ một chút liền thôi, cô gái nhỏ, đi nhà vệ sinh bên cạnh còn có người đàn ông sẽ xấu hổ.

An Tuyết Thần ngồi ở trên bồn cầu, cầm túi thuốc giải Vú Trương đưa cho. Nói là rất có hiệu quả, năm phút đồng hồ sẽ tốt hơn. Đặt ở trong miệng sau đó dùng nước miếng, liền nuốt xuống.

Chờ An Tuyết Thần lần nữa đi ra đã nhìn thấy bác sỹ lần trước rồi. Vú Trương đỡ An Tuyết Thần nằm trên giường, đi vệ sinh cả một buổi chiều, trên mặt của cô rất khó coi, như vậy mới giống như thật.

Bác sỹ đơn giản kiểm tra một phen, sau đó nhìn Phàm Ngự: “Thiếu gia, tiểu thư là ăn đồ ăn bị hư vào bụng, hình như rất nghiêm trọng, hiện tại tôi cần truyền nước biển, người xem?”

Phàm Ngự nhìn bộ dáng An Tuyết Thần, thở dài: “Ừ, làm đi”

Bác sỹ thật sự làm, nhưng mà đó chỉ là đường glu-cô, dù sao cô đã đi vệ sinh một buổi chiều, bổ sung chút thể lực là cần thiết. Phàm Ngự đi tới bên giường của cô, vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô: “Ngoan, chờ anh trở lại”

“Ừ” An Tuyết Thần khéo léo gật đầu. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, cười rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng không khỏi chua xót.

Nghe thấy thanh âm tiếng xe của anh đi xa, sau đó liền nhổ kim truyền dịch ra, sau đó y nguyên kế hoạch, đi tới hậu hoa viên.

Dọc theo đường đi nhìn chung quanh xác định không có ai, mới chậm rãi đem mở cửa động đã sớm đào ra. Dùng hoa cỏ che lấp.

Nơi đó, là Vú Trương tìm người đào chuồng chó. An Tuyết Thần đi tới bên động. Nhìn Vú Trương, nắm tay của bà: “Vú Trương, cám ơn bà, xin cho phép con cứ gọi bà là mẹ.”

Vú Trương nghe An Tuyết Thần gọi mình là mẹ, trong lòng rất kích động. “Tốt lắm, đi thôi, chờ thiếu gia trở lại, liền thảm.”

An Tuyết Thần gật đầu một cái, không thôi liếc mắt nhìn Vú Trương, “Chăm sóc mình thật tốt” Sau đó xoay người quẹo vào. Mới vừa chui ra. Đã nhìn thấy Lãnh hưng phấn ở ngoài tường chờ. An Tuyết Thần nhìn thấy Lãnh lập tức nhào vào trong ngực của anh.

“Liệt” An Tuyết Thần ôm anh thật chặt, giống như tìm thấy người thân. Áy náy trong lòng mình cũng chầm chậm tản rat hay vào đó là vui mừng.

Lãnh ôm cô thật chặt. Nhưng mà bây giờ phải nắm chắc thời gian, tin tức của Phàm Ngự rất linh thông, anh khẳng định lập tức sẽ biết.

“Ừ, Thần, nhanh lên xe, chúng ta không nên ở lâu.” Hai người gật đầu một cái, liền lên xe chống đạn của Lãnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ.

Trên xe, tâm tình của An Tuyết Thần rất khẩn trương, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề. “Liệt, Lệ Lệ đâu?”

“Anh cũng không rõ ràng lắm, tối hôm qua liền không liên lạc được với cô ấy, có lẽ ở phi trường chờ chúng ta, Thần, em yên tâm, đó là máy bay tư nhân của anh, Phàm Ngự không có quyền ngăn cản, hơn nữa còn là bộ phận nước Mĩ.”

An Tuyết Thần nghe Lãnh nói, vào giờ phút này, trong lòng an tâm không ít.

Phàm Ngự ngồi ở trong xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe, điện thoại cũng tới, vừa nhìn là Mị Ảnh. Không có việc gì cậu ấy chắc sẽ không gọi điện thoại, Phàm Ngự chau mày lại, nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Chủ nhân, An tiểu thư chạy trốn rồi.” Mị Ảnh ở bên đầu bên kia điện thoại báo cáo, rõ ràng có thể cảm thấy hơi thở bên ác độc ở đầu điện thoại này.

Phàm Ngự nghe nội dung cuộc điện thoại, lúc ấy đầu của anh “ong” một tiếng, lòng tức giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, anh hận không được. . . . . .

Anh nghe rồi, chau mày, một cỗ lửa giận không khỏi dâng lên từ hai bên sườn. Cô gái này thế nhưng cưỡng chế di dời.

Dùng sức nắm chặt điện thoại, may là đặc biệt, bằng không đã sớm bị vỡ. Phàm Ngự nghe cô gái kia thế nhưng chạy đi, trên mặt nhất thời mây đen giăng đầy, mà không phải mưa to gió lớn, bởi vì lần này anh đã nổi giận thật sự, mà không phải bồi hồi. Nửa ngày nói ra một câu. Thanh âm hung ác – ngoan độc làm cho người ta run rẩy.

“Đuổi theo.” Một câu như vậy thôi, liền đại biểu phải đem người bắt trở về. Phàm Ngự cúp điện thoại, hồi tưởng mấy ngày nay cô như thuận thế nào, rất khác thường, thì ra là đã sớm nghĩ xong kế hoạch chạy trốn.

Bụp——

Phàm Ngự đấm lên cửa sổ xe bằng thủy tinh, đánh vỡ, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực. Giận dữ cỡ nào. “Trở về biệt thự”

Tài xế cũng không dám nhiều lời, mồ hôi lạnh đã sớm đầm đìa, vội vàng nổ máy xe, hướng phía biệt thư đi tới.

An Tuyết Thần, tiện nhân, để cho tôi bắt trở lại, tôi sẽ để cho cô biết cái gì là địa ngục.

Tuyến phân cách ——

Giờ phút này An Tuyết Thần không khỏi ôm chặt thân thể, lạnh quá.

Tuyến phân cách ——

Phàm Ngự nhấc điện thoại, sắc mặt vô cùng u ám. “Lạc Trạch, cô gái kia chạy, giúp tớ định vị.”

Lạc Trạch nhìn xe phía trước, bị lời nói Phàm Ngự hù sợ, chạy? Cô gái kia thế nhưng chạy, đang nhìn xe phía trước mặt vẫn giữ khoảng cách, lại là hướng biệt thự của Phàm Ngự. Chẳng lẽ?

Phàm Ngự trở lại biệt thự, đã nhìn thấy Vú Trương quỳ gối trong phòng khách, thái độ lạnh nhạt, Phàm Ngự nhìn người phụ nữ đã chăm sóc mình nhiều năm giống như mẹ của mình, nắm thật chặt hai quả đấm. “Tại sao phản bội tôi?”

Vú Trương nhìn Phàm Ngự giận dữ ngút trời. “Thật xin lỗi thiếu gia, lần này tôi muốn giúp đứa bé đáng thương. Ngài xử phạt tôi thế nào cũng được.”

Phàm Ngự nhìn bà ta, “Đi” tại sao không nói cút. Đó là tôn trọng.

Vú Trương khóc chết đứng dậy sau đó rời đi. Phàm Ngự đi tới hậu viện nhìn cửa động, không kém phần tức giận đến hộc máu. Xoay người rời đi, ngồi vào trong xe.

“Lái xe, thuận đường đuổi theo” Phàm Ngự, mặt âm trầm ngồi ở trong xe, ra lệnh. Nhưng đang đuổi kịp nửa đường, một chiếc giữ vững tiệp(không biết dòng xe gì nữa???) lao ra, chặn lại đường đi của Phàm Ngự, hai chiếc xe thể thao tính năng cực tốt đụng vào nhau, cũng may người không có vấn đề gì.

“Mẹ nó, chuyện gì?”

“Chủ nhân, là một chiếc giữ vững tiệp” Mị Ảnh hồi đáp.

Phàm Ngự nhìn chiếc xe kia, lông mày cau lại, không phải xe Trạch sao? Mở cửa xe. Đang muốn đi tới, một chiếc bảo mã (BMW) ngừng ven đường, Lạc Trạch từ bên trong đi ra, nhìn toàn bộ chấn động lòng người trước mắt. Lạc Trạch đi tới trước mặt Phàm Ngự.

Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, lông mày chau sâu hơn: “Trạch, chuyện gì xảy ra?”

Lạc Trạch vừa định nói, đã nhìn thấy, Giang Lệ Lệ, một thân tàn phá từ trong xe xuống, cầm điện thoại. Khóe miệng tràn đầy nụ cười, nụ cười chiến thắng. Sau đó cúp điện thoại.

Lúc này điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự đem điện thoại đặt ở bên tai, mặt tức giận nhìn Giang Lệ Lệ quần áo xốc xếch trước mắt, cũng biết cô và Lạc Trạch xảy ra cái gì. Hung hăng đem điện thoại ném trên mặt đất, âm lãnh nhìn Lệ Lệ.

“Đưa cô gái này mang về cho tôi.” Một bên Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự. “Ngự, cậu, , , , , , ”

Phàm Ngự tức giận liếc anh một cái: “Tớ có chừng mực”

Mị Ảnh (K biết có phải tên khác của Khôi Ảnh xuất hiện đầu truyện k nữa) tiến lên đỡ Giang Lệ Lệ dậy, Giang Lệ Lệ đi qua bên cạnh Lạc Trạch, nhìn cô gái, vẻ mặt phức tạp. Lạc Trạch nhìn bóng dáng nghèo túng kia, trong lòng rất không có tư vị. Có cảm giác tâm đau, khi nhìn thấy ánh mắt cô toát ra vẻ phức tạp thì không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy.

Biệt thự ——

Giang Lệ Lệ xuống xe cầm điện thoại, chỉ nghe thấy bọn họ đã thành công rời khỏi Trung Quốc rồi. Chắc hẳn mới vừa rồi Phàm Ngự cũng biết rõ đi.

Lửa giận ở trong lồng ngực anh sôi trào, giống như áp lực quá lớn, sẽ lập tức nổ tung như nồi hơi.

Phàm Ngự cùng Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, đôi tay Giang Lệ Lệ bị trói chặt. Ngã ở trước mặt hai người. Nhưng Giang Lệ Lệ tuyệt không sợ, ngược lại rất vui mừng. Bởi vì chính mình rốt cuộc giúp một đại ân. Nửa đường ngăn cản Phàm Ngự.

Anh lập tức trừng mắt lên, lông mày từng cái từng cái dựng đứng, trên mặt nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ. Sắc mặt đỏ bừng, tiến tới xanh xao, cổ trướng ra như muốn nổ tung, đầu đều là hạt mồ hôi, miệng – môi đều là bọt mép, quả đấm trên bàn đánh trúng “bùm bùm” vang dội.

“Nói, cô ấy ở đâu?”

Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng giận dữ của Phàm Ngự, nhất thời cảm thấy buồn cười. Cười to lên.

“Ha ha, ha ha”

Phàm Ngự gân xanh giận bạo, nắm chặt hai quả đấm, hết sức nhẫn nại. “Cười cái gì?”

Giang Lệ Lệ cười rơi nước mắt. Sau đó nhìn hai người: “Phàm Ngự, tôi cười anh, anh thua, anh thua một cách thảm hại. Anh căn bản cũng không yêu cô ấy, lại muốn giam cầm cô ấy. Anh rất nực cười. Nhưng cũng may, bọn họ bay đi, giống như một đôi uyên ương số khổ bay đi, anh ở đây đuổi bắt cũng không được rồi.”

Phàm Ngự nhìn cô gái trước mắt có tính khí giống cô gái kia, liếc mắt người an hem của mình, sắc mặt cậu ấy cũng không tốt. Lạc Trạch chau mày lại, nhìn cô gái nổi điên ngồi dưới đất, anh biết Phàm Ngự là nể mặt mình mới không động cô, bằng không cô đã chết bao nhiêu lần rồi.

“Một lần cuối cùng, bọn họ ở đâu?” Phàm Ngự đã không thể nhịn được nữa. Nếu không phải cô gái này đột nhiên lao ra, mình có thể còn có cơ hội ngăn lại đôi gian phu dâm phụ kia.

“Không biết, cho dù có biết rõ, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết, anh tốt nhất là giết tôi đi, như vậy khiến Tuyết Thần đối với anh hận ý càng sâu hơn một chút.”

Phàm Ngự và Lạc Trạch chau mày lại nhìn cô gái trước mắt này, một thân chật vật không chịu nổi, trên cổ còn có vết hôn nhàn nhạt, còn có vệt máu trên cổ. Không thể không thừa nhận cô gái này rất thông minh. Biết nói như vậy để chọc Phàm Ngự tức giận, hình như cũng bảo toàn cô.

Phàm Ngự đột nhiên đứng lên, “Lạc Trạch, cô gái của cậu, cậu quản tốt, tớ muốn biết đáp án” Dứt lời liền đi lên lầu.

Giang Lệ Lệ nghe Phàm Ngự muốn đem mình giao cho Lạc Trạch. Sau đó nói: “Đúng vậy, bọn họ có thể an toàn chạy trốn, tôi còn phải cám ơn Lạc thiếu” Quả nhiên Phàm Ngự dừng lại bước chân. Lạc Trạch cũng chau mày lại nhìn cô gái trước mắt nói hưu nói vượn.

“Nếu không phải là anh đem tôi bắt đi, để cho tôi buổi tối mới đi ra ngoài, cũng không thể vượt qua xe Phàm Ngự đuổi theo Tuyết Thần.” Sắc mặt của Lạc Trạch khó coi tới cực điểm, khuôn mặt đầy vạch đen.

Phàm Ngự rất phẫn hận nhìn Lạc Trạch, lần nữa nói: “Trạch, đem cô gái của cậu mang đi”

Lạc Trạch tiến lên, ngồi xổm người xuống. Nâng cằm của cô: “Cô gái, bản lãnh của em cũng không nhỏ nhỉ?”

Giang Lệ Lệ không để ý đến anh, đem lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình liếc về. Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng dậy đi ra ngoài. Cũng mặc kệ cô gái la to.

{ Chuyện tình Lệ Lệ và Lạc Trạch, đến đây là kết thúc, phía sau cũng sẽ điểm qua, ngoại truyện sẽ cặn kẽ }

Phàm Ngự ngồi ở trong thư phòng, nhìn máy theo dõi. Sau đó cũng biết An Tuyết Thần động tay chân, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt. “Cô gái, em thông minh như vậy, anh nào có thể bỏ qua cho, em tận tình hưởng thụ sự tự do của em, bởi vì rất nhanh anh sẽ bẻ gảy cánh chim của em.” Cầm lên chiếc nhẫn trên bàn sách, hung hăng ném ra ngoài. Một đôi mắt y hệt như báo, tròng mắt đen đỏ ửng, trở nên khát máu, trở nên xa lạ, cũng chỉ có cô gái kia có thể để cho anh như thế. Nếu cho em thân phận cao quý, em không muốn, thân phận thấp hèn như vậy, em lại muốn tiếp nhận, nghĩ tới đây, khóe miệng cười vô cùng khát máu – lạnh lẽo.

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần và Lãnh ngồi ở trên máy bay. Tâm tình cũng không giống nhau. An Tuyết Thần nhìn Lãnh gầy gò. Thanh âm nức nở nói: “Liệt, thật xin lỗi, là em hại anh.”

Lãnh đau lòng nắm tay nhỏ bé của cô: “Thần, là anh vô dụng lại muốn em đi trao đổi công ty của anh” Lãnh nói qua, gương mặt hối hận cùng khổ sở.

An Tuyết Thần lắc đầu, “Liệt, không phải vậy, nếu như anh không ghét bỏ em, chúng ta đến nước Mĩ liền lập tức kết hôn”

Lãnh hung hăng kéo An Tuyết Thần ôm vào trong ngực, giống như muốn nhập vào xương cốt của cô. “Ừ, chúng ta trở về thì kết hôn.”

An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, trong lòng lo lắng. Bây giờ Phàm Ngự đã nổi trận lôi đình đi? Tại sao mình còn có thể nghĩ đến anh đây?

Tất cả đều đã kết thúc, mình muốn sống thật tốt với Lãnh, vì người đàn ông đã trả giá vì cô, dù là cảm ơn, mình cũng muốn gả cho anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.