Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 87



Hoàng hôn chìm xuống, không trung phiếm đỏ dần bị nhiễm màu đen.

Sân khấu kịch cùng vương phủ hoang tàn hòa tan vào đêm đen, phảng phất như khúc ca chia ly, mọi thứ đều sẽ tới thời điểm hạ màn.

Đoạn Dịch nhíu mày nhìn Tiểu Ngũ trước mặt, nói thẳng ra là giọng cô ta hát chẳng khác gì gà trống gáy sáng. Anh cân nhắc, cốt truyện hẳn là Tiểu Ngũ đi tìm sư phụ, dần dà yêu hắn ta, cuối cùng hạ độc sư nương.

Quyết định tạm thời không sửa đổi cốt truyện, chỉ bàng quan xem một lượt, Đoạn Dịch nói: “Mỗi người một khác, có người yêu nắng xuân tuyết trắng, có người thích đồ vật phố phường phổ thông. Hí khúc cũng vậy. Sư nương cô cảm thấy cô xướng không tốt, nhưng biết đâu sư phụ cảm thấy cô là nhân tài đáng bồi dưỡng thì sao. Nếu không tại sao lại thu cô làm đồ đệ?”

Nghe Đoạn Dịch nói xong, Tiểu Ngũ lã chã chực khóc chuyển thành vui sướng, cô vỗ tay nói: “Tôi biết rồi! Đêm nay tôi sẽ tìm sư phụ nói chuyện!”

Cốt truyện đến đây kết thúc, Đoạn Dịch về ô【 trái 10 】.

Vài lần ra vào ảo cảnh cốt truyện giúp Đoạn Dịch quen dần cảm giác hoa mắt.

Anh nhanh chóng thích ứng, sau đó thấy ô【 trái 11 】 phía trước xuất hiện một Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ này cũng mặc bộ đồ diễn không vừa người, giống Tiểu Ngũ【 trái 10 】như đúc.

Hít thở vài hơi điều chỉnh hô hấp, Đoạn Dịch đi đến ô【 trái 11 】.

“Cô là Tiểu Ngũ?”

“Ai? Lại gặp anh. Tôi nghe đề nghị của anh, nhưng tự dưng không thấy anh đâu. Bây giờ tôi muốn đi tìm sư phụ, anh đi cùng tôi nhé!”

Tiểu Ngũ dứt lời, Đoạn Dịch lại vào ảo cảnh.

Anh đến bờ hồ nước nhỏ cạnh đình hóng gió trong Như Mộng Viên.

Nhìn về phía đình hóng gió, Chu Chấn An ôn nhu như ngọc đang ngồi dưới đèn mái hiên, hình như đang đọc thư từ.

Tiểu Ngũ túm tay áo Đoạn Dịch đến gần đình hóng gió, giơ ngón trỏ “suỵt” một cái với Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch thuận thế trốn sau núi giả, Tiểu Ngũ một mình chạy vào trong đình hóng gió.

Vừa vào đình hóng gió, Tiểu Ngũ liền quỳ xuống.

Thấy thế, Chu Chấn An nhanh chóng buông thư, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Ngũ nói ngay: “Con làm sư phụ mất mặt. Bọn họ nói con không thể hát tuồng.”

Đứng lên, Tiểu Ngũ kể lể một năm một mười cho Chu Chấn An nghe, cuối cùng hỏi: “Sư phụ, có phải con thật sự không có thiên phú? Hoặc là… Con căn bản sẽ không thể hát tuồng?”

Chu Chấn An mời Tiểu Ngũ ngồi xuống, nói: “Đương nhiên là con sẽ hát tuồng. Nếu không ta nhận con là đồ đệ làm gì. Nhưng con cần biết rằng, Tổ nghề cho ai ăn bát cơm này, là điều không thể cưỡng cầu. Bao nhiêu con hát trên đời, có mấy người được nổi danh?”

“Con, con không hiểu.” Tiểu Ngũ nhíu mày.

Chu Chấn An giải thích: “Các ngành các nghề đều có người vừa sinh ra đã sở hữu thiên phú xuất sắc, trở thành người nổi bật ăn bát cơm đời. Những người như thế là số ít. Đa số mà nói, bọn họ có thể đi bao xa, kỳ thật vẫn quyết định bởi sự nỗ lực. Để bò lên đỉnh núi, có lẽ bọn họ thiếu chút thiên phú. Nhưng có rất nhiều vị trí cao xa không yêu cầu phải có thiên phú.”

Tiểu Ngũ: “Cho nên… Con không cần để ý đánh giá của bọn họ, con nỗ lực là được?”

“Đương nhiên. Tiểu Ngũ, con có tư chất nhất định, vào Như Mộng Viên thì an tâm mà hát tuồng. Con chỉ cần chăm chỉ luyện kiến thức cơ bản, ngày sau nỗ lực lấy bát cơm này, tuyệt đối không thành vấn đề.” Chu Chấn An hỏi cô, “Con còn nhớ lúc ta nhận con làm đồ đệ, ta hỏi con vì sao chịu theo ta hát tuồng, con đã trả lời thế nào?”

Tiểu Ngũ gật đầu: “Nhớ ạ! Con nói con thích hát tuồng! Lúc đó con là ăn mày ăn xin trên đường cái, chỉ cần rạp hát có người hát tuồng, con đều nấp ở ngoài tường viện nghe!”

“Đúng vậy.” Chu Chấn An cười nói, “Con thích hát tuồng, thế thì cứ hát. Còn ngày sau con có thể đi bao xa, có thể nổi danh hay không, hiện tại đừng suy xét nhiều. Chuyện hát tuồng, con cảm thấy vui vẻ là được. Ta không cần con rạng danh môn mi, ta và sư nương, còn có nhiều sư huynh đệ che chở con, sẽ không thiếu con một miếng cơm ăn, cũng không đến mức để con lại lưu lạc đầu đường.”

Tiểu Ngũ nhịn không được hỏi: “Sư phụ, có phải sư nương chính là kiểu người được Tổ nghề cho bát cơm này?”

Nghe người ta nhắc tới Sở Thanh, mặt mày Chu Chấn An nháy mắt trở nên vô cùng hiền hòa. “A Thanh à… Em ấy tính là người như thế. Năm đó ta nghe em ấy xướng một câu, liền không thể nhấc nổi chân…”

Cười cười, Chu Chấn An đứng lên. “Lê hầm đường phèn của sư nương con chắc là nấu xong rồi, ta đi phòng bếp nhìn xem. Con nghỉ sớm một chút nhé. Hồi ta bằng tuổi con không cân nhắc nhiều như vậy. Quản bao nhiêu người chê cười làm gì? Chúng ta an tâm xướng cho bản thân là tốt rồi.”

Chu Chấn An rời đi.

Chờ hắn ta đi xa, xác nhận chung quanh không có ai, Đoạn Dịch đi vào đình hóng gió.

Trong đình hóng gió, Tiểu Ngũ ngồi chống má trên bàn đá, si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Chấn An vòng qua cầu đá, biến mất ở cửa tòa nhà lầu.

Bộ dáng cô làm Đoạn Dịch không khỏi nhíu mày.

Suy nghĩ một lát, đi tới ngồi bên cạnh cô, Đoạn Dịch hỏi: “Cô đang nghĩ cái gì?”

Tiểu Ngũ nói: “Hôm nay bị mấy người kia nói, tôi cảm giác như thể bầu trời sụp đổ. Nhưng sư phụ nói với tôi mấy câu, tôi lại cảm thấy trời xanh trở về. Sư phụ… thật là dịu dàng. Sư phụ tốt với tôi quá!”

Đoạn Dịch càng nghe càng không ổn, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh: “Sư phụ dịu dàng với cô vì hắn là sư phụ của cô. Hắn đối đãi với cô như cha đối đãi với con gái. Cô đừng nghĩ linh tinh. Đừng quên, cô còn có sư nương. Cả đời này sư phụ cô chỉ yêu sư nương cô.”

“Đúng vậy… Sư nương…” Nghe được lời này, tươi cười trên mặt Tiểu Ngũ rút đi, “Thanh âm sư nương dễ nghe, sinh ra để hát tuồng. Năm đó sư phụ chưa thấy mặt sư nương, chỉ nghe được giọng đã yêu sư nương… Tôi so ra thua kém hơn sư nương. Không chỉ kém giọng nói, còn kém nhiều năm quen biết sư phụ.”

“Biết điều này thì tốt. Trong mắt sư phụ cô, cô cùng lắm chỉ là một đứa trẻ.”

Cốt truyện hiện tại, Đoạn Dịch thật sự khó có thể nắm chắc.

Anh chỉ có thể nghiêm túc khuyên nhủ bằng cảm giác. “Đừng ôm ý niệm không nên có, một chút cũng không nên, miễn đến lúc đó hại người hại mình. Sư phụ cả đời này chỉ có thể sư phụ, các cô không có khả năng khác. Người xưa nói một câu rất đúng, dưa hái xanh không ngọt. Không phải cô thì vĩnh viễn không thể là cô. Hy vọng cô có thể nghe lọt.”

Tận tình khuyên bảo nói một đống đạo lý cho Tiểu Ngũ, Đoạn Dịch cảm thấy ảo cảnh này hình như thời gian kéo dài hơn bình thường.

Cũng may khi anh nhận thấy điểm kỳ lạ, thế giới trở về màu thuần trắng, anh quay về ô【 trái 11 】.

Từ đình viện dân quốc trở lại mê cung thuần trắng, Đoạn Dịch hơi nghẹt thở, vội vàng điều chỉnh lại.

Anh quay đầu, nhìn Tiểu Ngũ mặc bộ đồ diễn không vừa người, so sánh hai đoạn cốt truyện hôm nay mới kích hoạt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, Đoạn Dịch tạm thời chưa nắm bắt được.

Anh đành tiếp tục đi thăm dò.

·

Cách sáu ô【 trái 10 】là【 trái 17 】có Tiểu Ngũ mặc âu phục.

Tuổi của cô so với Tiểu Ngũ cột tóc bánh quai chèo và mặc đồ diễn lớn hơn một chút.

Đi vào ô【 trái 17 】, Đoạn Dịch chào hỏi cô.

Tiểu Ngũ trông thấy anh, ánh mắt sáng lên: “Đã lâu không gặp! Anh đi đâu! Anh giúp tôi một việc gấp được không? Tôi gặp chút phiền toái!”

Đoạn Dịch tất nhiên đồng ý.

Không gian lần thứ hai thay đổi. Anh lại tới thời kỳ dân quốc.

Chẳng qua lần này vị trí anh đứng đã thay đổi.

Y hương tấn ảnh, tửu sắc phiêu hương… Anh đang đứng trong phòng ca vũ nào đó.

Tiểu Ngũ túm cổ tay anh chạy hướng lên lầu.

“Đây là tiệm cơm người Đức mở.” Mang Đoạn Dịch vào một căn phòng, Tiểu Ngũ nói, “Mấy tháng trước tôi bắt đầu lên đài hát tuồng, có một thiếu gia coi trọng tôi. Tôi phụ họa hắn vài câu, ai ngờ hôm nay hắn ép tôi tới nơi này.”

Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Ngũ khẩn trương nói: “Thiếu gia nói bạn bè hắn đều mô đen, bọn họ biết hắn chơi với con hát, sẽ chê cười hắn, cho nên hắn bắt tôi trang điểm như này. Nhưng tôi…”

“Nhưng vừa nãy tôi nghe trộm bạn bè hắn bàn chuyện, đêm nay… sẽ giúp hắn giữ tôi qua đêm. Anh mau giúp tôi! Hắn kêu tôi ở trong phòng này chờ tôi, hắn sắp tới rồi. Dưới lầu toàn là bạn bè hắn, tôi chạy không thoát! Tôi nên làm gì bây giờ? Anh làm ơn nghĩ giúp tôi! Tôi… tôi thích sư phụ! Nếu tôi bị hắn… còn không bằng đi tìm chết!”

Nhiệm vụ một cái so một cái càng kỳ quái không nói, hiện tại còn máu chó nữa chứ.

Thầm chửi một câu, Đoạn Dịch đồng ý giúp cô.

Cốt truyện này chắc chắn là bước ngoặt quan trọng.

Còn chưa thăm dò được cách vượt ải, Đoạn Dịch không thể nhìn Tiểu Ngũ tự sát, nên anh không thể không giúp.

“Thiếu gia mặc quần áo gì? Diện mạo thế nào?” Đoạn Dịch hỏi.

“Mặc âu phục trắng, vóc dáng rất cao, rất dễ thấy.” Tiểu Ngũ nói.

“Tôi tới đại sảnh gây loạn thu hút sự chú ý. Cô tranh thủ trốn đi.” Đoạn Dịch nói xong, lướt mắt quanh căn phòng, cầm theo hai chai rượu mạnh.

Đi vào đại sảnh, Đoạn Dịch dễ dàng tìm được tên thiếu gia. Bởi vì chỉ có hắn ta là mặc âu phục trắng.

Hắn ta đang ngồi cùng một đám con trai, một bên đùa giỡn vũ nữ, một bên nói lời hạ lưu cười đùa, cũng thương lượng đêm nay nên làm gì Tiểu Ngũ.

Xác nhận mình không tìm lầm người, Đoạn Dịch bắt đầu hành động.

Mở một chai rượu, đi đến trước mặt thiếu gia, Đoạn Dịch đơn giản trực tiếp tưới cả chai rượu lên đầu hắn ta.

Thiếu gia lập tức vỗ bàn bật dậy. “Con mẹ nó thằng đéo nào từ đâu chui ra! Dám đụng đến tao, chán sống hả?!”

Đoạn Dịch chẳng thèm nói chuyện vô nghĩa, cầm vỏ chai rượu chọi vào đầu hắn ta.

Thiếu gia hốt hoảng tránh né, gào to một tiếng: “Đập chết thằng chó này cho tao!”

Hắn ta ra lệnh một tiếng, lập tức có hai người vây lấy Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch không nhanh không chậm giơ chân, đá mạnh cái bàn về phía hai người, đá đến mức bọn họ ngã ngửa xuống đất.

Mắt thấy càng lúc càng nhiều người vây quanh mình, anh vừa lui về phía sau, vừa mở chai rượu còn lại, không ngừng vẩy tới vẩy lui.

Ngay khi có năm người sắp áp sát anh, Đoạn Dịch nhanh tay mở bật lửa, ném về phía trước, “lách tách” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, tóc người cầm đầu bị bén lửa.

Thật ra diện tích sàn nhà phòng khiêu vũ bị cháy không nhiều.

Nhưng bởi vì ngọn lửa cháy thành một đường dài, nửa phòng khiêu vũ đều bị đốt sáng rực.

Phòng khiêu vũ một giây trước còn hoạt sắc sinh hương bỗng trở nên hỗn loạn.

Giữa cơn hỗn loạn, đám vũ nữ thét chói tai bể họng, nửa bên mặt Đoạn Dịch bị ánh lửa chiếu đỏ, nửa khuôn mặt giấu sau bóng tối. Anh đứng lưng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo, bộ dáng tuấn tú, nhìn qua có chút phong độ nhẹ nhàng. Tuy anh bị lửa vây quanh, lại khiến đám vũ nữ vây xem cách đó không xa không biết có nên sợ anh hay không.

Cách đám lửa cháy rực, Đoạn Dịch liếc mắt về phía tên thiếu gia, ánh mắt đầy khiêu khích.

Thong dong nâng một bàn tay, Đoạn Dịch vẫy tay với hắn ta, mỉm cười mở miệng: “Có ngon thì tới, não tàn!”

“Mày mẹ nó mắng ai não tàn! Bố mày phải cho mày biết bố mày là ai!” Thiếu gia hét lớn. Một gã sai vặt chạy tới xem hắn ta có bị thương không, cũng dẫn hắn ta đi sang phòng không bị cháy; sau đó vô số nhân viên phục vụ chạy tới dập lửa. Chờ đến khi lửa tắt, thiếu gia quay về xem phòng khiêu vũ, nào còn bóng người Đoạn Dịch.

Hắn ta giận sôi máu: “Gọi lính tuần tra, tìm cậu của tao, kêu bọn họ lục soát tìm người! Nhất định phải bắt thằng chó đấy về cho tao!”

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Đoạn Dịch không chạy xa, mà trốn vào hẻm nhỏ bên cạnh tiệm cơm quan sát tình huống.

Hẻm nhỏ chồng chất rất nhiều rương và gỗ, đủ để anh che giấu thân mình.

Trốn tránh xong xuôi, Đoạn Dịch thoáng nhìn đầu ngõ tụ tập rất nhiều lính tuần tra. Không bao lâu sau bọn họ tản ra, chắc là đi tìm Đoạn Dịch. Mà đúng là không ai đi vào hẻm nhỏ tìm anh.

Thở phào một hơi, Đoạn Dịch tạm thời thả lỏng, cũng chọn án binh bất động.

Vừa rồi đánh đấm vài đứa chưa đủ hoạt động gân cốt, anh duỗi người, vỗ vỗ bả vai, nhẹ nhàng thay đổi tư thế.

Đúng lúc này, nương ánh trăng ít ỏi, dư quang Đoạn Dịch chợt thấy cái gì.

Theo bản năng cảm thấy không ổn, Đoạn Dịch đứng lên đi đến gần đồ vật trước mặt, cẩn thận quan sát.

…Anh thấy một con rối bé gái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.