Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 66



Người chơi trong tù nổi điên, đây là điều Đoạn Dịch lo lắng nhất.

Lúc trước Minh Thiên mất trí đuổi chém Bạch Lập Huy, Bạch Lập Huy nói hắn ta vừa nghĩ đến việc phản kích đã suýt bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi.

Nghĩa là người chơi phát cuồng có thể tấn công, nhưng người chơi bình thường chỉ có thể tránh né, không thể phản kích.

Nếu đối tượng phát cuồng chỉ là NPC, ví dụ như người đại diện Dung Dung, Đoạn Dịch hoàn toàn không sợ gì cả, bởi vì anh có súng của Nicole, Minh Thiên có rất nhiều đạo cụ để dùng.

Nhưng gặp người chơi thì mệt rồi.

Đúng là chơi xiếc trên dây.

Phó bản độ khó sáu sao rốt cuộc có gì? Nếu Boss biến thành thần trong truyện thần thoại, thế thì quá khó.

Cẩn thận nhẩm lại lời Hứa Nhược Phàm, Đoạn Dịch nhận thấy có gì đó sai sai.

Nguyên văn là: “Phòng giam mở cửa! Có người nổi điên…”

Hiện tại trong tù nhốt số 3 Bành Trình, số 4 Khang Hàm Âm, số 5 Tiết Cảnh, số 6 Chân Cao Kiệt, số 8 Tra Tùng Phi, số 10 Tô Chương Nhạc. “Người” rốt cuộc là chỉ ai?

Nhưng ngay sau đó Đoạn Dịch biết Hứa Nhược Phàm bị hoảng loạn, vì muốn nhanh chóng khái quát sự tình, chỉ nói “người phát điên”… Đó là một nhân viên công tác, Đoạn Dịch nhớ cô ta là nhân viên tạo hình cho Hoa Hồng.

Cô ta cầm kéo cắt tóc đuổi theo Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh, nhìn qua lực uy hiếp không lớn.

Chẳng qua mặt mũi cô ta vặn vẹo, hơn nữa gào to dọa hai cô gái, bởi vậy nên hai cô mới hoảng đến thế.

Tạm thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Dịch một tay xách xẻng vừa rồi cạy tấm bia đá, một tay cầm súng của Nicole, chạy tới phía trước gọi mọi người theo mình. Anh đang định nhẹ nhàng giải quyết, nào ngờ ngay sau đó có nhiều NPC phát cuồng từ nơi xa chạy lại.

Sáu người chơi tụ tập trước nhà nhỏ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Cách bọn họ phía trước vài trăm mét, là các NPC điên cuồng. Bọn họ đều là nhân viên của Hoa Hồng, trên tay cầm kéo, thậm chí là bút vẽ mắt, vũ khí khá buồn cười, nhưng thần thái bọn họ quá mức đáng sợ, rất có tư thế không gi.ết chết mày quyết không bỏ qua.

Người không sợ chết là người khó đối phó nhất. Bởi vì khi bản thân sợ chết, người chơi sẽ bị bó tay bó chân.

“Vãi lìn, rốt cuộc sao lại thế này?” Bạch Lập Huy nhịn không được chửi thề.

Có một người chạy tới từ bên cạnh, nhanh chân hơn đám NPC, là người dẫn đường.

Biểu cảm người dẫn đường vẫn bình thường, có vẻ không chịu ảnh hưởng.

Đoạn Dịch lập tức cao giọng hỏi hắn ta: “Người anh em, sao lại thế này?”

Người dẫn đường hô: “Tôi tới báo với các anh. Vừa rồi bọn họ đang xem thi thể Hoa Hồng, càm ràm Hoa Hồng chết không có ai phát lương cho bọn họ, bọn họ còn bị nhốt trong rừng không thể rời đi.”

“Vốn bọn họ chỉ càm ràm, sau Dung Dung nói mình nghi ngờ các anh không phải thầy đuổi ma, mà là kẻ bắt cóc tống tiền. Thế là bọn họ liền phát cuồng tức giận, nói là các anh chặt đứt tài lộ của bọn họ.”

Người dẫn đường vừa dứt lời, nhân viên tạo hình dẫn đầu đám NPC đằng trước đã chạy đến trước mặt Đoạn Dịch, cầm kéo đâm vào mắt anh.

Đoạn Dịch giơ xẻng lên chắn, nào biết kéo nhân viên tạo hình không bị gì, xẻng lại bị đâm lõm một chút.

“Gào!” nhân viên tạo hình há mồm, muốn cắn xé Đoạn Dịch.

Lúc này Đoạn Dịch mới phát hiện miệng cô ta không có lưỡi.

Chẳng lẽ cô ta dùng lưỡi trao đổi với nhà nhỏ, lấy buff vũ khí, hoặc cường hóa giá trị vũ lực?

Người như Đoạn Dịch, trong lòng cũng không khỏi “Lộp bộp”.

Anh biết đây là kế hoạch của nhà nhỏ.

Nó thích linh hồn, hy vọng có thật nhiều linh hồn lưu lại, cho nên nó sẽ dùng đủ biện pháp để đạt được mục đích của nó… Nó mê hoặc NPC ước nguyện, kêu bọn họ trả cái giá vừa phải, và ban cho họ sức mạnh giết chết người chơi.

Nhân viên tạo hình đâm trượt một nhát, nhanh chóng đâm nhát thứ hai.

Đoạn Dịch không dùng xẻng cứng đối cứng nữa, mà nghiêng người tạm thời né tránh.

Người dẫn đường hô một tiếng: “Cái kia, xuất phát từ ý tốt báo cho các anh một tiếng. Nhưng tôi sợ, tôi đi trước đây. Tôi sẽ đến bờ sông chỗ bến tàu tạm thời chờ các anh. Các anh cố gắng kiên trì hai ngày. Hai ngày sau, thuyền có thể đi. Đến lúc đó tôi đưa các anh đi!”

Hô xong những lời này, người dẫn đường cất bước bỏ chạy.

Đoạn Dịch tập trung đối phó nhân viên tạo hình tấn công, thông suốt vấn đề trong chớp nhoáng.

Tính chất phó bản này cực kỳ đặc biệt.

Nó đặc biệt ở chỗ, thật ra phó bản có thời hạn sinh tồn.

Người dẫn đường là nhân vật mấu chốt.

“Người đàn ông không tiền đồ” đã gặp hắn ta đầu tiên. Hắn ta đã tới khu rừng này từ sớm, sau đó vài lần đưa đón các nhóm người, hơn nữa còn từng vào nhà nhỏ.

Nhà nhỏ có tác dụng mê hoặc nhân tâm mạnh, nhưng người dẫn đường chưa từng dính chiêu.

Đoạn Dịch nhớ lúc trước ở cạnh sông nhỏ nói chuyện cùng hắn ta, từng hỏi hắn ta vì sao chưa từng ước nguyện.

Người dẫn đường nói cuộc sống sinh hoạt hiện tại đã đủ thỏa mãn, hắn ta không tham lam, không có gì muốn cầu xin. Nhất là hắn ta từng chứng kiến kết cục bi thảm của người ước nguyện, cho nên hắn ta tuyệt đối sẽ không ước nguyện với nhà nhỏ.

Sự tình lần này đồng dạng như thế.

Bị chuyện Hoa Hồng chết không được phát tiền lương k,ích thích, NPC đều bị nhà nhỏ mê hoặc, ước có sức mạnh để đuổi giết thầy đuổi ma báo thù, thậm chí là cướp của.

Người dẫn đường cũng mất tiền. Nhưng hắn ta vẫn tỉnh táo, vẫn không bị nhà nhỏ ảnh hưởng.

Người dẫn đường ý chí kiên định, hắn ta là NPC mấu chốt, có thể khai thuyền, dẫn mọi người thoát khỏi nơi này.

Cho nên lần này vượt ải, cần đảm bảo giữ mạng cho bản thân, sống đến ngày sông đen lặng gió, người dẫn đường sẽ khai thuyền đưa người chơi rời đi.

Mà tiền đề là phá giải được “bí mật nhà nhỏ”.

Biết bí mật nhà nhỏ trao đổi giá, sở hữu sức mạnh mê hoặc nhân tâm, bảo vệ tâm trí mình, chính là chìa khóa sống sót.

Một người muốn làm được điều trên, thật ra cũng không khó.

Nhưng mỗi một người chơi đều làm được điều trên, thì cực kỳ khó khăn. Bởi vì cuộc sống mỗi người trải qua không giống nhau.

Tổng kết lại, thứ nhất, tìm được NPC người dẫn đường, kết thân với hắn ta, hắn ta sẽ đưa bạn đi.

Thứ hai, phá giải bí mật nhà nhỏ, tiện đà bảo vệ tâm trí, không được ước với nó, không đáp ứng điều kiện trao đổi.

Thứ ba, sống sót giữa những người chơi giết hại lẫn nhau.

Thứ tư, chống lại sự đuổi giết của đám NPC nhân viên Hoa Hồng.

Làm được bốn điều trên, chờ đến ngày người dẫn đường có thể khai thuyền, người chơi liền có thể vượt ải.

Liên tiếp lui về phía sau ba bước tránh nhát kéo của nhân viên tạo hình, Đoạn Dịch nói phỏng đoán cho mọi người nghe, giọng nói tràn ngập sự chắc chắn trấn an mọi người. “Mọi người yên tâm. Chỉ cần mọi người bảo vệ tâm trí mình, ngàn vạn đừng để nhà nhỏ mê hoặc, thì sẽ không có việc gì. Chống đỡ đủ hai ngày, chúng ta có thể rời đi.”

Sống sót khỏi đám NPC không khó. Đoạn Dịch có súng của Nicole, trong ổ cũng có đủ đạn.

Sở dĩ Đoạn Dịch chậm chạp không dùng súng, đơn giản là vì lòng trắc ẩn quấy phá.

Trước mặt tuy là NPC, nhưng bọn họ nhìn như người sống, mấy ngày nay cùng ăn cùng uống, tổng thể có thể coi là vui vẻ. Nếu thật sự nổ súng bắn bọn họ, đối với Đoạn Dịch mà nói, không khác gì kết liễu một sinh mạng sống.

Anh khó lòng bỏ qua được khúc mắc này.

Chỉ tiếc Đoạn Dịch không có khả năng khống chế diễn biến tiếp theo.

Trong vài lần va chạm chớp nhoáng, Đoạn Dịch hẵng còn tỏ vẻ ngăn cản mọi người, bởi vì chỉ có nhân viên trang điểm xông tới. Nhưng tình thế đã xảy ra biến hóa.

Nhân viên tạo hình liên tục đâm nhanh về phía Đoạn Dịch.

Cô ta khom lưng đâm kéo vào đùi Đoạn Dịch. Đoạn Dịch nhấc chân tránh đi, nghiêng người vòng sang bên hông cô, hung hăng đạp vào lưng cô ta, rồi nhảy bật lên, chân dí mạnh vào phần lưng cô ta, ép cô ta nằm rạp xuống đất.

Nhân viên trang điểm chỉ có thể quờ quạng nằm bò, vì không có đầu lưỡi, há miệng gào rống mấy từ “ô ô ô” khó nghe.

Gào được mấy tiếng, cô ta chống bàn tay xuống đất, dùng sức lực cực mạnh muốn xoay người.

Đoạn Dịch nhanh chân dẫm vào cổ tay cô ta, đè cô ta như đè cá xuống thớt, không cho nhúc nhích.

Trong quá trình khống chế cô ta, Đoạn Dịch cảm giác sức lực cô ta quá khỏe, chỉ cần anh lỏng chân một chút, liền tạo cơ hội cho cô ta phản kích.

Mà đúng lúc này, dư quang liếc thấy một NPC khác vọt lại đây, Đoạn Dịch ngẩng phắt đầu. Hắn ta là nhân viên phụ trách tuyên truyền cho Hoa Hồng, mấy ngày nay Hoa Hồng không cần tuyên truyền, hắn ta cùng những người khác quản lý việc ăn, mặc, ở, đi lại của Hoa Hồng.

Cái giá hắn ta trả rõ ràng hơn nhân viên tạo hình… Hắn ta thiếu một cánh tay.

Cụt tay không ảnh hưởng việc hắn ta tấn công. Chỉ thấy hắn ta phóng đến, dùng tốc độ cực nhanh túm cổ Doãn Oánh Oánh, như diều hâu quắp gà con, giơ cánh tay lên cao muốn ném cô thật mạnh xuống đất.

Dưới chân hắn ta không phải thổ địa mềm xốp trong rừng, mà là tấm bia đá khắc câu ca dao trước cửa nhà.

Nếu Doãn Oánh Oánh bị quăng đập ót vào tấm bia đá, cô sẽ phải chết ngay tại chỗ.

Khi hắn ta vừa giơ Doãn Oánh Oánh lên, động tác quăng ném bị khựng lại, “cách” một tiếng, khẩu súng trên tay Đoạn Dịch lên đạn.

“Hứa Nhược Phàm! Đỡ lấy em ấy!” Đoạn Dịch hét với Hứa Nhược Phàm gần Doãn Oánh Oánh nhất, lập tức giơ súng trong tay.

Nhắm mắt lại, ở một phần ngàn giây, trong đầu lướt qua hai con số Cố Lương để lại cho anh.

“1” và “0” cấu thành thế giới, đều là chương trình.

Chúng không có thật.

Mở mắt ra, ánh mắt Đoạn Dịch đã trở nên sắc bén.

Trong nháy mắt viên đạn rời nòng, “phập” một tiếng, Đoạn Dịch bắn một phát trúng trán hắn ta.

Máu tươi phun ào ào, người nọ ngửa về phía sau ngã xuống đất.

Hứa Nhược Phàm lập tức chạy như điên, nhào lên ôm lấy Doãn Oánh Oánh bị quăng, lăn vào phần bùn đất mềm mại bên cạnh. Hai người lăn trên mặt đất vài vòng, may mắn đều tránh được tấm bia đá, không bị thương nặng.

Lúc mọi người ở đây thở hắt một hơi, phía nhà cây lại truyền đến một tiếng thét chói tai.

Người phản ứng đầu tiên là Ổ Quân Lan. Cô nghiêm túc nói: “Khang Hàm Âm! Là tiếng Khang Hàm Âm!”

Đoạn Dịch có chút khó xử.

Trước mặt anh còn rất nhiều NPC chưa được giải quyết, đang đi về hướng bên này. Thế bên Khang Hàm Âm ai đi cứu?

“Anh Tiểu Dịch…”

Anh nghe thấy tiếng Minh Thiên.

Minh Thiên đến cạnh anh, đưa rìu Mạt Lị rìu cho anh. “Anh Tiểu Dịch, anh cầm lấy.”

“Nhưng cậu….”

Minh Thiên nói: “Để em qua đó. Yên tâm, em có đủ đạo cụ. Anh từng được huấn luyện xạ kích chuyên nghiệp, nơi này giao cho anh.”

Đoạn Dịch chỉ có thể nói: “Cũng được. Tôi giải quyết xong bên này, lập tức qua đó tìm cậu. Cậu vòng qua sau lưng Nhà Tâm Nguyện, đừng để đụng mặt chính diện đám NPC phát cuồng.”

“Tôi cũng đi.” Ổ Quân Lan đi đến bên Minh Thiên, “Tôi qua hỗ trợ.”

Minh Thiên không tỏ ý kiến mà gật đầu với cô, nói với Đoạn Dịch: “Lát nữa tập hợp trước nhà cây.”

Nói xong lời này, vẫy tay chào Đoạn Dịch, Minh Thiên lưu loát xoay người, mặt không cảm xúc ánh mắt lạnh băng đi vào rừng cây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.