Dựa vào khung cửa phòng ngủ phụ, Đoạn Dịch nhìn về phía phòng khách một lần nữa, khẽ nói: “Tôi vừa nhớ ra một bộ tiểu thuyết võ hiệp mà tôi từng đọc. Võ lâm minh chủ làm nhiều việc ác, giết người vô số. Có một kiếm khách luyện kiếm được 20 năm, vượt qua nhiều khổ cực và thành công gi,ết chết Võ lâm minh chủ. Hắn kế thừa tài sản, địa vị, thậm chí là tên của Võ lâm minh chủ, tiếp tục dùng cái tên đó để xưng bá giang hồ, cuối cùng gây hỗn loạn cho thiên hạ.”
Bành Trình nhịn không được xen mồm vào: “Chà, cái này tôi hiểu. Nói sao nhỉ… Nietzsche có danh ngôn rằng: Chiến đấu với rồng dữ lâu ngày, thì bản thân sẽ bị biến thành rồng dữ; khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn.”
“Đúng vậy, khi một người quyết định dùng bạo lực để áp chế bạo lực, thì người ấy cần phải cẩn thận để bản thân không trở thành kẻ ác tiếp theo.”
Đoạn Dịch dựa lưng khung cửa, nói xong câu đó bỗng nghĩ đến cái gì, nghiêng người nhìn vào trong phòng ngủ phụ.
Bên trong phòng ngủ phụ, bên chiếc giường hai tầng dành cho trẻ con, Minh Thiên lẳng lặng đứng tựa vào lan can giường, mặt trầm như nước, không chút biểu cảm. Lúc nghe Đoạn Dịch nói ra những lời này, hắn hơi nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Dịch.
Sau một lúc lâu, Minh Thiên cười nhạt mở miệng: “Anh Tiểu Dịch nhìn em như vậy là có chuyện gì đặc biệt muốn nói với em sao?”
Đoạn Dịch liếc nhìn hắn thật lâu, sau đó thở ra một hơi, tạm thời không muốn nhiều lời.
Bành Trình bên cạnh vẻ mặt khó hiểu. “Không phải thì là cái gì? Người anh em, không phải vừa rồi cậu nói cậu biết Hồ Điệp là ai sao? Thế là thế nào?”
Ánh mắt rời khỏi người Minh Thiên, Đoạn Dịch giải thích đơn giản mọi chuyện cho Bành Trình, bao gồm cả manh mối Mạt Lị bị đa nhân cách mà hôm qua anh tạm thời giấu đi.
Cuối cùng Đoạn Dịch tổng kết lại: “Cái gọi là mẹ giết tôi, cha ăn tôi, anh chị tôi chôn tôi, thật ra là ngược lại, chính Hồ Điệp giết ba mẹ anh em, thậm chí còn ăn bọn họ, rồi chôn bọn họ.”
“Trên bệnh án của Mạt Lị có ghi, tình trạng đa nhân cách của cô ta mới xuất hiện gần đây, nhân cách vừa xuất hiện tên Trà Hoa. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ bác sĩ cũng bị Mạt Lị lừa. Bởi vì cô ta không thể để bác sĩ biết bản thân từng giết người, cũng không thể để bác sĩ biết đến sự tồn tại của Hồ Điệp.”
“Thân thể này có lẽ bị đa nhân cách từ lâu về trước. Ban đầu nhân cách chủ là Hồ Điệp. Sau khi bị bạo lực gia đình thì thân thể này sinh ra nhân cách tên Mạt Lị. Mạt Lị ghét bỏ Hồ Điệp yếu đuối, vậy nên giế,t chết nhân cách chủ, chiếm lấ,y thân thể. Nhưng gần đây cô ta phát hiện thân thể đột nhiên xuất hiện một nhân cách nữa là Trà Hoa.”
Bành Trình tiêu hóa một hồi lâu mới hiểu. “Nghĩa là… Trà Hoa không phải Hồ Điệp năm đó? Hoặc nói là, thân thể này có hai nhân cách một thiện một ác, bên ác đương nhiên là Mạt Lị, bên thiện năm đó là Hồ Điệp, Hồ Điệp tạm thời bị Mạt Lị áp chế nhiều năm, sau này trở thành Trà Hoa?”
“Có khả năng là vậy, nhân cách Hồ Điệp đã chết, nhưng sự lương thiện của cô vẫn còn sót lại. Chút thiện ý này sau nhiều năm sinh ra Trà Hoa.”
Đoạn Dịch nói, “Chơi trốn tìm, chơi trốn tìm… Thật ra là Hồ Điệp đang chơi trốn tìm với cảnh sát. Trà Hoa muốn tìm Hồ Điệp, nghĩa là muốn tìm lại nhân cách đã từng lương thiện, tìm lại nhân tính, và… Có khả năng cô ta muốn tự thú với cảnh sát.”
“Thì ra là vậy… Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.” Bành Trình thở phào một hơi, không khỏi cảm thán một câu, “Mạt Lị đáng sợ thật đó. Lúc vừa tới tôi còn tưởng cô ta thật sự là hiền thê lương mẫu đấy? Sao cô ta ngụy trang tốt thế?”
“Cô ta có chứng cưỡng bách, là do chủ nghĩa hoàn mỹ của cô ta sinh ra, đây cũng là một khuyết điểm trong nhân cách của cô ta. Cô ta là sản phẩm của bất hạnh và đau đớn, vậy nên cô ta hy vọng bản thân được sống hạnh phúc, hơn nữa hy vọng hạnh phúc này là do cô ta tự tạo ra. Đồng thời, dụ,c vọng khống chế của cô ta rất mạnh, bề ngoài cô ta chăm sóc cho chồng cho con, như thể đang khom lưng cúi đầu, địa vị thấp kém. Nhưng thực chất, cô ta muốn chồng con mình đều trong tầm kiểm soát của cô ta. Cậu đã thấy bài thi của Tiểu Vũ chưa? Gần như tất cả đều là điểm tuyệt đối. Lúc ra cửa cà vạt của chồng cô ta chỉ hơi lệch một chút, cô ta liền tháo ra thắt lại.”
Đoạn Dịch nheo mắt, “Một khi có chuyện gì đó vượt qua tầm kiểm soát của cô ta, cô ta sẽ lập tức phát điên, rồi làm ra mấy chuyện đáng sợ. Ví dụ như việc giết Tiểu Vũ. Tôi nghĩ nếu chồng cô ta không đi công tác thì kết cục chắc không đến nỗi nào.”
“Thế nên cô ta luôn diễn cảnh bản thân hạnh phúc.” Bành Trình suy nghĩ cẩn thận, cười hai tiếng, “Ha, biết đâu là do chồng cô ta đã nhìn thấu bản chất của cô ta nên mới trốn đi công tác chăng, sống một cuộc sống như vậy, áp lực lớn cỡ nào chứ? Có thể là chồng cô ta cũng đang diễn kịch, lấy lệ cô ta…”
Đoạn Dịch: “Chuyện đó không thể kết luận. Phó bản chưa cho manh mối.”
Bành Trình vỗ ót. “Chờ đã… Tôi hiểu bối cảnh rồi, cơ mà bây giờ chúng ta qua cửa như thế nào? Không đến mức chúng ta tình cách thôi miên Mạt Lị, giế,t chết cô ta, rồi tìm cách đưa Trà Hoa hoặc Hồ Điệp ra chứ? Khó làm lắm á? Ai mà biết thôi miên? Với lại, nhiều ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp nhân cách Trà Hoa lần nào. Không lẽ cô ta đã bị Mạt Lị giết!”
“Cách qua màn nhất định sẽ liên quan đến những manh mối đã cho chứ không phải nghĩ không mà ra.”
Tay Đoạn Dịch đút vào túi đi vào phòng ngủ phụ, ánh mắt do dự đảo một vòng.
Từ tủ quần áo trống trơn tới chỗ vách tường trắng tuyết, Đoạn Dịch nhớ ngày hôm qua chỗ này còn dán đầy giấy khen của Tiểu Vũ, hôm nay lại không có bất cứ thứ gì. Thổn thức một lát, anh nhìn sang chiếc giường trống không và bàn học đặt đối diện giường.
Tầm mắt bỗng bị cố định vào một vật trên bàn học, nhịp tim của anh đập nhanh hơn… Đột nhiên anh nghĩ ra cách để qua màn.
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, khóe mắt lại nhìn thấy gì đó, cả người sững sờ tại chỗ.
Đoạn Dịch quay phắt đầu lại, nhìn Minh Thiên đang đứng cách mình mấy bước… Hắn rút điện thoại ra khỏi túi áo trái, tay phải mở khóa vân tay rồi nhanh chóng bấm vài cái.
Ngay sau đó, tiếng hệ thống vang lên. “Người chơi số 7 vui lòng vào phòng giam trong vòng 10 phút.”
Khóe miệng Đoạn Dịch không tiếng động rít ra mấy từ th,ô tục.
Con mẹ nó rốt cuộc Minh Thiên muốn làm cái quái gì vậy?
·
Lúc rời khỏi phòng ngủ phụ đi tới phòng giam, Đoạn Dịch ngoài ý muốn phát hiện, bản thân mình vô cùng bình tĩnh.
Chắc là bị Minh Thiên lừa nhiều lần quá rồi, dù bây giờ hắn làm ra chuyện gì Đoạn Dịch cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.
Cũng vì vậy, nháy mắt khi quay đầu nhìn Minh Thiên, ánh mắt của anh không chút gợn sóng.
Minh Thiên đứng ở cửa phòng nhìn theo bóng dáng Đoạn Dịch, cơ thể hắn một nửa đứng dưới ánh mặt trời, một nửa ẩn trong bóng tối sau cánh cửa, ánh mắt kín như bưng, đồng tử tối om không chút ánh sáng.
Hắn cứ nhìn Đoạn Dịch rời đi như vậy, mãi đến khi Đoạn Dịch quay đầu lại, thấy được sự bình tĩnh trong mắt anh.
Đoạn Dịch bình tĩnh, ngược lại Minh Thiên mất bình tĩnh.
Thấy biểu cảm của anh, đôi đồng tử đen khẽ rung, như đá rơi xuống nước, gợn sóng ngắn ngủi tan đi liền biến mất.
Nam nữ được giam tách biệt nhau, nữ bị giam ở nhà tù số hai, nam thì ở nhà tù số một.
Ngón tay dán lên nắm tay cửa, xác nhận vân tay, Đoạn Dịch vào tù giam số một.
Nơi này đã có hai nam, một người là học sinh cao trung Tra Tùng Phi 17 tuổi, cậu ta là Vua Sói Trắng. Người này nói mình có chứng sợ xã hội nên Đoạn Dịch không nói chuyện nhiều với cậu ta. Người còn lại là thợ săn số 11 bị sói cắn đêm thứ hai, cũng là người mới xuất hiện trong phó bản này, Đoạn Dịch không thân với hắn.
Lúc này hai người đang đánh bài Poker, thoạt nhìn trông rất thoải mái.
Thấy Đoạn Dịch vào, thợ săn số 11 lập tức bỏ bài Poker đứng dậy hỏi: “Tình huống bên ngoài sao rồi? Thân phận của cậu là gì?”
Đoạn Dịch liếc hắn một cái. “Đêm đó anh ghim bắn tiên tri thật.”
Trên đầu thợ săn số 11 lập tức xuất hiện một loạt dấu chấm than cùng một đống dấu chấm hỏi.
“Cái, cái gì? Số 2 với số 6 diễn chung với nhau à? Diễn cảnh sói phản bội nhau? Vãi, chuyện này…” Ánh mắt số 11 ngơ ngác khó hiểu, hỏi Đoạn Dịch, “Vậy còn cậu? Cậu rút trúng thân phận gì?”
Đoạn Dịch bình tĩnh nói: “Người chơi bài chung với anh trước mặt là Vua Sói Trắng, sáng hôm nay cậu ta mới tiễn số 1 thủ vệ vào tù. Còn tôi là phù thủy.”
“Cái đjt, vậy chúng ta… Không lẽ chúng ta…”
“Đúng vậy. Chúng ta thua rồi.”
Ngục giam có 8 cái giường, Đoạn Dịch tùy tiện tìm một giường chưa ai dùng qua, trực tiếp nằm lên.
Ánh mắt trong trẻo phản chiếu ảnh ngược của trần nhà, đôi mày nhợt nhạt của anh nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.
Ngay sau đó, tiếng hệ thống lại vang lên. “Toàn bộ thần chức đã vào tù, phe sói giành được thắng lợi. “Kẻ Đại Ác” tuân thủ hứa hẹn, để bốn người sói tự do. Hiện bốn người sói có thể rời khỏi nhà, một tiếng sau sẽ có xe buýt tới đón mọi người.”
“Hai cửa nhà giam sẽ tạm thời mở ra năm phút, số 4 số 6 số 8, ba người sói bị giam giữ có thể rời đi. Những người còn lại trong tù không được rời đi, nếu không sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi và tử vong.”
Sau khi giọng nói kết thúc, cánh cửa sắt nhà giam tự động mở ra, Vua Sói Trắng số 8 Tra Tùng Phi run rẩy nhìn sang Đoạn Dịch và thợ săn số 11 một cái, trước khi cửa sắt khép lại liền chạy ra ngoài. Sau đó, bầu không khí trở nên yên lặng.
Một lúc lâu sau, người phá vỡ sự im lặng là giọng nói như sắp sụp đổ của số 11. “Tôi, chúng ta phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn chết… Tôi muốn sống! Tôi không! Tôi không…”
Hắn còn chưa nói xong, Đoạn Dịch đã ngửi thấy mùi khai.
Đoạn Dịch bật ngồi dậy trên giường, che miệng mũi nhìn về phía số 11, phát hiện phía dưới quần và khăn trải giường của hắn đã ướt một mảng, đúng là nước tiểu.
“Sao lại bị dọa thành thế này?” Đoạn Dịch nhíu chặt mày hỏi, “Không lẽ anh… Biết phe người tốt khi thất bại sẽ bị gì?”
Số 11 chảy nước mắt, khóe miệng nở một nụ cười thê lương, giọng hắn khàn khàn lẫn chút âm trầm. “Đương nhiên là tôi biết. Ha ha… Đương nhiên là tôi biết rồi.”
“Số 5, số 9, số 11, còn có số 12… Bốn người bọn tôi là tới đây cùng nhau. Phó bản trước là bọn tôi cùng qua màn. Cậu biết bọn tôi qua màn như thế nào không?”
Đoạn Dịch lập tức hiểu ra. “Trận trước cả bốn người… Là sói?”
“Đúng vậy. Là do báo ứng chăng…” Nước mắt nước mũi của số 11 chảy xuống không ngừng, nhưng những lời nói ra lại làm người nghe hoảng sợ, “Phó bản trước của bọn tôi là một bản đồ giới hạn. Tổng cộng có mười hai người, ngoại trừ bốn người sói bọn tôi, toàn bộ phe người tốt… Toàn bộ đã chết. Một người, một người cũng không thoát được… Tôi đã thấy cảnh tượng lúc bọn họ chết… Nó thật sự, thật sự quá…”
·
Giờ phút này, trong phòng khách.
Cánh cửa tượng trưng cho việc qua màn mở ra.
Ba người phe sói là số 4, số 6 và 8 dưới giọng thông báo lần lượt rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình số 2 Minh Thiên.
Ngoài ra trong phòng khách còn có ba người tốt, người mới số 5, số 10 Trương Trác và số 3 Bành Trình.
Ba người họ tới gần cửa, nhìn theo mấy người phe sói rời đi, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ, khát vọng, cùng sợ hãi.
Nhưng hiển nhiên mức độ sợ hãi của bọn họ khác nhau, Trương Trác và Bành Trình không biết tiếp theo phe người tốt sẽ gặp chuyện gì, vậy nên hai người họ không sợ lắm, chủ yếu là vô thức lo lắng.
Nhưng số 5 lại không giống vậy, hắn quỳ sụp xuống chỗ huyền quan, nước mắt nước mũi chảy xuống đầm đìa.
Ngay sau đó, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên trên hành lang sau cánh cửa, số 5 càng hoảng sợ hơn, trợn mắt thật to.
Hắn ta biết âm thanh này biểu thị Mạt Lị đang trở lại.
Kinh khủng hơn là ngoại trừ tiếng giày cao gót vang “cộp cộp cộp” trên hành lang, còn có tiếng vật nặng kim loại ma sát mặt đất cực kỳ chói tai. Âm thanh này vang vọng trên hành lang trống trải, tựa như tiếng chuông báo tử.
Tất cả mọi người rất nhanh nhận ra… Mạt Lị cầm theo một cây rìu.
Ba người Bành Trình, Trương Trác, số 5, trơ mắt nhìn cửa nhà mở, cơ thể vì hoảng sợ mà đứng đơ ra, hai chân dính chặt trên sàn nhà, hoàn toàn không thể động đậy.
Có một người giật mình.
Trương Trác há mồm, dường như muốn nói gì đó, Bành Trình theo bản năng nhanh chóng vươn tay, nhưng không kịp nắm lấy góc áo… Số 5 bật dậy từ dưới đất, chạy như bay về phía cửa.
“Này anh!”
“Số 5 anh làm gì vậy!”
Không ai kịp ngăn số 5, một chân hắn vừa bước ra khỏi cửa, người hắn đột ngột hóa trong suốt, từ chân lan lên đầu. Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất trước mặt mọi người.
Trương Trác bị dọa ngây người.
Tự nhiên hắn nhận ra nguyên nhân số 5 làm thế. Hắn ta vượt qua nhiều phó bản hơn nhóm người bọn họ, hắn ta biết phe người tốt khi thua sẽ gặp chuyện gì, hắn ta không muốn chết thảm trong tay NPC, vậy nên lúc nãy mới cố tình dùng phương pháp vi phạm quy tắc để tự sát.
Người tốt sẽ chết thảm?
Ý thức được sự thật, Trương Trác run bắn cả người.
Tiếng giày cao gót cùng âm thanh rìu kéo trên sàn hành lang càng lúc càng lớn, đồng tử của Trương Trác vì kinh sợ mà co rụt thành một đường thẳng. Phía trước hắn, cánh cửa đang mở như tỏa mùi dụ hoặc, nhưng mà hắn không dám bước ra.
Có người chộp lấy tay hắn, kéo hắn từ dưới đất lên, Trương Trác quay đầu lại, phát hiện người kéo mình là Minh Thiên.
Hắn không thể nào hiểu nổi, sao Minh Thiên chưa đi?
Minh Thiên thản nhiên liếc hắn một cái, lại vẫy tay với Bành Trình.
Vì thấy cảnh số 5 tự sát chết, Bành Trình vẫn còn hoảng hốt, hắn chưa hồi thần lại, đến khi Minh Thiên gọi hắn một tiếng, hắn mới nghĩ thông, vội hỏi: “Cậu, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Minh Thiên nói: “Đương nhiên là tôi muốn cứu mấy người.”
“Bọn tôi còn có thể cứu được?” Bành Trình có chút không tin.
Trương Trác đứng bên cạnh cũng vừa kinh ngạc vừa sợ.
“Hiện tại mấy người chỉ có thể tin vào tôi, nếu không mấy người sẽ bị Mạt Lị chém chết.” Minh Thiên nói, “Bành Trình, dù gì anh cũng có chút thân thủ, làm phiền anh đứng ở cửa ngăn Mạt Lị. Tôi mang Trương tổng đi làm nốt bước cuối cùng qua màn.”
“Được, tôi…” Bành Trình lập tức chạy vào phòng bếp cầm dao phay ra, nói với Minh Thiên, “Tôi sẽ cố gắng giữ chân cô ta. Tôi chỉ sợ cậu lại gạt tôi thôi, cậu thuyết phục tôi đi, phe người tốt qua màn như thế nào? Cậu định bảo Trương Trác làm gì?”
Minh Thiên mở miệng nói: “Người sói có thể rời khỏi nơi này, nhưng câu chuyện trong phó bản vẫn chưa kết thúc. Nếu phe người tốt muốn sống sót, cần phải xoay chuyển đường sống.”
“Mạt Lị chính là Hồ Điệp, cũng là hung thủ giết người. Chúng ta đã tìm được Hồ Điệp, hiện giờ còn một bước đơn giản nữa là qua màn. Các manh mối trong phó bản đều có ý nghĩa tồn tại. Còn nhớ giấy dán trên điện thoại trong phòng Tiểu Vũ ghi gì không? 110 là số điện thoại báo cảnh sát.”
“Hồ Điệp sửa tên thành Mạt Lị, là đang chơi trốn tìm với cảnh sát. Vậy nên Trương tổng chỉ cần nhấc điện thoại, gọi 110 là có thể qua màn. Rất đơn giản.”
Tiếng giày cao gót và tiếng rìu ngoài hành lang đã gần trong gang tấc, Bành Trình canh giữ ở cửa, mồ hôi tuôn như mưa. “Tôi biết rồi. Vậy cậu, số 10 cậu mau chạy đi! Tôi giúp cậu chặn nguy hiểm! Cậu mau đi gọi điện thoại nhanh lên!”
Trương Trác nghe xong, lập tức vọt vào phòng ngủ phụ.
Lúc cầm lấy ống nghe điện thoại, hắn vẫn còn hơi run, nhưng lần này là kích động khi sống sót sau tai nạn.
“Tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, nói mình đã tìm được Hồ Điệp!” Dưới sự kích động, Trương Trác nắm lấy điện thoại, mới vừa ấn xuống hai con số “1”, ngón tay hắn run lên, hơi chần chừ.
Hắn quay đầu, nhìn Minh Thiên vừa vào phòng, hỏi: “Nhưng mà cậu, sao cậu muốn cứu tôi?”
Thân hình thon dài của Minh Thiên đứng ở cửa, sống lưng thẳng như một cây lao.
Ngũ quan bị ánh đèn chiếu xuống hiện ra rõ ràng, như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Nhìn chăm chú Trương Trác, khóe miệng Minh Thiên lờ mờ có ý cười. “Người tôi cứu không phải anh mà là cấp trên của tôi. Anh ấy vẫn còn trong phòng giam. Đã từng là đồng đội nên tôi không muốn anh ấy bị Mạt Lị chém chết. Anh bên phe người tốt, cuộc điện thoại này chỉ có anh mới gọi được. Dù sao thì phe sói bọn tôi đã qua màn rồi.”