Nha Hoàn Không Chịu Gả

Chương 1



Ediy: Kally

Thành Nam, Bảo Trân Trai xưa nay vẫn luôn nổi tiếng với món điểm tâm ngọt được chế biến từ các loại hoa cỏ, sau thời khắc giữa trưa, là lúc bánh ngọt vừa chín tới và được lấy ra khỏi lồng hấp cũng là lúc náo nhiệt nhất, cửa hàng có mặt tiền không tính là quá lớn nhưng lại bị nô tỳ của các nhà danh môn phú hộ trong thành phái ra chen chúc tại đây tạo ra một loại âm thanh điếc tai vô cùng.

Sau giữa trưa hôm nay, vào lúc mỹ thực điểm tâm ngọt nóng hầm hập của Bảo Trân Trai ra khỏi lồng hấp, trong điếm vẫn như cũ chật ních đám đông tranh nhau mua điểm tâm, đôi vợ chồng chủ điếm bận rộn đến đổ đầy mồ hôi, trên miệng luôn mang theo tươi cười thỏa mãn. Chỉ trong chốc lát, vài khay điểm tâm lớn lập tức đã bị giành mua sạch sẽ không còn, đám đông cũng dần dần rời khỏi, lúc này vợ chồng chủ điếm mới có thể thở một hơi, hai người ăn ý nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, phảng phất như đang chờ đợi cái gì….

Quả nhiên, không lâu sau, một bóng dáng tinh tế lặng yên hiện thân ở trước cửa….

“ A…. muội tới quá muộn sao?” Nhìn thấy trong điếm trừ bỏ hai vợ chồng ra, không có một bóng người nào khác, Mạc Liên Nhi lập tức hiểu được chính mình đã đến chậm.

“ Không muộn, không muộn!” Nở nụ cười thân thiết, lão bản nương kéo nàng vào trong điếm, một bên kêu lão bản đi lấy này nọ, một bên cười tủm tỉm nói: “ Đã sớm để lại cho muội, ‘Quảng hàn cao’ phải không?”

‘ Quảng hàn cao’ được làm từ hoa quế là món điểm tâm nổi tiếng ở trong điếm, hương khí này cao nhã vừa vào miệng, lập tức tan ra, hương vị trong veo tỉ mỉ thấm vào trong lưỡi, làm cho người ăn qua sẽ suốt đời khó, có thể nói nó chính là chiêu bài của ‘ Bảo Trân Trai’, thường thường là món điểm tâm đầu tiên bị cướp sạch trước trong tất cả các loại điểm tâm.

“ Thật ngại quá, còn phiền tẩu để lại cho muội….” Mạc Liên Nhi nhẹ giọng nói, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ vẻ ngượng ngùng.

“ Nói gì thế này! một năm rưỡi trước nếu không có muội hỗ trợ, ta cùng với Đại Bảo thế nào còn mạng sống đến ngày hôm nay, nói cho cùng là hai vợ chồng ta nên cảm tạ muội mới phải.” Hồi tưởng lại một năm rưỡi trước, trong lòng lão bản nương vẫn luôn đầy lòng cảm kích.

Ngày ấy mưa to giàn dụa, ngã tư đường trước đây luôn đầy người nay lại lạnh lùng không một bóng người, trượng phu lại không có ở nhà, nàng đang mang thai trong nhà lại chỉ có một mình, ai ngờ mưa tầm tã suốt đêm, đáng lẽ còn một tháng nữa mới sinh, nhưng nàng lại đau bụng sinh trước thời gian, vốn định nhịn đau đi tìm bà mụ, đang lúc giữa đường bụng đau không thể đi nổi nữa, may mắn nàng gặp được vị Liên Nhi cô nương tốt bụng này, không chỉ đưa nàng về nhà, còn bất chấp mưa to đi tìm bà mụ đến giúp nàng đỡ đẻ, cho nên nàng và Đại Bảo mới có thể mẹ tròn con vuông. Mãi cho đến khi trượng phu trở về, lúc biết được quá trình này thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch cùng với lòng cảm kích vô cùng, từ đó về sau, hai vợ chồng bọn họ thường cùng Mạc Liên Nhi lui tới.

“ Tẩu lại nói việc này rồi! đó cũng đâu là gì, bất cứ ai cũng sẽ ra tay tương trợ ( giúp đỡ) thôi!” Mạc Liên Nhi nhỏ giọng nói, nàng không thích vợ chồng bọn họ hỡ một chút liền xem nàng là ân nhân cứu mạng để mà đối xử. Người tốt chân chính phải là Diễm Ca tiểu thư và Tinh Hồn thiếu gia mới đúng, nếu không có hai người bọn họ, Mạc Liên Nhi nàng đã sớm….

Nghĩ đến đây, nàng lại lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại chuyện thương tâm, cô đơn lúc mất đi người thân trước đây nên bèn ôn nhu cười khẽ: “ Đại Bảo đâu rồi? không phải lại bướng bỉnh nữa chứ?”

“ Vừa tỉnh ngủ thôi!” Tấm màn trong điếm được vén lên, lão bản tay một tay ôm một nhóc con mập mạp vẫn còn đang buồn ngủ, một tay cầm lấy một bao giấy dầu đã gói kỹ ‘ Quảng hàn cao’ trong đó, cười từ bên trong bước ra.

“ Dì…. Dì…” Đang còn buồn ngủ mơ mơ màng màng, nhóc con mập mạp nhìn thấy bóng dáng tinh tế kia thì tinh thần không khỏi phấn chấn lên, mừng rỡ hoa tay múa chân vui sướng, lập tức ruồng bỏ lão cha của nó, muốn được người dì có mùi thơm dễ ngửi kia ôm.

Thấy thế, Mạc Liên Nhi lập tức đón lấy nhóc con mập mạp ôm lại đây, ngửi kỹ thấy trên người nó có mùi sữa, ở trên hai má phấn nộn của nó hôn xong, mới cười hỏi: “ Đại Bảo có ngoan hay không?”

“ Ngoan… Đại Bảo ngoan…” Mơ hồ nói không rõ vài câu, đầu bự liền quen thuộc tự động cọ cọ vào ôn hương nhuyễn ngọc trước ngực, còn ở trên đó để lại một bãi nước miếng.

“ Tiểu tử này, sau khi lớn lên bệnh cũ này đừng tái phát, nếu không sau này không bị chúng cô nương gia đuổi đánh mới là lạ!” Lão bản nương cười ha ha không ngừng, đem Đại Bảo nhận lấy, liếc mắt ý bảo trượng phu mau đem gói bánh ‘ Quảng hàn cao’ đưa cho người ta.

“ Cám ơn”. Gật đầu cầm lấy nói lời cảm tạ, theo như thường lệ lại trả tiền bánh.

“ Không phải đã sớm nói là không cần đưa sao?” Vỗ trán, lão bản nương đối với tính tình của nàng đúng là không có cách.

“ Không được! Hai người cũng là buôn bán kiếm tiền nuôi gia đình, làm sao có thể không lấy!” Cười dịu dàng lại đem tiền nhét vào tay lão bản nương, Mạc Liên Nhi đã trải qua một năm huấn luyện, đã sớm thân kinh bách chiến ( trải qua trăm trận đấu, kinh nghiệm phong phú). nên biết làm như thế nào để mau chóng đem ngân lượng trao đi ra ngoài.

Cũng có một năm kinh nghiệm như vậy, nên lão bản nương biết rõ dáng vẻ nhu nhược kia chỉ là biểu tượng, trong xương kia lại mang biết bao mạnh mẽ, nếu không nhận, nàng tuyệt đối có biện pháp cùng ngươi giằng co, mãi đến khi ngươi nhận thua mới thôi. Cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt, nhìn nàng thong thả đi ra khỏi cửa điếm.

“ Liên Nhi cô nương này thật là, quá khách khí ….” Nhịn không được oán giận với trượng phu bên cạnh đang bật cười không thôi.

Phát hiện thê tử ảo não, lão bản cũng chỉ có thể dịu dàng an ủi, vừa đùa giỡn con trai như sâu lông đang ngọa nguậy không thôi, tươi cười trên mặt mỹ mãn đến nói không nên lời.

Mạc Liên Nhi bước ra cửa điếm, lặng lẽ quay đầu nhìn hình ảnh hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ, bờ môi không khỏi dâng lên một ý cười động lòng người, trong mắt thản nhiên nổi lên chút sầu bi.

ở sâu trong trí nhớ, nàng cũng từng có một đoạn ngày hạnh phúc khoái hoạt như thế…

Đạt đạt … tiếng vó ngựa tiết tấu theo quy luật vang lên càng lúc càng gần Định Viễn vương phủ, cho đến khi đến gần cổng chính màu đỏ, bóng đen hắc mã cao lớn dưới sự khống chế của nam tử mặt lạnh nghiên túc, ổn định dừng lại trước mắt bọn nô bộc đang ra đón.

Đem dây cương đưa cho mã phu đang đứng chờ ở bên cạnh, Nam Tĩnh Tuyền vừa đi vào bên trong, vừa liên tục phát ra mệnh lệnh: “ Tiểu Lí, ngươi trước đừng vội tắm cho ‘ Gió xoáy’, đợi lát nữa để ta tự mình tắm cho nó, Triệu thúc, nếu lát nữa có người đưa sổ sách đến, phiền ông đem vào trong phòng cho ta, Vương tổng quản, gần đây trong phủ có chuyện gì quan trọng…..”

“ Tiểu thiếu gia, phu nhân muốn ngài sau khi trở về thì đi tìm người”. Vương tổng quản nhanh chóng đem chuyện phu nhân dặn dò báo cho tiểu chủ tử biết.

Mẹ có việc tìm hắn? Nam Tĩnh Tuyền hơi nhíu mày, gật đầu tỏ vẻ đã biết, thân hình cao to bỏ lại mọi người, nhanh chân bước vào trong nội viện, dọc đường gặp được không ít nha hoàn, nô tỳ vấn an, mãi đến một hồi lâu sau, hắn mới cảm thấy quái dị. Như thế nào không có bóng dáng tinh tế kia, kẻ từ hai năm trước tiểu cữu ép buộc đưa cho hắn xong, liền đeo bám dính lấy hắn, nay lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng đâu? Trước đây, chỉ cần hắn mới về phủ, nàng liền chào đón hầu hạ, đuổi cũng đuổi không đi, sao hôm nay thế nhưng lại khác thường như vậy?
Đột nhiên vượt qua hành lang gấp khúc của hoa viên, hắn gọi một tiểu nha hoàn lại.

“ Tiểu thiếu gia, có việc gì sao?” Tiểu nha đầu khó nén vẻ ngưỡng mộ, sùng bái, khẩn trương hoan nghênh đợi chờ chủ tử sai khiến.

“ Ân… Cái kia… không, không có việc gì, ngươi đi đi!” Trải qua một phen muốn nói, lại không biết như thế nào để hỏi về vị cô nương cơ hồ bị hắn coi thường kia, cuối cùng dưới ánh mắt nghi ngờ của tiểu nha đầu, phất tay để cho nàng đi.

Kỳ quái! Hắn hôm nay là chuyện gì xảy ra? Sao lại bắt đầu để ý đến vị cô nương tên Liên Nhi có ở bên người hắn hay không? Là vì hai năm nay, do nàng nhắm mắt theo đuôi đi theo, làm cho hắn bất tri bất giác thói quen có nàng tồn tại, cho nên hôm nay mới không thấy nàng, liền cảm thấy cả người không được tự nhiên? Vẫn là….

“ Tuyền nhi! Một tiếng rống yêu kiều đánh gãy suy nghĩ của hắn, sau khi ngước mắt nhìn xem rõ là người phương nào thì đầu liền cảm thấy ẩn ẩn đau…

“ Không phải muốn ngươi một khi trở về phủ thì đến gặp ta sao, như thế nào còn chậm chạp ở đây? Ta chỉ biết ngươi càng càng không đem mẹ để vào mắt, ô… Hạo ca ca, huynh vì Nha Nhi nói câu công bằng đi, nói nói con huynh a….” Khoa trương đem khuôn mặt không hề có nước mắt vùi vào trong ngực trượng phu, Nguyệt Nha Nhi khóc cực kỳ giả tạo.

“ Tuyền nhi nào dám không đem nàng để vào mắt, là nàng suy nghĩ nhiều quá!” Nhẹ lời an ủi ái thê, Nam Thần Hạo vẫn một bộ dáng bình thản như trước, đối với con trai nhà mình cũng không có nửa lời nặng nhẹ.

Mẹ khẳng định lại thừa cơ ăn đậu hủ của cha rồi! ( Ắc, Nha Nhi tỷ ăn ở sao mờ để con nó nói z nhỉ?!!!) Muốn thân thiết cũng đừng biểu hiện cho người bên ngoài thấy,đau mắt người khác a! Nam Tĩnh Tuyền cảm thấy cực kỳ đau đầu, có chút nhận mệnh hỏi: “ Mẹ, ngài tìm con có việc gì?” Haiz…. Thế nhưng trăm ngàn lần đừng như hắn nghĩ là cái việc kia mới tốt….

“ Vô nghĩa! Tìm ngươi đương nhiên là có chuyện!” Vừa nghe đến hắn tự động khơi mào đề tài ra, Nguyệt Nha Nhi lập tức có tinh thần, không còn bộ dáng sầu bi vừa rồi, trên mặt cười hì hì “ Nào, nói cho mẹ biết, có gặp được đối tượng mình thích hay không?”

“ Không!” Liếc trắng mẫu thân một cái, vạn phần không hiểu mẹ hắn bị làm sao vậy? từ nửa năm trước hỏi hắn có thích cô nương nào hay không! Đừng nói hắn không có, mà cho dù có thì mẹ lại muốn như thế nào? trực tiếp phái người ta đi cầu hôn sao? có phải mẹ gần đây quá rảnh rồi hay không?

“ Haiz…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong thoáng cái liền ảm đạm, Nguyệt Nha Nhi không rõ đứa con này của nàng là có bệnh gì a? theo tuổi này của hắn đáng lẽ ra phải có hứng thú với cô nương nhất không phải sao? sao hắn hoàn toàn không có một đối tượng để chung tình chứ? Thảm! không phải hắn cũng giống như cha hắn muốn xuất gia làm làm con lừa ngốc chứ? Nhưng mà chưa từng thấy hắn ăn chay niệm phật qua à nha, chắc hẳn không phải là người có tuệ căn đâu!

“ Ngài tìm con đến chỉ vì hỏi cái này a?” Mắt đẹp híp lại.

“ Đúng vậy” Trả lời thật xuôi tai.

“ Nhàm chán”. Lạnh lùng đáp lại, Nam Tĩnh Tuyền cất bước đi đến phía chuồng, khi đi ngang qua người thân cha, đột nhiên bỏ xuống một câu: “ Cha, quản tốt lão bà của ngài, đừng để cho nàng tìm con phiền toái”.

Nghe vậy, Nam Thần Hạo cười khẽ không thôi, Nguyệt Nha Nhi lại dậm chân giận dỗi “ Con, ngươi lời này là có ý gì? quay lại đem lời nói rõ ràng cho ta…”

Không để ý tới lời quát mắng của nàng, Nam Tĩnh Tuyền ngay cả đầu cũng không quay lại, giơ cánh tay lên phất phất, hướng thẳng về phía chuồng ngựa mà đi. Hiện tại trong cảm nhận của hắn, việc tắm rửa cho ngựa yêu của hắn so với việc nghe những lời mắng không hề ý nghĩa của mẫu thân quan trọng hơn nhiều.

Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên sầu não “ Tuyền nhi càng ngày càng không đáng yêu, nhớ mới trước đây hắn rất thích bám ở bên cạnh ta gọi mẹ, nhưng còn bây giờ thì sao? nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, thật khiến người ta chán nản…”

“ Con phải lớn lên thôi!” Nam Thần Hạo khẽ cười, ôm lấy nàng khuyên giải an ủi “ Từ lúc bốc quẻ xong, trong nửa năm qua, nàng lúc nào cũng đuổi theo con hỏi xem hắn có vừa ý cô nương nào không, hắn đương nhiên là cảm thấy phiền…”

“ Ai nha! Người ta là muốn sớm một chút hỏi rõ ràng xem hắn thích cô nương nhà ai, ta làm mẹ có thể giúp hắn theo đuổi nha! bằng không y theo cái tính tình này của hắn, có cô nương nào muốn gả cho hắn mới là lạ!” Haiz… nàng làm mẹ thật là khổ nha! tâm tâm niệm niệm muốn giúp con theo đuổi lão bà, không nghĩ tới còn bị mắng nhàm chán, thế gian này không có người làm mẹ nào xấu số hơn nàng mà…. Ô… thật muốn vì chính bản thân mình mà rơi một phen nước mắt đồng tình a.

“ Đến lúc nào duyên phận đến thì sẽ đến, loại chuyện này gấp không được…” Mềm nhẹ nói khẽ, Nam Thần Hạo bật cười vì sự nóng vội của nàng.

“ Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng Tuyền nhi đã có cô nương mà mình thích, chẳng qua là không chịu nói cho chúng ta biết thôi….” Bị ôm đi về hướng phòng, nàng vẫn lầm rầm suy đoán, còn trượng phu lại chỉ mỉm cười sủng nịch nhìn….

Thanh Tùng Hiên…. Là sân mà Nam Tĩnh Tuyền sống một mình, dưới ánh nắng vàng của chạng vạng, một bóng dáng tinh tế ngồi ngay ngắn tại ngoài cửa phòng trên hành lang khúc khuỷu, trong tay ôm chiếc áo vừa được may xong, vẻ mặt thoải mái, sung sướng hưởng thụ từng cơn gió thổi qua, cảm giác mát mẻ thoải mái kia làm cho nàng không khỏi nhắm chặt mắt lại….

Nàng… đang ngủ sao?

Nam Tĩnh Tuyền sau khi tắm cho ngựa yêu xong liền trở về sân của mình, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên đó chính là hình ảnh Mạc Liên Nhi đang nhắm mắt, vẻ mặt an nhàn tựa vào trên hành lang khúc khuỷu, bộ dáng ngọt ngào bình thản đó, làm cho người ta không khỏi hoài nghi là nàng bị Chu Công dụ hoặc nên trực tiếp ngủ quên ở bên ngoài….. nhưng mà …. Nàng có biết lạnh hay không? Trời vào thu rồi, thời tiết lúc nào cũng mang chút lạnh.

Tim đập mạnh và loạn nhịp khi chăm chú nhìn nàng, hắn khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không vui.

Phảng phất như cảm nhận được tầm mắt nóng rực, Mạc Liên Nhi mở mắt ra thì nhìn thấy Nam Tĩnh Tuyền đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào nàng, điều này làm cho nàng không khỏi cảm thấy cả kinh, rất sợ đụng chạm gì tới hắn, dù sao hắn vốn chán ghét nha hoàn không mời mà đến như nàng, nếu không phải do Tinh Hồn thiếu gia kiên trì uy hiếp, nên hắn mới có thể cho phép nàng ở bên người hắn.

“ Tuyền, Tuyền thiếu gia, ngài đã trở lại!” Kích động nhảy dựng lên, nàng có vẻ vô cùng khẩn trương.

“ Ân”. Thản nhiên trả lời, thái độ Nam Tĩnh Tuyền đối với nàng từ trước đến giờ luôn luôn lãnh đạm, nay mặc dù không thích nàng không coi trọng sức khỏe của bản thân mình, nhưng cũng không biết nên nói gì đối với nàng, cuối cùng cũng chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi liền bước vào phòng.

Tuyền thiếu gia không mắng nàng lười biếng sao? Âm thầm thở nhẹ một hơi, Mạc Liên Nhi mau chóng ôm lấy quần áo theo đuôi đi vào, chuẩn bị thu dọn hỗn loạn nằm trong dự đoán….

Quả nhiên mới bước vào phòng, liền thấy hắn đã sớm cởi ra quần áo dính đầy mồ hôi với cỏ khô, lộ ra vòm ngực cường tráng, trên người chỉ còn lại một chiếc quần màu trắng, mà trên giường, trên sàn đều vươn vãi những quần áo cởi ra bị quăng khắp nơi.
Haiz… nam nhân, mặc kệ bên ngoài hắn ăn mặc có bao nhiêu nhẹ nhàng, khoan khoái sạch sẽ nhưng đến khi trở lại mảnh thiên địa nhỏ của mình( ý nói là địa bàn của a) thì cũng là bề bộn đến rối tinh rối mù, nếu lấy ví dụ tốt nhất về loại hình ‘ Trong ngoài không đồng nhất’ như thế thì người chủ tử do nàng hầu hạ này chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.

Yên lặng đem những thứ vứt lung tung ở dưới đất dọn dẹp sạch sẽ, thuận tay đem quần áo vừa được may xong đưa lên, mà Nam Tĩnh Tuyền như là đã sớm quen với động tác của nàng, cho nên ăn ý sau khi nhận lấy quần áo xong, liền đi thẳng vào trong phòng tắm. Không bao lâu, bên trong lập tức truyền ra tiếng xối nước.

Thừa dịp thời gian hắn đang tắm rửa này, Mạc Liên Nhi nhanh chóng bưng bữa tối đến, sắp xếp ngăn nắp dọn sẵn ở trên bàn xong, thế này mới rảnh rỗi đi gõ cửa phòng tắm đang đóng chặt.

“ Tiến vào!” Nhắm mắt hưởng thụ nước ấm từ bồn tắm mang đến sảng khoái, tiếng đập cửa đầu tiên vừa vang lên, Nam Tĩnh Tuyền ngay cả mắt cũng không thèm mở liền mở miệng cho phép người ta tiến vào.

Liên Nhi nhẹ nhàng đi vào bên cạnh bồn tắm, cũng không bị ảnh hưởng bởi thân hình cường tráng ẩn dưới lớp khói trắng trước mắt, làm hết công việc mà nha hoàn bên người phải làm…. Cầm lên một cái khăn ướt, ra sức vừa phải giúp kỳ lưng, cuối cùng còn ở trên tấm lưng rộng lớn của hắn mát xa, giúp thư giãn gân cốt.

A …. Thật là thoải mái! Nam Tĩnh Tuyền muốn ngâm khẽ ra tiếng. Mỗi khi thế này, hắn không thể không thừa nhận giữ nàng ở bên người không phải không có ưu việt. Bất quá, kỹ xão mát xa kia của nàng là từ đâu học được, thật khiến người ta buồn bực mà!

Một hồi lâu sau, dùng sức mát xa một thân mình đồng da sắt của hắn, giữa trán Mạc Liên Nhi đã thấm đầy mồ hôi, đồng thời cũng đem cơ bắp cứng ngắc cả một ngày của hắn thả lỏng không ít, lúc này nàng mới dừng tay, dùng khăn tắm sạch sẽ đưa cho hắn xong, liền không nói gì đi ra ngoài, toàn bộ quá trình hai người chưa từng nói chuyện với nhau, lại ăn ý đến đáng sợ, phảng phất như hai người đều sẽ biết động tác tiếp theo của đối phương, mà bản thân mình nên có phản ứng tiếp chiêu như thế nào.

Mạc Liên Nhi ra khỏi phòng tắm không phải chờ bao lâu, thì Nam Tĩnh Tuyền cũng đã mặc xong quần áo, đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn thấy trên mặt bàn đặt một bộ chén đũa, hắn trầm giọng quát khẽ: “ Ngồi xuống, cùng dùng!”

Nữ nhân này quả nhiên là cố chấp! từ hai năm trước, sau khi bị kích thích vì chuyện tiểu cữu mới kêu nàng một tiếng nàng liền làm theo, còn mình thì mệnh lệnh cả buổi, vậy mà nàng như thế nào cũng không chịu ngồi cùng bàn dùng cơm. Từ đó mỗi khi tới lúc dùng cơm, hắn sẽ một lần nữa nhắc lại mệnh lệnh muốn nàng cùng hắn dùng cơm. Bất quá trong hai năm này, hắn cũng không có ghi lại bất kỳ chiến thắng nào.

“ Liên Nhi không dám”. Mắt xem mũi, mũi xem tâm, từ hai năm này huấn luyện tới nay, nàng đã theo ngay từ đầu ở trong lòng run sợ đến bây giờ thành vẻ mặt không dao động, lạnh nhạt dâng tặng lên một câu cách ngôn. ( giống như một câu cửa miệng)

Trên trán gân xanh ẩn ẩn nhảy lên, Nam Tĩnh Tuyền vẫn luôn hoài nghi, không biết nàng có phải do tiểu cữu phái tới bên người hắn nằm vùng, chuyên đi chọc giận hắn hay không. “ Ngươi càng muốn cùng ta đối nghịch sao?” Tức giận cố nén trong hai năm nay, hôm nay cuối cùng cũng bộc phát.

Đối nghịch? Tuyền thiếu gia suy nghĩ nhiều quá đi! Nàng là nô, hắn là chủ, vốn không thể cùng ngồi cùng ăn, nếu không làm vậy không phải rất là không đúng mực sao?

“ Liên Nhi không dám” Kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt Mạc Liên Nhi hơi khó hiểu, vẫn là một câu cửa miệng như cũ kia.

Không dám? Hai năm nay, thường xuyên nghe được nàng nói với hắn nhiều nhất chính là một câu này, chẳng lẽ nàng không còn lời nào khác nói với hắn sao? Nam Tĩnh Tuyền không hiểu sao lửa giận càng cháy càng mạnh, ngoài miệng lại lạnh lùng nói ra những lời trào phúng “ Nếu thật không dám, ngươi sẽ không phải sống chết đòi ở lại bên người ta, còn nếu thật muốn báo ân, sao không đi tìm tiểu cữu của ta, hắn mới là đối tượng ngươi nên hầu hạ!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức hối hận ngay, hơn nữa trong đáy mắt nàng hiện lên vẻ bi thương, hắn thật hy vọng chính mình chưa từng nói ra những loại lời nói vô đạo đức như thế!

“ Ta…” Vô cùng khinh thường ác ý của chính mình, muốn nói lời xin lỗi lại không biết nên như thế nào mở miệng.

“ Tuyền thiếu gia nói đúng, Liên Nhi nếu ở chỗ này khiến ngài không thoải mái, vậy Liên Nhi lập tức đi ra ngoài, để tránh làm hỏng khẩu vị của ngài”. Quyết tâm áp chế tủi thân, nàng lẳng lặng nói. ( Tội Liên Nhi tỷ quá! Hik! Tuyền ca ăn hiếp người ta cho lắm vào, sau này ế vợ là đáng mà!). Qủa nhiên nàng lập tức quay ra ngoài, còn không quên cẩn thận đóng cửa phòng lại, miễn cho hắn thấy nàng canh giữ ở ngoài cửa phòng mà làm hỏng tâm tình của hắn.

“ Đáng chết!” Mắt thấy hai cánh cửa đóng chặt, Nam Tĩnh Tuyền không khỏi thầm rủa, chính là không biết đối tượng mắng chính là mình hay là bóng dáng tinh tế vẫn luôn đứng ngoài kia?

Nhìn đầy bàn thức ăn ngon, hắn nhất thời lại mất đi khẩu vị, biết rõ nếu hắn không dùng bữa, khẳng định vị cô nương cố chấp ở bên ngoài kia cũng sẽ không dùng. Sau khi trải qua cân nhắc, miễn cưỡng chính mình nuốt mấy miếng, rồi cố ý dùng đũa đem thức ăn biến thành hỗn độn một chút, làm bộ như là đã được dùng qua, thế này mới khẽ mỉm cười, mở ra cửa phòng, ra vẻ như không có việc gì hướng về phía người đang ngồi yên ở ngoài hành lang hô: “ Ta ăn no, trà đâu?”

Nhanh như vậy? có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, Mạc Liên Nhi dù sao cũng không dám nhiều lời, yên lặng đứng dậy vọt vào phòng lấy bình trà Thiết quan âm đưa cho hắn, đồng thời, cũng không biết từ đâu biến ra được một mâm ‘ Quảng hàn cao’, dẫn đến hắn có thói quen một bên vừa uống trà vừa ăn ‘ Quảng hàn cao’, một bên xử lý công việc trên chiếc bàn trà.

Vừa thấy nàng vẫn như mọi khi sắp xếp tốt tất cả mọi nghỉ ngơi của hắn, Nam Tĩnh Tuyền cảm thấy ấm lòng, ngồi xuống trước chiếc bàn trà, thừa dịp chính mình còn chưa vùi đầu vô công việc, tiếng nói bình tĩnh ra lệnh:

“ Ngươi nên dùng bữa tối, dùng xong thì đi nghỉ ngơi, đừng theo giúp ta thức đêm”. Nói xong cúi đầu, suy nghĩ đã để vào trong một quyển sổ sách.

Mãi đến lúc này, Mạc Liên Nhi mới dám ngồi xuống bàn, dùng bữa tối mà chủ tử ăn còn thừa lại, dù sao nô bộc không phải đều như vậy sao? Bất quá…. Kỳ quái nhìn rau xanh cơ hồ chưa hề đụng tới, trong lòng Mạc Liên Nhi cảm thấy nghi hoặc…. Tuyền thiếu gia hôm nay khẩu vị không được tốt thì phải?

Cái miệng nhỏ, cái miệng nhỏ đem thức ăn đưa vào miệng, vụng trộm dò xét liếc mắt nhìn hắn một cái, khi nhìn thấy bàn tay to của hắn vô ý thức cầm một miếng ‘ Quảng hàn cao’ đưa vào miệng, vẻ mặt chuyên chú làm việc kia trong nháy mắt mang theo một chút ý cười thỏa mãn, Mạc Liên Nhi hầu hạ hắn hai năm nay, vẫn như cũ đối với chuyện này nghĩ mãi không thông, cảm thấy đây là một vụ án chưa giải quyết…

Rõ ràng là một kẻ chán ghét đồ ngọt, như thế nào lại đối với ‘ Quảng hàn cao’ yêu thích như vậy? khiến cho mỗi ngày không ăn là không được! bất quá nói đến việc hắn yêu thích ‘ Quảng hàn cao’ cũng nên trách nàng! nếu nàng không ở Bảo Trân Trai đem điểm tâm này về, lại dưới sự sai sót ngẫu nhiên để cho hắn ăn phải, hắn như thế nào cũng sẽ không đi chạm vào đồ ăn ngọt này, chớ đừng nói đến việc là yêu thích nó, nay làm hại nàng mỗi ngày đều phải đi mua.

Không yên lòng dùng bữa, miên man suy nghĩ được một thời gian, Mạc Liên Nhi nghĩ đến những lời hắn nói lúc nãy, trong lòng có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, âm thầm tính toán xem nên làm như thế nào mới có năng lực đem chính mình ẩn thành vô hình mà hầu hạ hắn, để tránh chọc hắn không vui….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.