Nhà Đầu Tư

Chương 9-2: Nụ hôn ngọt ngào (2)



Bước ra khỏi nhà hàng, hai người sóng vai tản bộ về phía trước.

Câu nói “trọn một đêm” kia cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Mộc, cô liếc mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh. Thời gian của anh quý báu thế kia, sao có thể dành hết để bầu bạn với cô được? Còn việc anh đối với cô có suy nghĩ mập mờ hay không, cô cũng không nhìn ra chút nào, chỉ thấy sắc mặt anh an tĩnh bình thản, cùng ánh trăng dịu nhẹ trên bầu trời vẽ thành những đường sáng.

Tiêu Hoài vờ như không biết cô đang nhìn mình, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng lại nhẹ nhàng cong lên chút ít, cho thấy tâm trạng anh lúc này không tệ.

Đi được một đoạn, Lâm Mộc thử hỏi: “Đêm nay anh đã đặt phòng khách sạn chưa?”

“Chưa.”

Cô ho khan một tiếng: “Anh định ngủ ở đâu?”

“Không ngủ. Tôi đã hứa với em, dùng trọn một đêm để nghe em tâm sự về những phiền não trong lòng, tất nhiên nói được thì phải làm được.”

Nhân vật lớn vứt bỏ công việc, thậm chí hy sinh cả giấc ngủ để nghe cô than thở, Lâm Mộc sao dám nhận lời, vội từ chối: “Em nói đùa thôi, đừng xem là thật.”

Cô ngập ngừng một chút, mặt có chút nóng lên: “Căn nhà cũ bây giờ là nhà của anh… Nếu anh không ngại, đêm nay ngủ lại đây nhé?”

Anh có thiện ý với cô như vậy, cô để anh ngủ nhờ một đêm cũng là chuyện nên làm.

Tiêu Hoài nhàn nhạt cười: “Được.”

Từ tây bán cầu vòng đến đông bán cầu, đi một vòng lớn, cuối cùng cô và anh lại ở cùng dưới một mái nhà lần nữa.

Hàng mi của Lâm Mộc run rẩy, che đi cảm xúc đang lưu chuyển trong đáy mắt: “Trong nhà không có vật dụng cho phái nam. Ở ngã rẽ phía trước có một cửa hàng tiện lợi, anh có cần…”

“Đi thôi.” Anh tiếp lời, dẫn trước cô đi vào cửa hàng tiện lợi.

Cô nhìn anh chọn vật dụng tắm gội, cho đến khi nhìn thấy anh lấy quần lót nam từ trên kệ hàng xuống mới lúng túng thu hồi ánh mắt, chuyển về sản phẩm gần mình nhất, kẹo bạc hà.

Lúc thanh toán, Tiêu Hoài hỏi: “Đồ của em đâu?”

Lâm Mộc chưa phản ứng lại, nhưng thấy anh tự mình lấy hộp kẹo bạc hà đưa cho nhân viên thu ngân.

Cô ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Không lấy kẹo đâu, em muốn ăn sô cô la.”

Giọng nói mềm mại nghe qua như đang nũng nịu, trái tim anh cũng theo đó mà mềm đi: “Tất cả các vị?”

Và rồi, lần đầu tiên Lâm Mộc gom đủ tất cả các vị sô cô la như thế.

Hương vị trơn mềm len lỏi khắp mọi ngóc ngách giữa môi và răng, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác ngọt ngào vui sướng. Cô liếc nhìn hai chiếc bóng trải dài trên mặt đường, vai kề sát vai, mơ hồ không rõ mà quấn vào nhau…

Cô nhìn bóng người trải dài ấy cười khẽ.

Tiêu Hoài thấy đôi mắt cô cong cong, bèn hỏi: “Sao em vui vậy?”

Bị bắt quả tang tại trận, Lâm Mộc đành tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Em nghĩ thông suốt chuyện không vui rồi, không thấy buồn nữa nên mới cười.”

Ngữ điệu của cô rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại nghe ra chút manh mối: “Công việc gặp trục trặc?”

Lâm Mộc kể sơ qua sự phân tranh trong bệnh viện, lại nói tiếp: “Viện trưởng nói, em có mối hiềm nghi nhận hối lộ rất lớn, nếu không phải vì bố em từng là phó viện trưởng, mẹ từng là chủ nhiệm khoa nội trú, em sớm đã bị điều tra nội bộ rồi.”

“Em phản bác lại, nhấn mạnh rằng nếu để bên ngoài biết được trong lúc chi phí điều trị tăng cao bệnh viện lại dùng Aminophenazoneco cho bệnh nhân, họ sẽ phải đối mặt với sự làn sóng trích nghiêm trọng không thua gì Y Dược Mỹ Lâm. Nhưng tiếc là viện trưởng không chịu nghe, còn đình chức em ngay trong ngày nữa.”

Lúc nói, Lâm Mộc xoay người lại đối diện với Tiêu Hoài, đi giật lùi bằng bước chân nhẹ nhàng: “Viện trưởng là bạn học cũ của bố, nhìn em lớn lên, nhưng ông thà tin vào những lời đồn cũng không tin em. Em vốn rất tức giận, vừa gặp được anh, em nghĩ ít ra còn có anh tin tưởng em, thế là nhẹ nhõm hẳn.”

Lúc này Tiêu Hoài cũng nhớ ra cô từng nói, khi tâm trạng không tốt, cô thường xuống bếp để làm vui dạ dày của mình.

Nếu anh không chủ động hỏi, chắc chắn cô sẽ không nhắc đến dù chỉ một chữ, tự mình đối mặt với khó khăn. Bây giờ nhớ lại tấm ảnh món ngon ấm áp kia và tương tác qua lại của anh và Quan Di ở bên dưới, anh vừa cảm thấy bản thân quá sơ ý, vừa thấy cô che giấu không ít tâm sự.

Anh gặng hỏi: “Chỉ có mỗi việc này làm cho em không vui thôi?”

Lâm Mộc gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em từng nộp đơn lên bệnh viện, yêu cầu sang Việt Nam viện trợ ý tế. Viện trưởng nói, y đức của em có vết nhơ, đang đợi xem xét lại xem đủ điều kiện để đi viện trợ hay không.”

Cô cúi đầu bỏ sung thêm một câu: “Bỏ đi, không được đi thì thôi.”

Việc viện trợ y tế đến quá đột ngột, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra. Tiêu Hoài cố không mang theo cảm xúc gì để hỏi: “Lỡ như thông qua được sát hạch thì khi nào em sẽ sang Việt Nam?”

Cô trả lời bằng giọng điệu không chút hy vọng: “Mùa hè.”

“Ở lại bao lâu?”

“Ba năm.”

Tiêu Hoài hơi rũ mắt xuống: “Quan Di biết chuyện có thể em sẽ đi Việt Nam chưa?”

“Em chưa nói với cậu ấy.”

“Bác trai bác gái thì sao?”

Lâm Mộc mấp máy môi, nói không nên lời.

Tiêu Hoài không đợi được câu trả lời, thế là hiểu lầm, ngữ khí trở nên nghiêm nghị: “Chuyện quan trọng như vậy, em lại không báo cho bố mẹ biết, định nói đi thì đi à?”

“Không phải vậy.” Lâm Mộc liên tục lắc đầu, chậm rãi nói khẽ, “Hai năm trước bố mẹ em đã mất rồi.”

Bước chân của Tiêu Hoài lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Hai năm trước, tai nạn xe.

Hai năm trước, bố mẹ Lâm Mộc qua đời.

Anh lật lại tất cả mọi chi tiết trong đầu mình, một sự thật tàn nhẫn từ từ nổi lên khỏi mặt nước.

Tai nạn xe của hai năm trước đã khiến Lâm Mộc mất vị hôn phu, cũng mất đi cha mẹ.

Tiêu Hoài vô cùng bất ngờ, một lúc lâu không thốt ra được chữ nào.

Khó trách cô biểu hiện của cô tại buổi triển lãm tranh lại đau khổ, lại tự trách đến thế, khi anh hỏi cô có hối hận khi tự mình lái xe hay không, nước mắt của cô lại tuôn trào như cơn lũ. Nếu đêm nay không gặn hỏi, anh vĩnh viễn không biết được bên trong vỏ bọc ngoan hiền của cô lại cất giấu một trái tim chồng chất vết thương.

Cô bị trận biến cố lớn ấy làm cho mình đầy thương tích, trong lòng không còn gì lưu luyến nữa nên mới bán nhà, rời xa nơi này.

Tiêu Hoài nhìn cô đăm đăm, chỉ thấy một cảm xúc phức tạp len lỏi vào tim mình, âm ỉ đau.

Lâm Mộc không biết anh đang nghĩ gì, dừng chân lại, tự thì thầm: “Từ nhỏ bố mẹ đã dạy em không được chiếm tiện nghi của người khác, nếu họ còn sống sẽ mắng em cho xem. Nhớ hồi tiểu học, bạn cùng bàn lén nhét một hộp kẹo vào trong cặp em, bố mẹ nói trong hộp có bao nhiêu viên kẹo thì phạt em viết bấy nhiêu bản kiểm điểm, em đếm đi đếm lại, ba trăm sáu mươi năm viên, lúc đó em sợ muốn chết.”

Đầu óc của Tiêu Hoài không ngừng xoay chuyển, đến cuối cùng chỉ im lặng buông một tiếng thở dài, phối hợp với cô hỏi: “Em viết đúng một năm bản kiểm điểm đấy à?”

“Không viết. Bà ngoại nói khuê tú thời dân quốc sau khi nhận được quà đều tỏ ra rất điềm tĩnh, không những không cho em viết mà còn mời người bạn cùng bàn kia đến nhà ăn tối nữa.”

Tiêu Hoài liếc nhìn cô đầy thâm ý: “Thì ra em yêu sớm là do sự dung túng của bà Tô mà ra.”

Lâm Mộc nghẹn lời. Nói chuyện phiếm thôi mà, không ngờ Tiêu Hoài lại nhìn vào tiểu tiết, nói chuyện lại xoáy vào trọng điểm, khiến cô ở trước mặt anh gần như không có gì gọi là bí mật.

Cô hơi bĩu môi, biểu đạt sự bất mãn của mình trong im lặng.

Anh quan sát thấy biến hóa nho nhỏ trên gương mặt cô, không nhịn được mà kéo người đến trước mặt mình, hỏi một vấn đề tương đối quan trọng: “Thời gian ba năm rất dài, em có khả năng đổi ý hay không?”

Cô không nghe ra được ý tại ngôn ngoại: “Thời gian dài ngắn không phải vấn đề. Nếu có thể đi được, em muốn bỏ cuộc.”

Anh gật đầu, sắc mặt rất bình thản, không lộ ra chút biến đổi nào trong cảm xúc.

Lúc này, Lâm Mộc mới phát giác ra vì sao Tiêu Hoài lại hỏi như vậy – Trọng tâm công việc của anh không nằm ở Việt Nam, lỡ như cô sang đó rồi, hai người rất khó có cơ hội gặp lại.

Lâm Mộc ngơ ngẩn vài giây, khi cất tiếng lại, âm thanh có chút yếu ớt: “Trong một năm em có vài ngày phép nghỉ có hưởng lương, phép bệnh, phép nghỉ bù, cộng thêm ngày nghỉ thường, dồn hết lại chắc cũng có thời gian để về nước. Nhưng còn anh, công việc bận rộn thế kia, anh có rảnh để gặp em không? Có bằng lòng gặp em không?”

Cô ghét duy trì quan hệ tình cảm với khoảng cách xa, nhưng anh xuất hiện có chút muộn màng, rất nhiều kế hoạch không kịp thay đổi, cô có thể làm được gì đây? Bất luận công việc hay tình cảm, cô đều không muốn dễ dàng từ bỏ.

Tiêu Hoài không trả lời ngay, bàn tay lớn chợt đặt lên sau đầu cô ấn nhẹ, để gò má cô dán lên vai anh, ôm cô vào lòng.

Tư thế này rõ ràng vượt quá tình bạn giữa nam và nữ, cô không tránh né, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.

Không hiểu sao, trong lòng chợt có cảm giác thấp thỏm bất an, anh chuẩn bị nói câu từ biệt trước.

Nhưng cô đã nghĩ sai rồi.

Anh bình tĩnh nói: “Công việc bận rộn thì bận rộn, tôi luôn có thể rút thời gian ra để gặp em. Giống như bây giờ vậy, chúng ta vốn không nên gặp, nhưng lại gặp rồi.”

Nghe được lời nói ấm áp như vậy, Lâm Mộc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Một năm anh có thể gặp em mấy lần…”

Thế giới như dừng lại.

Giờ này phút này không còn chuyện khôi hài nào khiến người ta không có nơi để trốn hơn chuyện này: đôi môi cô vô cùng ngoài ý muốn mà chạm phải cằm Tiêu Hoài.

Nếu nói trong bữa tiệc tất niên kia Michiko quang minh chính đại hiến dâng nụ hôn, nụ hôn của cô lại như một trò đùa ngoài ý muốn.

Cánh môi mềm mại thân mật dán lên vị trí yếu ớt nhất nơi hàm dưới của anh, để lại một vệt màu đỏ thẫm sống động, còn vương lại chút ẩm ướt thuộc về riêng cô. Càng mất mặt hơn nữa là trong lúc kinh ngạc cô vô thúc mím môi, sau đó biến thành một màn “đánh lén” anh xong còn chê chưa đủ, tấn công lần hai, hút lấy cằm anh.

Lâm Mộc sững sờ.

Ngay lúc này đây, mắt cô thấy được thứ gì khác, chỉ thấy gò má của Tiêu Hoài; tai không nghe được âm thành nào khác, chỉ nghe tiếng hô hấp của Tiêu Hoài; đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ sót lại một việc duy nhất…

Cô bất cẩn nhưng lại được hôn anh như ý nguyện mất rồi!

Chợt có tiếng bước chân vang lên. Cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lùi về sau một bước. Anh kéo cô lại, đồng thời xoay người, dùng tấm lưng che chắn ánh mắt dò xét của người qua đường.

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, không biết người nào huýt gió một tiếng đầy vẻ mờ ám, con phố dài tràn ngập bầu không khí mờ ám mông lung.

Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng huyên náo nữa, Lâm Mộc mới dè dặt nâng rèm mắt lên, ánh nhìn di chuyển từ vai đến cổ áo anh, rồi lại thận trọng hướng lên trên, liếc nhìn yết hầu của anh, cằm của anh.

Tận mắt nhìn thấy vệt son bắt mắt kia, cả ý muốn bóp chết chính mình cô cũng có nữa là, nào dám nhìn thẳng vào mắt anh?

Cô lúng túng cúi đầu xuống, một lọn tóc cài sau tai không chút tiếng động rũ xuống, ngay lúc này, cằm cô đột nhiên bị ngón tay thon dài nắm lấy một cách chuẩn xác.

Cô chợt cảm thấy tình huống dường như có chút không đúng, bàn tay kia chợt ra dùng sức nâng lên, động tác đột ngột khiến cô không kịp đề phòng mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoài.

Đôi mắt kia sâu thẳm mà chuyên chú, mang theo làn sóng khó diễn tả bằng lời.

Cô có dự cảm mơ hồ, toàn thân như bị điểm huyệt, nhịp tim và hô hấp đều dừng lại, mở to mắt nhìn gương mặt của anh đến gần…

Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.

Sau đó đôi môi mỏng tách ra, giữ khoảng cách khoảng hai tấc giữa hai người. Anh chăm chú nhìn cô, đầu lại cúi thấp xuống, một lần nữa hôn lên.

Lần này, anh ngậm lấy cánh môi cô, thủ thỉ.

“Em hy vọng mấy lần?”

Lần đầu tiên hôn môi, là chuyện từ bao nhiêu năm về trước nhỉ?

Chuyện cũ chợt lướt qua trong đầu, Lâm Mộc nhớ đến mùi vị của nụ hôn đầu: vị rượu nho chua chua ngọt ngọt, Tư Lệnh Riesling.

Biết rõ mình không nên so sánh, như cô vẫn kìm lòng không đặng mà so sánh một phen.

Tiêu Hoài không uống rượu, tối nay ăn xong có dùng trà xanh để súc miệng, giữa kẽ răng vẫn còn sót lại vị thanh ngọt của trà. Hô hấp của anh nhẹ nhàng, tựa như con gió thoảng qua gò má mịn màng của cô, gợi cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy, tâm thần cô cũng theo đó mà xao động.

Tình cảm bỏ ra cho mối tình cũ vào những năm đó, tựa như một đóa hoa hồng một mình nở rộ suốt mùa hoa, đến lúc này, cuối cùng cũng từ từ phai sắc, rơi rụng.

Vận mệnh của con người vô cùng kỳ diệu. Cô mất đi bạn trai cũ, lại vì bạn trai cũ mà vô tình gặp được Tiêu Hoài.

Anh không còn là một nhân vật có tiếng tăm, không chỉ có một gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, mà anh đã xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc áo khoác con vương hơi ấm, dùng giọng nói bay bổng dễ nghe để nói: “Cô vẫn ổn chứ?”

Tình yêu lụi tàn, nhưng lại nghênh đón một cuộc gặp gỡ mới.

Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, bất luận những nhãn dán được gắn lên người Tiêu Hoài có cao quý cách mấy, anh cũng không quên đi bản ngã của mình, từ đầu đến cuối vẫn là một chàng trai tính tình nhã nhặn. Cho dù đứng trước một người lạ mặt tự ti khó coi, anh cũng sẽ tôn trọng họ.

Nếu vậy, lúc này anh hôn cô, chắc không phải ham vui nhất thời đâu nhỉ?

Hàng nghìn hàng vạn cảm xúc mềm mại dâng lên trong lòng, cô từ từ nhắm mắt lại, dè dặt đáp trả lại anh.

Khẽ khàng cử động, nhẹ nhàng ma sát, thậm chí cô còn lấy dũng khí vươn đầu lưỡi nho nhỏ của mình ra để phác họa bờ môi anh… Nụ hôn dịu dàng ngọt ngào kéo dài, biến thành một kiểu mời gọi không lời.

Anh làm cho nụ hôn thêm sâu, đôi tay vây lấy vòng eo mảnh mai của cô, siết chặt lấy cô, ép cô vào lòng mình.

Ma sát.

Đòi hỏi.

Đan xen.

Chiếm hữu.

Vị sô cô la thơm nồng trong miệng cô và hương trà thanh đạm nơi đầu lưỡi anh hết lần này đến lần khác quyện vào nhau. Hai người ôm chặt nhau trên con phố dài tĩnh lặng giữa đêm đông, trầm luân trong nụ hôn như thế, buông thả cảm xúc, hoàn toàn quên đi chính mình.

Ánh đèn đường màu vàng cam, bóng của cô và anh không phân rõ đâu là của ai, bức tranh ấy nhìn qua vô cùng ấm áp.

Không biết ai cất bước đầu tiên, hai người tiến về phía trước, ôm chặt nhau suốt dọc đường đi, cánh môi vẫn dính chặt không rời.

Làm sao đến được căn nhà kiểu Tây, làm sao bước lên bậc thềm đều không quan trọng, anh ấn cô lên cánh cửa, một tay buông vòng eo mảnh ra, men theo cánh tay đi lên tìm đến cổ cô, luồn ra sau gáy chầm chậm kéo về phía anh, tạo tư thế để cho nụ hôn cuồng nhiệt thêm sâu, một tay khác mò mẫm tìm đến khóa kéo túi xách cô mang theo bên người.

“Xoẹt…” Tiếng kéo khóa vang lên, trong đêm tĩnh lặng nghe có vẻ vô cùng mờ ám, những cũng rất mê hoặc lòng người.

Anh tìm thấy chìa khóa nhà một cách dễ dàng.

Điện thoại trong túi áo cô đột nhiên đổ chuông.

Lâm Mộc dứt môi ra, tựa đầu lên vai Tiêu Hoài, hơi thở dồn dập,

Cằm dưới và đôi môi tê rần, cô nghỉ một lúc, không nhận điện thoại ngay mà ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt hơi rũ xuống, giữa màn đêm trở nên mơ màng mà sâu lắng. Gương mặt anh tuấn kia cúi hơi thấp, dường như bị một tầng thẹn thùng mỏng phủ lên, vẻ mặt này và hành động muốn mở cửa vào nhà khi nãy nào giống của cùng một người?

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo vang không ngừng, Lâm Mộc nhìn số điện thoại gọi đến, là số máy bàn của phòng trực ban dành cho y tá ở bệnh viện.

Sau khi nghe máy cô mới biết đã xảy ra chuyện lớn.

Có người lợi dụng đòn bẩy tài chính để chơi chứng khoán, sau khi bán tháo phải gánh một món nợ cực lớn, nhất thời nghĩ quẩn đốt bình ga trong chung cư, lên lụy các hộ khác đang sống trong tòa nhà.

Lâm Mộc cúp máy, không chút chần chừ mà nói với Tiêu Hoài: “Anh vào nhà nghỉ ngơi trước đi, em phải đến bệnh viện để xử lý tình huống đột phát.”

Tiêu Hoài nhìn chìa khóa đang nằm trong lòng bàn tay mình, chợt nói: “Anh cũng đi.”

Giọng nói của anh đã khôi phục lại sự trầm ổn bình tĩnh như thường, không mang theo chút ham muốn cá nhân nào. Cô cũng theo đó mà đổi ý, nhắc nhở anh: “Phòng cấp cứu không phải nơi mời cơm tiếp khách, có thể em sẽ không có thời gian để ý đến anh đâu.”

“Không sao.”

So với các khoa khám bệnh thông thường, khoa cấp cứu thường gặp các bệnh nhân không thể lường trước và người nhà có tâm trạng kích động, bầu không khí lúc nào cũng vô cùng căng thẳng, huống hồ rạng sáng hôm nay lại xảy ra vụ nổ bình ga làm rất nhiều người bị thương, nơi này đã chật kín bệnh nhân từ lâu.

Nửa tiếng đồng hồ trước, phó thị trưởng gọi điện thoại cho viện trưởng, yêu cầu không được để bất cứ người bị thương nào được chuyển đến tử vong. Viện trưởng không dám lơ là, vội vàng triệu tập bác sỹ từ các khoa cấp cứu, khoa bỏng, khoa tai mũi họng, khoa chăm sóc đặc biệt… để triển khai cứu chữa cho người dân bị thương.

Lâm Mộc vừa đến đã bị y tá trưởng kéo vào phòng phẫu thuật, đảm nhận vị trí phụ tá một, phổi hợp với bác sỹ mổ chính cứu chữa cho một người cao tuổi bị bỏng với diện tích lớn và nhiễm đường hô hấp nặng.

Quá trình phẫu thuật tương đối phức tạp, hàng loạt thao tác như chống sốc, truyền oxy, cắt mở đường khí quản, lấy dị vậy ra… tiến hành liên tục suốt sáu tiếng đồng hồ.

Tiêu Hoài đứng bên ngoài phòng phẫu thuật đợi mới hai chục phút ngắn ngủi, số bệnh nhân nguy kịch cần tiến hành phẫu thuật đã tăng lên gấp đôi.

Trong lúc hỗn loạn, một người chồng bế người vợ bị tai nạn giao thông của mình xông vào sảnh chính hô “cứu mạng”. Bác sỹ trực ban đưa người vào phòng khám, phát hiện quần áo ở chi dưới nhuốm đầy máu, nhưng vết thương không còn chảy máu nữa. Thì ra phần đùi của cô ấy bị vật sắc cắt trúng động mạch lớn, máu đã chảy sạch, người cũng đã tử vong từ lâu.

Bác sỹ theo chức trách nói một câu “đưa đến nhà xác”, người chồng ngồi phịch xuống trước cửa phòng cấp cứu, không hề khóc, cả người ngơ ngác vô hồn.

Tiêu Hoài không nhẫn tâm nhìn nữa, ra bên ngoài hít thở không khí. Cho đến khi sảnh cấp cứu không chật chội bận rộn nữa, anh mới quay lại khu hồi sức cấp cứu, im lặng ngồi trên hàng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.

Có lẽ đang ở nơi diễn ra những trường hợp trực quan nhất về sinh lão bệnh tử, nên anh càng ý thức rõ được rằng sinh mạng thật ngắn ngủi, mỗi một phút, mỗi một giây đều vô cùng quan trọng.

Nhìn đồng đồ, tuy chỉ vừa xa cách Lâm Mộc không đến vài tiếng đồng hồ, nhưng anh lại bắt đầu nhớ cô rồi.

Nhớ nụ cười của cô, giọng nói của cô, nụ hôn của cô, nụ hôn ngọt ngào triền miên…

Cuối cùng anh thận trọng đưa ra một quyết định.

**

Rạng sáng sáu giờ, cách thời gian chuyến bay của Tiêu Hoài cất cánh không đến hai tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Tiêu Hoài suốt đêm không ngủ, nhìn bệnh nhân được đẩy ra, còn Lâm Mộc mặc áo vô trùng màu xanh lục xuất hiện trước cửa.

Mặt cô bị khẩu trang che khuất, chỉ để lộ đôi mắt lớn ra ngoài, dưới ánh đèn trông rất mệt mỏi.

Cô không chú ý đến sự tồn tại của anh, dặn dò y tá ở bên cạnh những chuyện cần chú ý sau phẫu thuật: “Nhớ phải hút đờm đúng giờ, nhất định phải ngăn ngừa ống thở bị tuột ra, đặt bộ ống khí quản cùng số trong tủ cạnh giường bệnh…”

Những lời dặn dò thao thao bất tuyệt không hề khiến Tiêu Hoài mất kiên nhẫn, anh nhìn cô đăm đăm, đôi mày dần dần dãn ra, cánh môi mỏng bất giác hơi cong lên, nụ cười hơi hé mở ấy chứa đựng tình cảm đặc biệt ấm áp.

Cô không ngẩng đầu, không biết ánh mắt của anh dừng lại nơi cô rất lâu, xoay người quay trở vào phòng phẫu thuật, đóng cửa lại.

Một lúc sau, Lâm Mộc cởi bỏ áo giải phẫu, bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Không thấy Tiêu Hoài ở sảnh cấp cứu, cô đến quầy y tá hỏi, được biết một anh chàng có thể là Tiêu Hoài đã lên xe taxi đi rồi.

Lâm Mộc rất ngạc nhiên. Cô đẩy phóng viên đang đợi trong bệnh viện để phỏng vấn ra, vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài tìm người, nhưng người không thấy đâu nữa.

Đúng lúc viện trưởng đang đi từ phòng bệnh tổng hợp qua, thấy Lâm Mộc đứng ngẩn người bên thang máy bèn chào hỏi: “Tiểu Lâm, tôi nhận được email của cháu rồi, tạm thời chưa có thời gian đọc, bao giờ rảnh hãy nói.”

Lâm Mộc gượng cười: “Chào viện trưởng.”

“Chủ nhiệm khoa cấp cứu vừa nhắc đến cháu, nói cháu có nền tảng vững chắc, xuống dao quyết đoán mà chuẩn xác.” Dứt lời, ông nhấn thang máy lên lầu hai.

Viện trưởng là người nghiêm khắc, rất hiếm khi khen ngợi trước mặt ai. Lâm Mộc nghe ông nói vậy có chút vui mừng, nhưng lại hụt hẫng buông một tiếng thở dài.

Khi đến có đôi có cặp, khi về cô đơn lẻ bóng. Cô thử liên lạc với Tiêu Hoài, gọi mười mấy cuộc điện thoại, chỉ nghe thấy một câu thông báo lạnh lùng quanh năm: “Thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Đứng trước căn nhà kiểu Tây, cô lại thở dài.

Chợt nhớ anh đã cầm chìa khóa đi rồi, cô nhìn dưới chân mình, mang theo tâm trạng thăm do mà khom người xuống, lật tấm thảm đặt trước cửa lên – một xâu chìa khóa lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Gấp gáp chạy vào nhà, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong phòng khách, nhưng không thấy gì cả.

Anh đã đi rồi, một câu nhắn nhủ cũng không có, nói đến thì đến, nói đi liền đi…

Lâm Mộc thấy chạnh lòng, nằm trên giường lăn qua trở lại, lần đầu tiên mất ngủ không phải vì mơ thấy tai nạn xe.

Di động đặt trên tủ đồng giường bỗng nhiên đổ chuông, cô háo hức nhìn màn hình, ánh mắt liền trở nên ảm đảm.

Giọng nói của Quan Di truyền ra từ ống nghe: “Tam Mộc, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Lúc này còn xảy ra được chuyện gì lớn chứ. Lâm Mộc không đáp lời, buồn bã vùi đầu vào trong chăn.

“Có một người lạ gọi điện thoại cho mình, muốn bao trọn “Năm 1936” đó vào ngày lễ tình nhân 14 tháng 2. Mình hỏi tên họ, anh ta nói “không phải đặt cho mình, đặt cho ông chủ. Ông chủ muốn cùng cô Lâm Mộc dùng bữa tối dưới ánh nến.”

Lâm Mộc giật mình, chui ra khỏi tấm chăn dày cộm: “Thật sao?”

“Mình lừa cậu làm gì. Ông chủ cao thâm khó lường này có phải Tiêu Hoài không? Nhưng Tiêu Hoài làm sao biết được hai đứa mình đang kinh doanh nhà hàng? Chẳng lẽ là cậu tiết lộ ra?”

“…”

“Ôi chao, quả nhiên là cậu! Hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi? Nắm tay? Rõ ràng anh ấy định tỏ tình và lễ tình nhân, xác định quan hệ tình cảm với cậu.”

Hình ảnh hôn nhau với Tiêu Hoài hiện lên trước mắt Lâm Mộc, lại nhớ lễ tình nhân là sinh nhật của anh, mặt liền nóng lên: “Cậu đừng có nói mò, lỡ như không phải Tiêu Hoài thì sao? Cho dù anh ấy bao trọn nhà hàng, có có thể chỉ muốn ăn bữa cơm thôi.”

“Tiêu Hoài không đến chỗ khác ăn cơm, cứ phải đến địa bàn của chúng ta, không nhắm vào cậu, chẳng lẽ nhắm vào đầu bếp?” Quan Di rũ sạch đi những chuyện không vui trong những ngày qua, giọng nói vui vẻ hơn hẳn: “Vì tính phúc chung thân của cậu, mình sẽ chuẩn bị sẵn bao cao su trong nhà hàng. Durex siêu siêu mỏng, thích chứ?”

“…”

“Đừng mắc cỡ mà, hay là cậu thích loại khác? Một máy Durex M-Vibe nha?”

Lâm Mộc đỏ từ mặt cho đến cổ: “Đừng nói mấy thứ này nữa. Mình hỏi cậu chuyện nghiêm chỉnh này, Mỹ Lâm đang bị doanh nghiệp y dược lớn khác ra đòn bắn tỉa?”

Đầu dây bên kia im lặng chừng hai giây: “Hình như là vậy, nhưng công ty không có bằng chứng xác thực.”

“Doanh nghiệp nào thế?”

“Chuyện đó, bố mình tỉnh rồi, mình qua với ông đây, lát nữa nói sau.” Dứt lời Quan Di liền ngắt máy.

Sự hồ nghi dâng lên trong lòng Lâm Mộc, nhớ đồng nghiệp ở phòng thuốc vô tình nhắc đến việc ngừng hợp tác mua thuốc của Y Dược Mỹ Lâm, đổi sang một doanh nghiệp y dược có tiếng tăm khác, cô mở trình duyệt trên điện thoại ra, nhập vào từ khóa: Đông Thịnh.

Vẻ lưỡng lự hiện lên trên mặt cô, một lúc sau, ngón tay lướt qua phím “tìm kiếm”, nhấn vào dấu X ở góc trên cùng bên phải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.